Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 28



Tiễn Diệp đứng ở phía sau anh ta, phảng phất quanh chóp mũi đều là thứ mùi vừa xa lạ vừa quen thuộc, chúng đang nói cho hắn biết, tất cả không phải là ảo giác. Thế nhưng, hiện tại so với tưởng tượng của hắn trong quá khứ hoàn toàn khác xa. Hắn không nói lời nào, an tĩnh đứng đằng sau Nguyên Chiến Dã.

Sao anh lại đến đây? Sao lại muốn đến? Những câu như vậy hắn đều muốn hỏi, thế nhưng, hắn biết, Nguyên Chiến Dã cần suy nghĩ mà hắn cũng cần.

Quan Trí cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi, đang đứng ngoắc ngoắc hai người.

Nguyên Chiến Dã, người vẫn một mực đưa lưng về phía Tiễn Diệp, nhẹ giọng nói một câu: “Lên xe đi.” Sau đó đi trước một bước về phía đó.

Tiễn Diệp nhìn bóng lưng anh ta vài giây, cũng theo sau.

Trong xe, Quan Trí ngồi ở ghế phó lái, Tiễn Diệp cùng Nguyên Chiến Dã ngồi phía sau. Tiễn Diệp từ từ nhắm hai mắt, hơi cúi đầu. Nguyên Chiến Dã ở bên cạnh đang nhìn ra ngoài của sổ, ai cũng chẳng nói câu nào. Quan Trí liếc mắt nhìn hai người phía sau, thở dài, những lời muốn nói toàn bộ đều nuốt trở vào.

Xe dừng trước cửa nhà Tiễn Diệp, ba người liền đi xuống, Quan Trí lấy chìa khóa ra mở cửa. Khi cửa mở ra, Tiễn Diệp cùng Nguyên Chiến Dã đi vào trước, đang lúc Quan Trí muốn đi vào thì Nguyên Chiến Dã quay người lại, nói với cậu ta: “Cậu ở ngoài đợi lát nữa hãng vào!” Nói xong đóng luôn cửa vào, Quan Trí thuận thế bị đẩy ra ngoài.

Hả? Trừng mắt nhìn, Quan Trí chăm chú quan sát cánh cửa đã đóng, tuy biết rằng nó không khóa, nhưng cậu ta cũng chẳng có can đảm đi vào. Cậu cũng không ngại để cho hai người bên trong có không gian riêng mà tâm sự, chỉ là, hôm nay trời lạnh đến đông cứng … thật quá không có tính nhân đạo mà.

Tiễn Diệp nhấn công tắc trên tường, trong phòng nháy mắt sáng rực lên, xoay người, vừa vặn đối mặt với Nguyên Chiến Dã mà đối phương cũng đang nhìn hắn.

Đã lâu không thấy, lại gặp lại dưới loại tình huống này, Tiễn Diệp chợt cảm thấy ông trời trêu đùa mình cũng quá đáng rồi đấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, dường như muốn quan sát đối phương thêm một lúc nữa, đem tất cả những gì đã thay đổi quay trở về. Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã mở lời trước.

“Lâu rồi không gặp.”

Giọng nói trầm thấp, lộ ra một tia thoải mái nhàn nhạt, giọng nói này, Tiễn Diệp chưa hề quên, hắn biết bản thân vĩnh viễn cũng không quên được.

Tiễn Diệp gơi gật đầu một cái, khẽ cong khóe miệng.

“Lâu rồi không gặp.”

Một câu như vậy là được rồi nhỉ!

Tiễn Diệp lôi nghế ra mời Nguyên Chiến Dã ngồi, cởi áo khoác trả lại cho anh ta.

“Không cần, cậu mặc đi!”

Tiễn Diệp lắc đầu, đưa áo cho anh ta.

“Trời lạnh lắm. Tôi đi mặc thêm áo, anh chờ tôi một chút.”

Lên lầu, đi vào phòng, Tiễn Diệp mở tủ quần áo tùy tiện lấy một chiếc áo khoác ra mặc vào. Lúc đóng cửa, hắn đột nhiên sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn bàn tay của chính mình trên cửa. Lúc này, hắn mới phát hiện, nó vẫn run lên không ngừng. Nắm chặt tay lại, một loại run rẩy như co quắp xuất hiện, không thể ngăn cản.

Mạnh mẽ nhắm mắt lại, Tiễn Diệp hít sâu một hơi, giống như muốn lấp đầu hai lá phổi của mình, sau đó chậm rãi thở ra, hắn tự bảo bản thân phải tỉnh táo lại. Tiễn Diệp, mày làm được mà …

Đeo vào cặp kính dự bị, Tiễn Diệp đi xuống dưới lầu, Nguyên Chiến Dã vẫn ngồi ở chỗ cũ, thấy hắn, khẽ cười cười. Tiễn Diệp đi tới trước mặt anh ta, ngồi xuống bên cạnh.

Hai người chẳng ai nói gì, ai muốn mở miệng trước dường như cũng không phải vấn đề, loại ăn ý này sớm đã hình thành. Đối với bọn họ mà nói, những lời khách sáo dư thừa đều không thực tế.

Tiễn Diệp đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Tôi đi pha trà. Anh chờ một chút, rất nhanh thôi …”

Hắn vừa đứng lên, Nguyên Chiến Dã đột nhiên kéo tay hắn lại. Tiễn Diệp bất động, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Cậu nghiêm túc thật sao?”

Lẳng lặng nhìn đối phương một hồi, Tiễn Diệp chậm rãi ngồi trở lại.

Nghiêm túc, nếu như không phải nghiêm túc thì tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý nhỉ? Chẳng qua …

Tiễn Diệp nhìn Nguyên Chiến Dã, trong ngực, một loại cảm giác bất đắc dĩ đã lâu không thấy chợt dâng trào, chỉ là việc đã đến nước này, còn có thể làm sao? Hắn khẽ cong khóe miệng, đẩy kình mắt một chút, cười chẳng khác gì trước đây.

“Phải! Tôi nghiêm túc.”

Giống như vừa tuyên án tử hình, bốn phía an tĩnh đến kì lạ.

Nguyên Chiến Dã trực tiếp nhìn chằm chằm Tiễn Diệp, muốn tìm ra trên mặt hắn một tia biểu tình ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’ … hay là ‘chột dạ’ cũng được. Nhưng trên mặt Tiễn Diệp, ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt khiến người ta an tâm, hoàn toàn không còn thứ gì khác.

Như là thua cuộc vậy, Nguyên Chiến Dã lùi về phía sau một chút, thô lỗ vò vò mái tóc, trên mặt là biểu tình buồn bực.

“Vì sao là hắn?”

Tiễn Diệp hạ mắt, nhẹ nhàng nhíu mày.

“Là ai, có gì khác nhau sao?”

“Cậu thích hắn à?”

“Đã thích đàn ông, thích hay không thích có gì khác nhau sao?”

“Chính vì là thích đàn ông nên mới càng phải rõ ràng!” Điên cuồng hét lên.

Tiễn Diệp bật cười, cúi đầu khẽ đẩy kính mắt, gạt gạt mấy lọn tóc rơi trước trán.

Hắn kì thực, vẫn luôn hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ, mới có thể cùng Cận Sĩ Triển chậm rãi trở thành tình trạng như ngày hôm nay, e rằng, hắn mê muội hơn một chút trái lại mới tốt.

“Không nên đem hạnh phúc của chính mình ra đùa giỡn. Dù cho cậu cùng với người khác không phải thật tâm cũng cược, chỉ cần cậu không chịu thiệt là đủ rồi, thế nhưng Cận Sĩ Triển, cho dù là chơi đùa, cũng chớ có chọn hắn.” Nguyên Chiến Dã nói, trên mặt là biểu tình nghiêm túc khó có được.

“Vì sao?” Tiễn Diệp biết rõ còn cố hỏi, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ ‘mờ mịt’.

“Bởi vì hắn …” Nguyên Chiến Dã còn chưa nói xong, Tiễn Diệp đã tiếp lời.

“Vì người anh ta thích là anh!”

Sắc mặt Nguyên Chiến Dã khẽ biến. Tiễn Diệp như đứa trẻ thấy trò đùa dai của mình có hiệu quả, bật cười, tuyệt không chú ý đến sắc mặt đen tối của người trước mặt.

Dường như đã nhìn thấu ý đồi của hắn, Nguyên Chiến Dã thở dài nói: “Cậu vẫn luôn có bãn lĩnh khiến tôi phải tức chết mà.”

Đáp lại hắn chính là tiếng cười sang sảng của Tiễn Diệp. Có chút bất đắc dĩ. lại có chút mừng rõ, Nguyên Chiến Dã cong khóe miệng, hỏi: “Dạo này, cậu sống vẫn tốt chứ?”

Rời xa anh, sao tôi có thể sống tốt được đây …

Tiễn Diệp cười cười gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”

Vết thương nơi lòng bàn tay bắt đầu mơ hồ ẩn ẩn đau, không hề báo trước, cứ tưởng đã sớm tê liệt rồi, hóa ra vẫn đau đớn như vậy. Nhưng mà, cũng đỡ hơn rồi. Tiễn Diệp biết, cho hắn thêm một thời gian nữa, chung quy sẽ có một ngày vết thương không hề đau nữa, cho dù là mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm … cũng không quan trọng.

“Đừng gạt tôi, Tiễn Diệp …”

Tiễn Diệp sợ run một chút.

Nguyên Chiến Dã đứng lên đi tới bên cạnh Tiễn Diệp, đưa tay nâng cằm hắn, tháo kính mắt của hắn xuống, nói: “Tiễn Diệp, cậu che giấu quá kĩ, giấu sâu đến nỗi chẳng ai xem thấu cậu đang nghĩ cái gì, chính vì vậy mới để vuột mất quá nhiều.”

Đem Tiễn Diệp ôm vào trong lòng, Nguyên Chiến Dã ấn đầu hắn vào trước ngực mình. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng an ủi Tiễn Diệp như vậy, coi như là bù đắp cũng được, hiện tại, anh ta chỉ cần ôm một chút người đàn ông đã gần như hoàn mỹ này. Thứ duy nhất không hoàn mỹ, có thể chính là điểm hoàn mỹ nhất của hắn.

“Tiễn Diệp, cậu đã để vuột mất quá nhiều.”

“Nắm chặt quyền quyết định ở trong tay mình đi, cậu đừng chẳng thiếu hụt gì cả …”

“Cậu phải yêu lấy chính mình … nếu như cậu nghĩ không có ai yêu mình thì cậu hãy tự yêu bản thân đi.”

Nguyên Chiến Dã còn nói gì đó, Tiễn Diệp lại không nghe được rõ ràng, tiếng tim đập bên tai đã lấn át giọng nói của người kia, chỉ là hắn không phân rõ nó là của mình hay của Nguyên Chiến Dã nữa. Cảm giác chua xót khổ sở chưa kịp lắng lại đã bùng lên. Hắn vẫn cho rằng mình nhất định không khóc, thế nhưng gần đây, hắn luôn muốn rơi lệ …

Hắn thực sự thích Nguyên Chiến Dã. Người đàn ông này đã luôn yên lặng ngồi trước bàn ăn mì hắn làm. Dù cho không cùng một chỗ, nhưng vẫn giống như trước đây, tại cục cảnh sát nho nhỏ đó, ngày qua ngày đều giống nhau cũng tốt lắm rồi.

Chung quy, chỉ là ảo tưởng mà thôi. Giống như cái ôm hiện tại, rõ ràng ngay cả tiếng tim đập cùng nhiệt độ thân thể đều rất rõ ràng, nhưng lại cảm giác như có thứ gì đó không thực … so với cái ôm kia càng không chân thật! Ý thức được điểm ấy, Tiễn Diệp cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại, thực sự quá mệt mỏi rồi.

Thứ không thuộc về hắn, cuối cùng vẫn sẽ bỏ hắn mà đi thôi.

Nghĩ thông suốt tất cả, hắn nghe thấy Nguyên Chiến Dã nói: “Theo tôi về đi!”

“Tôi và Niếp Phong Vũ đều nợ cậu nhiều lắm, hiện tại cũng chẳng phải là muốn bồi thường cho cậu gì đó, tôi chỉ là không muốn một lần nữa nhìn cậu rời đi.” Tiễn Diệp ở trong tay anh ta, gầy đến nỗi khiến anh ta phải khẽ hấp một hơi.

Lắc đầu, Tiễn Diệp cười độ lượng.

“Các anh ai cũng không nợ tôi, là tôi tự nợ chính mình mà thôi.”

Tôi cũng không phải chẳng có cách nào buông tay, cũng không phải yêu đến đòi sống đòi chết, tôi chỉ là, sợ cái cảm giác mất đi một lần nữa. Mỗi lần đều như vậy, chờ hắn quay đầu lại, bên người đã chẳng còn một ai.

“Tôi đã không cố gắng yêu bản thân mình, tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa … nếu như không ai yêu tôi, tôi sẽ tự yêu lấy mình.”

Vì vậy, tôi không thể quay về được nữa.

Bắt đầu cùng kết thúc, kỳ thật chẳng có gì khác nhau. Nơi dừng lại lúc ban đầu, cũng có thể chính là bến đỗ cuối cùng của một người.

Nguyên Chiến Dã chưa từng cảm thấy bản thân kém cỏi như vậy, đối với Tiễn Diệp. Mỗi khi Tiễn Diệp mỉm cười nói không sao, hắn không quan tâm, anh ta biết, Tiễn Diệp thật ra lại quan tâm hơn bất kì ai, chỉ là mặc dù như vậy, nhưng vẫn cứ …

“Cậu chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi.” Anh ta nói với Tiễn Diệp.

Anh ta cũng vậy mà Niếp Phong Vũ cũng vậy, bọn họ đối với Tiễn Diệp đã quá không công bằng. Nguyên Chiến Dã không có cách nào đong đếm được mình rốt cục thương tổn Tiễn Diệp bao nhiêu, nhưng anh ta không muốn một lần nữa để cho Tiễn Diệp rời đi, giống như một chiếc lá, vĩnh viễn không có gốc rễ để mà dựa vào. Cũng chẳng phải anh ta muốn trói Tiễn Diệp bên người, hay là muốn bồi thường cho hắn, chỉ là không muốn Tiễn Diệp lại tổn thương chính mình.

“Nếu như cậu không gặp phải tôi, phải chăng sẽ tốt hơn?” Giống như nói giỡn, Nguyên Chiến Dã hỏi Tiễn Diệp như vậy.

Tiễn Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không có chần chừ lấy một giây, nói: “Sẽ không,” . E rằng anh không gặp phải tôi mới là tốt nhất.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nói với Nguyên Chiến Dã rằng hắn thích anh ta, Nguyên Chiến Dã cũng chưa từng hỏi hắn, như vậy cũng đủ rồi. Kỳ thực, hắn có thể khẳng định, nếu như không có người kia, bất luận là Nguyên Chiến Dã hay là anh trai, nhất định đều sẽ thích hắn. Chẳng qua, tơ hồng không phải buộc trên tay hắn, đối phương đã được định trước là thuộc về người kia, giống như anh trai hắn vậy, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn.

Loại cảm giác này, trong bị thương có chút cam chịu, cảm tình chính là thứ như vậy.

“Tôi hiện tại sống rất tốt.” Tiễn Diệp nói. Khi nhìn thấy anh, tôi đã sáng tỏ rất nhiều việc.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ dựa theo mong muốn của mình mà sống. Anh nói rất đúng, kỳ thực tôi không thiếu hụt bất kì thứ gì, chỉ là không đi tranh thủ mà thôi, từ nay về sau, tôi muốn thứ gì thì sẽ đoạt lấy, cho dù thất bại cũng sẽ không hối hận.” Hắn nhìn Nguyên Chiến Dã, dùng ngón tay trỏ chọt chọt ngực đối phương, khẽ cong khóe miệng, nói: “Đây là đạo lý tôi phải đi qua bảy tầng địa ngục mới ngộ ra được.” Chưa hết, lại bồi thêm một câu: “Cần thực hành.”

Ngực bị chọc tới phát đau, Nguyên Chiến Dã cười nhìn hắn, anh ta biết Tiễn Diệp nói thât, cũng biết hắn là người nói được làm được. Giờ khắc này, anh ta một lần nữa thấy được nụ cười phúc hắc của Tiễn Diệp, từ đôi mắt đằng sau gọng kính lộ ra một tia tà khí, hòa hợp với khí chất nho nhã đến mức không chê vào đâu được.

Tiễn Diệp, cậu thực sự rất tốt. Chẳng qua …

Hai tay đặt trên vai Tiễn Diệp, Nguyên chiến Dã cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Cậu thích Cận Sĩ Triển thật sao?”

Tiễn Diệp hơi sửng sốt một chút. Nếu như là trước đây, có lẽ hắn sẽ thận trọng suy nghĩ sau đó nói không phải. Thế nhưng hiện tại đã khác rồi, tuy rằng hắn cũng sẽ không nói hắn thích Cận Sĩ Triển, nhưng giữa hai người đích xác đã có vài thứ thay đổi, là tốt hay là xấu, bây giờ chẳng thể so sánh được, chuyện tương lai, ai có thể biết trước. Chí ít, hiện tại với hắn mà nói, không quan trọng.

Khẽ nghiêng đầu sang một bên, Tiễn Diệp hơi bĩu môi làm động tác tự hỏi, suy nghĩ một hồi, mờ mịt hỏi: “Thích cũng phân ra là thật hay giả sao?”

Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt.

Tiễn Diệp lại nắm cằm ra vẻ nghiêm trang nói: “Anh ta dường như chẳng có điểm nào đáng giá để tôi thích …”

“Vậy hắn thì sao?” Nguyên Chiến Dã hỏi: “Cậu có rất nhiều chỗ đáng giá để hắn trân trọng …”

Tiễn Diệp bật cười, “Tên kia ấy à, chính là cái dạng có thích đến chết cũng không nói ra đâu.” Cận Sĩ Triển chính là loại người này, vĩnh viển chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân.

Nguyên Chiến Dã thầm nghĩ trong lòng: Xong! Đều đã hiểu nhau đến trình độ này, chẳng khác gì ‘vợ chồng già’. Vậy có phải kế hoạch loại bỏ Cận Sĩ Triển của anh ta cũng nên cho vào sọt rác rồi không?

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đợi hai người thảo luận xong vấn đề thích hay không thích thì trời đã sáng hẳn rồi. Ánh nắng cũng đã tràn ngập gian phòng từ lúc nào, lúc Tiễn Diệp đứng lên tắt đèn, Nguyên Chiến Dã mới nhớ ra ngoài cửa còn có một người chưa được vào.

Vừa mở cửa nhìn đã thấy một ‘vật thể không xác định’ làm tổ ở góc tường, trên người phủ một cái áo, chỉ có thể nhìn thấy một chút tóc trên đầu. Nếu như ở trước mặt cậu ta để thêm một cái bát vỡ hay gì đó tương tượng, đảm bảo một lúc sau, khi có đông người đi qua, khẳng định sẽ xin được không ít tiền.

Tiễn Diệp nhìn ‘vật thể’ khoác áo của chính mình, thầm nghĩ có đôi khi Nguyên Chiến Dã thực sự là một kẻ tàn nhẫn. Đương nhiên, hắn cũng vậy.

Gọi Quan Trí vào, Tiễn Diệp nói sẽ làm gì đó cho bọn họ ăn. Quan Trí dường như ngủ không đủ, uống xong cốc nước nóng thì lắn ra giường ngủ luôn.

Trong phòng bếp, Tiễn Diệp lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, muốn chiên bánh trứng.

Nguyên Chiến Dã đứng ở một bên, nhìn động tác thành thạo của hắn, nói một câu: “Tôi cố nấu mì thế nào cũng không ra mùi vị giống cậu làm.”

Tay ngừng một chút, Tiễn Diệp nhún vai, nói: “Bây giờ mùi vị mì tôi nấu cũng không giống trước đây nữa, kém hơn rất nhiều.”

Trầm mặc một lúc lâu, Nguyên Chiến Dã chậm rãi mở miệng.

“Tay cậu, anh ta đã giúp cậu liên hệ với bác sĩ tốt nhất rồi, nghe nói là người rất có uy tín, nếu như cậu nghĩ thông rồi thì hãy đi tìm ông ta nhé! Mọi việc đều được an bài ổn thỏa cả rồi.” Nói xong, móc từ trong túi tiền ra một tấm danh thiếp nhét vào túi quần Tiễn Diệp.

“Tất cả đều do cậu quyết định, lúc nào cũng được.”

Không nói gì cũng chẳng cự tuyệt, cuối cùng, Tiễn Diệp gật đầu một cái nói “Ừ.”

Nguyên Chiến Dã vỗ vỗ vai hắn, cầm lấy con dao trong tay hắn, nói: “Để tôi làm cho!” Thái hành. Tiễn Diệp lau lau tay vào tạp dề, đổ dầu vào chảo, vặn to lửa, nhẹ nhàng đảo đảo vài cái, hắn hỏi: “Niếp đại ca có biết anh tới đây không?”

“Cậu đừng gọi anh ta như thế, tôi nghe không quen.” Nguyên Chiến Dã vừa thái hành vừa nói: “Anh ta có biết hay không cũng có khác gì đâu. Vẫn biết cậu ở đâu mà lại không nói cho tôi, đừng tưởng tôi không biết, anh ta thật ra đã sớm muốn tới tìm cậu! Nhưng lại ngại không dám đến!”

Tiễn Diệp bật cười, so với trước đây, hờ hững hơn rất nhiều.

“Tiểu Quan từ lâu đã rời khỏi Thanh Tuyền Trấn đi tìm cậu.”

Đổ trứng đã được khuấy kĩ vào chảo nóng, Tiễn Diệp khẽ xoay chảo để trứng nóng đều, dần dần thành hình bánh trứng, suy nghĩ một hồi, nói: “Tiểu Quan … để cho cậu ta ở lại nơi hiện tại đi! Nơi đó dường như rất thích hợp với cậu ta. Thanh Tuyền trấn tuy chẳng có gì không tốt, thế nhưng …”

Nguyên Chiến Dã không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra được anh ta rất tán thành với những gì Tiễn Diệp nói.

“Tôi biết!” Phía sau chợt vang lên giọng nói của Quan Trí hòa lẫn với tiếng ngáp. Quan Trí gãi gãi đầu, xoa xoa thắt lưng, buồn ngủ đi đến, “Lúc Niếp đại ca để tôi rời Thanh Tuyền trấn đã nói bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rời đi, chỉ là bản thân tôi không muốn mà thôi, cho dù đi, cũng chẳng thể đi một mình …”

“Tôi không thể bỏ mặc cô ấy được.”

Tiễn Diệp chẳng nói lời nào, yên lặng bày bánh trứng ra đĩa. Quan Trí cười hì hì bốc một miếng cho vào miệng, nóng đến mức phải thổi ra.

Nguyên Chiến Dã cười cười nói: “Nhìn không ra cậu lại si tình thế.”

Quan Trí liếm liếm ngón tay cái, nhếch miệng cười.

“Nào có!”

Cơm nước xong, Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí phải cùng nhau rời đi.

Tiễn Diệp không giữ lại, hai người cũng không có gì gọi là thương cảm khi ly biệt, lần này, bọn họ đã nhận được lời hứa của Tiễn Diệp, bất luận đi nơi nào cũng sẽ thông báo cho bọn họ.

Quan Trí nói phải đi về tảo hoàng, cống hiến để tinh lọc xã hội. Cửa hàng đồ chơi điện tử của Nguyên Chiến Dã chỉ cần không mở cửa một ngày, bọn nhóc nhất định sẽ kêu cha gọi mẹ. Tiễn Diệp mỉm cười nhìn bọn hò, đều sống rất tốt, thế là được rồi.

***

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.