Thời gian nghỉ trưa, Tiễn Diệp mang theo hai bao rác đi tới đống rác phía sau đổ, đem túi rác màu đen thả xuống chỗ quy định, giữa trưa, công việc cũng đã xong. Sau khi thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy phần eo lại nổi lên một trận đau nhức, Tiễn Diệp cuối cùng cũng nhịn không được mà tựa vào tường, chống đỡ cơ thể, hắn đưa tay xoa nhẹ đằng sau thắt lưng một chút, cảm thấy vẫn không được tốt, lại dùng tay xoa bóp vài cái nữa.
Thân thể — như là bị phá hủy vậy.
Tiễn Diệp biết thân thể của chính mình đã không thể so với trước đây nữa, sợ không phải là vì quá khích, hắn cũng đã sớm thấy rõ sự đau đớn của bản thân. Hắn hiện tại, tuy rằng vẫn còn chưa đến mức “Vai không thể khiêng, tay không thể nhấc” nhưng ngay cả cầm vật gì đó hơi nặng một chút thì đều rất mất sức, thứ hắn mất đi, đã không chỉ có thể lực nữa rồi.
“Ah –” Trong nháy mắt đứng dậy, Tiễn Diệp nhịn không được khẽ hừ một tiếng, đau đớn từ bộ vị bí mật phía sau vẫn chưa có biến mất, có chút kỳ quái, vì sao ngay lúc đầu không có cảm giác gì quá lớn, kết quả về sau lại càng ngày càng rõ ràng, lẽ nào loại chuyện này cũng sẽ “hậu phản kính”? (sau này mới ảnh hưởng đến sức khỏe)
Vùng xung quang lông mày cau thành một chữ xuyên, Tiễn Diệp nhìn thoáng qua mấy túi rác hắn vừa mới ném cách đó không xa, trong đó có một cái, bên trong là ga trải giường của hắn. Ga giường bị vò rồi tinh rối mù, ngay cả giặt cũng không sạch. Cho dù có giặt sạch bên ngoài, nhưng có vài thứ lại vĩnh viễn đều lưu lại ở trên đó.
Giống như con người này của hắn vậy.
Tiễn Diệp biết hắn không có tư cách oán trách Cận Sĩ Triển, bởi vì hết thảy đều là hắn tự nguyện. Đêm qua là như thế, trước đây — cũng vậy. Sau này — hắn không muốn nghĩ tới.
Ngay cả một phút đồng hồ hắn cũng không biết phải trải qua như thế nào.
Chưa đến năm giờ chiều, Tiễn Diệp cử động ngón tay có chút cứng nhắc, quyết định đóng cửa.
Cả ngày hôm nay đều không có người khách nào bởi vì trời thật sự là quá lạnh. Trận mưa đêm qua tuyên bố mùa đông đã đến, không biết có bao nhiêu người không thích ứng kịp với sự thay đổi đột ngột này, trong lúc nhất thời số người trên đường vừa đi vừa ho lại tăng lên, khăn quàng cổ cùng áo lông đủ loại màu sắc đã trở thành dấu hiệu của mùa này, vậy mà nữ nhân mặc váy cũng không hề giảm bớt.
Tấm bảng đóng cửa Tiễn Diệp treo lên dường như cũng cảm thụ được sự lạnh giá của mùa đông. Nhìn tủ lạnh trống trơn, hắn quyết định đi siêu thị một lần, trong tủ ngoại trừ hai quả trứng gà thì hầu như cái gì cũng không có —
Bột mì! Còn muốn mua bột mì! Mỗi lần đặt bột đều là đưa đến tận nhà, có đôi khi Tiễn Diệp sẽ nghĩ: Có đúng hay không hẳn là nên thuê thêm người? Một người phải trông nom cả gian hàng quả thực có chút lực bất tòng tâm, thật lâu trước đây A Cường cũng có nói qua với hắn việc mời một nhân viên đến làm, cho dù là kiêm chức cũng tốt, cứ như thế này thì làm sao có thể tình toán mở rộng mặt tiền chứ? Tiễn Diệp không có mong muốn mở rộng cửa hàng, kiếm tiền chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, miễn là không phải đóng cửa, không lỗ vốn là được. Chẳng qua từ trận ốm gần đây nhất, hắn phát hiện mình càng ngày càng không còn tinh lực để ứng phó nữa rồi. Thuê nhân viên giúp hắn, có phải hay không cũng tốt? Nhưng mà hắn không thể trả lương cao, thậm chí còn có thể thấp hơn tiền lương trung bình một ít, nói như vậy thì chẳng có ai nguyện ý tới nữa!
Tìm thấy bộ y phục dày nhất của mình, Tiễn Diệp cầm túi xách mua hàng bảo vệ môi trường (túi giấy bảo vệ môi trường bây giờ người ta hay kêu gọi dùng ấy ah~) ra khỏi cửa. Từ nơi này đến đến đại siêu thị gần đây nhất xấp xỉ mười năm phút đồng hồ đi xe, đối với Tiễn Diệp mà nói cũng không tính là quá xa, hắn vẫn luôn đi bộ.
Trên đường phải đi qua một trong những quảng trường nào nhiệt nhất thành phố, chính là ở chỗ này, một cái ngã tư có đèn đỏ, Cận Sĩ Triển lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy được Tiễn Diệp mặc áo khoác đen quá đầu gồi, trùm khăn quàng cổ màu cà phê, trên vai đeo một chiếc túi bảo vệ môi trường màu đỏ.
Trong nhày mắt, y thậm chí hoài nghi chính mình có lẽ đã nhìn nhầm rồi.
Nam nhân giống như người chủ gia đình này là Tiễn Diệp sao? Tiễn Diệp kia? Chẳng qua mới có mấy giờ không gặp, hắn thế nào lại biến thành như thế chứ?
Mở cửa sổ xe, thấy Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, đây là động tác hắn hay làm, đại khái là có chút lạnh, Tiễn Diệp đưa một tay lên miệng, xem chừng hẳn là để hà hơi một cái. Ven đường có một người bán bóng bay, đủ loại bóng bay trong tay nắm thành một chuỗi cài, khi Tiễn Diệp đi ngang qua thì dừng bước đứng ở trước mấy quả bóng, hắn nắm cằm khe khẽ cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào chúng, tựa hồ đang rất nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó —
Cận Sĩ Triển nghĩ không phải là hắn định mua mấy quả bóng này chứ?
Sau khi người bán rong nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, Tiễn Diệp cuối cùng lại lắc đầu, đẩy kính mắt một chút rồi bỏ đi. Nét mặt, vậy mà lại có phần không nỡ!
Một loạt động tác liên hoàn, chỉ có hơn mười giây, nhưng Cận Sĩ Triển lại cảm thấy giống như đang xem phim vậy, trong đó diễn viên chính là Tiễn Diệp.
Y vậy mà lại thấy cái dạng nam nhân này có điểm đáng yêu! So với cởi hết nằm ở trên giường còn muốn đáng yêu hơn.
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Tiễn Diệp đi xa dần, Cận Sĩ Triển nheo mắt lại, một tay xoa cằm tựa trên cửa sổ xe.
Hắn vậy mà lại có thể xuống giường! Xem ra, bản thân đã đánh giá thấp thể lực của hắn rồi. Sớm biết vậy, lúc đó nên làm kịch liệt hơn một chút.
Suy nghĩ xấu xa khiến bộ dáng tươi cười của Cận Sĩ Triển cũng trở nên không đàng hoàng. Lúc này đèn đỏ đã biến mất, xe lại trong nháy mắt khởi động lần nữa, Cận Sĩ Triển gọi tài xế lại hỏi: “Gần đây có cái siêu thị nào sao?”
“Đúng vậy, lái xe qua chỉ cần năm phút là đến. Ngài muốn đi?”
Cận Sĩ Triển không trả lời, ở trong lòng nghĩ: Hán muốn đi sao?
Y không thích làm chuyện vô ích, chỉ cần có hành động, y nhất định phải đạt được “hồi báo”. Y không biết nam nhân Tiễn Diệp này còn có thể cho y cái “hồi báo” gì!
Xa xa, Tiễn Diệp đang đứng ở ven đường đợi đèn xanh đột nhiên rét run một chút, trên người không có lý do mà phát ra một trận lạnh. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời mịt mù, hắn muốn —
Chính là muốn mua quả bóng bay hình con ếch màu vàng kia —
Tiễn Diệp vừa ra cửa lớn siêu thị thì một cơn gió lạnh buốt thổi tới trước mặt khiến hắn vô ý thức mà co rúm lại một chút. Ở trong siêu thị nhiệt độ không tính là thấp, nhưng mà mới có hơn một tiếng đồng hồ, nhiệt độ không khí dĩ nhiên lại giảm xuống nhanh như vậy, ngay cả bầu trời cũng toàn bộ là một màu đen.
Xem ra, mùa đông thực sự đã đến rồi a —
Thoáng cảm thán ở trong lòng một chút, Tiễn Diệp đem túi bảo vệ một trường đeo ở trên vai, vươn một tay dựng cổ áo khoác lên, tay kia cầm một hộp bánh quy. Loại hộp sắt nhỏ này là sản phẩm khuyến mại của siêu thị ngày hôm nay, ăn bánh xong rồi thì hộp còn có thể dùng để đựng thứ gì đó, đối với Tiễn Diệp mà nói thì rất thực dụng. Dù sao cũng mua, không bằng mua một thứ “vật tẫn kỳ dùng” đi!
Trên đường trở về, bởi vì những thứ phải cầm trên tay, tốc độc của Tiễn Diệp chậm đi rất nhiều. Đi ngang qua chỗ người bán bóng bay ban nãy, nhìn xung quanh một chút, chờ đèn xanh sáng, không nhanh không chậm mà qua đường — mang theo một chút tiếc nuối.
Giống như tản bộ, đi gần nửa giờ đồng hồ, Tiễn Diệp vẫn luôn có biểu tình rất hờ hững, một người, tự nhiên không có cái đề tài thú vị để nói giết thời gian, bất quá khi hắn sắp về đến nhà, đi ngang qua chỗ rẽ, từ trong ngõ nhỏ ngay cạnh đó truyền đến một trận âm thanh quái dị, tuy rằng rất khẽ, nhưng đối với Tiễn Diệp mà nói như vậy là đủ rồi, đó là một loại âm thanh hắn rất quen thuộc —
Vật cứng đánh vào thân thể.
Cước bộ ngừng một chút, Tiễn Diệp quay đầu, khẽ đẩy kính mắt, ngõ nhỏ đen kịt một mảnh, thanh âm từ giữa vùng tối đen như mực đó truyền ra làm cho người ta có loại cảm giác sởn gai ốc.
Tiễn Diệp cau mày, thanh âm ẩu đả không ngừng, hầu như không có thời gian đình chỉ, hắn nghe ra đó là lực đạo đủ để làm gãy khớp xương — trong ngõ nhỏ hắc ám, rất nhanh truyền đến mùi máu.
Bên cạnh có người đi ngang qua, hiếu kì mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi rời đi. Ngoại trừ hắn, ai cũng không phát hiện ra sự kì lạ lúc này —
Lẳng lặng đứng một hồi cho đến khi mùi máu làm cho Tiễn Diệp khó chịu …, hắn đã thật lâu không ngửi thấy hương vị máu của người khác. Cảm giác không thể nào tốt được.
Châm chọc mà nhếch nhếch mép, Tiễn Diệp lộ ra nét mặt tự tiếu phi tiếu. Sáu đánh một — mặc dù không phải là cái gì chính nghĩa, có điều, không có liên quan gì đến hắn.
Sau đó, hắn cũng giống như người qua đường, chậm rãi ly khai. Bởi vì hắn vốn là một người qua đường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét, như là sự giãy giụa cuối cùng trước khi chết.
Tiễn Diệp mi cũng không nhíu một cái, dĩ nhiên cũng sẽ không quay đầu lại.
Đẩy cửa quán ra, nhiệt độ trong phòng cũng không cao hơn bên ngoài là bao. Phòng tối như mực, tiếng bước chân của Tiễn Diệp vang lên, đi tới bên tường đưa tay ấn công tắc điện, đèn trên tường sáng lên, trong phòng nháy mắt trở nên lờ mờ.
Đi vào phòng bếp đem những thứ trong tay bỏ xuống, thuần thục mở tủ lạnh đem mấy thứ vừa mua sắp xếp cẩn thận, đợi đến khi túi bảo vệ môi trường trống không, trong tay hắn vẫn còn một thỏi sô cô la. Vừa đứng lên vừa dùng miệng xé giấy gói, Tiễn Diệp cắn một miếng sô cô la đen nguyên chất, cách ăn phóng khoáng, thêm một miếng nữa, thỏi sô cô la vốn không tính là lớn giờ thiếu đi một phần ba.
Treo túi bảo vệ môi trường lên tường, mang theo hộp bánh quy ra khỏi phòng bếp, sô cô la trong miệng đã bắt đầu tan chảy, hắn rất thích loại mùi vị này, ăn sô cô la sẽ khiến người ta thấy hạnh phúc, đó là lý do vì sao Tiễn Diệp thường sẽ cảm nhận một chút loại cảm giác “hạnh phúc” này, loại hạnh phúc — đơn giản mà lại dễ dàng —
Đem miếng sô cô la cuối cùng bỏ vào trong miệng, Tiễn Diệp đi ra chuẩn bị khóa cửa, tay vừa mới đặt trên tay nắm thì cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài giật lại, lực đạo to lớn đến nỗi hắn không kịp thu hồi tay, mạnh mẽ va chạm một chút, lòng bàn tay một mảnh nóng rực, Tiễn Diệp rất muốn mắng người.
“Xin lỗi! Cửa hàng chúng tôi đã –” nhịn xuống kích động đã lâu không có, lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, Tiễn Diệp đem hai chữ “đóng cửa” nuốt trở vào. Bởi vì đối với người kia mà nói, hai chữ này không có bất luận ý nghĩa gì. E là chỉ cần hắn cao hứng, ngay cả phủ tổng thống cũng phải vì hắn mà “khai trương” !
Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp đang diện vô biểu tình, một thân y phục màu đen, đen từ đầu đến chân, lại thêm thân cao một mét chín, đứng ở cửa, lực uy hiếp không phải người bình thường có thể sánh được.
“Thế nào? Có khách đến mà lại không vui?” Mỉm cười hỏi.
Giữa đôi lông mày Tiễn Diệp lộ ra một tia chán ghét khó có thể phát hiện, lạnh lùng hỏi một câu: “Có việc?”
“Không có việc thì không thể tới tìm cậu sao?”
Truyện cười.
“Không có việc gì xin mời ra ngoài, đừng đứng chắn cửa nhà tôi. Tôi phải đóng cửa –” còn chưa nói xong, Cận Sĩ Triển đã vòng qua hắn trực tiếp đi vào trong phòng.
Tiễn Diệp đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng đóng cửa, cam chịu mà xoay người đối mặt với vị “khách không mời mà đến” kia ở trong phòng.
“Ở chỗ này của cậu thực sự là quá lạnh –” Cận Sĩ Triển đứng ở trước quầy hàng quan sát bốn phía một chút, sau đó xoay người dựa vào quầy, từ trong túi móc ra bao thuốc, tự mình rút ra một điếu , đưa điếu thuốc trong tay lên hướng Tiễn Diệp hỏi: “Có muốn không?”
Tiễn Diệp không nói gì, đứng tại chỗ cùng Cận Sĩ Triển duy trì khoảng cách.
Thấy hắn không có đáp lại, cũng không ngại, Cận Sĩ Triển tự mình đốt thuốc, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thuốc lá y thích.
Loại mùi vị này, vừa vặn lại đúng là loại Tiễn Diệp ghét nhất.
“Anh — muốn làm gì?” Cân nhắc nhiều lần, hắn vẫn đem ba chữ “con mẹ nó” cho qua.
Cận Sĩ Triển hơi ngẩng đầu, nheo mắt lại xuyên qua khói thuốc mà nhìn Tiễn Diệp, cười cười nói: “Trong ấn tượng của tôi, cậu dường như đã rất nhiều lần hỏi tôi vấn đề này.”
“Bởi vì anh căn bản là chưa bao giờ trả lời.”
“Thật là cố chấp.” Hút hai điếu thuốc, Cận Sĩ Triển đứng thẳng, chậm rãi đi về phía Tiễn Diệp, chờ đến khi đứng ở trước mặt hắn mới nhả điếu thuốc trong miệng ra, một tay nâng cằm Tiễn Diệp lên, cả người cúi xuống ghé sát vào tai đối phương, ám muội hỏi: “Không cảm thấy với quan hệ hiện tại của chúng ta, hỏi loại vấn đề như “muốn làm gì” thì quá lạnh nhạt sao?”
Quan hệ của bọn họ — nghe thế nào đều là một một kiểu châm chọc trá hình. Tiễn Diệp cười lạnh một tiếng, bởi vì ngoại trừ cười hắn hầu như đã làm không ra bất kì vẻ mặt gì.
“Cận Sĩ Triển, tôi đã không còn là Tiễn Diệp của trước đây. Giường cũng đã cùng anh lên, nếu như anh muốn chơi đùa, tôi nghĩ là tôi không có cái gì để chơi, hiện tại khí lực mang một bao bột mì tôi cũng không có –” giơ tay phải lên, vết sẹo trong lòng bàn tay bất luận là nhìn lúc nào cũng chỉ có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.
Cận Sĩ Triển nhìn vết sẹo kia, y biết — đồng thời khẳng định, đó là Tiễn Diệp tự mình gây ra.
“Tôi như vậy, anh cảm thấy phí thời gian bên cạnh tôi là đáng giá sao? Tôi rất muốn biết, khi anh ở trên giường với tôi ôm thân thể nhưng vậy cũng không cảm thấy chán ghét ư?” Nói xong lời cuối cùng, ý cười trên mặt Tiễn Diệp càng ngày càng sâu.
Cận Sĩ Triển thấy rất khó chịu. Tiễn Diệp đã xem thấu một thứ gì đó, khiến cho y có đôi chút cảm giác thất bại, thế nhưng y cũng không có thất bại.
“Có đáng giá hay không, chỉ có tôi mới có quyền định đoạt.”
Tiễn Diệp phát ra một tiếng cười nhạo, xoay đầu … một bộ biểu tình không thể nào hiểu nổi.
Cận Sĩ Triển nắm cằm hắn xoay mặt hắn lại, cuối cùng nửa ép buộc mà bắt Tiễn Diệp đối mặt với mình. Tiễn Diệp hơi ngửa đầu, mấy sợi tóc trên trán xõa xuống trên khóe mắt, hắn vô ý thức nhắm mắt một cái, cùng lúc hắn nghe được thanh âm của Cận Sĩ Triển.
“Có đôi khi, tôi nghĩ chỉ cần nhìn thấy loại vẻ mặt này của cậu cũng rất đáng giá rồi.”
Tiễn diệp mở mắt ra, trong ánh mắt phía sau cặp kính lộ ra một loại nhãn thần mâu thuẫn mà bình thường không có.
Bốn mắt nhìn nhau. Cận Sĩ Triển trước tiên nở nụ cười, trong đó xen lẫn một tia đắc ý, Tiễn Diệp không biết vì sao y phải cười như thế. Mà lúc này ngón tay cái của Cận Sĩ Triển đè xuống môi dưới của hắn, nhẹ nhàng tiếp tục dùng một chút lực, đôi môi nhợt nhạt bị tinh tế tách ra, một chút khe hở khiến cho người ta thừa dịp xâm nhập.
Tiễn Diệp thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó môi đã bị ngăn chặn, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp theo khe hở chui vào, trong miệng đột nhiên có vị đạo không thuộc về mình xông tới, hắn nhíu nhíu mày, trong lúc Cận Sĩ Triển đang “tàn sát bừa bãi” trong miệng mình, giơ tay lên, nắm đấm tại trong không khí khẽ siết chặt lại buông ra, cuối cùng bắt được phía sau Cận Sĩ Triển, đem y kéo ra sau —
Kéo đến đau cả tay, kẻ giống như tảng đá phía trên vẫn không nhúc nhích, dĩ nhiên, thứ di chuyển lợi hại nhất chính là cái lưỡi. Cảm giác được đầu lưỡi lướt qua mỗi một bộ phận trong miệng mình, đầu lưỡi của Tiễn Diệp nhanh chóng bị quấy nhiễu đến mức không có chỗ trốn. Bạn đang �
Hôn môi đã biến thành một loại “trừng phạt”, Tiễn Diệp cảm thấy rất đau.
Chờ đến khi hắn đã sắp không thể hô hấp, Cận Sĩ Triển rốt cuộc cũng buôn hắn ra. Hai người vẫn còn dán sát vào nhau, mũi đối mũi cái loại này, hơi thở đều trộn vào với nhau cùng một chỗ, căn bản phân không rõ là của ai. Kính mắt của Tiễn Diệp phủ một tầng hơi nước mỏng, hắn chớp chớp mắt, thấy không rõ sự vật trước mắt, nhưng mà hắn cũng không có ý định tháo kính xuống lau.
Hắn không muốn thấy mặt Cận Sĩ Triển!
Không biết có phải hay không nhìn ra ý đồ của hắn, Cận Sĩ Triển cười một tiếng, hỏi: “Tại sao lại không phản kháng?”
Giường đều đã lên, phản kháng còn có ý nghĩa gì nữa?
“Phản kháng thì anh sẽ buông ra sao?”
Lắc đầu, “Sẽ chỉ làm tôi càng hưng phấn.”
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc, đưa tay đẩy Cận Sĩ Triển đang ở trước mắt mình ra nhưng đối phương lại không mảy may di chuyển, khiến hắn càng thêm thống hận thân thể cao lớn của người đàn ông này — tuy rằng Cận Sĩ Triển thoạt nhìn đúng là rất gầy nhưng thật ra y là loại hình mặc y phục vào mới thấy có vẻ gầy.
“Tôi phát hiện –” quan sát Tiễn Diệp một chút, Cận Sĩ Triển rất thong thả mà nói: ‘Cậu dường như rất hiểu tôi, Tiễn Diệp –”
Không phản bác cũng không có tán thành, Tiễn Diệp không nói lời nào. Bởi vì bằng sự hiểu biết của mình với Cận Sĩ Triển, hắn hiện tại, tốt nhất là không nên nói gì.
Thái độ của hắn, tựa hồ cũng không khiến Cận Sĩ Triển khó chịu, ngược lại ý cười càng sâu, “Tôi nghĩ có vẻ như tôi đã “khinh địch” rồi, khả năng lý giải tôi của cậu lớn hơn khả năng lý giải của tôi với cậu nhiều –”
“Không,” Tiễn Diệp cắt lời y, chậm rãi đẩy mắt kính, “Anh căn bản là không hiểu tôi. Tôi cũng không hiểu anh –”
Trừ việc anh là Cận Sĩ Triển, tôi là Tiễn Diệp. Chúng ta đối với nhau không biết thêm cái gì nữa.
Khi rời đi, Cận Sĩ Triển nói với Tiễn Diệp: “Hôn môi với cậu so với việc ở trên giường thì càng thêm kích thích.”
Nhịn cả buổi, cuối cùng không nhẫn nổi nữa, Tiễn Diệp nói hai chữ: biến thái.
Cận Sĩ Triển cười hài lòng khiến Tiễn Diệp càng thêm khẳng định y là biến thái.