Cả quá trình diễn ra hôn lễ cũng rất đơn giản, không có nghi lễ phức tạp nào khác.
Bỏ qua những phân đoạn không cần thiết, có lẽ người sôi nổi nhất chính là khách khứa ngồi kín hai dãy ghế dài trong nhà thờ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vừa rồi khi Quý Minh Châu được Giang Tịch kéo vào lòng, bóng dáng hai người dính vào nhau, chụm đầu rỉ tai, trong đám đông loáng thoáng vang lên vài tiếng xuýt xoa nho nhỏ.
Tiếng cười đùa vang lên không dứt, thi thoảng lại xen lẫn tiếng huýt sáo be bé.
Sau khi linh mục đọc xong lời thề nguyện, Giang Tịch và Quý Minh Châu lần lượt trao trang sức cho nhau. Nhưng điều không giống những cặp đôi khác là... thứ anh trao cho cô là chiếc nhẫn “Viên minh châu trên tay” màu trắng xen lẫn sắc xanh dương trước đó. Thứ cô trao cho anh là cặp măng sét cùng kiểu màu trắng ngà xen lẫn màu xanh dương.
Ánh mắt của trưởng trấn thị trấn Lungern ôn hòa, ngay từ ban đầu đã nhìn chăm chú vào cặp đôi trẻ cực kỳ nổi bật này... À không, phải nói là cặp vợ chồng trẻ mới cưới này mới đúng.
Sau đó, thay mặt tất cả cư dân ở trong trấn, ông ấy dành cho cặp vợ chồng này lời chúc phúc chân thành nhất.
“Nghe nói hai người nên duyên ở nơi này, nói như vậy giữa các bạn và chúng tôi cũng được tính là có duyên với nhau rồi. Hy vọng sau này hai người có thể thường xuyên ghé thăm nơi này Tôi thay mặt cho toàn thể cư dân trong trấn và Thiên Chúa, chúc hai người sống bên nhau đến đầu bạc răng long!”
Trưởng trấn chúc phúc xong, chính ông ấy cũng cảm động đến mức bộ râu trắng cũng phải vểnh lên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang Tịch và Quý Minh Châu cùng lên tiếng cảm ơn, sau đó hai người rời mắt một cách ăn ý.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Trên nóc nhà thờ, ánh sáng chiếu xuyên qua các cửa sổ hình quả trám cùng những cánh cửa vòm, hắt thẳng xuống xung quanh hai người.
Trong không khí có những hạt bụi li ti, lửng lơ trôi nổi.
Tựa như đang chiếu sáng tương lai xán lạn của hai người vậy.
Quý Minh Châu đội khăn voan cô dâu mờ ảo mông lung, không thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt hiện ra từ khe hở của tấm voan thì không thể lừa được người khác.
Giang Tịch nhẹ nhàng vén tấm voan trùm đầu trắng tinh ra, sau đó cúi đầu xuống, nhắm thẳng vị trí đôi môi cô, trao cho cô nụ hôn sâu nặng.
“Tân hôn vui vẻ.”
...
Sau khi đọc lời lề xong, chính là phân đoạn tự chủ của cô dâu và chú rể.
Bó hoa mà Quý Minh Châu cầm lúc trước, mặc dù đã trải qua các kiểu vần vò và bị quên lãng, nhưng nó vẫn kiên cường cứng cáp, không vì thế mà héo rũ.
Phần tung hoa cưới có thể nói là một trong số các khâu quan trọng nhất trong hôn lễ, cũng là phần đặc sắc nhất. Dù sao đây cũng là dấu hiệu tốt lành, ai bắt được hoa thì chính là người may mắn.
Quý Minh Châu đảo mắt nhìn khắp xung quanh, thực ra trong lòng cô đã có quyết định.
Các cô gái hợp tuổi rất ít, nhưng nếu nói có thì cũng có.
Chẳng hạn như cô nàng họ Liên đã có cống hiến rất lớn trong quá trình thúc đẩy tình cảm của cô và Giang Tịch.
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay mình.
Bó hoa này cũng được dày công chuẩn bị, loại hoa trong đó đều được tuyển chọn, cách bó hoa và gói hoa cũng rất cầu kỳ.
Nằm ngoài cùng là lớp hoa baby, lấm chấm như những ánh sao, tượng trưng cho... nhớ nhung, thanh xuân, giấc mộng, tình cảm chân thành.
Nằm bên trong là những bông hồng sâm panh, tượng trưng cho... lời thề, lời hứa, đến chết không đổi.
Hai loài hoa nằm cạnh nhau gần như là cách diễn giải thích hợp nhất cho con đường đến với nhau của Giang Tịch và Quý Minh Châu.
Trong giấc mơ ấy, phần mang đậm hơi thở tuổi trẻ nhất, khó lựa chọn nhất và được ao ước biến thành sự thật nhất, thật sự đã trở thành sự thật vào một ngày.
“Được rồi, bây giờ cô dâu có thể tung hoa rồi, chúng ta cùng chờ xem, rốt cuộc ai có thể trở thành ngôi sao may mắn trong ngày hôm nay.”
Khi MC vừa dứt lời, Quý Minh Châu chậm rãi xoay lưng lại với đại sảnh.
Giang Tịch đứng bên cô, nhìn cô nóng lòng muốn tung hoa như đã có sự chuẩn bị từ lâu.
“Sao anh lại nhìn chằm chằm em thế?” Quý Minh Châu tỏ ra hơi khó hiểu.
Giang Tịch mân mê chiếc măng sét, “Chỉ là anh đang nghĩ, có phải trong lòng em đã có lựa chọn rồi hay không.”
“Chuyện đó thì đương nhiên rồi, không ném cho Liên Đường chẳng lẽ ném cho Tiêu Dịch sao? Anh ấy nằm mơ!” Quý Minh Châu nói đến đây, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra những cái tên khác.
May mà cô nhanh mồm nhanh miệng nói tên của ông bà Giang ra, nếu không thì có lẽ Giang Tịch sẽ đến tính sổ với cô. Không chỉ có thế, Quý Minh Châu rất có khả năng trở thành cô dâu đầu tiên bị ném ra khỏi lễ đường vì nguyên nhân này.
Nhưng may thay đó chỉ là phản ứng vô thức trong đầu cô, cũng không phải ý nghĩ chân thực nhất, không được tính.
Giang Tịch đâu thể đoán được những suy tính trong lòng Quý Minh Châu vào lúc này, anh chỉ dặn cô rằng: “Cẩn thận bậc thang, đứng trong này cũng ném được rồi, không cần lùi về phía sau nữa.”
“Em biết rồi em biết rồi.” Nói đoạn, Quý Minh Châu ngoảnh lại nhìn những người đằng sau, cố gắng ra hiệu về một phía nào đó, “Vậy mình ném nhé, mọi người nhớ nhìn cho kỹ.”
Liên Đường nhận được tín hiệu, còn đang ngơ ngác thì đã nhìn thấy bó hoa vẽ một đường parabol đẹp mắt trong không trung rồi bay qua đây.
Đường cong rất đẹp... nhưng kết cục có lẽ không được đẹp cho lắm...
Bó hoa kia, vững vàng rơi vào trong tay Quý Thiếu Ngôn.
“...”
Mọi người: “???”
Lúc Quý Minh Châu ôm ấp kỳ vọng quay người lại, đầu tiên là nhìn về phía Liên Đường.
Nhưng trong tay đối phương trống huơ trống hoác, chẳng có cái gì.
Sau đó, khi cô nhìn vào tiêu điểm mà ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào, nhìn thấy bóng dáng kia, cô lập tức sững sờ.
Tiêu Dịch là người hả hê trước nỗi đau của người khác nhất, “Haha, bác trai đúng là gừng càng già càng cay nha, chắc là tin tốt lành sắp đến rồi đấy.”
Quý Thiếu Ngôn nhìn trân trân vào bó hoa trong tay, đột nhiên ông nhìn về một hướng nào đó.
...
Khi hôn lễ sắp sửa kết thúc, hầu hết mọi người đều ra bãi cỏ bên ngoài để dự tiệc rượu.
Lâm Man Hề đứng ở ngoài chào hỏi, đón tiếp khách khứa.
Đến lúc này, cuối cùng Quý Minh Châu cũng có phản ứng trở lại từ trong tình huống ban nãy.
Bó hoa kia... cứ thế... bay về phía bố mình?
Thế mà cô lại trượt tay đến nông nỗi này sao?!
Quý Minh Châu vừa tỏ ra bất lực với cô nàng Liên Đường, vừa chạy đến chỗ Quý Thiếu Ngôn hỏi: “Bố, bố bắt được hoa thật ư?”
Quý Thiếu Ngôn bắt được hoa thì cũng phải lập tức hất đi mới phải.
Nào ngờ... ông cứ thế túm chặt lấy bó hoa!!
Nói đến độ dày của da mặt, Giang Tịch cũng phải nhường chỗ cho Quý Thiếu Ngôn!
Quý Thiếu Ngôn nhìn sang cô, “Sao nào, con không muốn chúc phúc cho bố à?”
“Hứ, không phải không muốn chúc phúc cho bố, bó hoa kia vốn dành cho người chưa kết hôn. Con không muốn bố gây thêm rắc rối bên ngoài, bố cũng lớn tuổi rồi, đừng trêu ong ghẹo bướm nữa.”
Quý Minh Châu nói xong định đi lên nhưng vì vạt váy kéo lê trên đất, cô lại đi đứng vội vàng, bất cẩn bị vấp một cái, được Giang Tịch vội vàng chạy tới đỡ được.
“Bố trêu ong ghẹo bướm lúc nào, một màn trước khi con đi vào lễ đường là ai sắp đặt đấy nhỉ?” Quý Thiếu Ngôn cảm thấy buồn cười.
Nói đến chủ đề này, Quý Minh Châu lập tức im thin thít.
Vừa tung hoa xong, cô muốn dẫn Giang Tịch đi gặp Liễu Khê thì được biết, hôn lễ vừa kết thúc thì đối phương đã về rồi.
Cuối cùng, không biết nghĩ đến chuyện gì, Quý Minh Châu nói năng rất nghiêm túc, “Bố ơi, bố có bao giờ nghĩ...” Cô nói, bàn tay nghịch ngợm chọc vào khuôn mặt Quý Thiếu Ngôn, “Bố vẫn là người đã kết hôn, cũng không phải người từng ly hôn, bắt được hoa cưới cũng chẳng có tác dụng đâu.”
Trong lòng Quý Minh Châu, bất luận là vì nguyên nhân gì mà hai người bị buộc phải xa nhau, bất luận trong mười mấy năm sau khi Thích Nhan “qua đời”... cuộc hôn nhân của ông bà Quý thực sự đã buộc phải chấm dứt, không còn tồn tại về mặt pháp luật nữa.
Thì đối với cô, bố mẹ mình mãi mãi ở bên nhau.
Quý Thiếu Ngôn nghe thấy thế thì ngẩn người giây lát, sau đó dùng bó hoa gõ vào đầu cô, “Được rồi, bố biết rồi.”
“Nhưng lần này, quả thực là tự bó hoa dâng mình đến cho bố.” Quý Thiếu Ngôn nói đoạn, xoay người nhìn về phía bầu trời xa xăm. Nơi đó có núi tuyết sừng sững, vì thời tiết khá đẹp nên bầu trời quang đãng không gợn mây.
Đỉnh núi được áo một lớp ánh sáng, có nhiều thứ cũng giống như này, bị bóc mất lớp vỏ ngoài để rồi lộ ra diện mạo ban đầu ở bên trong.
...
Hôn lễ kết thúc rất sớm, người dân bản địa làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi lúc bình thường càng sớm hơn. Vào lúc chập choạng tối, gần như chẳng còn ai nữa.
Thực ra sau bữa tiệc buổi trưa thì mọi thứ đã kết thúc, nhưng mọi người lại tề tựu lại trò chuyện một hồi, nhân tiện có thêm giờ nghỉ ngơi uống trà chiều nên mới kéo dài đến chạng vạng.
Bạn bè thân thiết hai bên gia đình đã đến căn biệt thự mà Giang Tịch và Quý Minh Châu đang ở. Sau khi thực hiện màn náo động phòng mang tính tượng trưng, họ thức thời ra về hết lượt.
Cái chính là vì lạ nước lạ cái, cũng không có những đạo cụ được chuẩn bị sẵn nên không thể nào thực hiện được màn náo động phòng.
Nhưng đây lại khiến đôi vợ chồng trẻ họ Giang kiếm được của hời lớn.
Sau khi cởi bỏ bộ váy nặng nề rườm rà, Quý Minh Châu thay sang bộ đồ mỏng nhẹ rồi nhìn về phía Giang Tịch, anh đang thong thả cởi cà vạt.
Thực ra trải qua một ngày như hôm nay, cho dù giản lược phân đoạn thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn mệt rã rời.
Hôm nay Quý Minh Châu mải mê quan tâ m đến người thân, bạn bè, nhưng lại quên mất, cũng có thể hơi lơ là với một người, đó chính là “chú gà” quý giá nhất bên cạnh mình.
May mắn thay Giang Tịch “nhẫn nhục chịu khó”, “khổ sở” nào cũng chịu được.
Cũng bằng lòng làm người đàn ông ở phía sau một người phụ nữ xinh đẹp như cô!
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu dịu dàng áp vào người anh, thò tay vào trong cổ áo của Giang Tịch, dạo chơi bên trong áo.
Đột nhiên nghe thấy xưng hô này, Giang Tịch ngẩn người, sau đó anh bật cười, đưa mắt nhìn sang cô, “Gọi anh kiểu gì đấy?”
“Thích gọi thì gọi thôi.” Tâm trạng Quý Minh Châu vui vẻ, cắn vào tai anh nói: “Hôm nay bổn tiểu thư có tâm trạng tốt, chơi cùng anh đấy.”
“Ồ?” Ánh mắt Giang Tịch hiện lên vẻ đùa giỡn, đưa tay bóp nhẹ nơi cao ngất của cô, thong thả hỏi lại: “Chơi hả? Chơi gì thế?”
“Muốn chơi gì cũng được hết.” Quý Minh Châu tươi cười, đi chân trần, giẫm lên mũi dép lê của Giang Tịch, “Phải diễn một màn thế nào là cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo.”
“Thực ra không cần vội thế đâu.” Giang Tịch bình thản đáp lại. Anh đẩy cô ra rồi đi vào phòng tắm. Trước khi đi anh còn chỉ tay về phía chiếc giường, dặn dò: “Em cũng đi tắm đi, tắm xong thì lên đó đợi anh.”
“...”
Quý Minh Châu: “???”
Cô nhìn theo bóng lưng của Giang Tịch biến mất trong phòng tắm mà chẳng ngoảnh lại lần nào, trầm ngâm một hồi.
Nói cô vội? Vậy việc gì anh phải nôn nóng không kịp chờ như vậy!
Rốt cuộc là ai vội vã chứ!!
Quý Minh Châu vung vài cú đấm với bóng lưng của Quý Minh Châu, lúc này mới chuẩn bị đi lấy đồ ngủ để để tắm xong còn thay sang.
Cô nghiêng người nhìn vào chiếc giường mà Giang Tịch vừa chỉ vào.
Bên trên được rải đầy cánh hoa hồng đỏ rực, cùng hàng chữ “tân hôn vui vẻ” được xếp từ những cánh hoa hồng.
Cạnh đó còn có những ngọn nến đang cháy bập bùng, lặng lẽ tỏa hương.
Quý Minh Châu khựng người lại, lại mắng Giang Tịch một câu.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ hiền lành vô hại, nhưng thực ra thì đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi.
Có thể là vì hôm nay đúng là một ngày đặc biệt, lại ở trong môi trường khá mới mẻ, vì thế hai người đều rất kích động.
Đặc biệt là Giang Tịch, phải nói là chiêu trò đa dạng, nhất là những trò chưa được thực hiện vào mấy ngày trước, anh thử qua từng trò một, như đã thề không thể bỏ qua vậy.
Chưa nhắc tới... những cánh hoa từ trên xuống dưới cọ xát vào...
Vì là những bông hồng mới được ngắt xuống, trong nh ụy hoa và cánh hoa còn rỉ nước, nào là nước nhỏ ra, nước gì đó chảy ra và cả nước gì đó phun ra, khiến đệm giường bị nhiễm đỏ cả mảng.
Trong giây phút kết thúc, Quý Minh Châu nép vào lòng Giang Tịch, “Sếp Giang à, cô vợ nhỏ này khá tận tình với công việc đó chứ?”
Cô cảm thấy có thể nói hôm nay cô rất là cừ! Hiệu suất làm việc cao lại còn không oán không trách, hoàn thành mục tiêu!
Điều quan trọng nhất là, vào một ngày vui trọng đại như này, cô cũng sẵn lòng làm thế.
Quý Minh Châu rất thích cảm giác được nép sát vào người anh như bây giờ. Một người có khí chất lạnh lùng xa cách như anh, ngay cả vẻ ngoài cũng toát ra vẻ lạnh lùng. Nhưng cô thích nhìn dáng vẻ của anh vào thời điểm anh mê mệt vì mình, sau đó biến thành ngọn núi lửa phun trào dung nham.
Một người nhìn có vẻ lạnh lùng, thường là người có tình cảm cuồng nhiệt nhất.
Chẳng qua họ che giấu quá kỹ, những tình ý được cất giấu sâu trong tim, không dễ dàng bị đào ra.
“Cũng coi như tận tình được một nửa.” Hơi thở của Giang Tịch phả vào cổ cô, “Vẫn muốn ở trong đó.”
Quý Minh Châu nằm đơ ra một lúc lâu... có phải là vì họ đã kết hôn hay không...
Biện pháp phòng tránh nên làm thì vẫn phải làm... cô không muốn sinh gà con nhanh như vậy đâu.
Bây giờ Giang Tịch đã đổi sang dâ m đãng một cách công khai rồi sao?!
“Nghĩ gì thế?” Giang Tịch thấy cô tự dưng đỏ bừng mặt, cùng với những hành động giãy giụa không chịu thừa nhận anh kia, “Anh nói là trong phòng tắm.”
“Cái đó cũng...!”
Đó cũng như nhau mà! Ngay cả Quý Minh Châu cũng ngại ngùng không nói hết câu, chuyện này có khác biệt sao?
Giang Tịch mặc kệ cô, còn mình thì vẫn tiếp tục, “Trong phòng tắm, vén cửa chớp lên là cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, nhìn về phía núi tuyết, thế nào?”
Anh đang trưng cầu ý kiến của cô.
Quý Minh Châu ậm ừ, ngượng ngùng một hồi, “Thôi, hôm nay đặc biệt nên em bất đắc dĩ theo anh một lần vậy.”
Điều cô không tiện nói ra là, đề nghị của anh nghe có vẻ rất là ổn áp.
Trong lòng Quý Minh Châu loáng thoáng có sự mong chờ.
Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp, mà hiện thực thì tàn khốc. Lúc mới đầu thì vẫn tốt, mặt cửa kính man mát. Nhưng sau đó, Giang Tịch đứng phía sau đè cô lên cửa sổ, còn nhấc một chân cô lên, quả thực là chỗ nào cũng tê rần.
Cuối cùng quay lại giường một lần nữa, Quý Minh Châu đập thùm thụp lên ga giường mới thay, thực sự rất muốn đánh Giang Tịch một cú, mà còn phải đánh lên mặt nữa cơ.
Nhưng ngắm nghía khuôn mặt càng lúc càng hấp dẫn của anh, Quý Minh Châu vẫn muốn để dành chút phúc lợi nào đó cho mình, nên mới từ bỏ ý định.
Quý Minh Châu càng mắng càng trôi chảy, khiến Giang Tịch bóp mạnh vào nơi nào đó, “Nhiều tính từ thế, em đang bày tỏ em vẫn chưa thỏa mãn sao? Em vẫn muốn làm tiếp?”
“Làm tiếp cái quái ấy! Bây giờ em mệt lử rồi, buồn ngủ lắm.” Quý Minh Châu giải thích qua quýt, đập một cái vào bả vai anh rồi đẩy người anh ra định đi ngủ.
“Một nửa ban nãy, cuối cùng bây giờ có thể cộng dồn vào, đủ rồi chứ?” Mí mắt của Quý Minh Châu sắp không nhấc nổi lên nữa nữa rồi.
Giang Tịch ôm cô, nghe cô chậm chạp nói.
Hóa ra Quý Minh Châu vẫn nhớ chủ đề vừa nãy.
Giang Tịch dở khóc dở cười, hơi bất lực với cô, “Đủ rồi, em tận tụy với công việc một trăm phần trăm.”
Quý Minh Châu vui sướng, dứt khoát nhắm mắt lại, cất giọng chậm rì rì: “Vậy được rồi, ngày đầu tiên sau khi kết hôn.”