Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 66



Tùng về tới nhà, chân tay nghe thoải mái, hít thở không khí trong lành. Mấy đứa em chạy ra tíu tít, về vội quá chẳng mua gì cho tụi nó, nhưng đứa nào cũng lớn chồng ngồng chắc cũng chẳng còn ham quà.

– Anh hai!!!!!!!!!._ Tùng thích nghe đám em gọi một tiếng anh hai, cậu cảm giác mình thật to lớn, cảm giác có thêm nhiều sức để làm việc giúp cho cái đám nhóc này học hành tới nơi tới chốn, không quá thua kém người ta_.

Tắm một cái cho thoải mái Tùng lại ra sau vườn treo võng nằm. Mấy năm nay mỗi lần về quê Tùng rất được đám nhỏ chiều chuộng, tụi nó lớn hết rồi, công việc trong nhà chia nhau làm chẳng nhọc tới cậu vất vả về thăm phải động tay động chân. Nằm chán, một lát sẽ có đứa chạy ra kêu cậu vô ăn cơm. Ở thành phố thì hầu người ta miết, về nhà hưởng thụ một chút cảm giác được nuông chiều thật sung sướng.

Nhưng bữa nay không thể tòn ten nằm hưởng gió trời với hương hoa được, cậu phải suy nghĩ làm thế nào để báo cho cha biết ngày mai Vũ Phong sẽ đến. Sau khi ăn bữa cơm chiều rôm rả với mọi người, Tùng canh lúc cha ngồi tranh thủ rít điếu thuốc cậu mon men lại gần.

– Cha.

– Ừ.

– Cha à, con có thể không lấy vợ không…..?

Cậu cảm thấy cha mình dường như run nhẹ.

– Gió lạnh hả cha?

– Không, nhưng con lớn rồi không thể chỉ lo làm, nên nghe lời cha. Con đừng thấy con gái thành phố xa hoa đẹp đẽ rồi chê con gái quê. Con gái quê chân chất mới phù hợp với con, với gia đình mình, như vậy mai này con mới có hạnh phúc.

– Không phải con chê con gái quê. Con….

– Thôi không nói nữa._ ông dợm đứng lên không muốn nghe tiếp nữa_.

– …con thích con trai…_ Tùng nhắm mắt nói những điều cậu không dám nói lâu nay_ con chưa từng thích qua con gái, cha bảo làm sao con lấy vợ đây.

Toàn thân ông run lên, ông không muốn nghe những lời này một chút nào. Ông không muốn nghe..

– Con nói điên cái gì vậy? cái gì mà thích với không thích. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ông bà xưa vẫn nói vậy không có gì là không đúng. Cha coi như chưa nghe con nói.

– Cha, con có người yêu…

– Nếu có người yêu sao từ đầu không để cha xem mặt coi con gái nhà ai, có đàng hoàng không? Nếu được cha cũng không khó khăn ngăn cản…

– Không phải con gái…

– Cha không muốn nghe con nói năng bừa bãi._ông mắng mà giọng thực yếu ớt_

– Cha, anh ấy sẽ đến gặp cha. Anh ấy nghiêm túc…

– Làm gì có chuyện hoang đường như vậy.

– Thật mà cha, không phải chúng con đi ngược lẽ thường là không có tình yêu. Chúng con cũng sẽ như những người bình thường yêu thương nhau, cùng nhau sống tốt.

– Hoang đường._ông cố gắng ngăn đứa con lại_

– Không hề hoang đường đâu cha, anh ấy hứa ngày mai sẽ xuống gặp cha..

– Mày…mày muốn làm cha tức chết sao. Nuôi mày bao nhiêu năm rồi mày bảo với cha mày, mày là một thằng đồng tính, mày bảo làm sao cha mày chấp nhận đây, bảo làm sao cha mày sống đây, ra đường còn dám nhìn mặt ai nữa đây?

– Cha, cha xấu hổ vì con không được bình thường sao cha? Dù con sống tốt thế nào cũng không làm cha hãnh diện sao cha, chỉ vì con không bình thường…..

– Đừng nói nữa….

Ông vội vàng đi thẳng, không thể nghe tiếp những điều nó đang nói. Ông vào buồng ngủ thấy vợ đang xếp lại mấy bộ đồ đã cũ nhèm mà hai vợ chồng ông vẫn còn tiếc nuối chưa bỏ đi.

– Chuyện gì vậy ông? Coi mặt ông tệ quá.

– Không.

Ông vấn điếu thuốc to cộp, mồi lửa rít từng hơi thật sâu, mặc cho vợ đang nhìn ông lom lom đầy thắc mắc. Không phải ông xấu hổ vì thằng con trai mình là người đồng tính, ông chỉ không muốn nó đi ngược lại với bình thường của xã hội, sẽ rất khó sống, sẽ không hạnh phúc. Hơn ai hết ông biết nó lớn lên cực khổ như thế nào, hy sinh cho mấy đứa em và gia đình như thế nào, nó không hề than vãn cựa khổ, giúp cha mẹ không nề hà vẫn có thể học xong một cái nghề, có thể tạo dựng sự nghiệp cho mình, còn kiếm được rất nhiều tiền. Nó có gì không đáng mặt đàn ông, nó có gì không đáng để ông tự hào.

Nghe nó chất vấn ông có phải ông xấu hổ vì nó không bình thường hay không, ông đau thắt gan thắt ruột. Có người cha nào mà không tự hào khi có đứa con ngoan ngoãn như nó….

– Nó nói với tôi nó không thích con gái._ ông bất ngờ nói với vợ_.

– Rồi ông tính sao_ bà dừng tay nhìn ông, trong mắt cũng ánh lên nhiều lo lắng_.

– Tôi vẫn định cưới vợ cho nó.

– Anh hai bên đó tốt với gia đình mình như vậy, mai này anh ấy có oán mình không? Ảnh có mỗi đứa con gái.

– Không thì tôi tìm mối khác.

– Tùy ông, nhưng nghĩ cho con mình một chút, đừng làm nó khổ, tôi không chịu được.

– Nó bảo ngày mai người yêu nó đến.

– Nó có người yêu?_ bà lần này cũng không khỏi kinh ngạc_ con gái nhà ai?

– Là đàn ông.

– Không.. thể nào._ bà bỗng dưng lắp bắp_.

– Bà vừa bảo không muốn nó khổ, bây giờ nghe nó có người yêu là đàn ông vẫn khó chấp nhận như vậy. Bà bảo tôi làm cha nó phải làm sao đây?

– Hôm trước chú út nói gì?

– Thì bảo nó là người đồng tính bẩm sinh, không phải do môi trường lôi kéo. Không thể chữa trị.

– Chú nó sống ở thành phố, hiểu biết nhiều chắc nói không sai.

– Bà…bà muốn con mình trở nên như vậy lắm sao?

– Chứ ông bảo tôi làm sao. Con tôi đẻ dĩ nhiên tôi đau, nhưng dù nó có tật nguyền, điên dại tôi cũng yêu hơn bản thân tôi. Huống gì nó….

Bà im bặt chẳng nói nổi, từ ngày biết con mình như thế sau khi kinh ngạc cùng khủng hoảng qua đi, bà và ông cắn rứt rất nhiều, trách mình sinh con sao không sinh nó tốt một chút, trách mình bao lâu thờ ơ không biết con nặng gánh, mang mặc cảm mà chia sẻ.

– Nếu mai mà người đàn ông đó đến thật ông làm sao?

– Tôi tìm đọc nhiều bài báo nói mấy chuyện đồng giới không mấy ai thật lòng. Chắc người ta gạt nó thôi. Tôi có cách buộc nó nghe lời, bà gọi nó vào đây.

Một lát sau Tùng vào, cậu ngồi cạnh mẹ, bà cứ nắm tay cậu y như ngày đầu tiên cậu vào lớp một ấy làm lòng cậu ấm áp vô cùng. Cậu biết có chuyện quan trọng rồi, cậu cũng lặng lẽ để mẹ nắm tay mình, vì không phải cậu là người cần được trấn an mà chính bà là người đang lo lắng bất an.

– Con chắc chắn mình yêu người đàn ông đó chứ?

Tùng hơi bất ngờ khi cha cậu vào vấn đề quá thẳng thắn, cậu gật gật nhẹ đáp lời.

– Cha có thể biết đó là ai không? Người ở đâu, làm nghề gì, cha mẹ còn hay mất, họ có biết con họ yêu một người cùng giới không?

– Anh ấy tên Vũ Phong, là..là..ông chủ chỗ con làm việc…là…là..người hôm trước cha gặp…

Cậu thấy cha cậu trợn trắng con mắt lên khi nghe tới hai chữ “ông chủ” chỗ cậu làm việc, là người ông đã gặp.

– ….anh ấy làm nghề gì thì cha cũng biết rồi. Cha anh ấy cũng biết chuyện….

– Vậy ông ta nói thế nào?

– …ông tổng…à..à..bác ấy…_ cậu dư biết nhưng nếu cậu nói ông tổng sẽ nói thế nào thì cha cậu không chừng lập tức tổ chức đám cưới cho cậu ngay ngày mai._…cũng không có ý kiến gì._ không có ý kiến cũng không có nghĩa là đồng ý_.

– Như vậy cũng không hẳn ông ta đồng ý đúng không?

Trời! sao cha cậu nói y như những gì cậu vừa nghĩ, không lẽ nó hiện rõ trên nét mặt cậu dữ vậy sao? Và lần hoang mang này cha cậu thấy rõ cậu nghĩ gì.

– Ngày mai cha sẽ đồng ý tiếp ông chủ của con, nhưng cha không nghĩ người đó sẽ tới. Nếu không tới, con ngoan ngoãn lập gia đình cho cha, từ nay không lên thành phố làm nữa.

– Cha…vậy cha đồng ý chuyện của con hả cha?

– Không, nếu người con đưa tới cha xem không được, không đủ thành ý muốn yêu thương con suốt đời thì dù con không chịu lấy vợ cha cũng không đồng ý. Cứ sống với cha mẹ cũng không sao.

– Cha, như thế nào thì cha mới chịu là có thành ý.

– Đó là chuyện của cha.

– Cha.._ tay mẹ cậu nắm chặt cậu hơn_.

– Tùng, cha con đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu con còn khó dễ, ổng đổi ý thì chẳng gặp cậu ta nữa đâu.

– Mẹ, cha nói vậy thì chẳng khác không đồng ý. Chỉ gặp cho có lệ thôi….

– Nếu cậu ta thích con thật thì sẽ được thôi. Có gì lo lắng, đi ngủ đi khuya lắm rồi._ mẹ cậu nói thêm mấy câu rồi đẩy cậu ra cửa_

……………………

Tùng mới hừng đông đã nhóng ra cửa trông đứng trông ngồi, trong nhà mẹ cậu vẫn tiến hành chuẩn bị mâm quả cho đám hỏi ngày mai, không có ý gì là sẽ ngừng làm cậu càng tin chắc cha cậu nhất quyết khó dễ. Đến xế trưa cũng không thấy bóng dáng ai đến, khi mặt trời khuất bóng cậu hoàn toàn tuyệt vọng, mẹ cậu cứ nhìn cậu thở dài.

Tùng thẫn thờ ngồi dưới gốc ổi trong sân trước, ở đó để cái bàn với mấy cái ghế tự chế bằng gỗ vụn. Vũ Phong không đến, mới đây cậu chỉ lo chuyện cha cậu khó dễ Vũ Phong để từ chối, không ngờ người không tới là Vũ Phong. Dù là trời đã tối đen nhưng cậu vẫn mong mỏi, “đến đi Vũ Phong…em chỉ có cơ hội duy nhất này thôi, mong anh nghĩ cho em một chút, mong anh nghĩ cho em một chút”

– Con còn trông chờ gì nữa, giờ này hẳn là cậu ta sẽ không đến. Con yêu một người khác xa gia cảnh như vậy có biết là sẽ tự làm khổ mình không?

– Cha, cha không trách con sao?

– Trách gì, con là một người đồng tính cha cũng chấp nhận rồi, tốt xấu gì con cũng là đứa con cha tự hào. Nghe lời cha, lập gia đình đi, con sẽ có cơ hội làm lại từ đầu, sống cuộc sống bình thường, lâu dần con sẽ thích nghi sẽ không thấy mình khác thường.

– Con biết con sẽ làm không được, nhưng con hứa với cha rồi. Con sẽ làm như những gì cha bảo.

– Tốt, con sẽ thấy cha nói đúng. Đừng ngồi đây nữa, ngủ sớm đi.

Ông bỏ vào nhà trước nhưng nhìn lại cái dáng sầu não cô đơn bất lực của con trai mà ông bỗng dưng đau. “Tại sao thằng đó không đến?”.

Sáng tinh sương ngày hôm sau, ai trong nhà cũng thức dậy sớm. Mẹ cậu lo tinh tươm mấy mâm quả cùng mâm trầu cau, mấy đứa em thay đồ mới hí hửng bưng quả không biết thằng anh nó đang thúi từng khúc ruột.

– Con đã thông suốt chưa?_ Cha Tùng hỏi khi thấy cậu cứ thất thần chần chừ không chịu thay đồ_ Không phải cha khó khăn…

– Con biết rồi cha, con sẽ thay đồ liền.

Tùng uể oải đi thay đồ, đáng ra cậu nên biết không dưng anh đang giận cậu mà quay ra dịu dàng như vậy là rất đáng ngờ. Cậu không nên hy vọng. Nhìn bộ đồ tây tinh tươm Tùng thở dài, cậu có còn lựa chọn nào khác.

Chú rể tay cầm bó hồng nhỏ, áo sơ mi đóng thùng lịch sự đầu tóc gọn gàng chỉ có cái mặt là không có chút sức sống. Đi đầu nhà trai là ông mối kế tới là cha mẹ cậu rất vui mừng, mấy mâm quả đỏ tươi phủ khăn xúng xính, thêm họ hàng ồn ào rộn rã. Tùng chỉ mong đất dưới chân nứt ra cho cậu có thể trốn mất hay cậu bốc hơi vào không khí cho rồi, bước chân cậu nặng trĩu. Bóng nhà gái thấp thoáng sau rặng tre, mỗi bước thêm gần lại. Sao đất không nứt ra một lỗ lớn để Tùng không có đường mà đi tiếp…

– Anh hai, tới rồi tới rồi….._ Sơn hớt hải chạy theo đoàn người_ Vũ Phong tới rồi.

Tùng quẳng cả bó hoa đang cầm xuống chạy lại phía Sơn, cái thằng…ngày hôm qua bỗng dưng không chịu bưng quả mà đi nhờ bạn bè nó bưng giùm. Sáng nay cũng không thấy mặt….

– Thật không? Vũ Phong đến thật hả?

– Phải! hôm qua anh ấy tìm không thấy nhà, sáng nay anh Anh Kỳ gọi cho em đi đón…

Chưa nghe hết câu Tùng bỏ cả đám đi hỏi vợ chạy như bay về nhà. Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu trong sân, tim Tùng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy nó. Cậu cứ đứng chết trân nhìn cái xe như thể nó là Vũ Phong.

– Anh ở bên này, không phải bên đó._ giọng nói quen thuộc như tiêm vào người cậu một liều hồi sức_

– Vũ Phong…anh đến thật hả, hôm..qua em chờ anh suốt…em nghĩ anh không tới._ cậu chạy lại chỗ Vũ Phong đang đứng núp nắng dưới bóng cây vú sữa sát hàng rào_.

Vũ Phong cau mày nhìn bông hoa được kết ruy băng đỏ đang đính trên ngực cậu. Anh nắm lấy nó rút ra quẳng sang một bên.

– Làm chú rể trông cũng bảnh trai quá ha.

– Em…..

Vừa lúc đó thì cha mẹ cậu cùng thằng Sơn cũng lục đục về tới. Vũ Phong thản nhiên khẽ cúi chào rất trang trọng, rất lịch sự.

– Chào hai bác, con là Vũ Phong bạn Tùng. Hôm nay con đến thăm gia đình…

– Tôi được báo cậu sẽ đến vào ngày hôm qua. Hôm nay đã muộm, chúng tôi không tiếp. Tùng quay lại nhà đám hỏi cho cha._Cha Tùng nói rất dứt khoát_

– Bác, do không biết nhà, và cũng do con sơ ý cứ nghĩ dễ tìm, mất cả ngày hôm qua không tìm được phải nghỉ lại ngoài thị trấn, sáng nay mới tìm vào được. Mong bác trai thông cảm cho con.

– Cha…cha đã hứa…._ Tùng vội nài nỉ, cậu sợ ngay cả một cơ hội cũng không có_

– Nếu cậu đã có thành ý thì tôi sẵn lòng nghe cậu nói nhưng tôi không hẳn sẽ đồng ý.

Nói rồi ông quay người đi vào nhà, không quên dặn lại thằng Sơn đưa đám đi hỏi vợ đang bị bỏ lại giữa đường sang nhà đàng gái trước, một lát ông sẽ dẫn chú rể qua sau. Chứng tỏ ông không có ý nghĩ Vũ Phong sẽ làm ông đồng ý chuyện của hai người.

Tùng đành lặng lẽ dẫn Vũ Phong theo sau cha vào phòng khách, ý nghĩ đầu tiên Vũ Phong nhìn qua nhà Tùng là “ quá nghèo”, trong phòng khách mấy cái ghế gỗ cũ kỹ xiêu vẹo, cái bàn cũng không hơn gì những vết loang lổ đậm nhạt, cái tủ thờ cũng không ra dáng cái tủ thờ, mà nó có vẻ như là thứ đáng giá nhất trong nhà. Ngoài ra chẳng có gì để có thể đánh giá nữa, nhưng thái độ của cha Tùng không vì điều đó mà xấu hổ hay e ngại. Ông ngồi xuống một bên, chỉ chỗ cho Vũ Phong và Tùng cùng ngồi đối diện. Mẹ Tùng mang lên ấm trà nóng rồi cũng lặng lẽ ngồi xuống cạnh chồng.

– Chúng tôi sắp trễ giờ tốt, tôi cũng không muốn họ hàng chờ lâu sinh nhiều thứ không hay, tôi đã đáp ứng con trai tôi sẽ tiếp cậu. Tuy cậu trễ hẹn đáng ra tôi không cần giữ lời hứa, nhưng như cậu nói cậu vất vả hai ngày để tìm nhà ,tôi nghĩ mình cũng không cần khó dễ gì mà không tiếp chuyện cậu. Không cần dài dòng, tôi không có nhiều thời gian.

Tùng suýt nín thở khi cha cậu ăn nói cứng rắn, dữ dằn như vậy. Ông già hiền lành, ít nói, nhu hòa bình thường đâu không thấy nữa. Ngay cả khi nổi giận với anh em cậu cũng không khó chịu như hiện giờ.

Tùng và Vũ Phong trao nhau một ánh mắt động viên, Vũ Phong cũng không vừa gì, không một chút nhượng bộ, không một chút do dự, anh vào thẳng vấn đề.

– Chắc Tùng cũng có thưa qua, con và Tùng quen nhau đã lâu. Hôm nay con chính thức đến nhà gặp gia đình để xin cho chúng con danh chính ngôn thuận yêu nhau, mong bác đừng ép em ấy lập gia đình. Con có thể lo cho em ấy một gia đình tốt…

– Cậu nghĩ như thế nào là một gia đình tốt?

– Chỉ cần hai đứa tụi con thích nhau, yêu nhau là tốt rồi.

– Hừ, cậu nghĩ đơn giản quá, Tùng còn có gia đình họ hàng, cậu cũng không ngoại lệ. Tôi biết cậu không phải cô nhi. Cậu làm thế nào với những người thân của cả hai khi đòi công khai quan hệ của mình?

– Con không cần biết người nhà con nghĩ gì, con nhất định không bỏ em ấy. Tùng rất coi trọng gia đình, nên theo nguyện vọng của em ấy con đến để mong hai bác đồng ý chuyện của chúng con.

– Nói vậy cậu cũng giống nó coi trọng chúng tôi, gia đình của nó?

– Vâng, chuyện đó không có gì nghi ngờ._Vũ Phong vô cùng tự tin khẳng định_

– Chúng tôi không nghĩ gia đình chúng tôi thích hợp với người như cậu. Chúng tôi quanh năm tay lấm chân bùn, ruộng lúa nương rẫy, kén dâu cũng mong có người giúp đỡ chuyện ruộng đồng, có người chăm sóc lúc tuổi già….

– Mấy chuyện đó với con không khó…._Vũ Phong chen ngang lời cha Tùng_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.