Chiếc Ô

Chương 13: “Tôi muốn là… Cậu và ba cậu, có thể thuê chung với tôi hay không?”



Biên tập: B3

Mạc Hàm về đến nhà vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lại phát hiện ra cửa chống trộm đang mở toang, chẳng biết bà chủ nhà đến tìm cô từ lúc nào, đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách.

Mạc Hàm vào cửa, đang định hỏi có chuyện gì, bà chủ đã đứng lên giải thích với cô: “Vừa rồi mới có hai cha con tới hỏi thuê phòng, tôi dẫn bọn họ vào xem một chút.”

Mạc Hàm sửng sốt, cha con?



“Con” sẽ không phải là Chu Viễn An chứ?

“Bọn họ đến đây khi nào vậy?” Mạc Hàm hỏi.

Chủ nhà bật lửa lên châm thuốc lá, nâng cằm: “Xế chiều hôm nay, người cha có việc đi trước, người con vừa mới rời đi.”

Mạc Hàm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nhớ tới biểu tình của Chu Viễn An khi nhìn thấy mình, có vẻ như đúng là không phải đến tìm cô.

Chẳng lẽ cậu ta thực sự đến xem phòng?

Mạc Hàm lại hỏi: “Vậy bọn họ… Thấy thế nào?”

“Không biết, nói là mấy ngày nữa sẽ trả lời.” Bà chủ cất bật lửa, dùng ngón tay chỉ vào Mạc Hàm: “Thế nhưng tôi phải nói trước với cô một chút nhé, người ta muốn thuê trọn cả căn nhà, tới lúc đó cô dọn ra ngoài ở cho tôi.”

Mạc Hàm khẽ nhíu mày một cái, không lên tiếng.

Bà chủ nhà bước nhanh tới phòng bếp và phòng tắm, cánh tay không kẹp điếu thuốc chỉ trỏ một lượt: “Chậc chậc, quả cà chua bị gặm hơn một nửa rồi mà vẫn để chình ình trên giá? Dao thái thức ăn này cũng để không đúng vị trí, cô dám nói cô chưa từng dùng qua? Còn có cái khăn tắm này, vẫn còn hơi ẩm, chắc chắn là mới tắm hôm qua đúng không?”

Bà ta lôi ra một đống đồ ngổn ngang, ném hết lên salon, khoanh tay liếc nhìn Mạc Hàm: “Như vậy mà cô còn không biết xấu hổ nói cô không chiếm dụng những phòng khác?”

Mạc Hàm đuối lý, nhất thời không nói được câu nào.

Trước đây khi còn thuê chung với đôi tình nhân, họ cũng không so đo quá mức với cô như vậy, chỉ có chủ nhà mới luôn soi xét để ý cô đến mức ấy.

Mạc Hàm không nói tiếng nào nhặt khăn tắm rơi ở dưới đất lên, phủi hết bụi bặm.

Bà chủ liếc cô một cái, không nói gì nữa, xoay người nghênh ngang rời đi.

***

Tới chiều chủ nhật, sau khi kết thúc giờ học ký hoạ, Mạc Hàm lặng lẽ hẹn Chu Viễn An ra ngoài, nói là mời anh ăn khuya, thực ra là để thăm dò tình hình.

Cả tối nay cô không dám nói với anh câu nào, nhất là nhớ lại hôm đó cô như kẻ gian, không dám giải thích chút nào liền bỏ trốn, bây giờ cái mặt này càng không biết nên giấu đi đâu.

Gọi hai phần sủi cảo và một chén mỳ lạnh, khi ông chủ quán vừa đi, Mạc Hàm hít sâu một hơi, khẽ chạm vào mu bàn tay của Chu Viễn An, nói: “Em gái An, tôi hỏi cậu một chuyện riêng tư, cậu không cần trả lời cũng được.”

Chu Viễn An gật đầu, nhàn nhạt nói: “Hỏi đi.”

Mạc Hàm do dự một lúc mới mở miệng: “Cậu và ba cậu đang muốn thuê căn phòng của tôi sao?”

Chu Viễn An ừ hử: “Còn đang suy nghĩ.”

Mạc Hàm nghĩ không ra: “Ba cậu không phải là thầy giáo sao? Chắc trường học cũng bố trí ký túc xá cho giáo viên như ông ấy chứ, tại sao phải chuyển ra ngoài ở?”

Chu Viễn An nói: “Sau kỳ nghỉ đông ông ấy định từ chức, bây giờ đi tìm nhà trước.”

Mạc Hàm sửng sốt: “Tại sao phải từ chức?”

Chu Viễn An nhếch môi, sắc mặt bình thản, trầm mặc mấy giây mới nói: “Ông ấy không muốn bị người ngoài bàn tán lời ong tiếng ve.”

Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào anh, đầu óc trì trệ một lúc mới có phản ứng.

Cô nhớ trước kia Tiểu Nguyện đã nói qua: “Có người nói trước khi thi ba cậu ta sẽ tiết lộ đề cho cậu ta biết trước, không biết có phải là thật hay không.”

Tin vịt khi tới một mức nào đó sẽ dần trở thành sự thật, nghiêm trọng đến mức khiến một người giáo viên tình nguyện vứt bỏ công việc của ông ấy.

Lúc này ông chủ bê hai phần canh sủi cảo nóng hổi lên, mùi thơm xông vào mũi, đúng lúc hoá giải sự yên lặng.

Mạc Hàm không muốn tra cứu thêm về chuyện này, cô gắp sủi cảo nhét vào trong miệng, trở lại vấn đề chính: “Nhà cậu có mấy người?”

Chu Viễn An đáp: “Ba người.”

“Cậu là con một sao?”

“Ừ.”

“Vậy cả nhà cậu đều phải chuyển ra ngoài ở?”

“Không phải.” Chu Viễn An nói: “Mẹ tôi không có ở Đồng Quan, bà ngoại tôi sức khoẻ không tốt, nên mẹ tôi ở lại quê chăm sóc cho bà.”

“Ồ.” Mạc Hàm gật đầu: “Vậy là chỉ có cậu và ba cậu?”

“Ừ.”

Mạc Hàm khẽ cau mày, rơi vào trầm tư.

Chu Viễn An dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô, không nhanh không chậm nói: “Theo đúng thứ tự, cậu không cần lo lắng, tôi cùng ba sẽ đi tìm ở những chỗ khác xem sao.”

“Đừng.” Mạc Hàm lúng túng xoắn ống tay áo của anh: “Không phải tôi muốn tranh chấp căn phòng với cậu, tôi muốn là…”

Lời mới nói ra được một nửa nhưng cô đã cảm thấy khó xử, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Có một số việc cô có thể mặt dày, nhưng có một số việc cho dù có bị đánh chảy máu đầu cô cũng sẽ không muốn mở miệng ra cầu xin người khác.

Từ đầu đến cuối Chu Viễn An vẫn giữ bộ mặt bình thản nhìn cô, không thúc giục không hỏi dồn, vẫn cứ kiên nhẫn chờ đợi.

Mạc Hàm từ từ cúi đầu, nhìn xuống bát canh đầy hành lá, thờ ơ dùng thìa khuấy mấy cái.

Cuối cùng cô cũng mở miệng: “Tôi muốn là… Cậu và ba cậu, có thể thuê chung với tôi hay không?”

Chu Viễn An chưa kịp trả lời, Mạc Hàm đã nói tiếp: “Căn nhà đó gồm ba phòng ngủ một phòng khách, ba cậu ở một phòng, cậu ở một phòng, tôi và em trai ở một phòng, những chỗ khác tất cả thuộc về các cậu.”

Chu Viễn An chậm chạp không lên tiếng, cô đành phải nhắm mắt nói tiếp: “Nhà kia đối với tôi và em trai tôi, nếu chỉ hai người ở là quá rộng, trước đó bọn tôi vẫn thuê chung với người khác, sau đó người ta dọn đi vẫn luôn bỏ trống. Bây giờ cậu cùng ba cậu dọn tới thật phù hợp, cậu cảm thấy thế nào?”

Đây không phải chuyện nhỏ, tất nhiên Chu Viễn An không thể ngay lập tức đáp ứng cô.

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Tôi phải về thương lượng với ba tôi một chút.”

Mạc Hàm gật đầu: “Được, vậy cậu hãy cho tôi câu trả lời sớm nhé!”

***

Buổi chiều thứ sáu, Mạc Hàm rời khỏi phòng vẽ sớm hơn một tiếng, đi đón Mạc Tiểu Dương tan học.

Cô vừa mới đi tới cửa lớp, Chu Viễn An đã theo tới từ phía sau, nói: “Cùng đi đi.”

Mạc Hàm quay đầu lại nhìn, thấy anh đang cầm túi xách, cũng là bộ dáng đã chuẩn bị đầy đủ để rời đi.

Cô không khỏi hiếu kỳ: “Cậu về sớm như vậy sao?”

Chu Viễn An nói: “Đằng nào cũng thuận đường với cậu, tới giao tiền đặt cọc.”

Mạc Hàm ngây ngẩn một lúc mới phản ứng được, cười hỏi: “Cậu đã thương lượng xong với ba rồi?”

Chu Viễn An nói: “Ba tôi bận rộn nhiều việc, nên để cho tôi tự quyết định.”

“Vậy cậu nói với ba cậu là sẽ thuê chung phòng sao? Ba cậu có biết tôi không?”

Chu Viễn An nói: “Tôi chỉ nói với ông là bạn học, ông ấy nói đồng ý.”

“Vậy thì tốt quá.” Mạc Hàm vỗ tay cười cười, lập tức tâng bốc: “Cậu yên tâm đi, bình thường tôi sẽ luôn ở trong phòng nhỏ, nhất định sẽ không quấy rầy mọi người.”

***

Chu Viễn An và ba anh có lẽ tuần sau mới có thể dọn đến, cuối tuần này Mạc Hàm hiếm lắm mới được một lần tổng vệ sinh, Mạc Tiểu Dương cũng bận rộn giúp đỡ.

Trong quá trình dọn dẹp cô mới nhận ra rằng hoá ra chủ nhà vốn dĩ cũng không phải cố tình nhằm vào cô để nói, mà quả thật là cô đã ném đồ đạc quá bừa bộn.

Dưới gầm ghế salon phát hiện ra rất nhiều kẹp tóc cùng dây chun, còn có một loạt những thứ chưa thấy bao giờ nằm ngổn ngang, đúng là được mở rộng tầm mắt.

Trong đó cũng có một chiếc USB màu đen, không biết là của ai làm rơi, Mạc Hàm sợ bên trong có tài liệu gì quan trọng nên không dám vứt bỏ.

***

Ngày hôm đó khi gặp ba của Chu Viễn An, Mạc Hàm khổ não rất lâu xem nên mặc quần áo gì. Quá trưởng thành không thích hợp, quá ngây thơ thì cô cũng không có. Cuối cùng cô dứt khoát mặc lên người một bộ đồng phục cấp ba, thế là sẽ không có sai sót gì nữa.

Sau khi nhận được điện thoại của Chu Viễn An, Mạc Hàm để Mạc Tiểu Dương ở lại trông nhà, còn mình thì xỏ giày nhiệt tình chạy xuống lầu nghênh đón.

Khi đẩy cửa sắt ra tới bên ngoài, liền thấy Chu Viễn An mặc quần áo dài đứng trước vườn hoa cách đó không xa, dưới chân đặt hai chiếc rương thật to.

Đứng bên cạnh anh là một người đàn ông, có lẽ chính là ba anh, cũng giống Chu Viễn An vóc dáng vừa cao vừa gầy, lưng thẳng tắp, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, rất giống như tiên sinh dạy học thời dân quốc.

Mạc Hàm đi tới cạnh hai người, nhất mực cung kính cất tiếng chào: “Chào thầy ạ.”

Không biết ba Chu có gì không vừa ý, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Trường học bên kia vẫn còn có việc, ba Chu cùng Chu Viễn An mang đồ đạc lên lầu, lại nhìn quanh nhà một vòng sau đó rời đi trước, chỉ còn mình Chu Viễn An ở lại dọn dẹp.

Trước khi đi, hai cha con tránh mặt Mạc Hàm đi vào trong phòng nói chuyện một phen.

Nội dung cuộc trò chuyện cụ thể ra sao Mạc Hàm không biết, chỉ là thấy lúc ba Chu đi từ trong phòng ra, đã tức giận chỉ vào Chu Viễn An mắng một câu: “Lần sau không được phá lệ nữa!”

Chờ lúc ba Chu vừa đi khỏi, Mạc Hàm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Chu Viễn An, nhỏ giọng hỏi thăm: “Hai người ồn ào chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Chu Viễn An lắc đầu một cái, không muốn nói nhiều.

Anh xoay người đi vào trong nhà, bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Mạc Hàm bĩu môi một cái, đi theo phía sau.

Gian phòng này vốn là của Mạc Hàm, bây giờ đặc biệt dọn đi nhường lại cho Chu Viễn An, toàn bộ đồ đạc của cô chuyển sang phòng Mạc Tiểu Dương ở sát vách.

Mạc Hàm ngồi bên cạnh nhìn một hồi, phát hiện mình không giúp được gì, cô thuận miệng hỏi: “Tại sao lại chỉ có mỗi quần áo của cậu? Của ba cậu đâu?”

Chu Viễn An nói: “Hiện tại ông sống ở trường thuận tiện hơn, học kỳ sau mới chuyển đến.”

Mạc Hàm “Ờm” một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Sớm biết như vậy thì tôi đã không cần phải dọn đồ đi gấp như thế.”

“Gì cơ?”

Mạc Hàm vội vàng chối: “À, không có gì.”

Chu Viễn An thật đúng là xứng với cái danh chăm học, trong số hai cái rương mang theo, chỉ có một rương quần áo, rương còn lại tất cả đều đựng toàn là sách.

Mạc Hàm mở cái rương kia ra nhìn qua mấy lần, có đủ loại sách, lướt qua thấy tương đối phong phú, sách mỹ thuật hay văn hoá đều có cả, thậm chí còn có cả mấy quyển sách về tâm lý học.

Chu Viễn An đứng trước giá sách thật cao, dựa theo thứ tự trên dưới xếp từng quyển sách vào, sắp xếp thật chỉnh tề, không sai sót chút nào.

Mạc Tiểu Dương núp ở phía sau lưng Mạc Hàm, tò mò thò đầu ra, quan sát anh trai xa lạ này.

Mạc Hàm vuốt tóc cậu bé, nhỏ giọng nói: “Anh trai này rất lợi hại, sau này bài tập có gì không hiểu cứ sang hỏi anh ấy.”

Mạc Tiểu Dương không lên tiếng, mấy giây sau mới gật nhẹ đầu một cái.

***

Thời gian không còn sớm, bụng Mạc Hàm bắt đầu biểu tình, cô bèn đứng lên chuẩn bị đi làm cơm tối.

Mới bước được mấy bước, một bức hình đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống trên mu bàn chân cô. Là do Chu Viễn An không cẩn thận đánh rơi ra từ trong sách.

Mạc Hàm dừng bước, khom lưng nhặt lên, tò mò quan sát: “Đây là cái gì vậy?”

Chu Viễn An quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Ảnh chụp chung với lớp cấp hai.”

Không cần anh phải giải thích, Mạc Hàm cũng đã nhìn thấy chữ in trên hình.

Cô kinh ngạc há miệng, bởi vì người đứng ở hàng thứ hai kia, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, không phải chính là cô sao?



Xunh quanh còn có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc khác: Lê Khả, giáo viên Thể Dục, giáo viên Chủ Nhiệm, giáo viên Ngữ Văn…

Mạc Hàm nhìn một lúc lâu mới kịp phản ứng, giật mình quay đầu lại nhìn Chu Viễn An: “Hoá ra cậu và tôi là bạn học chung hồi cấp hai??”

Chu Viễn An gật đầu: “Ừ.”

Mạc Hàm kinh hãi: “Vậy tại sao cậu không sớm nói với tôi?”

Chu Viễn An trầm mặc mấy giây, nói: “… Tôi cho là cậu đã biết.”

Mạc Hàm cúi đầu xem hình, ánh mắt chuyên chú tìm một vòng, vẫn không thể nào nhận ra đâu là Chu Viễn An.

“Mau mau mau.” Mạc Hàm ngoắc tay gọi anh, đôi mắt vẫn dán chặt vào bức hình: “Chỉ cho tôi xem người nào là cậu? Quái lạ, tôi nhớ rõ ràng là con trai lớp chúng ta đều quê một cục mà, sao tự nhiên lại chui ở đâu ra một người đẹp trai như vậy?”

Chu Viễn An: “…”

Anh đi đến bên cạnh Mạc Hàm, ngón tay chỉ vào một chỗ trên tấm ảnh: “Chỗ này.”

Mạc Hàm nhìn chằm chằm theo hướng ngón tay Chu Viễn An, thấy một cậu bé nhỏ như hạt đậu đứng ở hàng đầu, ngũ quan không rõ ràng cho lắm, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút tầm thường.

Cô lại lật tới cái tên viết phía sau hình, lúc này mới thực sự tin đây là Chu Viễn An.

Mạc Hàm ha ha cười to: “Té ra trước kia cậu lại lùn như vậy, ha ha, thảo nào không có chút ấn tượng nào với cậu.”

Chu Viễn An lấy lại bức hình, một lần nữa kẹp lại vào trong trang sách, nhàn nhạt giải thích: “Con trai thường dậy thì muộn.”

Mạc Hàm bá cổ anh, vô cùng thân thiết nói: “Xem ra chúng ta rất là có duyên với nhau đó, bạn học cũ à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.