Mạc Hàm đã từng vô số lần nhớ lại cái thời điểm u ám nhất thời học sinh kia của mình, điều đầu tiên cô cảm nhận được không phải là thất bại cùng bất lực, mà là không thể tin được, cũng không thể cam lòng.
Không thể tin được rằng mình sẽ thi kém đến như vậy.
Không thể cam lòng vì mình đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cuối cùng vừa quay đầu lại đã nhận được kết quả như thế.
Không chỉ mình cô, ngay cả Tiểu Nguyệt cũng không dám tin vào điều đó.
Tháng cuối cùng Mạc Hàm tiến bộ rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn thấy, đạt được 220 điểm chắc chắn rất dễ dàng, tại sao lại có thể như vậy…
Mạc Hàm đang xuống giường, nghe thấy điểm số này liền kinh ngạc dừng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tiểu Nguyệt liền vội vàng nói: “Cậu đừng gấp, mình sẽ tra lại giúp cậu, có lẽ là tra sai rồi.”
Nhưng mà tra đi tra lại mười mấy lần, cho đến khi điện thoại của Tiểu Nguyệt hết cả tiền, kết quả của Mạc Hàm cũng vẫn không hề thay đổi.
Khi thi được 180 điểm thì cảm giác của thí sinh sẽ như thế nào?
Đây được coi như là một đường phân cách tiêu chuẩn, đạt điểm cao hơn tiêu chuẩn sẽ có cơ hội học chuyên khoa, khoa chính quy, còn nếu đạt đủ điểm tiêu chuẩn thì có thể tham gia các kỳ thi nội bộ của từng trường đại học.
Mỗi năm đều không thiếu những tấm gương như vậy: Thi đại học chỉ đạt được đủ điểm tiêu chuẩn, nhưng đến khi thi nội bộ lại đỗ hẳn đại học của Mỹ, cuối cùng là tất cả đều vui mừng.
Thế nhưng 179 điểm thì cảm giác sẽ thế nào?
Mạc Hàm không có đủ điều kiện để tham gia thi nội bộ.
Cô không có cơ hội để thay đổi.
Cái gọi là chinh chiến vạn dặm của cô chỉ được đến như vậy thôi, vỡ đầu chảy máu ngã xuống ngay tại trận chiến đầu tiên.
***
Theo như lời nói của Tiểu Hồ Tử thì: có người vui có kẻ buồn.
Sau khi tất cả mọi người khóc nháo xong, buổi chiều vẫn còn phải tiếp tục giờ học.
Trong phòng vẽ, có mấy nữ sinh khoé mắt phiếm hồng, còn có mấy người trực tiếp bỏ luôn tiết học buổi chiều.
Không khí trong cả phòng vẽ đều trở nên u ám.
Cho tới tận lúc này Mạc Hàm vẫn không cảm thấy bất lực.
Hay phải nói đúng hơn là, sau khi kinh ngạc cô vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn không thể tin được kia chính là thành tích của mình.
Chỉ vậy thôi cô đã trở thành người “không đỗ đại học” rồi ư?
Chỉ bởi cô đã tự đánh giá mình quá cao khi đã nghĩ rằng mình thi không tệ?
Cô không thể cãi lại, cũng không biết kêu oan với ai.
Bởi vì nghệ thuật vốn dĩ chính là không bao giờ có câu trả lời chính xác, một khi đã lựa chọn nó, thì cũng chỉ có thể tuân thủ theo nguyên tắc của nó mà thôi.
***
Sau khi biến mất một tuần thì ban hứa hẹn cuối cùng cũng đã đi học trở lại, lúc nghỉ giữa giờ Mạc Hàm bất ngờ gặp lại Lý Việt Hải đã lâu không thấy.
Có vẻ như tiểu tử này thi rất tốt, gặp ai cũng cười ra vẻ đắc ý, hỏi Mạc Hàm: “Thi cử thế nào?”
Vẻ mặt Mạc Hàm nhạt nhẽo, trả lời qua loa: “Chẳng có gì đặc sắc.”
Rồi lại hỏi: “Anh thì sao?”
Lý Việt Hải dương dương tự đắc trả lời: “238 điểm.”
Hắn không để ý sắc mặt, lại còn tiến sát lại bên tai Mạc Hàm thầm thì: “Anh vẽ xấu lắm, nhưng viết ký hiệu đánh dấu trên giấy, thế nên mới được điểm cao như vậy.”
Cái người này thật đúng là ngốc nghếch.
Sao lại không có chút phòng bị nào mà nói ra với cô như vậy chứ.
Kết thúc giờ nghỉ giải lao, Mạc Hàm trở lại phòng vẽ tranh, ngồi xuống lặng lẽ gọt bút chì.
Tiểu Nguyệt vẫn cố gắng an ủi cô: “Chỉ kém có một điểm thôi là đủ điểm tiêu chuẩn rồi, khả năng của cậu ra sao bọn mình đều biết rõ mà, chẳng qua là lần này không gặp may thôi, đừng quá buồn lòng.”
Được một lúc, cô ấy lấy điện thoại ra cho Mạc Hàm nhìn.
Đó là một blog bí mật công bố điểm thi đại học, đăng tải một bài thi ẩn danh, tài nghệ thật không khác nào đứa trẻ con đang vẽ nguệch ngoạc, thế nhưng bên cạnh lại được chấm “87” điểm thật to.
Tiểu Nguyệt tức giận nói: “Bài thi như thế này mà cũng được 87 điểm, mình vẽ đẹp hơn nhiều mà cũng chỉ đc có 65 điểm! Đây không phải là cửa sau thì là cái gì?!”
Mạc Hàm không hề phẫn nộ bất bình giống cô ấy, cô bỏ bút chì đã được gọt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nguyệt à, mình không sao đâu, hay là cậu để mình yên tĩnh một chút đi!”
Cô không thể oán giận những người đi cửa sau.
Bởi vì năm nào chẳng có những người như vậy, không phải tất cả những thí sinh khác đều cũng đã trải qua sao.
Cùng là đi thi, tại sao ngay cả điểm tiêu chuẩn cô cũng không đạt được, vậy mà Chu Viễn An lại có thể dễ dàng thi được 270 điểm?
… cao hơn cô gần một trăm điểm.
***
Điều khiến Mạc Hàm thực sự cảm nhận được nỗi bất lực là khi kết quả được công bố vào giữa trưa ngày hôm sau.
Sau giờ học ký hoạ, cô cùng một vài nam sinh trong lớp cùng không đạt điểm tiêu chuẩn bị Tiểu Hồ Tử gọi vào phòng làm việc nói chuyện riêng.
Phụ huynh của mấy nam sinh cũng tới, tất cả đều vô cùng lo lắng, thế nên họ vội vàng tìm Tiểu Hồ Tử để cùng nhau bàn bạc đối sách.
Duy chỉ có Mạc Hàm lẻ loi một mình.
Cô chính là phụ huynh của cô.
Dù sao Tiểu Hồ Tử cũng là một lão tướng đã chính chiến sa trường nhiều năm, lúc này ông vẫn bình tĩnh như cũ: “Cách thì vẫn sẽ có. Thứ nhất là: Học lại. Thứ hai là: Chi tiền.”
“Tôi có mấy người bạn đều làm trưởng phòng ở các trường nghệ thuật, hơn nữa còn rất có địa vị trong trường, có thể tìm bọn họ giúp đỡ. Mặc dù không sử dụng nhiều đến kết quả thi đai học, nhưng cũng không phải là không có, mọi người thử cân nhắc xem quyết định như thế nào.”
Mấy gia đình cùng xúm vào hỏi: “Đó là những ngành gì vậy?’
“Ngành thư pháp, ngành quảng cáo, thẩm định quốc hoạ…”
Tiểu Hồ Tử liệt kê một loạt, nghe qua thấy không đáng tin cho lắm.
Lại có phụ huynh hỏi: “Vậy cần phải chi bao nhiêu tiền?”
Tiểu Hồ Tử tính toán: “Phải xem xem muốn vào trường nào, nếu trường tốt thì cần hai mươi mấy vạn, trường kém hơn một chút thì cần tám/chín vạn.”
Đây không phải là một số tiền nhỏ, mấy gia đình đều có chút do dự.
Tiểu Hồ Tử lại gọi hiệu trưởng và trưởng khoa của phòng vẽ tới, mấy người cùng làm công tác tư tưởng.
Cuối cùng cũng có một phụ huynh dao động, liền hỏi thêm về những thủ tục kế tiếp.
Khi nói đến việc ký cam kết như thế nào, Tiểu Hồ Tử đột nhiên phát hiện: “Mạc Hàm đâu rồi? Đang nói đến chỗ quan trọng nhất sao lại không thấy em ấy?”
Một nam sinh nói: “Bạn ấy vừa nói là muốn đi vệ sinh, một lát nữa sẽ trở lại.”
Tiểu Hồ Tử gật đầu: “Được, vậy thì kệ em ấy, chúng ta tiếp tục nói.”
***
Mạc Hàm mất tích liền ba ngày, không đến học ở phòng vẽ tranh, điện thoại cũng không gọi được, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Người thân của cô thì Chu Viễn An chỉ biết mỗi một mình Mạc Tiểu Dương, thế nên cũng không biết nên đi đâu để tìm cô.
Chỗ ngồi bên cạnh liên tục bị bỏ trống, trên quyển sổ cô để lại vẽ lung tung một vài thứ.
Sự lựa chọn thứ nhất là gì… Sự lựa chọn thứ hai là gì…
Loại cảm giác này thật không thể chịu nổi.
…
Lý Việt Hải giao thiệp rộng, dùng đủ mọi cách để nghe ngóng nên rất nhanh đã nghe được tin mấy ngày hôm nay Mạc Hàm làm thêm trong một quán bar.
Có thể hắn cũng đã biết được chuyện cô thi không đạt điểm tiêu chuẩn, lúc này mới bất tri bất giác ý thức được việc khoe khoang trước mặt cô ngày hôm đó ngu xuẩn đến mức nào. Điểm của hắn cao hơn cô gần sáu mươi điểm, hơn nữa lại là thành tích đạt được bằng cách chẳng quang minh chính đại gì, vậy thì lấy tư cách gì mà an ủi cô?
Biết được Mạc Hàm đang ở đâu, nhưng Lý Việt Hải cũng không dám quá đường đột đi tới gặp cô, lại nghe nói Chu Viễn An cũng đang tìm cô, hắn liền nói cho anh biết địa chỉ, hơn nữa còn căn dặn anh nhất định phải đưa được người về.
***
Lúc chiều tối có một cơn mưa trút xuống, mùa đông ở Đồng Quan rất ít khi mưa, chỉ cần mưa một trận thôi là nhiệt độ sẽ giảm mạnh xuống.
Chu Viễn An phải chuyển hai chuyến xe mới tìm được đến địa chỉ mà Lý Việt Hải nói, chỉ vì không muốn gặp người quen mà Mạc Hàm đã chạy tới cái nơi xa như vậy.
Anh bước từ trên xe xuống, khí lạnh xộc vào cơ thể. Anh mở chiếc ô màu đen, kéo kín khoá áo trên người, bước về phía quán bar treo đèn xanh đỏ nhấp nháy trên con phố đằng trước.
Trời đông giá rét nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới những thanh niên nam nữ đang thoả sức vui chơi, bọn họ nhảy nhót trong sàn nhảy, cả người không ngừng uốn éo vặn vẹo.
Nơi này không giống với quán bar mà Mạc Hàm hay đến hát chút nào, người lui tới có đủ loại thành phần, cách giải trí cũng điên cuồng hơn rất nhiều.
Chu Viễn An vất vả chen tới chen lui trong đám người huyên náo ầm ĩ, ánh mắt lướt qua từng đỉnh đầu, nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Cuối cùng anh cũng tìm được Mạc Hàm đang ngồi ở trong một góc tối kín đáo.
Trên đường đi Chu Viễn An chứng kiến rất nhiều người mặc áo hở rốn cùng váy ngắn, cách ăn mặc giống như nữ cổ động trong bóng đá, hẳn là để đẩy mạnh tiêu thụ đồ uống.
Lúc này Mạc Hàm cũng mặc giống những người kia, bởi vì vóc dáng cao, chiếc váy ngắn được mặc trên người cô càng trở nên hở hang.
Cô từ một ca sỹ lắc mình một cái, biến thành nữ nhân viên bán rượu.
Công việc đầu tiên nhận được hoa tươi và những tràng vỗ tay, nhưng kiếm được ít. Công việc sau phải nhìn sắc mặt của người khác, nhưng lại kiếm được nhiều hơn.
Mạc Hàm vừa mới đến, số lượng bán ra không thể bằng người khác, cũng không dám vào phòng bao, chỉ có thể lôi kéo khách ở xung quanh sàn nhảy.
Cô đang ngồi cùng mấy gã đàn ông tai to mặt lớn, mặt mũi hơi thở tràn đầy mùi rượu, toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm vào Mạc Hàm, thậm chí trong đó có một gã còn ngang nhiên khoác tay lên vai cô.
Mấy gã đàn ông uống rượu xong nhưng cũng không bỏ qua, kéo tay của Mạc Hàm, bắt cô phải múa một điệu, nếu không sẽ không cho cô đi.
Mạc Hàm sao có thể chiều theo ý của họ, cô muốn đi nhưng lại không thể thoát thân, đứng dậy lôi lôi kéo kéo cùng mấy gã kia, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên cứng ngắc.
Chu Viễn An yên tĩnh đứng nhìn từ phía xa.
Nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt lên muốn mắng người, còn có nắm đấm xiết chặt nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Tất cả đều là Mạc Hàm mà anh chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu khuôn mặt? Cái nào mới thật sự là cô?
Một gã đàn ông say khướt đi qua Chu Viễn An, vô tình đụng vào người anh, liền cất tiếng xin lỗi.
Chu Viễn An nghiêng đầu nhìn, thấy trong ngực người đàn ông đó đang ôm một cô gái tuổi cũng xấp xỉ Mạc Hàm, trang điểm rất đậm, khuôn mặt nở nụ cười nịnh hót.
Đây rút cục là cái đầm rồng hang hổ gì? Anh không tự chủ mà cau mày.
Chu Viễn An nhấc chân đi tới chỗ của Mạc Hàm, chỉ vài bước đã đến bên cạnh bàn, túm lấy tay cô.
Anh kéo cô đi ra hướng ngược lại: “Đi với tôi.”
Một tay kia của Mạc Hàm vẫn còn đang bị người khác lôi không thả, cả người liền bị kéo thành chữ đại (大), cô ngạc nhiên nhìn Chu Viễn An: “Sao cậu lại tìm được tới đây?”
Chu Viễn Anh không trả lời: “Đi ra ngoài rồi nói.”
Mấy gã đàn ông trên bàn liền bất mãn, đứng lên hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là anh trai cô ấy.” Chu Viễn An không nhanh không chậm trả lời.
Rồi lại tiếp tục bổ sung: “Cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, nếu như các người không muốn bị kiện, tốt nhất là hãy tự trọng một chút.”
“…” Mấy gã đàn ông quay mặt nhìn nhau, không ai muốn chọc tới những phiền toái không đáng, cuối cùng đành uể oải thả tay Mạc Hàm ra.
Chu Viễn An kéo thẳng Mạc Hàm đi ra ngoài.
Mới đầu Mạc Hàm thuận theo là vì vẫn chưa kịp phản ứng, lúc đến cửa quán bar, cô lập tức hất tay Chu Viễn An ra, vẻ mặt lạnh xuống: “Ai khiến cậu tới!”
“Chính tôi tự khiến tôi tới.”
“Cậu tới làm cái gì? Cười nhạo tôi sao?”
“Cậu có cái gì để có thể cười nhạo?”
“…”
Mạc Hàm không muốn tiếp tục nói nhảm với anh, xoay người bước vào trong quán bar, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cậu đừng có xía vào chuyện của tôi.”
Chu Viễn An cậy tay dài, dễ dàng kéo cô trở lại: “Cậu không nên tới những nơi như thế này.”
“Tại sao tôi lại không thể tới?” Mạc Hàm không nhịn được, nhíu mày hỏi: “Cậu thực sự nghĩ mình là anh tôi?”
Chu Viễn An nhìn cô, chẳng hề tức giận nói: “Không phải cậu muốn chơi trò gia đình với tôi sao?
Mạc Hàm khịt mũi coi thường: “Chu Viễn An, bây giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cậu.”
Chu Viễn An nghiêm túc gật đầu: “Được, vậy thì tôi không đùa với cậu nữa.”
Mạc Hàm ôm hai cánh tay nhìn anh: “Hửm?”
Anh chuyển qua đặt câu hỏi: “Ngày mai Mạc Tiểu Dương tan học, cậu có đi đón hay không?”
Chu Viễn An nói: “Tôi bị viêm mũi, không muốn trong nhà có mùi khói thuốc với mùi rượu.”
Mạc Hàm nheo mắt lại: “Ý cậu là gì?”
Ý của anh chính là: “Cậu có còn muốn ở lại căn nhà đó nữa hay không?”
Mạc Hàm hiểu ra, khẽ cắn răng: “… Cậu đang uy hiếp tôi.”
“Không hề.”
“Như vậy mà cậu còn nói không?”
“Không hề.”
“Rõ ràng cậu có.”
“Không hề.”
Mạc Hàm bị chọc giận, trợn mắt lên nhìn anh, Chu Viễn An lại vẫn tỉnh bơ nhìn trở lại.
…
Trước đây chưa thấy rõ, hoá ra phía sau ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng đó còn ẩn giấu một loại sức mạnh tranh đấu như vậy.
Anh đang gây sự với cô?
Cái người Chu Viễn An ôn hoà đó?
Đột nhiên Mạc Hàm cảm thấy cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng hiểu rõ về anh.
“…” Cô hít sâu một hơi, cuối cùng chịu thoả hiệp gật đầu một cái, nhường nhịn một bước: “Được, Chu đại gia, cậu muốn tôi thế nào?”
Chu Viễn An quay đầu nhìn cái nơi náo loạn không thể chịu nổi này, không muốn bước vào thêm một lần nào nữa, anh nói: “Chúng ra rời khỏi nơi này trước cái đã.
Lại cúi đầu liếc nhìn thấy bộ đồ Mạc Hàm đang mặc, anh vội cởi áo, khoác lên bả vai cô.
Hai người đi ra con đường nhỏ phía sau quán bar, ở đây ít người, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mưa bụi mờ mịt, tất cả những phồn hoa đều bị phai màu ở đây.
Chu Viễn An cầm cán ô màu đen giơ lên, che gió tránh mưa, dọc quãng đường không hề lên tiếng.
Mạc Hàm mặc quá ít, nhất là hai chân, chỉ đi một đôi tất chân hơi mỏng, dù cho đã được khoác thêm áo của Chu Viễn An nhưng cũng không thấm vào đâu.
Đi được một đoạn, cô hắt xì liên tiếp ba cái: “Chu Viễn An, tôi lạnh quá…”
Chu Viễn An đáp: “Ai bảo cậu ăn mặc như vậy.”
“…”
Mạc Hàm bắt đầu từ từ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, đây là đang mắng cô tự mình chuốc lấy cực khổ?
Mạc Hàm hít hít nước mũi, lại hỏi: “Rốt cuộc cậu định đưa tôi đi đâu?”
Chu Viễn An: “Trở về phòng vẽ, có giờ học.”
Cô dừng bước lại, không đi nữa.
Chu Viễn An quay đầu nhìn cô.
“Tôi thi đại học xong rồi, đến đó làm cái gì nữa?”
…
Lúc nói chuyện, Chu Viễn An phát hiện bả vai cô đang run.
Bởi vì quá lạnh sao?
Chu Viễn An không tiếp lời, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh chờ cô.
Mạc Hàm xoay người, đưa lưng về phía anh, bả vai cô vẫn run như cũ.
“Tôi không muốn trở về, tôi không muốn gặp ai cả.”
Gió rét và mưa đá vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi trong màn đêm tĩnh mịch, khiến cho trái tim bền bỉ đến mấy cũng bị cứa rách một vết.
Qua thật lâu…
Cô ngồi xổm người xuống, cúi đầu vào hai đầu gối, lặng lẽ khóc.
Trận mưa này thật tốt, cô không cần phải tiếp tục cố gắng giấu diếm nữa, có thể thoả sức khóc thật to.
Từng giọt mưa lớn đem tiếng khóc của cô che giấu hoàn toàn.
Chu Viễn An không nói lời nào, cũng không bước tới an ủi cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô khóc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bàn tay cầm ô của anh đã bắt đầu đau buốt cứng ngắc, chứ đừng nói đến Mạc Hàm ăn mặc ít như vậy.
Nghĩ tới đây, Chu Viễn An không thể không kéo cô từ dưới đất đứng lên, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Mạc Hàm không nhận, hất tay đẩy giấy ra, khóc lớn tiếng hơn: “Tôi phải làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc thì tôi nên làm gì?”
“Tiểu Dương sẽ ra sao? Thực sự tôi không biết con đường sau này nên đi như thế nào nữa!”
Cô kêu với trời, kêu với đất, buông thả cổ họng, khóc lấm lem hết lớp trang điểm, bị nước mắt rửa đi lộ ra khuôn mặt chân thật nhất.
Chu Viễn An do dự hai giây, nhấc một cánh tay lên, đưa đến sau lưng cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng hai cái.
Mạc Hàm liền ôm chặt lấy anh, giống như là đứa bé tìm được món đồ chơi bằng bông, lau hết nước mắt nước mũi trên mặt vào.
“A ——” cô há miệng khóc lớn, nước mắt không thể ngừng chảy: “Con mẹ nó thi đại học! Dựa vào cái gì đánh trượt lão tử! A! Dựa vào cái gì!”
Lỗ tai Chu Viễn An đau hết cả lên.
Anh nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.”
“A ——! Tôi không cam lòng! A ——!”
“Tại vì sao! Tại vì sao! A ——”
“Tôi không muốn sống nữa! Thực sự không muốn sống nữa! Tại sao lại mệt mỏi đến như vậy? A ——”
Áo lông cừu trên người Chu Viễn An vô cùng ấm áp, vô cùng dễ chịu, Mạc Hàm ôm liền không muốn buông tay, cứ rúc vào ngực anh run lẩy bẩy.
Cô không ngừng khóc, không ngừng kêu.
Khóc ra được là tốt, sau cơn mưa trời lại sáng, phải khóc xong mới có hy vọng.
Gió vẫn thổi rất mạnh, nhưng chiếc ô của Chu Viễn An vẫn che hết sức an ổn, không để cô bị dính dù chỉ một giọt mưa.
Có lẽ từ ngày hôm đó trở đi, đối với Mạc Hàm, Chu Viễn An đã trở nên đặc biệt.
Ít nhất là, cô chưa từng khóc giống heo bị cắt tiết như vậy trước mặt ai.