“ Ừ, anh cũng không cho rằng như vậy.” Giang Tịch trả lời, bên trong microphone vẫn mang theo tiếng gió gào thét.
Đầu mùa xuân nhưng trời vẫn tối rất nhanh, ráng chiều bị màn đêm chậm rãi nuốt chửng nơi đường chân trời, xa xa vẫn thấy được ánh chiều tà màu cam sẫm.
Điều này cho thấy thời tiết không phải quá ôn hòa, gió biển ở trang viên Nam Uyển trộn lẫn với gió núi, lạnh đến bức người.
Hai người không ai cúp điện thoại, hô hấp đan xen trong điện thoại truyền qua rõ ràng.
Quý Minh Châu không kiềm lòng được, cô cố gắng xốc sa mành lên cao, khiến cho tầm nhìn có thể rõ hơn một chút, thẳng tắp nhìn về hướng Giang Tịch.
Dường như có tâm linh tương thông, anh đột nhiên ngẩng đầu từ xa nhìn lại đây, hơi hơi gật đầu với cô.
Không biết vì sao, nhìn hình bóng cô đơn của Giang Tịch, lại có vẻ hơi đáng thương.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh trở về đi.” Quý Minh Châu quyết tâm phải cho anh sắc mặt không tốt, nhưng lại sợ Giang Tịch thật sự chờ ở chỗ này, nên lại vội vàng bổ sung, “Bên ngoài lạnh như vậy, chẳng lẽ gió quát vào mặt anh không thấy đau sao?”
“Anh chạy đến đây hơi vội vàng, em ngược lại muốn đuổi anh đi.” Giang Tịch nói, sau đó mới dặn dò, “Có phải không mang giày hay không? Về giường đi, bên cửa sổ lạnh lắm.”
“Sao anh biết?”
Quý Minh Châu nghe xong, theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình, cô mới bất tri bất giác nhận ra, lúc nãy từ trên giường đi xuống quá hoảng loạn, mọi thứ đều quên hết.
Người này có thể nhìn thấu từ ở dưới đó cơ à?
Chắc có thể đoán được!
Quý Minh Châu nói thầm hai câu, “Em cúp máy đây Giang Tịch, anh về Bách Duyệt suy nghĩ lại đi.”
“Úp mặt vào tường, quỳ bàn phím, nộp hết cà vạt, cách nào cần làm thì làm đi, làm hết thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Giang Tịch ở bên kia hình như đang cười, “Vậy anh cúp máy đây.”
Chờ đến khi cuộc gọi của hai người lại lần nữa chấm dứt, Quý Minh Châu mới nhìn xuống dưới lầu.
Lúc này chỉ còn bóng đêm nồng đậm, một loạt ánh đèn thẳng tắp, khiến người khác khó có thể nhìn rõ.
Mãi đến khi chắc chắn không nhìn thấy thân ảnh của Giang Tịch nữa, Quý Minh Châu mới chậm rãi đóng cửa sổ, hạ bức màn xuống, khiến mọi thứ quay trở về trạng thái vốn có
Sao biết người đó đã về cô lại thấy bản thân buồn bã thế này?
“Chẳng lẽ cái này là một ngày không thấy tựa ba thu?” Cô lẩm bẩm.
Nhưng mấy ngày nay cô cũng đâu thấy anh, loại cảm giác này cũng không mãnh liệt đến thế.
Bỗng dưng, Quý Minh Châu nâng tay lên, dùng sức vỗ vỗ mặt mình.
Cô đi vào phòng để quần áo, nhìn tấm gương phản chiếu cơ thể. Bên trong là nữ nhân má đỏ nõn nà, vẫn như bình thường, chỉ là cặp mắt kia đã bán đứng tâm tư cô, như gió mùa hè thổi qua khe đá, tuy trong trẻo nhưng lại bị khí nóng làm cho bốc hơi, khi đi vẫn mang theo hơi nước.
Hiển nhiên cô vẫn còn đắm chìm vào cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa rồi.
Quý Minh Châu mày thật hết thuốc chữa rồi.
Cô tạo vài tư thế, tự chụp mấy tấm ảnh, click mở WeChat gửi qua cho Giang Tịch, lúc này mới mơ hồ nghe được tiếng dì Lý ở dưới lầu gọi mình.
Đại khái là muốn cô xuống ăn cơm chiều.
Mấy ngày trước Quý Minh Châu ở bên ngoài chơi bời điên cuồng, về trễ thì trực tiếp bỏ lỡ cơm chiều, dì Lý lo dạ dày cô không thoải mái, sẽ nấu thêm một ít chè, mỗi lần đều sẽ chuẩn bị trước, chờ cô về uống mấy ngụm cho ấm dạ dày.
Hôm nay cô lại phá lệ về sớm, vừa mới bị dì Lý lải nhải một phen, không nghe nổi nữa. Nhưng chủ yếu vẫn là, hôm nay cô cũng có chút đói bụng.
Quý Minh Châu đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng bước qua hành lang, đi dọc theo cầu thang.
Thư Ngọc Hoa sau khi dọn đi, toàn bộ Quý Trạch có vẻ yên lặng lại trống trải, bởi vậy Quý Minh Châu lần này trở về ở thêm mấy ngày, mặc dù Quý Thiếu Ngôn không về nhà, cô cũng không thấy không thoải mái.
Càng đến gần, mùi thơm từ phòng bếp bay ra càng thêm nồng đậm. Tài nghệ của dì Lý cực kì tốt, thích làm đa dạng các món ăn, dựa theo khẩu vị của từng người.
Quý Minh Châu hít không biết chán, nhanh chóng vào phòng bếp.
Nhưng không đợi cô đi qua, trong phòng bếp đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Quý Minh Châu cho rằng bản thân hoa mắt, người trước mặt, cô đã quá quen rồi.
“Giang Tịch?!”
Giang Tịch lúc này, trong tay bưng mâm, theo tiếng gọi nhìn qua, còn ra dáng hơi hơi gật đầu.
Theo sát đó, là dì Lý.
Nhìn Quý Minh Châu cũng xuống lầu, bà cười tủm tỉm giải thích, “Vừa rồi tiểu Giang đến đây, dì mới mở cửa, thật đúng là khách ít khi đến, vừa đến đã muốn xuống giúp dì bưng thức ăn rồi!”
Giang Tịch được dì Lý khen, chỉ vân đạm phong khinh, tầm mắt như có như không quét về phía Quý Minh Châu.
“”
Cô thật sự quá bất cẩn.
“Hai người các con đừng vào nữa, sắp xong cả rồi, đợi chút cùng nhau ăn cơm.” Dì Lý tẩu giơ tay ngăn hai người lại, tiếp tục vội vàng quay đầu.
Thừa dịp dì Lý tẩu tiếp tục mang đồ ăn lên, Quý Minh Châu trực tiếp túm lấy cổ tay áo của Giang Tịch, bừng bừng khí thế kéo anh đi vào chỗ rẽ trong góc.
“Uy! Không phải em bảo anh đi sao, thế nào anh vẫn tới?”
“ Dì Lý mời anh, thịnh tình không thể chối từ.” Giang Tịch lời ít ý nhiều khái quát lại.
Quý Minh Châu:?
Nếu anh không ấn chuông dì Lý có thể nhìn thấy anh ở màn hình sao? Có thể mời anh vào nhà sao?!
Khá khen cho câu thịnh tình không thể chối từ.
Khó ghê.
“Em nói anh mới nhớ, em qua bên này cũng khá lâu rồi đấy.”
“Anh nhớ rõ quá ha.” Giang Tịch mỗi khi nhắc đến điểm mạnh của bản thân, bàn tính trong đầu kêu vang.
Giang Tịch không phủ nhận, duỗi tay kéo cô, khiến Quý Minh Châu cách mình càng gần, “Vài ngày không gặp, em còn giận anh sao?”
Vừa rồi trên đường tới Quý Trạch, anh vẫn mãi cân nhắc lý do vì sao Quý Minh Châu lại phản ứng như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chắc là cái cà vạt ngày hôm đó gây họa.
Mặc dù đêm đó anh đã cố tình thu liễm. Nếu không quan tâm mà tiếp tục phóng túng, Quý Minh Châu hôm sau sao có thể về Quý Trạch.
Xuất phát từ nội tâm, hai người đã lâu rồi không gặp nhau, lại không có vẻ im lặng hay trầm mặc, chỉ thấy hai bên càng thêm mới mẻ.
“Hừ, sao em có thể giận anh chứ?” Quý Minh Châu vỗ vào tay anh, âm dương quái khí, “Tức giận thì có ích lợi gì?”
“Nếu em cảm thấy vui, anh cũng có thể tiếp tục cống hiến sức lực.”
Ý cô đâu phải vậy?
Quý Minh Châu nuốt lời định nói xuống cổ họng.
Cô đột nhiên không biết nói gì, một lát sau mới mở miệng, “Giang Tịch.”
“Như thế nào.”
“Em muốn sờ mặt anh.”
“Em chỉ muốn sờ mặt thôi sao.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Ngữ khí Quý Minh Châu thành khẩn, “Em chỉ muốn biết, người da mặt dày nhéo vào có cảm giác gì.”
Trong khi hai người đang anh anh em em, thì đã nghe dì Lý lên tiếng phá vỡ cuộc trò chuyện, bảo hai người nhanh chóng xuống ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, Quý Minh Châu nhận được điện thoại của Quý Thiếu Ngôn, không có chuyện gì quá lớn, chỉ dặn dò lát nữa cô phải chiêu đãi thật tốt.
Cô nhỏ của Quý Minh Châu là Quý Khả Khanh đêm nay mới từ nước ngoài trở về, nên tối nay muốn ngủ lại ở Quý Trạch.
Quý Thiếu Ngôn bảo Quý Minh Châu đến sân bay đón.
Làm em gái duy nhất của Quý Thiếu Ngôn, Quý Khả Khanh năm đó gả cho danh môn vọng tộc cách vách —— Thẩm gia. Chồng của cô là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, đầu tàu trong ngành công nghiệp giải trí, Thẩm Thanh Thiệu, hiện đã nhường chức cho con thứ hai.
Mà nói đến con cái —— bọn họ tổng cộng có hai người con trai, anh họ lớn của Quý Minh Châu là Thẩm Khoảnh, cùng với anh thứ là Thẩm Thận. Người đầu làm chính trị, hiện tại đang nắm chức vụ quan trọng ở Ngân Thành, người sau tập trung làm kinh doanh.
Quý Minh Châu từ nhỏ đã có quan hệ không tồi với hai người anh họ này, nhưng với cô nhỏ, lại không quá thân thiết.
Quý Khả Khanh năm đó sinh con sức khoẻ đã không tốt, sinh xong không bao lâu liền ra nước ngoài định cư điều dưỡng, bởi vậy, hai người vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nhau.
Quý Khả Khanh lần này đến đây, trong nội tâm Quý Minh Châu cũng có chút cao hứng, dù sao cũng là máu mủ tình thân, rất lâu rồi chưa gặp lại. Quý Khả Khanh chỉ có thể ở Quý Trạch một thời gian, sau này lại phải quay về Thẩm gia.
Chuyến đi lần này, là Quý Minh Châu cùng Giang Tịch đồng loạt đến đón người, đi trên đường Quý Minh Châu nói chuyện không ngừng với Giang Tịch.
Sau khi trở về, lại là Quý Khả Khanh nói với Quý Minh Châu không ngừng.
Quý Khả Khanh là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhưng tính tình lại rực rỡ ngây thơ thiên chân, mặc dù hiện tại số tuổi cũng không nhỏ, ấy vậy mà vẫn sinh khí động lòng người.
“Minh Châu à, vị hôn phu của con đẹp trai quá nha.”
“Cô nhỏ của con đang muốn tìm Thẩm Thận để giáo huấn đây, nó gần đây quá vô pháp vô thiên rồi! Kiêu ngạo đến tận trời con có biết không!”
“Thẩm Khoảnh mấy năm nay đều ở Ngân Thành, cô cũng chưa gặp nó mấy lần, lần này cô đi tìm nó, Minh Châu, con biết anh lớn của con dạo gần đây đang làm những gì không?”
Chạm đến vấn đề cuối cùng này, Quý Minh Châu không biết nên trả lời hay không.
Cô lựa chọn trầm mặc.
Nhưng vẫn không thể ngăn Quý Khả Khanh tiếp tục bày tỏ ——
“Nhắc mới nhớ, cô cùng mẹ Giang Tịch biết nhau, cũng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp.”
“Sao con với Giang Tịch không nói câu nào vậy?”
“Con nói thử cho cô nghe xem, hai đứa bây giờ như thế nào?”
Liên tiếp b.ắn ra những câu nghi vấn như đòi mạng, khiến người khác không khỏi hoang mang.
“Thì….thì bọn cháu vẫn vậy.”
Câu trả lời của Quý Minh Châu thành công hấp dẫn hứng thú Quý Khả Khanh, bà dường như nghĩ đến điều gì đó tương tự, thậm chí còn nặng nề gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Núi băng thì cũng có, mà gần đây, đã biến thành núi lửa rồi, dung nham b.ắn ra quá nhiều.
Giang Tịch mà thành “Núi lửa”, liền khiến người khác ăn không tiêu.
Bất quá Quý Khả Khanh cũng không dừng lại lâu.
Một lúc sau, hết thảy đều chuyển sang đề tài khác.
Quý Khả Khanh cố tình đè thấp giọng nói, thì thầm vào tai Quý Minh Châu, “Cô thấy Giang Tịch hơi lạnh lùng, không nói được mấy câu, giống như Định Hải Thần Châm.”
Định Hải Thần Châm?
Định Hải Thần Trân Thiết (hay còn gọi là Định Hải Thần Châm) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra. Có truyền thuyết rằng pháp bảo này từng được một phàm nhân tên là Đại Vũ mượn dùng để trị thủy.
Cô nhỏ dùng lời này để hình dung thực sự không tồi.
Từ khi Quý Khả Khanh lên xe tới giờ, Giang Tịch ngoại trừ chào hỏi, còn lại không thấy hé răng.
Quý Minh Châu cứ tưởng đó là thói quen, tính cách của Giang Tịch là như vậy, sau này tiến thêm một bước mới có thể khai quật mặt khác của anh.
Một đường lái xe trở về Quý Trạch, bên ngoài đã không còn sớm.
Dì Lý nhìn thấy Quý Khả Khanh vừa mừng vừa xúc động, lôi kéo vị “Đã từng tiểu thư” sang một bên tán gẫu, nhân tiện giúp bà chuẩn bị phòng.
Quý Trạch vẫn luôn giữ lại phòng Quý Khả Khanh lúc trước từng ở, dọn dẹp một chút, liền có thể ngủ.
Phòng khách bên này, trong khoảng thời gian ngắn liền chỉ còn lại hai người Giang Tịch cùng Quý Minh Châu.
Từ lúc ban đầu, Giang Tịch đã lấy một loại ánh mắt u nhiên nhìn chằm chằm Quý Minh Châu, như là ngọn lửa lân tinh trong đêm, thoắt ẩn thoắt hiện.
“Anh còn muốn nhìn em thêm bao lâu nữa” Quý Minh Châu cất tiếng.
“ Nhìn bao lâu cũng thấy không đủ.”
Nghe xem, nghe thử xem, xem cái gì gọi là câu trả lời chuẩn theo sách giáo khoa.
Giang Tịch có thể sử dụng ngữ khí lãnh đạm nói ra lời âu yếm nhất như thế đấy.
“Vậy chắc anh không ổn rồi, em lên lầu rửa mặt trước đây.” Quý Minh Châu vừa nói vừa đi lên trên lầu, Giang Tịch liền nhắm mắt theo đuôi.
Đi được một nửa, cô cố tình ngừng lại, Giang Tịch cũng bất động.
Lại bước thêm một bước, người phía sau lại tiếp tục theo sát.
“Kẻ bám đuôi như anh hôm nay có ra sao thì cũng không thể theo em vào phòng đâu!” Nói, Quý Minh Châu quay đầu trừng mắt nhìn Giang Tịch.
“Vốn dĩ cũng không tính làm như vậy.” Giang Tịch người cao chân dài, thoáng vài bước đã đứng song song với Quý Minh Châu, tiện đà vượt qua cả cô.
“Rốt cuộc tới đây dỗ người, nên phải tỏ thái độ gì đó chứ.”
Quý Minh Châu nửa tin nửa ngờ, “Thái độ gì?”
“Quý Trạch bên này lần trước cũng đã sắp xếp cho anh một gian phòng, cho nên đêm nay anh đến đấy ngủ.”
Giang Tịch từng bước nhượng bộ, tuy rằng khiến người ta cảm thấy con gà này hiếm khi như thế, nhưng sẽ có, nên cũng mong muốn được khen.
Vậy cô cũng nên làm gì đó, dù sao anh cũng tận lực phối hợp rồi, chiêu này lần nào cũng thành công.
Quý Minh Châu còn tưởng rằng buổi tối Giang Tịch sẽ phải leo vách tường bò cửa sổ, làm mọi cách để đến được ổ chăn của cô chứ.
Giang Tịch xoay người, bước vài bước đến gần, “Ngủ ngon, còn nữa, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Đêm đến, ở hai phòng ngủ riêng biệt có hai người trẻ tuổi bị lấp đầy bởi suy nghĩ của chính mình.
Trải qua một đêm như vậy, ôm vui sướng trong lòng, cảm thấy bản thân được quý trọng, nên cả đêm ngủ say không mộng mị; mà người nào đó có ý định che giấu, thì chỉ thấy chính mình đã nhượng bộ quá nhiều, suốt một đêm trằn trọc
Sáng sớm hôm sau, Giang Tịch đi đánh thức Quý Minh Châu còn đang ngủ say. Dì Lý không tự mình kêu, nhưng lại giao nhiệm vụ đó cho anh.
Được giao việc đánh thức này, Giang Tịch hiển nhiên rất vui lòng.
Kết quả là, sáng tinh mơ, tiếng chim hót bên ngoài hoa viên sơn trang còn chưa dừng lại, Giang Tịch liền trực tiếp động tay động chân cùng với một loạt “ âu yếm”.
Quý Minh Châu bị xách lên, cơ hồ như vừa rửa mặt xong, vài bước ra khỏi, đã lại ghé vào chiếc giường êm ấm!
“Em không thích anh đến vậy sao?” Nói, Giang Tịch đè lên người cô
Trong lúc đó, động tác của anh vẫn không dừng lại, liế/m nhẹ lên tai cô.
“Giang Tịch anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha!”
“Em nói xem, bây giờ anh đã tiến đến đâu rồi?”
“”
Quý Minh Châu có chút tức giận, kết quả tay đang ôm lấy eo cô thoáng dùng sức, thực nhẹ nhàng trở mình, điều này càng hợp với ý đồ của Giang Tịch.
“Anh không ‘ tiến ’, nhưng vẫn muốn ‘ đến ’.”
Giang Tịch nói xong những lời này, Quý Minh Châu chỉ biết há hốc mồm, không khỏi cảm khái, thế nào là nghệ thuật của ngôn ngữ.
Giống như vừa rồi vậy, lời nói có ẩn ý, tuy mạnh miệng nhưng lại ý vị thâm trường, phải tinh tế nghiền ngẫm mới hiểu được.
Nhưng kỳ thật, cùng anh trải qua cảm giác lén lút trầm luân, nhất là khi, bên dưới đều là những người mình biết, hai người ở trên lầu dù chỉ làm ra một động thái rất nhỏ thôi, cũng đã có cảm giác vui sướng trong lòng rồi.
Không biết Giang Tịch đã hôn bao lâu, Quý Minh Châu đẩy anh ra, bỗng nhiên quay đầu nhớ tới một sự kiện.
“Giang Tịch đây là thái độ dỗ người của anh sao?”
“ Ừ.” Anh ngã sang bên cạnh, hai người nằm song song nhau.
Giang Tịch biếng nhác đáp lời, không hề có ý tứ thoái thác, vô cùng thoải mái hào phóng.
Anh không sợ mà trả lời, Quý Minh Châu nghe vào tai, lại có chút khác lạ.
Nếu Giang Tịch muốn lấy phương thức này để dỗ dành cô, thì Quý Minh Châu cảm thấy không cần có cũng được!
Ai có thể chịu nổi.
Mấu chốt chính là, Quý Minh Châu có cân nhắc như thế nào, hình như đều nằm trong tính toán của Giang Tịch.
Cô suy nghĩ xong, cũng không thèm do dự, trực tiếp đẩy Giang Tịch ra.
“Anh nhanh lên!”
Giang Tịch thấy cô có vẻ đã hạ quyết tâm gì đó, không lên tiếng, liền nghe Quý Minh Châu bổ sung, “ Được rồi, anh vẫn nên tranh thủ ra ngoài đi.”
Như vậy sẽ không khiến ai chú ý.
Giang Tịch mặc cô xô đẩy, thuận thế đứng lên, chỉ cúi đầu liếc nhìn, “Nhanh thì muốn chậm, chậm lại muốn phải nhanh hơn nữa, rốt cuộc em muốn gì?”