Tiểu Kỳ chẳng do dự mà nhận lời hoàn thành nhiệm vụ này. Dù gì bọn họ cũng là một, chuyện của Lão Kỳ chính là chuyện của Tiểu Kỳ, làm người phải giữ chữ tín cũng là lời dạy của bố từ khi anh còn nhỏ. Huống hồ chuyện lần này còn liên quan đến tính mạng của anh nên buộc phải đồng ý.
Những câu trả lời của Lão Kỳ đã thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Tiểu Kỳ về tương lai, chủ yếu là những điều liên quan đến không gian bên trong chiếc nhẫn. Thật ra Lão Kỳ cũng không hiểu gì về chiếc nhẫn nhưng gã đang sống trong một thời đại thông tin mạng và văn học mạng tràn lan, đọc rất nhiều tiểu thuyết trêи mạng, có rất nhiều chiêu trò trong đó nên cũng coi nhưng “học rộng biết nhiều”.
Mấy nội dung trong văn học mạng có lý hay không cũng mặc kệ, tham khảo chiêu trò trong đó để giải thích cho Tiểu Kỳ vẫn ổn, còn đúng hay không thì chịu.
Dù sao chuyện này đối với Lão Kỳ cũng như một chiếc bánh từ trêи trời rơi trúng đầu gã vậy. Gã có được chiếc nhẫn là sự thật, cả gã và Tiểu Kỳ đều đeo nhẫn trêи tay, để đó rồi lần mò sau. Gã có được phương hướng vẫn tốt hơn Tiểu Kỳ tự mình mò mẫm. Chẳng phải Lão Kỳ phát hiện ra cách sử dụng chiếc nhẫn trước Tiểu Kỳ sao? Từ đó có thể thấy kiến thức của con người rất quan trọng.
Ngoài ra, Lão Kỳ nghĩ Tiểu Kỳ không cần biết quá nhiều về người và chuyện sẽ nảy sinh sau này, biết quá nhiều sẽ chỉ làm gia tăng thêm phiền muộn. Một người biết quá nhiều về những việc phát sinh và không phát sinh trong tương lai sẽ chẳng có gì tốt, nghĩ càng nhiều, phiền muộn càng nhiều.
Hơn nữa, mọi chuyện đều vô thường, việc Tiểu Kỳ và Lão Kỳ gặp gỡ là một trong những bước khởi đầu cho sự biến hóa khôn lường của cuộc sống, cũng giống như một con bướm nhỏ ở Amazon vỗ cánh có thể sẽ tạo thành trận bão lớn ở Đại Tây Dương, chứ đừng nói rằng một chiếc nhẫn tiên xuyên không từ 2016 về 1996. Quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ví dụ như, trong quá khứ của Lão Kỳ, nếu như mọi thứ không có gì thay đổi, sáng hôm nay Kỳ Chấn Đông sẽ đi làm, sẽ tới nhà ăn dành cho nhân viên để ăn bữa sáng. Vì trong ký túc xá còn một đôi tình nhân đang chim chuột nhau nên anh không có chỗ nào đi, đành tranh thủ thời gian tới trường Đại học Sư phạm Điền Trung, tìm giáo viên chủ nhiệm cấp ba của anh tên Trần Tái Trung, mới chuyển tới làm việc ở khoa Công nghệ thông tin để đưa tài liệu về công nghệ thông tin cho thầy Trần.
Trêи đường tới trường Đại học Sư phạm Điền Trung, anh sẽ gặp người bạn cấp ba tên Ngô Côn đang làm việc tại Ngân hàng Công thương Hoa Hạ (ICBC). Nghe thấy Kỳ Chấn Đông muốn đi thăm thầy Trần, Ngô Côn cũng muốn đi cùng. Buổi trưa, lúc đang ăn cơm ở nhà ăn trường Đại học Sư phạm, bọn họ sẽ gặp bạn đại học của Kỳ Chấn Đông và mọi người ngồi cùng nhau ăn bữa trưa. Duyên vợ chồng của Ngô Côn và Lưu Tinh cũng bắt đầu từ đây.
Bây giờ, sáng sớm ngày ra, Tiểu Kỳ lên cơn điên, chạy tới Tháp Sơn ngồi mà không tới trường Đại học Sư phạm, không gặp Ngô Côn. Ngô Côn cũng chẳng rảnh rỗi chạy tới trường Đại học Sư phạm ăn trưa. Kể cả Ngô Côn có đến thăm thầy Trần, đi ăn bữa trưa với thầy Trần ở nhà ăn trường Đại học Sư phạm thì cuộc sống của Ngô Côn và Lưu Tinh cũng khó mà giao nhau, đã vậy rồi liệu còn thuận lợi gặp nhau rồi cùng nhau ăn cơm, làm quen để tiến tới duyên vợ chồng không?
Vậy nên Lão Kỳ bắt đầu nghi ngờ, chẳng phải nói “con người sớm muộn gì cũng kết hôn” sao, nhưng kết hôn với ai thì lại là một chuyện! Chẳng biết được cuộc sống sau này của hai người bọn họ sẽ ra sao, trừ khi trêи thế giới này thực sự có sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão, tạo nên được nhân duyên trời định. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Đương nhiên, Lão Kỳ sẽ chẳng để tâm đến những thay đổi đó và gã cũng chẳng thể để tâm tới được. Gã đang bận “nói chuyện” với Tiểu Kỳ. Sau một hồi bàn bạc, Lão Kỳ và Tiểu Kỳ nhất trí với nhau tám điều.
Điều thứ nhất: Đến hiện giờ có thể chắc chắn, thời gian và không gian của hai người đang ở đều tồn tại và phát triển độc lập với nhau, không ảnh hưởng và gây ra sai lệch về thời gian và không gian của nhau.
Điều thứ hai: không gian trong chiếc nhẫn mà hai người có được thực ra là cùng một không gian, cũng có nghĩa là điểm giao nhau giữa thời gian và không gian của hai người.
Còn về những chuyện như làm thế nào để hình thành một không gian đặc biệt như vậy? Làm thế nào mà hai không thời gian khác nhau có thể trao đổi? Làm thế nào để duy trì sự tồn tại của không gian trong chiếc nhất? Hay, tại sao dung lượng thể tích lại là 30x30x30, sau này không gian có mở rộng hơn không hay sẽ nhỏ lại hoặc biến mất? Ngoại trừ việc dùng suy nghĩ để khống chế đưa mọi thứ có những kϊƈɦ cỡ nhất định vào trong đó, liệu chiếc nhẫn còn chức năng sử dụng nào khác không... rất nhiều vấn đề mà Lão Kỳ và Tiểu Kỳ đều không giải thích được. Chiếc nhẫn tiên là thứ có quyền giải thích tất cả mọi chuyện, nếu nó không trả lời thì đành tự mình mò mẫm vậy.
Điều thứ ba: Lão Kỳ và Tiểu Kỳ là hai cá thể tồn tại độc lập ở không gian và thời gian riêng biệt. Lão Kỳ là người từng trải, sẽ không khua chân múa tay với Tiểu Kỳ về những chuyện phát sinh trong tương lai, Tiểu Kỳ cũng không can thiệp vào cuộc sống của Lão Kỳ, ai sống cuộc sống của người nấy, coi như hai anh em sống ở hai nhà khác nhau. Hai người quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau nhưng cũng tự lực cánh sinh cùng nhau. Sau này, cả hai giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp cho nhau và cùng nhau phát triển dựa trêи nguyên tắc độc lập chủ quyền, phấn đấu vì cuộc sống hạnh phúc.
Điều thứ tư: cuộc sống của Lão Kỳ trong thế giới tương lai và việc thế giới đi lên như thế nào là điều không thể báo trước, sự phát triển của Lão Kỳ cũng là đến đâu hay đến đó, cứ từng bước đi lên.
Điều thứ năm: Tiểu Kỳ đang sống trong quá khứ của Lão Kỳ, trong hoàn cảnh Tiểu Kỳ không có khả năng ảnh hưởng quá lớn đến thế giới, hướng phát triển của thế giới chính là quá khứ của Lão Kỳ, Lão Kỳ có thể tìm thấy những tài liệu về lịch sử và cung cấp những đối tượng có liên quan để giúp đỡ cho sự phát triển của Tiểu Kỳ trong tương lai gần. Tiềm năng phát triển của Tiểu Kỳ sẽ là vô hạn so với Lão Kỳ.
Điều thứ sáu: Trước mắt, cả hai đều đang là tầng lớp thấp trong xã hội, chưa có khả năng tự bảo vệ mình. Tiểu Kỳ không có cách nào giúp đỡ Lão Kỳ, đành để Lão Kỳ giúp Tiểu Kỳ nhanh chóng đi lên, nắm bắt cơ hội, từng bước phát triển lớn mạnh.
Điều thứ bảy: Lão Kỳ và Tiểu Kỳ giao hẹn với nhau, tạm thời Lão Kỳ sẽ không cung cấp quá nhiều thông tin lịch sử và những vật phẩm khoa học kỹ thuật ở không gian 2016, đợi đến khi Tiểu Kỳ có thể tự bảo vệ mình sẽ xem xét tình hình mới cung cấp.
Điều thứ tám: hai người đều phải giữ kín bí mật của chiếc nhẫn, không được để người khác phát hiện, cố gắng sống cuộc sống của người bình thường một cách lâu nhất có thể.
Xã hội này rất nguy hiểm, thế giới rộng lớn, gì cũng có, quá nhiều thứ mà khoa học chưa thể giải thích, kỳ nhân dị sĩ cũng rất nhiều, Kỳ Chấn Đông có được cơ duyên như này, ai biết được trêи thế giới còn thứ gì thần bí tồn tại nữa không chứ? Quân tử vô tội, hoài bích kỳ tội*, bây giờ bọn họ đang “hoài bích” rồi, người có tội thì phải cẩn thận chút, an toàn là trêи hết.
*Quân tử không có tội nhưng thứ quý giá trong tay của quân tử khiến người khác nhìn ngó, thèm thuồng, sinh lòng đố kỵ chính là tội. “Hoài bích” ở đây là chiếc nhẫn Kỳ Chấn Đông sở hữu.
Hơn nữa, xã hội hiện đại khao khát kiểm soát và khống chế thế giới cao hơn nhiều so với thời kỳ cổ đại và cận đại. Trước tình cảnh bản thân không có đủ năng lực để bảo vệ mình, làm một người bình thường, khiêm tốn sẽ sống được lâu hơn, dù sao sống được thì mới có tương lai.
Nhìn tám điều Lão Kỳ viết rất ngay ngắn, đàng hoàng trêи tờ giấy Tuyên Thành, trong lòng Kỳ Chấn Đông kinh ngạc, anh vung tay thu hết tất cả những tờ giấy trao đổi thông tin từ nãy đến giờ đang nằm đầy dưới đất ký túc xá vào trong không gian lưu trữ của chiếc nhẫn.
Ký túc xá nhân viên với hai phòng ngủ, một phòng khách này không phải thuộc về riêng mình Kỳ Chấn Đông. Ngành bất động sản đang có những khởi sắc, tài nguyên nhà đất đang rất sốt. Là một nhân viên độc thân, anh chỉ có thể chia sẻ căn ký túc xá do công ty cấp với ba đồng nghiệp nam chưa vợ con khác. Nơi đây không phải thuộc về mình anh nên không có tính bảo mật cao.