Thời tiết đang vào giữa mùa hè, cây cối xanh tốt sum xuê, ve kêu râm ran không dứt.
Vào buổi chiều trường trung học Quốc tế Anh Lợi không có môn học quan trọng. Mỗi học sinh đều có thời gian tự do của riêng mình. Trong thời gian nghỉ giải lao này, có người đến câu lạc bộ trong trường, có người hẹn nhau đấu bóng rổ trong nhà thi đấu. Nhưng vì sắp đến gần cuối học kỳ, nên hầu hết học sinh đều cắm chốt trong thư viện.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vì là trường học quý tộc tư lập, nên trường Quốc tế Anh Lợi không thể thiếu vắng những con em nhà quan chức vọng tộc vào học, đều là những người không giàu thì cũng sang.
Mô hình giáo dục cũng áp dụng theo hình thức chăn thả, cho học sinh có quyền tự chủ trong lựa chọn nhất có thể.
Trùng hợp là dạo gần đây Liên Đường đã chán ngấy quần vợt, cô bèn bỏ thời gian ra đọc truyện tranh trong phòng học. Sắp lên lớp 12, không khí học tập không chỉ lan tỏa trong trường, so với kỳ thi đại học, hầu hết mọi người để ý đến việc bình xét cấp bậc trong trường hơn. Trường Quốc tế Anh lợi có hợp tác với trường trung học cấp thế giới, rất nhiều học sinh có định hướng tương lai là ra nước ngoài du học.
Bạn bè thân thiết xung quanh cô – Quý Minh Châu và Giang Tịch chính là như vậy, họ đã ra nước ngoài từ sớm rồi.
Nhóm năm người nháy mắt đã tách ra, chỉ còn lại cô, Tiêu Dịch và Trình Sí ở lại Anh Lợi. Có điều Trình Sí còn phải chuẩn bị thi vào trường nghệ thuật, không có nhiều thời gian để chơi cùng hai người.
Liên Đường thì lại không có ý định ra nước ngoài, cô dốc sức làm một miếng kẹo da trâu dính nhà nhất thành phố Ngân, còn là miếng kẹo muốn quăng đi cũng không quăng được.
Nhà họ Liên là doanh nghiệp lớn trong lĩnh vực đồ gia dụng, trải qua bao nhiêu sóng gió, Liên Thị đã có vị thế vững vàng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên Liên Đường còn có một người chị lớn hơn cô mấy tuổi. Vì năng lực kinh doanh xuất sắc và thủ đoạn làm việc đầy lý trí, cho nên chị ấy đã thành công ngồi vững trên cái ghế chủ tịch Liên Thị.
Vì thế, Liên Đường không cần phải gánh trên vai trọng trách kế thừa gia nghiệp, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
“Ê, gái Đường, hình như lát nữa trong hội trường có buổi tọa đàm công khai đấy, nghe nói là có nam thần giới chính trị gì đó, có hứng thú không?”
Một cô bạn có quan hệ khá tốt với cô ở trong lớp, vỗ vào vai cô, khiến Liên Đường quay đầu lại.
“Không có hứng.” Liên Đường lắc đầu, “Một đám ông già lải nhà lải nhải, vừa lên tiếng chắc tớ ngủ gật luôn quá.”
“Già gì chứ, nam thần nhà cậu già ấy.” Cô bạn nói xong, thấy dáng vẻ Liên Đường đúng là không có hứng thú thật, dứt khoát chuyển sang chủ đề khác, “Cơ mà vào giờ này, chắc đội bóng rổ của cánh Tiêu Dịch lại tụ tập chơi rồi, có muốn đi xem không?”
“Đi chứ, sao lại không đi, không đi thì chẳng phải không được xem lão Tiêu Dịch kia chơi nát cỡ nào sao?” Liên Đường ngậm kẹo mút, nhấc chân đi về phía sân bóng rổ.
Sau khi Quý Minh Châu đi du học, Liên Đường vẫn sống đầy vui vẻ. Nhóm năm người tạm thời tách ra, nhưng quá khứ lẫy lừng đúng là có thật, chưa nói đến chuyện bây giờ Tiêu Dịch vẫn che chở cô.
Trong giới thượng lưu ở thành phố Ngân cũng chia tầng này lớp nọ, sự phân chia tầng lớp vô cùng rõ ràng. Nhưng vì có được sự quản lý của nhà trường, học sinh trong trường có mối quan hệ không tồi.
Vả lại, tính cách của Liên Đường cũng khiến người khác yêu quý.
Cô bạn nọ với cô cũng là mối quan hệ bạn ăn cơm bền vững, vì thế nghe thấy lời này cô bạn lập tức bật lại, “Cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ, cậu bảo cậu ấy chơi tệ? Không sợ fandom của cậu ấy ám sát cậu hả?”
“Không phải chứ, ở trước mặt Giang Tịch thì anh ta chính là một con khỉ, may là người ta đi du học rồi đấy.” Vào lúc tất yếu, Liên Đường vẫn kiên định với chính sách “hạ thấp thần tượng” của mình.
Nhưng cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, vẻ ngoài của Tiêu Dịch đúng là khá đẹp trai.
Dáng dấp anh ta cao lớn chân dài, đôi mắt đào hoa đa tình, khóe miệng hơi nhếch lên, suốt ngày trưng ra dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Gia thế thì khỏi phải nhắc tới, quan trọng nhất là... anh ta cũng được coi là một người khá thân thiện trong nhóm.
Vì mấy cô bạn gái trước mà anh ta quen, yêu cầu của anh ta cũng rất đơn giản, da trắng mặt xinh chân dài là được, cũng không chú trọng vào bối cảnh gia thế đối phương ra sao.
Theo lý mà nói, dựa vào điều kiện của nhà họ Tiêu, đáng lẽ anh ta phải có vị hôn thê được người trong gia tộc sắp đặt từ sớm, nhưng anh ta cũng được xem là một ngoại lệ.
Khi Liên Đường đi vào sân bóng rổ, bầu không khí xung quanh đầy ầm ĩ.
Chắc đã đến thời gian nghỉ giữa hiệp rồi.
Ánh mắt của cô còn chưa kịp đảo một vòng thì cô bạn bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên: “Sao nhỏ Trần Hi Hi kia lại chạy đến bên Tiêu Dịch nhỉ?”
Mặc dù Tiêu Dịch có tình sử phong phú, nhưng lúc bình thường cũng chẳng có ai dám lượn lờ trước mặt anh ta.
Huống hồ là một nữ sinh hướng nội rụt rè như Trần Hi Hi.
Trong trường Quốc tế Anh Lợi ngoài những học sinh con nhà giàu ra thì còn có những học sinh xuất sắc được tuyển đặc cách. Nói tóm lại, đó là những học sinh mũi nhọn có hoàn cảnh khó khăn hướng đến kỳ thi đại học. Đa số mọi người đi du học, thi vào trường nghệ thuật, khiến nguồn học sinh vốn có của Anh Lợi thiếu hụt nghiêm trọng, phải dùng cách này để vớt vát lại.
Trần Hi Hi chính là một trong số những học sinh đó.
Vì cô ta có vẻ ngoài trong sáng, cũng có chút nhan sắc, vì thế một số nam sinh không đứng đắn ở Anh Lợi rất thích vây quanh cô ta.
Người không có gia thế rất dễ bị người ta bắt chẹt và trêu đùa.
“Ủa khoan, không lẽ đây là người tự nhận là hot girl thế hệ mới của trường ta trước kia đó hả?” Liên Đường cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.
Lúc trước trên diễn đàn trường xuất hiện bài đăng đăng, Liên Đường không chịu yếu thế, cũng phản bác nhiệt tình.
Nhưng sau đó tin đồn về chuyện này vẫn y như thế, nghe nói là do Trần Hi Hi tự nhận danh hiệu này.
Kể từ đó Liên Đường đã kết thù với cô nữ sinh này.
“Đúng thế, vẻ ngoài đúng là dễ thương mong manh khiến người ta xao xuyến.” Cô bạn nhìn Liên Đường, hạ giọng xuống, kể cho Liên Đường tin tình báo mới nhất: “Nghe nói ở đây có bao nhiêu trận đấu bóng rổ thì cô ta có mặt cả bằng đấy trận. Bạn bè của Tiêu Dịch dẫn cô ta đến lảng vảng trước mặt Tiêu Dịch, theo tớ thấy thì Tiêu Dịch cũng mù mắt rồi, cậu xinh hơn cô ta.”
“Sao tự dưng cậu lại lôi tớ vào thế thế?” Liên Đường nghi hoặc hỏi.
Cô bạn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em gái, cậu có hiểu lầm gì với sức hấp dẫn của mình à?”
Nói về nhan sắc, cô hoàn toàn không thua kém một Trần Hi Hi đã qua trang điểm kỹ lưỡng.
Dáng dấp của Liên Đường nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng như gốm sứ, cơ thể mềm mại như một cây kem bông, mái tóc mượt như tơ.
Trên người vẫn còn dáng vẻ trẻ con dễ thương, tựa như một viên trân châu bọc gạo nếp bên ngoài.
Là một cô nàng bên ngoài mềm mại, bên trong đẹp đẽ điển hình.
Liên Đường không để tâm quá nhiều đến mấy chuyện này, cô chỉ lo lắng một chuyện, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tớ sẽ đi chỉnh cô ta một trận, dám đụng vào danh hiệu của Tiểu Bát nhà tớ, cô ta chết chắc rồi!”
“Quý Minh Châu mới là hotgirl của Anh Lợi biết chưa! Tiêu Dịch mà theo đuổi cô ả này thì anh ta không xong với tớ đâu!”
Cô bạn: “...”
Đây là trọng tâm sao?
Tiêu Dịch đã nhìn thấy Liên Đường đến đây từ lâu. Thấy Liên Đường đang hùng hổ đi về nơi này, trước khi cô đến gần, anh ta duỗi tay ra sờ đầu cô: “Hôm nay đến muộn vậy?”
“Tiêu Dịch! Anh và cô ta có quan hệ gì?!” Liên Đường chỉ vào Trần Hi Hi, vì không quanh co lòng vòng, cô dứt khoát lên tiếng hỏi ngay.
Tiêu Dịch không ngờ Liên Đường lại thẳng thắn như này, anh ta ngẩn ra.
Cô nàng Trần Hi Hi đang muốn bắt chuyện cũng sững sờ theo.
“Tiêu Dịch, không làm phiền hai người nữa, mình đi trước đây.”
Trần Hi Hi nở nụ cười với Liên Đường rồi xoay người đi khỏi đó.
Từ lúc Trần Hi Hi lên tiếng, Tiêu Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Liên Đường, miệng cười hì hì. Đợi đến khi người đi mất, anh ta duỗi tay khoác lên cổ cô gái nhỏ, dùng khuỷu tay nhốt người ta vào trong lòng, cất giọng xấu xa: “Hỏi cái này làm gì, ghen tuông với anh giai hả?”
Không biết câu này đã chọc vào chỗ đau nào, hay chạm vào suy nghĩ thầm kín nào của Liên Đường, cô hoàn toàn không chịu yếu thế, sau một phen vật lộn, cô trực tiếp bóp cổ Tiêu Dịch, “Ghen cái đầu anh ấy, dù sao em và cô ta không đội trời chung. Anh mà tán cô ta thì tình bạn của chúng ta cũng kết thúc từ đây!”
“Vốn dĩ cũng chẳng có gì được chưa?” Tiêu Dịch cảm thấy mình thật oan uổng, anh ta vừa mới chơi bóng rổ xong thì cô nàng kia đã sán lại gần, nói lí nha lí nhí anh ta chẳng nghe rõ.
“Anh giai của em vừa kết thúc một mối tình, tạm thời không có ý định đó được chưa?” Dường như Tiêu Dịch nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta khom người xuống, vẻ mặt rất khó tả, “Với lại, nhìn anh giống người đói bụng ăn quàng như vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa? Anh có hiểu lầm gì với chính anh sao?” Liên Đường vùng vằng thoát ra khỏi lồng ngực của anh ta, vỗ vỗ vào tay mình, thổi phù phù hai tiếng, “Cơ mà nhắc đến cái người mà anh vừa đá, cô ấy cũng bị anh tổn thương đến mức phải chuyển trường ngay trong đêm nhỉ.”
“Liên Tiểu Đường à, sau khi mối tình này chấm dứt thì không liên quan đến anh nữa.” Tiêu Dịch một tay xoay bóng rổ, nhướng mày nói.
“Vậy cái gì mới có liên quan đến anh vậy anh Tiêu Dịch, anh có để ý chuyện gì không, anh đã nghiêm túc bao giờ chưa?”
Liên Đường cười đùa với Tiêu Dịch xong, cô không quay trở lại dáng vẻ hoạt bát năng động như ban nãy, mà đột nhiên hỏi anh một câu rất nghiêm túc.
Trong sân bóng rổ, xung quanh toàn là những âm thanh ồn ào văng vẳng, trong đó xen lẫn tiếng đập bóng rổ, tiếng bước chân ma sát với sàn nhà phát ra tiếng va quẹt.
Chỉ có bầu không khí giữa hai người là yên tĩnh.
Mắt của Liên Đường đen láy, dáng người xinh đẹp đứng ở đó. Trước đó giọng điệu của cô còn mang theo vẻ truy hỏi đầy nghiêm túc.
Nhưng vào lúc này, cô chỉ hỏi một câu như vậy, một câu hỏi vang lên khẽ khàng.
Tiêu Dịch nhìn dáng vẻ này của cô, chẳng hiểu sao lại thấy hơi buồn bực.
Anh ta duỗi tay vò mái tóc của cô cho đến khi nó rối tung lên.
Không biết qua bao lâu sau, Tiêu Dịch mới nói: “Trẻ con hiểu cái gì?”
...
Mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy tựa như trời mùa hè oi bức cuối cũng sắp sửa đổ mưa, cuối cùng cũng xua tan sự nóng nực không thể nhìn thấy hồi kết kia.
Kể từ ngày hôm đó, không biết có phải Tiêu Dịch đổi gu hay không, anh ta lần lượt yêu đương với hai cô đàn em đáng yêu, trái ngược với gu thẩm mỹ da trắng mặt xinh chân dài trước đó, nhưng thời gian yêu đương đều không dài, mối tình ngắn nhất dài hai ba ngày.
Đến lúc này, dường như anh ta đã từ bỏ ý định này, đến trước kỳ thi đại học anh ta không còn yêu đương lần nào nữa.
Sau lễ tốt nghiệp, một đám học sinh tự tổ chức buổi tụ tập giữa bạn bè với nhau.
Liên Đường nghĩ đến dấu hiệu độc thân dạo gần đây của Tiêu Dịch, cô âm thầm muốn chơi lớn một phen, cùng lắm thì về sau không thể làm bạn được nữa.
Nếu ngay cả chiêu “bá vương ngạnh thượng cung” cũng không được, cô sẽ không mang họ Liên!
Cánh bạn bè tạp nham của Tiêu Dịch rất nhiều, đang thi uống rượu ở cạnh đó. Bạn bè của Liên Đường cũng nhiều, hai người không thể ở riêng với nhau.
Hơn nữa, chuyện như này, rốt cuộc Liên Đường cũng không mặt dày đến nỗi tự đi nói cho Tiêu Dịch biết.
Cô đã uống rất nhiều rượu, gọi người anh em của Tiêu Dịch qua, “Này, đưa thẻ phòng này cho Tiêu Dịch nhé, cứ nói là tôi đợi anh ấy ở bên trong.”
Trong lúc ngà ngà say Liên Đường cũng không quên dặn dò nghiêm túc, vỗ vào vai đối phương nói: “Cậu nói với anh ấy là có chuyện rất quan trọng, nếu anh ấy không đến thì sau này khỏi đến nữa.”
Người anh em này của Tiêu Dịch cũng đã uống rượu, vừa nhìn thấy đó là Liên Đường có quan hệ thân thiết với Tiêu Dịch, cậu ta đồng ý ngay tắp lự, “Được, đợi chốc nữa mình nói với anh Tiêu Dịch, cơ mà hai người làm gì mà phải tiến hành ở trong phòng khách sạn thế?”
“Bí mật.” Liên Đường cười hì hì đáp lại, đập đối phương một cái.
Hai con ma men cứ thế cười khúc khích chơi trò đấm nhau.
Nơi học sinh họ tụ tập là quán Kim Đỉnh tại thành phố Ngân. Ngoài các phòng riêng dùng để ăn uống ra, trên lầu vẫn còn các căn phòng đầy đủ tiện nghi.
Đợi đến khi mọi người chơi đến nửa đêm, ai nấy cũng uống say túy lúy.
Liên Đường ngước mắt lên nhìn xung quanh một vòng, bóng dáng của Tiêu Dịch đã biến mất từ lâu, có lẽ anh ta đã lên trên tầng rồi.
Cô ôm ấp niềm mong đợi khó hiểu trong lòng, cùng với một vài suy nghĩ về tương lai sau này, cô cảm thấy toàn thân choáng váng và run rẩy chỉ có sau khi say rượu.
Liên Đường lấy lại tinh thần, cũng coi như cho mình sự can đảm.
Cô lên tiếng chào hỏi với những người khác, tự mình đi qua khu phòng bao, bấm thang máy đi lên căn phòng ở tầng nọ.
Đợi đến khi số phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, Liên Đường ngước mắt lên nhìn kỹ lại.
Đúng lúc cô đang định quẹt thẻ vào phòng thì cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Nhưng người mở cửa lại không phải Tiêu Dịch như cô đã tưởng.
Là một cô gái.
Liên Đường nghiền ngẫm một hồi, mới nhớ ra cô ta là ai.
Đó là Trần Hi Hi.
Cơ thể lả lướt của cô ta được bọc trong áo choàng tắm, mái tóc thả xuống vai, có lẽ cô ta vừa tắm xong, hơi nước còn tản ra trong không khí.
“... Sao cô lại ở đây?” Liên Đường nhìn số phòng, đúng là căn phòng mình đã đặt mà.
Liên Đường nhíu mày, cô thực sự không hiểu vì sao Trần Hi Hi lại xuất hiện ở đây.
Vừa dứt lời, Liên Đường duỗi tay định đẩy cửa để đi vào, đẩy được một nửa thì bị Trần Hi Hi ngăn lại.
Trần Hi Hi không buông tay ra, nhìn trừng trừng vào Liên Đường. Hỏi một đằng thì lại trả lời một nẻo, giọng điệu khẽ khàng nhưng lại ẩn chứa ý tứ khác thường nào đó: “Tiêu Dịch ở bên trong... tôi... và anh ấy ở cùng nhau.”
Liên Đường không biết mình đã vượt qua quãng đường ngắn ngủi kia như thế nào.
Cô muốn đẩy cửa ra đi vào phòng nhưng lại nhận ra vào khoảnh khắc ấy, tay cô như thể bị gắn thạch cao, ghim chặt lên cửa không thể cử động.
Cô rất sợ khung cảnh sau khi cô đẩy cửa đi vào trong phòng.
Có lẽ, bên trong vốn đã là như vậy rồi.
Đến lúc này, Liên Đường mới nhận ra, từ đầu đến cuối mình cũng không có tư cách.
Nếu phải đối mặt với nhau thật, cô lấy tư thái gì, lấy thân phận gì để làm cho ra nhẽ đây?
Cô nhớ lại khung cảnh lúc nãy, cô nàng ngổ ngáo không gì là không thể ở thành phố Ngân, cũng chỉ có thể “Ồ” lên một tiếng rồi nói với Trần Hi Hi rằng: “Đây là phòng tôi đặt đấy, các người nghèo tới nỗi đi thuê phòng mà cũng phải dùng phòng người khác chừa lại sao? Nếu căn phòng đã lỡ bị chiếm mất rồi, thế thì chúc các người vui vẻ!”
Sau đó cô còn chủ động đóng cửa lại một cách lưu loát.
Đến cuối cùng Liên Đường đã giữ được thể diện, nhưng cô chưa từng chịu nỗi ấm ức như thế này bao giờ. Bả vai cô rung lên khe khẽ, sau đó cô lập tức bật khóc nức nở.
Vì đã nín nhịn hồi lâu, Liên Đường không thể cầm lòng được nữa, bắt đầu lau nước mắt một cách qua quýt,
Tên Tiêu Dịch không có trái tim, trăng hoa ong bướm thì đã đành, lại còn nhất thiết là Trần Hi Hi!
Cô cứ tưởng rằng anh ta đã thay đổi suy nghĩ, mình cũng đã có cơ hội, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là thế.
Trong làn nước mắt mông lung, Liên Đường bắt đầu nghi ngờ chính mình. Nếu cứ mãi lo được lo mất khiến người ta khó chịu như này, thế thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
Cô bước vào thang máy, đứng trong góc khóc thút thít, nghĩ bụng lát nữa về nhà phải chặn số Tiêu Dịch.
Coi như là tiễn đưa một chuyến hành trình đui mù dài nhất vào thời niên thiếu vậy.
Đúng lúc này, tháng máy đột ngột dừng lại ở một tầng, kèm theo đó là tiếng trò chuyện.
“Cậu Thẩm không cần khách sáo, có thể mời được cậu tới đây cũng là vinh hạnh lớn của chúng tôi rồi, sau này chúng tôi vẫn còn phải dựa cả vào cậu đấy.”
“Từ khi cậu được điều về thành phố Ngân, tôi đã muốn gặp gỡ cậu một hôm nào đó. Hôm nay cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện rồi, về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Phải đấy phải đấy, hôm nay muộn thế rồi, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu ở trên tầng.”
Người đàn ông được gọi là “cậu Thẩm” kia từ đầu đến cuối không nói câu gì, chỉ hờ hững gật gù đã khiến cuộc hội thoại sôi nổi nảy tiếp tục kéo dài.
Lúc này cánh cửa thang máy lại từ từ đóng lại.
Liên Đường co ro trong một góc, đang khóc thút thít thì phát hiện số tầng trên thang máy chậm rãi tăng lên.
A... vừa rồi cô quên bấm số tầng dưới rồi!
“Chú ơi, chú có thể bấm xuống tầng một giúp cháu được không ạ?” Liên Đường nấc lên, “Xin lỗi bây giờ cháu hơi buồn, khóc cũng hơi mệt, không muốn qua đó bấm số tầng.”
“Chú?”
Đây là một giọng nói rất êm tai lại còn rất trẻ.
Chất giọng trầm ấm nhưng ngữ điệu thì lạnh nhạt.
Như thể băng tuyết tan chảy đầu xuân, dòng suối chảy qua đá cuội trong khe núi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Đường vẫn còn vương nước mắt, nghe thấy giọng nói này cô liền cảm thấy mình lại làm chuyện bẽ mặt rồi, sau đó chậm chạp ngẩng đầu lên nói: “Anh giai ơi, anh có thể giúp em ấn...”
Nói được một nửa, cô nhìn thấy khuôn mặt của đối phương qua làn nước mắt.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Liên Đường tắt tiếng.
Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng khuôn mặt của đối phương không thể chê vào đâu được.
Vô cùng đẹp trai.
Trên sống mũi là cặp kính gọng bạc, nước da trắng, đôi môi mỏng hồng hào.
Lần đầu tiên trong đời Liên Đường nảy ra cảm giác tim đập như muốn nổ tung, tia lửa bắn tung tóe.
Đập thình thịch từng tiếng, từng tiếng một.
Rõ ràng đến mức quanh quẩn bên tai cô, dội vào lồng ngực của cô.
Giây phút này, trong đầu Liên Đường chợt lướt qua khung cảnh trong hành lang lúc nãy, nhưng nó chỉ thoáng lướt qua rồi dừng lại ở trên khuôn mặt của người đàn ông trước mắt này, mãi không chịu dịch chuyển.
Nếu đã có ý định tối nay sẽ ngủ với trai, thế thì cô ngủ với người đẹp trai hơn vậy!
Men rượu choán lấy tâm trí, cơn say vút lên tận trời.
Chưa đầy mấy giây sau, Liên Đường bước lên đằng trước, loạng choạng lấy chiếc thẻ đen mà người nhà cho cô trước kia, đưa đến trước mặt người đàn ông. Đôi mắt hạnh giăng mắc sương mù nhưng vẫn sáng trong như cũ, “Anh trai, bao anh một đêm, chốt không?”
Ánh mắt người đàn ông trầm lắng như nước, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trong tay cô.
Có lẽ Liên Đường không biết mình đã lấy nhầm thẻ, cái mà cô lấy ra không phải thẻ đen, mà là thẻ khách VIP ở Hoàng Thượng Giai Hoàng.
“Hoàng Thượng Giai Hoàng?” Người đàn ông đọc dòng chữ trong tấm thẻ lên.
Liên Đường kêu “A” một tiếng, trong lúc ngạc nhiên cô thoáng lảo đảo, được người đàn ông đỡ lấy.
Ngay tức khắc, trong mũi của cô tràn ngập mùi hương chỉ có trên người người đàn ông trẻ tuổi nay.
Xen lẫn chút mùi đàn hương nơi cửa Phật cùng mùi trà thoang thoảng.
“Hóa ra anh cũng biết câu lạc bộ này à...”
Trong lúc hai người đối mặt với nhau, thang máy chậm rãi đi đến số tầng mà người đàn ông đã bấm trước đó.
Thực ra lúc được dìu vào trong phòng rồi lại bị ném lên giường, Liên Đường đã hơi tỉnh táo trở lại.
Nhưng cô không có ý định làm mình tỉnh táo lại.
Trong tim Liên Đường như có một ngọn lửa đang bùng cháy, mãi chẳng chịu tắt. Nó âm thầm bập bùng trong đêm tối, càng ngày càng có xu hướng lan rộng hơn.
Ánh đèn êm dịu đột nhiên kéo hai người xích lại gần nhau.
Sau khi nhìn kỹ lại, người đàn ông trước mắt còn đẹp trai hơn cả lúc còn trong thang máy ban nãy.
Trái ngược với khí chất dịu dàng ấm áp như ngọc trên người anh chính là, anh có một đôi mắt đào hoa ướt át quyến rũ.
Hàng mi dài đen như mực, đôi mắt như được tô vẽ, đôi đồng tử ánh lên sắc nâu ấm áp, khoác lên khắp người anh một khí chất trong sạch.
Khi anh nhìn cô, ánh mắt anh đang phóng điện trong âm thầm.
Tiêu Dịch cũng có đôi mắt đào hoa, nhưng Tiêu Dịch không đẹp trai bằng người trước mắt!
Vì thế...
Chúc mừng mày nhé Liên Đường! Mày đã vớ được cực phẩm rồi!!!
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Tối nay cô cũng phải buông thả bản thân, thả lỏng một chút.
“Đây là lần đầu của tôi...” Vào lúc bắt đầu, dù Liên Đường ngây ngất nhưng vẫn không quên nhắc đối phương.
“Tôi cũng thế.” Người đàn ông lần tìm cúc áo của cô, cất giọng trong trẻo.
Liên Đường: “?”
Thế là ý gì...
Là đang ám chỉ anh ta cũng là lần đầu...?
Nghe có vẻ cũng không giống kẻ lừa bịp cho lắm...
Không những là cực phẩm, mà còn là cực phẩm trong cực phẩm.
Nhưng dù thế nào, chắc có lẽ anh ta cũng là một người rất dịu dàng.
Liên Đường đã nghĩ như thế.
Song, hiện thực mãi trái ngược với tưởng tượng.
Trái với những gì Liên Đường đã nghĩ là, cô thực sự đã sai quá sai, sai không một cách hoàn toàn, sai toàn tập luôn rồi.
Nếu trước đó cô cho rằng người đàn ông này là con cừu ấm áp, thế thì màn thể hiện của anh ta sau đó chính là một con sói sau khi ngủ đông. Rình rập để hành động thì không nói, động tác vừa sâu vừa mạnh, Liên Đường chưa từng có trải nghiệm như này bao giờ.
Đến cuối cùng, cô từ một đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời, biến thành một cái cây non nớt cắm rễ lưu lại trên đất liền. Càng về sau, cảm giác chênh lệch càng lớn.
Liên Đường sắp khóc đến nơi, đêm nay quả là một đêm đầy khó khăn của cô.
Trên má cô vẫn còn vương lại giọt lệ rải rác, của trước đó và của sau đó chồng chéo lên nhau.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy người đàn ông ghé vào tai cô, thì thầm những lời êm tai.