Một tuần lễ sau, cả nhà Liebman đến ở tại một ngôi nhà to phía Đông Hampton. Nhà có sáu phòng ngủ, một phòng ăn bao la, một phòng khách rộng... Nhà bếp cũng lớn và đủ tiện nghi. Phía biển lại có một phòng tiếp khách lớn khác và các phòng thay đồ tắm. Phòng tiếp khách này gia đình Liebman định dành cho bạn bè và bà con đến chơi mùa hè.
Cuộc vui nghỉ hè bắt đầu rất thú vị, cho đến một bữa bà Ruth nghe Paul nói là Ariana dự tính khoảng tháng Chín thì tìm việc làm và xin dọn đi. Bà liền hỏi Ariana:
-- Sao vậy Ariana? Đừng có khùng. Cả nhà không muốn con dọn đi !
-- Nhưng con không thể cậy nhờ dì mãi mãi...
-- Con không cậy nhờ cái gì cả ! Con là con của nhà này rồi, Ariana. Làm như thế là vô lý. Mà nếu con thấy phải có việc làm, thì mắc mớ gì dọn đi?
Ngừng một lát, bà tiếp:
-- Nếu con muốn đi học Đại học thì đi. Có lần con nói muốn như thế phải không? Con muốn làm gì cũng được nhưng tuyệt đối là không có chuyện dọn đi đâu cả.
Lúc Paul lái xe chở Ariana lên New York mua thêm ít đồ dùng, Ariana nhìn Paul kêu:
-- Paul, anh nói với má anh làm gì thế ! - Nàng có vẻ thất vọng. Họ đi New York để mua thêm hai bộ đồ tắm cho Debbie, ít mỹ phẩm gì đó cho Julia, lấy một tập giấy gì đó của Hội Phụ Nữ Cứu Trợ mà bà Ruth để quên ở nhà. Xong xuôi, Ariana nhìn đồng hồ, nói với Paul:
-- Tôi có chút việc, có thì giờ không anh?
-- Dư sức ! Việc gì vậy?
-- Tôi có nói bác sĩ Kaplan là ghé lấy thêm ít vitamin.
-- Được quá đi chứ !
Ariana mỉm cười ngồi dựa thoải mái ra ghế xe. Trời mùa hè tươi sáng. Paul hỏi nàng:
-- Lúc trở về cô muốn lái xe thử không?
-- Lái chiếc xe quý giá của anh ấy à? Anh có say rượu không mà nói thế?
Anh ta cười lớn thấy Ariana vui tính, anh nói:
-- Tôi tin tưởng ở cô, cô nói cô lái xe được mà !
-- Anh cho tôi lái chiếc xe mới của anh thì hân hạnh quá ! - Nàng cảm động thật sự vì biết anh ta cưng chiếc xe ghê lắm.
Lúc đến văn phòng bác sĩ Kaplan nàng đã định vào một mình, nhưng Paul phóc lẹ ra khỏi xe và đưa nàng vào. Anh nói:
-- Tôi đưa cô vào một tí. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa thăm ông ta.
Bác sĩ Kaplan vui vẻ gặp lại Paul, và ba người nói chuyện đủ thứ. Lát sau bác sĩ Kaplan bảo để ông khám riêng cho Ariana một chút, còn Paul ngồi chờ ở văn phòng ông ta vậy.
Trong phòng khám, bác sĩ hỏi Ariana:
-- Cô thấy thế nào, Ariana?
-- Cám ơn bác sĩ, khoẻ ạ! - Ông Kaplan cũng thấy sắc diện nàng khoẻ mạnh. Nàng đang mặc trang phục mùa hè, đội mũ lác trông rất tươi trẻ. Ông nói:
-- Trông cô khá lắm. Sao, cô chưa nói gì với ai chứ?
-- Chưa ạ. - Nàng lắc đầu nói tiếp: - Tôi đã quyết định là khi đi nghỉ hè về sẽ tìm việc làm và xin dọn đi. Lúc đó sẽ nói với họ. Tôi nghĩ là họ sẽ hiểu cho. Nhưng chắc tôi không nên nhờ họ giúp đỡ cho tôi sinh con.
-- Ariana, cô nghĩ thế cũng phải. Nhưng cô có biết là lúc ấy cô và em bé sẽ tốn kém thế nào không?
Ariana hơi bị chạm tự ái, nàng nói:
-- Dĩ nhiên là tôi có nghĩ đến chứ. Ý bác sĩ nói thế nào ạ?
-- Cô mới hai mươi, chưa buôn bán, chưa làm nghề gì, mà một thân một mình với một đứa con trong một xứ sở xa lạ cô chưa hiểu rõ; mà cô là người Đức rất khó tìm việc làm. Thế thì cô phải chuẩn bị từ bây giờ đấy !
-- Nghĩa là sao ạ?
-- Nghĩa là, Ariana ạ, cô phải kết hôn chính thức với một người nào đó, để con cô có cơ hội tốt đẹp. Dĩ nhiên đối với cô, chuyện đó là kỳ cục. Nhưng tôi thấy áy náy cho cô lắm. Tôi nghĩ chỉ có giải pháp đó. Tôi nghĩ kỹ lắm. Tôi suy nghĩ nhiều lần rồi. Tôi biết cậu Paul từ lúc cậu ấy còn bé con. Tôi thấy rõ tình cảm của cậu ấy đối với cô đấy. Tôi đề nghị chuyện này khi không phải, nhưng không sao. Nếu cô kết hôn với cậu ấy, thì tương lai cô và em bé được bảo đảm.
Ariana choáng váng trước đề nghị thẳng thừng của ông bác sĩ này. Nàng nói:
-- Tôi không màng thân tôi đâu bác sĩ ạ !
-- Nhưng cô phải quan tâm tới con cô chứ !
-- Song tôi không thể làm như bác sĩ đề nghị đâu. Như thế là không ngay chính !
-- Cô không thấy là biết bao cô gái đã làm thế sao? Ariana, còn bảy tháng nữa cô mới sinh. Không ai biết được đâu, Paul cũng không biết đâu !
Ariana kinh ngạc trước những lời của ông bác sĩ. Nàng nhìn ông và nói:
-- Bác sĩ cho rằng tự tôi không lo nổi cho con tôi sao?
-- Không. Cô có thấy ai có thai mà đi làm được đâu? Mà làm việc gì?
Nàng yên lặng một lát và gật đầu. Có thể ông bác sĩ nói có lý ! Nàng vẫn cho rằng mình có thể tìm việc làm tại một cửa hàng nào đó. Nhưng... Thực tình nàng cũng yêu Paul đấy. Anh ta cũng quan tâm đến nàng lắm. Tuy nhiên làm như ông bác sĩ nói... quả là lừa dối. Làm sao nàng lại có thể dối trá với Paul đến như vậy được... Nàng nói:
-- Tôi làm vậy sao được bác sĩ ! Làm vậy là không đúng đâu !
-- Cô làm thế chỉ vì con cô thôi. Từ Berlin cô làm thế nào đến được Paris? Hẳn cô phải có lúc nói dối, hoặc bắn, giết kẻ khác để tự cứu mình. Thì bây giờ cô phải làm thế vì em bé. Cô tìm cho con cô một gia đình, đồ ăn, áo mặc, học hành.
Ariana thấy rằng mình đã rất ngây ngô khi nghĩ là hai chiếc nhẫn kim cương có thể bảo đảm được cho nàng và con. Nàng gật đầu nói:
-- Tôi phải nghĩ lại bác sĩ ạ.
-- Thì nghĩ lại, nhưng đừng để lâu quá. Nếu lâu quá là trễ đấy. Sớm, khi cô sinh con lúc bảy tháng tôi sẽ giải thích hộ là vì sức khoẻ cô yếu ớt, bị xúc động vân vân...
-- Bác sĩ nghĩ thật sâu xa ! - Nàng nhìn ông ta và nhận thấy ông ta tạo cho nàng cơ hội để được sống còn. Ông đã dạy cho nàng những quy luật của một cuộc chơi mà nàng có thể thắng. Nhưng rồi sẽ tới đâu?
-- Tôi luôn giữ bí mật cho cô.
-- Xin cám ơn bác sĩ đã cứu đời tôi, và con tôi.
Ông đưa cho nàng các loại vitamin, vỗ vai nàng khi nàng bước ra, và nói: