Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 89



Lần này đến lượt Quý Minh Châu cạn lời.

Giang Tịch đứng bên cạnh, ung dung nhìn cô, “Bây giờ có phải là hòa nhau rồi không?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quý Minh Châu nở nụ cười giả lả, duỗi tay ra một cách nhã nhặn, véo vào eo Giang Tịch một cú.

Giang Tịch nhìn Quý Thiếu Ngôn rồi lại liên tưởng đến những thông tin mà Quý Minh Châu nhờ anh điều tra gần đây, trong lòng anh loáng thoáng nhìn thấy chút manh mối. Anh khẽ nói với Quý Minh Châu: “Anh sang chỗ bố mẹ anh hỏi kế hoạch tiếp theo của hai người họ đã nhé.”

Quý Minh Châu biết Giang Tịch đang viện cớ giúp cô, bèn đồng ý ngay: “Chốc nữa em sẽ đến phòng chờ tìm mọi người.”

Giang Tịch đi khỏi đó, cuối cùng Quý Minh Châu cũng có không gian để hàn huyên với Quý Thiếu Ngôn. Cô bước lên trước hai bước, nói: “Có phải bố đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu rồi không, ai khéo với bố chứ...”

Quý Thiếu Ngôn cười cười, ông duỗi tay chỉnh lại chiếc kẹp tóc pha lê đính ngọc trai bên vành tai của cô, “Lần này bố sẽ đồng hành với con suốt hành trình.”

“Chỉ vì con thôi hả?” Quý Minh Châu hoài nghi ngước mắt lên nhìn, hòng tìm ra được chút manh mối trên khuôn mặt của Quý Thiếu Ngôn, “Bố chắc chứ?”

“Chứ còn gì nữa, bỏ bê không quản cả Quý Thị khổng lồ để đến chơi trò gia đình với con à?” Quý Thiếu Ngôn nhướng mày nhìn cô.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Ngài nói thì hay lắm, chẳng phải đợt trước ngài đã bỏ bê không quản sao?” Quý Minh Châu thoáng ngừng lại rồi nói: “Đều là con trông nom giải quyết đấy được chưa!”

“Gì mà ngài với chả người thế.” Quý Thiếu Ngôn gập vé máy bay lại, gõ vào đầu cô một cái, “Không biết gọi bố à?”

“Thế thì bố à, lần này bố đến Thụy Sĩ có phải vì một chuyện rất quan trọng không?” Ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu vào trong sảnh sân bay qua cửa kính, hắt lên mặt Quý Thiếu Ngôn.

“Đúng thế, một chuyện rất quan trọng.” Quý Thiếu Ngôn ôm vai Quý Minh Châu, nói lấp lửng: “Hy vọng năm nay điều may mắn sẽ tới.”

Quý Minh Châu cùng ông đi vào phòng nghỉ cho khách VIP, “Là chuyện mà bố nói cho con trước kia đúng không?”

Nói đoạn, cô nhìn người trợ lý vẫn luôn đi theo họ bằng ánh mắt cảnh giác.

“Phải.” Quý Thiếu Ngôn không phủ nhận, “Cậu ấy thì con cứ yên tâm, cậu ấy là là một trong số mấy người biết chuyện này.”

Quý Minh Châu gật gù, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, “Mặc dù bố không muốn nói chuyện cụ thể cho con, nhưng con cũng đoán được đại khái rồi.”

“Đã bảo là tâm linh tương thông rồi mà, con vẫn luôn có cảm giác thân thuộc với người ấy, bố nói có đúng không bố?” Quý Minh Châu kìm nén đã lâu, vẫn không cầm lòng được mà hỏi ông.

“Trước đây cảm thấy con hơi lộ liễu, nhưng lần này động tĩnh bên phía Giang Tịch đúng là không thể giấu được bố.” Quý Thiếu Ngôn hơi suy tư, “Tuy chuyện này rất hoang đường nhưng nó đã xảy ra như vậy đấy.”

Quý Minh Châu im lặng giây lát, sau đó nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Bố, nếu bố giải quyết không tốt thì cứ giao cho con đi. Bố cũng muốn nhìn thấy cảnh gia đình đoàn tụ, con và mẹ cùng tập Yoga trong phòng khách chứ.”

Quý Thiếu Ngôn cảm thấy buồn cười, “Con đề nghị cái kiểu gì thế...”

“Bà ấy sống với người khác lâu rồi, cảm thấy bố là tay lừa đảo thì cũng rất dễ hiểu. Bây giờ đã trốn bố đến mức này rồi, bố nói xem?” Nói xong, Quý Minh Châu lại sợ ông tự nhiên rơi vào trạng thái suy sụp, bèn vội vàng nói thêm: “Nhưng con và bà ấy từng tiếp xúc với nhau, con có thể cảm nhận được bà ấy là một người cực kỳ cực kỳ dịu dàng bố ạ.”

“Tóm lại là tốt ơi là tốt, trước đây con còn sợ mẹ có gia đình mới, có những đứa con mới rồi cơ. Nhưng từ sau khi biết đó là mẹ con, con vừa vui sướng vừa buồn bã, bởi vì dường như bà ấy đã gặp phải rất nhiều di chứng.” Quý Minh Châu nhìn ông, “Vì thế bố à, con muốn nói rằng bà ấy thực sự là một người rất tốt.”

“Tốt đến mức nào?” Quý Thiếu Ngôn quay sang nhìn cô, “Sao nói mãi nói mãi lại khóc mất rồi?”

“Con có khóc đâu, là gió lớn quá thổi vào mắt con đấy!” Quý Minh Châu bắt đầu chối đây đẩy, “Dù gì cũng tốt hơn mấy cô minh tinh người mẫu trẻ kia của bố nhiều.”

Quý Thiếu Ngôn vẫn giữ kín như bưng, sau đó ông giải thích một cách hiếm có, “Nhiều chuyện không như những gì con nhìn thấy ở bề ngoài đâu.”

“Nhưng bảo bối à, chuyện này cứ để bố lo.” Quý Thiếu Ngôn vỗ vai cô, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi má của cô, “Con cứ lo chuyện hôn lễ của mình cho tốt, thời gian về sau còn nhiều, con thấy sao?”

...

Lúc bố con nhà họ Quý đi vào phòng nghỉ VIP, Lâm Man Hề nhìn thấy vành mắt phớt đỏ của Quý Minh Châu, tỏ ra hơi khó tin.

Giang Tịch hơi rũ mắt xuống, giải thích với quý bà Lâm, “Gió to quá thổi vào đấy.”

Quý Thiếu Ngôn đang ngồi vắt chéo chân một cách lịch thiệp, nghe được câu này bèn nhìn sang con gái bảo bối của mình, cười trêu chọc, “Xem ra sân bay hôm nay không chỉ lộ thiên mà thời tiết cũng chẳng đẹp mấy nhỉ.”

Trước khi lên máy bay, mọi người mới biết là Quý Thiếu Ngôn bao trọn máy bay riêng.

Ông bình thản cụng tay với Giang Vũ Thành một cái, coi như hợp tác vui vẻ.

Lần này đến Thụy Sĩ, Quý Minh Châu và Giang Tịch không đến nhà trọ của cặp vợ chồng ngoại quốc kia.

Mục đích cuối cùng của chuyến đi lần này của hai người là hôn lễ, vì thế cách đây rất lâu khi ý tưởng này bước đầu thành hình, Giang Tịch đã dứt khoát mua hẳn một căn biệt thự ven hồ trong thị trấn. Như vậy sau này có thể thường xuyên đến đây, không cần lo lắng về vấn đề nhà cửa nữa.

Cũng coi như một phòng tân hôn ở một quốc gia khác, mang một ý nghĩa khác.

Vì không còn chuyện gì nữa nên Quý Thiếu Ngôn và vợ chồng ông Giang chào tạm biệt hai người trước, nơi họ nghỉ chân còn cách chỗ hai người một đoạn. Sau khi năm người đến Thụy Sĩ, mỗi bên lại chia thành ba ngả.

Vả lại, thời gian trước khi hôn lễ diễn ra, họ cũng có việc cần làm và chỗ cần chơi, cũng không muốn làm phiền Quý Minh Châu và Giang Tịch.

Căn biệt thự mà Giang Tịch mua có riêng một bãi cỏ rộng lớn, mặt hồ xanh biếc cạnh đó cũng thuộc quyền quản lý của biệt thự.

Sau khi tham quan biệt thự xong, Quý Minh Châu nhìn tấm biển bằng gỗ đã được đóng trên bãi cỏ, cô thấy hơi buồn cười, “Đây là sáng kiến của ai thế?”

“Anh chấm căn nhà, trợ lý Ưng giải quyết công việc còn lại.” Giang Tịch bình thản đáp lại.

Quý Minh Châu tỏ vẻ không tin, “Anh đừng đánh trống lảng chứ, em không tin trợ lý Ưng giải quyết công việc xong còn làm ra tấm biển như thế này.”

Tấm biển gỗ đó cắm bên mép cỏ, nằm sát rạt con đường nhỏ trong trấn, người đi qua đó đều có thể nhìn thấy.

Hơn nữa nhìn nét bút kia, chắc chắn chính là “tác phẩm lớn” của anh chàng họ Giang nào đó, trên tấm biển gỗ được khắc một dòng chữ...

[Pig & Chicken – Couple’s house]

Ngoài dòng chữ tiếng Anh ra còn có dòng chữ tiếng Pháp mang nghĩa tương tự.

Mặt đằng sau thì không giống như thế, trên đó còn viết mấy ký tự bắt mắt.

[jj8888]

“jj8888, Giang Tịch, đây không phải biển số xe của anh sao!” Quý Minh Châu nhảy phốc lên người anh, khoác lấy cổ anh, “Được lắm, trong quyển sổ nhỏ của Quý Minh Châu lại có thêm một tội là anh biết chuyện mà không báo rồi nhé!”

Giang Tịch bị cô bất chợt nhảy lên ôm cứng lấy như bạch tuộc quấn người, anh lùi lại phía sau hai bước, “Em biết là được rồi, nhưng anh tưởng lúc em nhìn thấy mật khẩu khẩu điện thoại của anh là em đã biết đến cái này rồi.”

Giang Tịch chụm ngón tay lại, khẽ véo chóp mũi nhỏ xinh của Quý Minh Châu, “Thế nên là, chuyện này không liên quan đến anh, là em ngốc thôi.”

Có rất nhiều việc Quý Minh Châu đều ngu ngơ không hay biết gì.

Ai ngờ được, Quý đại tiểu thư nhìn có vẻ kiêu ngạo ngang ngược, lại luôn luôn “chậm tiêu” về phương diện này như vậy.

“Anh mới ngốc ấy, chẳng qua lần này anh không nói em cũng biết, là sinh nhật của em mà.” Quý Minh Châu chọc chọc vào sau gáy anh, “Cái tài khoản Weibo bằng ký tự hỗn loạn kia của anh cũng thế, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”

Giang Tịch giữ lấy đôi chân cô, chỉ cười mà không nói gì.

“Anh nói cho em sớm hơn thì chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi.”

“Ban đầu em mà hỏi anh sớm hơn thì chúng ta cũng ở bên nhau từ lâu rồi.”

Quý Minh Châu nói không lại anh, lại bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, bắt đầu lí nhí lên án anh: “Giang Tịch, giờ nghĩ lại, anh thật sự quá là hư hỏng, thế chẳng phải ngày nào anh cũng lái em... mang em đi lái xe sao?”

“Cái chiêu này anh dùng ‘mượt’ nhỉ, Giang thiếu gia?” Cái bạt tai của cô bày tỏ rằng nó nôn nóng muốn xuất hiện lắm rồi.

Giang Tịch thản nhiên nhướng mày lên, “Có tối nào không mượt?”

...

Ngoài việc trải nghiệm kỹ càng những nơi mà cô đã từng du ngoạn trước đây, Quý Minh Châu còn thực hiện một số kế hoạch trước và trì hoãn một số kế hoạch.

Trước hôn lễ mấy ngày ngày, Quý Minh Châu và Giang Tịch đã dành thời gian để quay về căn nhà họ ở ban đầu.

Chủ nhà vẫn tiếp đón niềm nở như trước đây.

Hơn nữa, họ có ấn tượng rất sâu sắc với hai người.

Nam thanh nữ tú xứng đôi vừa lứa, cộng thêm giữa chừng còn bị mắc kẹt trên núi một đêm, cũng khiến họ khó mà quên được.

“Quý tiểu thư có vẻ càng xinh đẹp hơn rồi.” Bà chủ nhà gọi chồng của mình qua bên này, sau đó lại nhìn sang Giang Tịch, “Cậu thanh niên à, lần này hai cháu lại qua đây du lịch hả?”

Giang Tịch hỏi thăm sức khỏe hai người rồi gật đầu.

“Có thể gặp các cháu lần nữa thật tốt quá, nhưng điều khiến bác buồn lòng là hai cháu lại không ở lại đây. Các cháu thân mến, nếu các cháu có thể đến đây, thực ra không cần trả tiền phòng nữa, hai bác hoan nghênh hai cháu đến bất cứ lúc nào.”

“Haha, chuyện này có một số nguyên nhân, không phải bọn cháu cố ý không đến đây đâu ạ.”

Quý Minh Châu đưa hộp thiếp mời đã chuẩn bị trước cho bà chủ nhà, lên tiếng trả lời trước: “Không chỉ đi du lịch, bọn cháu còn chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở nơi này, ở ngay nhà thờ trong trấn, đến lúc đó bác nhất định phải đến nhé.”

“Hôn lễ?” Bà chủ nhà thật sự kinh ngạc, “Hai cháu kết hôn rồi ư?” 

Trước đây bà chỉ cảm thấy họ là cặp tình nhân đang giận dỗi nhau, chưa từng nghĩ thời gian vẫn chưa trôi qua quá lâu, thế mà hai người đã nên duyên vợ chồng rồi.

“Vâng ạ, đợt trước chúng cháu đã... đăng ký kết hôn ở trong nước rồi ạ.”

“Vậy mừng hạnh phúc hai cháu, bác nhất định sẽ tham dự hôn lễ. Xin Chúa ban phước lành cho hai cháu!” Bà chủ nhà nói xong cũng cảm thấy xúc động.

“Trước đây bác đã cảm thấy hai cháu rất xứng đôi rồi.” Ánh mắt của bà chủ nhà ôn hòa, sau đó nó trở nên xa xăm như đang nhớ lại thanh xuân của mình, “Quý tiểu thư, đến giờ bác vẫn còn nhớ những lời mà chàng trai kia đã nói với bác vào hôm đó.”

“Dạ?” Quý Minh Châu cảm thấy tò mò, “Anh ấy đã nói gì với bác thế?”

“Cậu ấy nói, cậu ấy là người yêu của cháu, còn cho bác xem ảnh nữa.” Bà cụ cười nói: “Nói thực lòng, những người thanh niên từ Trung Quốc qua đây du lịch, hầu hết đều có tính cách hướng nội và rụt rè. Những cặp tình nhân mà bác từng gặp trước đây, đều lặng lẽ yêu nhau, còn hai đứa thì không giống thế, vừa trẻ trung vừa cuồng nhiệt.”

Quý Minh Châu nhìn sang Giang Tịch, ánh mắt của cô và anh giao nhau giữa không trung, “Phải, cháu biết chứ, lúc đó anh ấy mặt dày mày dạn quá.”

“Nhưng nếu bác đã khen như vậy rồi, cháu muốn nói là phải, như thế này đúng là không tệ.” Quý Minh Châu thoải mái thừa nhận.

Cô đứng trong phòng khách, đắm mình trong ánh sáng êm dịu, chậm rãi nói: “Anh ấy là người yêu của cháu.”

Một câu nói giống y hệt, trong khung cảnh giống y hệt.

Quý Minh Châu nhận được những gì thì cô cũng cho đi và trả lại cho anh bằng đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.