Chiếc Nhẫn Trùng Sinh

Chương 7: Thần tiên “nửa vời” gặp nạn (tiếp theo)



“Ha… ha ha ha… nhờ người ta giúp đỡ, đã không cho lợi lộc gì còn ngang ngược vậy hả. Hừ, ông bản lĩnh lắm, ông tưởng mình là thần tiên thật à?”

Lão Kỳ trở mặt không giúp nữa. Lão già quái gở này “câu giờ” với gã trong thời gian dài mà không có động thái tiếp theo, chắc chắn vì kiêng dè gì đó, chắc chắn cần cầu xin gã, chắc chắn không dám chèn ép gã đến chết. Lão Kỳ với kinh nghiệm sống dày dạn bắt đầu đảo khách thành chủ, dần dần khống chế cục diện.

“Thực ra, ý đồ của già này là đưa chiếc nhẫn về quá khứ, tìm bản thân cậu trong quá khứ!”, vì cần người ta giúp đỡ nên bất đắc dĩ phải cúi đầu, giọng điệu của ông già cũng mềm mỏng hơn.

Nghe thấy câu này, lão Kỳ càng thấy không sợ vì biết mình đã chiếm ưu thế, tỏ ra oán hận: “Nói tiếng người đi chứ, cái gì mà tới tìm tôi trong quá khứ, nghe cứ kỳ lạ, không hiểu”.

“Nhóc à, thực ra... chiếc nhẫn trêи tay cậu thực sự là một vũ khí của thần tiên thời thượng cổ. Nhớ tới năm đó, già này đạt được thành tựu tu luyện chỉ bằng vài trăm năm ngắn ngủi, trở thành kẻ mạnh trong số những người tu luyện, cậu nghĩ là dựa vào điều gì chứ? Thời đại Mạt Pháp, nếu không có chỗ dựa bên ngoài thì không thể nào làm được. Hề hề hề, già này dựa vào tiên khí mới có được thành tựu ấy. Vả lại, sau khi thất bại trong việc độ tiên kiếp, nguyên thần của già này được duy trì suốt sáu trăm năm mà không biến mất cũng nhờ vào năng lượng mạnh mẽ của tiên khí này. Loại tiên khí này rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ cậu không thể nào tưởng tượng nổi đâu. Già này có cách để đưa nguyên thần của già về với quá khứ thông qua chiếc nhẫn vũ khí, cơ hội chỉ có một lần... Chỉ cần cậu giúp tôi... giúp già lần này, ích lợi từ chiếc nhẫn thần kỳ này cũng chia một phần cho cậu và phiên bản của cậu trong quá khứ, thế nào hả?”

Lão Kỳ cảm thấy giọng điệu của lão già này đã mềm mỏng hơn, ông ta chột dạ rồi, bắt đầu hứa hẹn và sử dụng lợi ích để dụ dỗ người ta. Đây là một dấu hiệu tốt, quyền chủ động đã nằm trong tay, gã nên thừa thắng xông lên. Lão Kỳ càng thêm vững dạ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra biếng nhác: “Nói đi, giúp ông thế nào?”

“Cậu cũng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, hai mươi phút sau là một giờ đêm rồi. Nói thật với cậu, đây là cơ hội duy nhất mà tôi đã đợi hơn sáu trăm năm. Ban nãy già đã thấy cậu chơi cái thứ… cái thứ gì ấy nhỉ?”

“Máy tính!”, Lão Kỳ tức giận nói.

“Đúng rồi, máy tính ấy. Nhưng không phải vì máy tính có tác dụng, mà cái thứ được liên kết cùng với máy tính rất hữu dụng, tôi nghĩ nó rất nhanh chóng, thần bí, như có năng lực của thần linh vậy”.

“Đó là internet, có thể liên kết khắp thế giới thông qua cáp quang. Tốc độ cáp quang đương nhiên phải nhanh rồi, nhanh như tốc độ của thần linh ấy. Internet đương nhiên có sức mạnh như thần linh, bên trong có đủ loại đại thần luôn”.

Lão Kỳ chém gió như không biết ngượng miệng, thời buổi này, dường như thứ rác rưởi gì đứng bên cạnh internet cũng có cái để chém gió, đều có thể trở thành “đại thần” một cõi. (Đại thần ở đây là ngôn ngữ mạng, ý chỉ một nhân vật rất tài giỏi hoặc nổi tiếng trêи lĩnh vực nào đó.)

“Internet, thứ này rất tốt đấy. Ban nãy, khi cậu nói chuyện với người ở trêи đó, tôi có thể tiến hành cảm ứng thông qua internet. Tôi phát hiện ra, nguyên thần của tôi có thể chạm tới quá khứ và tương lai thông qua internet. Chắc hẳn còn có thể phá vỡ hư không, đi xuyên qua thời gian và không gian một lần... Thông qua internet, đúng rồi, chính là internet, tìm thử xem... ừm, tòa tháp kia bắt đầu xây dựng từ tháng 4 năm 1999 phải không? Nhóc này, cậu nghĩ kỹ thử xem, từ ngày 1 tháng 4 năm 1999 trở về trước, có năm nào mà cậu đang ở nơi kết nối internet vào khoảng một giờ đêm của ngày 1 tháng 4 không?”

Thần kỳ đến mức vậy à? Lão Kỳ cảm thấy phấn khích, cũng không cần biết ông già này đang chém gió hay không, gã quyết định đánh cược một phen. Thế nhưng, thời gian vượt qua thời không, phải suy ngẫm thật kỹ.

“Ờm, chuyện của bao nhiêu năm về trước, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Ông đừng nóng lòng, để tôi nghĩ kỹ xem sao... Tháng 4 năm 1990, tôi còn chưa đi học đại học, khi ấy vẫn đang theo học trường phổ thông số 3 của thành phố. Người của nông thôn chẳng mấy hiểu biết, đến cả máy tính là cái gì cũng không biết. Tuy rằng internet đã xuất hiện, nhưng không hề bén mảng tới cuộc sống của tôi. Tháng 4 năm 1991, tôi đang học trêи tỉnh, dù tiếp xúc với máy tính rồi, nhưng loại máy tính mà tôi được dùng mới là 286, 386, vẫn là máy tính không thể kết nối internet, tôi chưa tiếp xúc với internet...”

“Mau lên mau lên, đừng lề mà lề mề nữa, hết thời gian rồi”, ông già cuống quýt giục giã không ngừng.

“Ờ, hình như hệ thống mạng của Trung Quốc chính thức gia nhập internet vào năm 1994 nhỉ? Tính ngược lại là được. Ngày 1 tháng 4 năm 1999, tôi cùng vài vị lãnh đạo đi tham quan học hỏi tại nước Mễ, chạy tới chạy lui hơn hai mươi thành phố, bận rộn ngắm cảnh khắp nơi, không có thời gian tiếp xúc với internet, sau khi về nước là gia nhập nhóm dự án cải tạo cảnh quan. Ừm, điều này rất quan trọng. Ngày 1 tháng 4 năm 1998, hình như tôi đang ở nông thôn, dạo quanh đồng ruộng, không thể nào dùng tới mạng được. Ngày 1 tháng 4 năm 1997, tôi đang ở đâu nhỉ? Xin lỗi nha, hoàn toàn không có ấn tượng gì. À phải rồi, phải rồi, buổi tối ngày 31 tháng 3 năm 1996, chắc chắn tôi đang ở rất gần với mạng internet. Tôi nhớ lúc đó tập đoàn thuốc lá Nam Thiên vừa xây dựng một phòng máy chủ, vừa mới hòa vào hệ thống internet quốc tế, tôi trực ca đêm hơn một tháng ròng rã, hoàn toàn xác định được thời gian này”.

Đương nhiên, chủ yếu là có thể xác định được thời gian xuyên không mà lão Kỳ hi vọng nhất rồi.

“Thế còn nói nhiều làm gì, mau chóng liên hệ với cậu trong đêm ngày 1 tháng 4 năm 1996, sau khi gặp được cậu ấy, cậu cởi chiếc nhẫn ra, ném cho cậu ấy là được”, ông già sốt ruột thúc giục lão Kỳ.

“Liên lạc bằng cách nào đây, gọi điện thoại hay gửi wechat, QQ, email? Vả lại, chiếc nhẫn này không thể nào cởi ra được, tôi ném cho cậu ta kiểu gì? Nói đi nói lại, ông không hãm hại tôi đấy chứ?”, Lão Kỳ tỏ ra không hiểu gì, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

“Hãm hại cậu? Nếu già muốn hãm hại cậu, già còn lề mề mất thời gian với cậu làm gì. Dám cò kè mặc cả với già, già có thể cho cậu hồn bay phách lạc từ lâu rồi. Già nói cho cậu biết, các cậu sẽ nhận được lợi ích. Cậu và phiên bản năm 1996 của cậu sẽ tiếp xúc trực tiếp với chiếc nhẫn tiên trong quá trình giúp già thực hiện tâm nguyên. Người gần kề với nhẫn tiên sẽ để lại một phó bản cho các cậu trong quá trình tôi giải phóng pháp lực, cụ thể lợi ích thế nào, các cậu phải tự mò mẫm. Mau liên hệ đi, chỉ có mười phút thôi”, tiếng hô hào của ông già bắt đầu trở nên gấp gáp.

“Ông thề đi!”, Lão Kỳ vẫn không chịu buông tha, từng bước dồn ép ông già, đánh vào điểm yếu của ông, ông sắp vượt qua thời gian và không gian để về với năm 1996 rồi, bây giờ không “bòn rút” được tí lợi lộc nào thì không còn cơ hội nữa. Lão Kỳ không hề ngốc.

“Cậu cậu cậu... Cậu nghĩ mình có ơn nên đòi người ta phải báo đáp... Cậu đúng là tên khốn nạn giậu đổ bìm leo! Già này... hầy, được rồi được rồi, tôi đây thề - bổn tọa, Minh Thành Tử xin được thề bằng cả tấm lòng, bất luận ra sao, bổn tọa tuyệt đối không hãm hại Kỳ Chấn Đông. Nếu Kỳ Chấn Đông giúp bổn tọa hoàn thành tâm nguyện, bổn tọa sẽ cùng cậu ấy hưởng thụ lợi ích từ chiếc nhẫn tiên”, tiếng thề thốt nghiêm túc của ông già vang lên trong đầu lão Kỳ, rất trang nghiêm, rất thần thánh!

“Ông cứ nói đi, nên làm thế nào, tôi đây xin nghe lời ông dặn dò!”

Lão Kỳ cũng nghiêm túc hơn, ông già này thề thốt rồi, Minh Thành Tử chắc hẳn là tên thật của ông ta. Sự việc phát triển đến mức này, gã biết mình nhất định phải giúp, là phúc hay họa thì đợi sau này tính tiếp, coi như gieo nhân quả! Ông già là người tu đạo, chắc hẳn ông ta còn tin vào nhân quả hơn gã, càng sợ nhân quả vận vào mình. Nghe câu chuyện của ông ta, lý do ông ta độ tiên kiếp thất bại là vì tổn thương người vô tội, dính vào nhân quả, xem ra tính mạng của gã được đảm bảo rồi.

“Ngồi ngay trước máy tính của cậu, kết nối internet. Đúng rồi, bây giờ nhắm mắt vào, tập trung tinh thần, hồi tưởng về đêm ngày 1 tháng 4 năm 1996, thời gian đó cậu đang ở đâu, đang làm gì, môi trường xung quanh và tất cả những chuyện cậu làm...”

Giọng nói của ông già vội vàng bắt đầu chỉ điểm cho mọi hành động của lão Kỳ, lão Kỳ lập tức chỉnh đốn thái độ, tiến hành theo chỉ dẫn của ông già.

“...Đúng rồi, là như vậy đấy... dùng ý thức của cậu... hồi tưởng lại trong đầu xem khi ấy cậu đang ở đâu... cứ nghĩ từ từ, tập trung tinh thần, tập trung thêm chút nữa, đừng căng thẳng... thả lỏng cơ thể... thả lỏng thêm chút nữa... thả lỏng, tốt lắm, cứ như thế nhé, đúng rồi, tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy, cậu đang làm gì... tập trung tinh thần... nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, kiên trì vào... tốt lắm, cậu có thể mở mắt ra được rồi. Cậu có năm phút để nói chuyện, nhớ tháo chiếc nhẫn ra, ném sang đó là được. Được rồi, bản tôn bắt đầu giải phóng pháp thuật đây...”

-------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.