Sau cái tin nhắn kia, cuộc sống yên ổn được thêm mấy ngày.
Bảy ngày nghỉ dài nháy mắt đã kết thúc, Hoa Kỳ X quay trở lại những ngày học tập bình thường.
Hội sinh viên thông báo danh sách trúng tuyển, sau khi trải qua mấy vòng phỏng vấn, Chu Viễn An đã thuận lợi đỗ vào ban học tập của hội sinh viên, bắt đầu đi lên từ chức vụ thấp nhất.
Cuộc sống nhàn nhã của anh trở nên vô cùng bận rộn, một tuần lễ phải tham gia mấy cuộc họp, tất cả những hoạt động lớn nhỏ được tổ chức trong trường cũng đều phải tham dự, chiều nào sau khi tan học cũng phải tới văn phòng của hội sinh viên để trực ban.
Mạc Hàm thì vứt đồ lung tung, vừa nhập học được một tháng đã đánh mất thẻ sinh viên, đành phải đi làm lại.
Thủ tục làm lại rất rắc rối, đầu tiên phải chuẩn bị một bức ảnh thẻ, sau đó tới chứng minh thân phận với nhân viên hỗ trợ, cuối cùng là đến văn phòng của hội sinh viên.
Văn phòng rất bận rộn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do hội sinh viên quản lý, cả ngày lẫn đêm đều có một hàng dài đứng xếp hàng chờ đợi, Mạc Hàm căn bản không muốn tới cái chỗ ồn ào đó.
Cô cố tình chọn ngày Chu Viễn An trực để đi đường tắt.
Chu Viễn An ngồi ở bàn làm việc tận phía trong cùng, đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có lẽ đang xử lý công việc gì đó.
Anh rất chăm chú, Mạc Hàm đến ngay bên cạnh mà anh cũng không phát hiện ra.
Mạc Hàm đứng trước mặt anh, gõ gõ bàn: “Anh đẹp trai, làm giúp em cái thẻ sinh viên nhé?”
Chu Viễn An ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Vì Mạc Hàm đã ngầm hẹn với anh từ trước, anh liếc mắt nhìn ra hàng dài người đang xếp hàng phía bên ngoài, thấp giọng hỏi cô: “Đã mang đủ giấy tờ chưa?”
“Đủ rồi.” Mạc Hàm gật đầu, giao hết cho anh.
Chu Viễn An giở ra xem qua, chỉ vào một chỗ, nói: “Thông tin chưa đầy đủ, địa chỉ gia đình, còn cả tên chuyên ngành nữa.”
Mạc Hàm nói: “Chữ em xấu lắm, anh viết giúp em đi.”
Chu Viễn An thở dài, lấy một chiếc bút màu đen trong hộp đựng bút ra, thong thả điền thêm thông tin giúp cô.
Mạc Hàm nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý tới bên này.
Cô lẳng lặng cúi người xuống, lúc Chu Viễn An vừa ngẩng đầu lên thì trong nháy mắt đã trao cho anh một nụ hôn.
Chu Viễn An sửng sốt, trong mắt cô ánh lên ý cười, ung dung nhìn anh.
Gương mặt tuấn tú của Chu Viễn An ửng đỏ, hơi trừng mắt với cô: “Chú ý một chút.”
Mạc Hàm le lưỡi với anh:”Như thế này mới kích thích.”
Lúc này, có một nữ sinh viên đi tới từ cánh cửa bên cạnh, ôm một chiếc máy tính xách tay trong ngực, đặt xuống mặt bàn của Chu Viễn An.
“Trả lại cho cậu, cám ơn nhiều.”
Giọng nói này, nghe có chút quen tai.
Mạc Hàm quay đầu lại, đập ngay vào mắt là chiếc thẻ công tác treo trên cổ cô ta, viết ba chữ: Lâm Đoá Nhi.
Chu Viễn An nhận máy tính, cất lại vào túi xách.
Lâm Đoá Nhi hỏi: “Tôi đã copy lại một bản tài liệu trong hội nghị, không sao chứ?”
Chu Viễn An lắc đầu: “Không sao.”
“Ừ, vậy tôi đi trước, cậu tiếp tục làm việc đi.” Lâm Đoá Nhi vẫy tay.
“Được, hẹn gặp lại.”
Mạc Hàm nghi ngờ thu hồi tầm mắt, hỏi: “Cô ta cũng gia nhập hội sinh viên?”
Chu Viễn An bình thản “ừ” một tiếng.
“Ban nào?”
“Ban học tập.”
“Cùng một ban với anh?”
“Ừ.”
Mạc Hàm bĩu môi: “Được rồi.”
Chu Viễn An ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu tại sao lại nói thêm một câu: “Anh biết cô ấy là bạn gái của Lý Việt Hải.”
Mạc Hàm gãi mũi, không thèm để ý: “Không liên quan đến em.”
Chu Viễn An đóng dấu lên thẻ sinh viên rồi đưa cho Mạc Hàm, lúc sắp đưa vào tay cô thì đột nhiên ngừng lại, thu trở về.
Mạc Hàm nhìn anh không hiểu: “Sao vậy?”
Chu Viễn An nói: “Thôi để anh cầm giúp em, nếu không em chỉ quay đầu đi là lại làm mất.”
Mạc Hàm cười cười: “Cũng được.”
Cô quay lại hỏi: “Lúc nào anh hết giờ?”
Chu Viễn An ngẫm nghĩ: “Khoảng sáu rưỡi.”
“Buổi tối có giờ học không?”
“Không.”
Mạc Hàm cười mập mờ, cố tình ám chỉ: “Vậy buổi tối chúng ta có hẹn hò không?”
Vẻ mặt Chu Viễn An không được tự nhiên, ngồi bàn luận vấn đề này trong phòng làm việc, luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm.
Anh nói: “Để anh thử đặt phòng trước xem sao, nếu đặt được sẽ gửi tin nhắn cho em.”
Mạc Hàm làm dấu OK với anh: “Không quấy rầy anh làm việc nữa, em về ký túc xá trước đây.”
***
Đại học thật là một nơi khiến con người ta mâu thuẫn, các thầy giáo luôn tận tình dạy bảo bọn họ: “Phải học tập cho giỏi! Cha mẹ đã tốn bao nhiêu tiền để cho các em học lên cao, thế nên đây không phải là nơi các em đến để chơi!”
Thế nhưng những anh chị khoá trên lại nói với bọn họ: “Học đại học phải tranh thủ chơi nhiều một chút, nếu không đến khi tốt nghiệp đi làm, sẽ không còn có chút thời gian nào để chơi bời nữa.”
Mỗi ngày Mạc Hàm đều thấp thỏm giữa hai loại mâu thuẫn này, nên cô không dám bỏ lỡ dù chỉ một tiết học, nhưng vẫn cảm thấy mình không có việc gì làm, không biết phải làm gì để khiến bản thân trở nên bận rộn.
Bảy giờ tối, cô vừa ngồi ăn mỳ vừa xem tạp chí mốt, đều là những tin đã xem đi xem lại nhiều lần, vô cùng nhàm chán.
Điện thoại đột nhiên rung lên, cô vội vàng cầm lên nhìn, là tin nhắn ngắn gọn của Chu Viễn An.
“Thế Giai, 706, anh tới trước chờ em.”
Mạc Hàm reo một tiếng, vứt bát mỳ qua một bên, vui vẻ nhảy xuống giường thay quần áo.
Đại học mà, ngoài việc nói chuyện yêu đương, thì làm gì có chuyện nào quan trọng hơn.
Mạc Hàm mặc váy và đi giày cao gót xong, đứng trước gương ngắm nghía nửa ngày.
Hai tay nâng nâng ngực mình lên thật cao, từ đầu đến cuối cảm thấy không hài lòng chút nào.
Nếu như Chu Viễn An mua được một túi khoai tây chiên thật to, nhưng đến lúc mở ra lại chỉ có một chút lõi, như vậy chẳng phải sẽ thất vọng hơn nhiều sao?
Cô ủ rũ thở dài, bỏ hết mấy cái đệm ngực ra, chỉ để lại một cái duy nhất.
Mạc Hàm trang điểm qua loa, xách túi bước ra cửa.
Thế Giai là một khách sạn tương đối khá ở gần đây, xây sửa rất lãng mạn, có nhiều phòng tình nhân, giá cả cũng không quá đắt, sinh viên Hoa Kỳ X rất hay tới nơi đó.
Dọc đường tâm trạng Mạc Hàm không tệ, cô mặc hơi ít, tất da mỏng manh, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.
Lúc đến cửa chính của Thế Giai, cô gọi điện thoại cho Chu Viễn An: “Em sắp tới nơi rồi, anh đã tắm rửa sạch sẽ chờ em chưa?”
Chu Viễn An nói: “Chờ em đến sẽ tắm lần nữa.”
Mạc Hàm hì hì cười trộm: “Muốn tắm cùng em chứ gì?”
“…” Gần đây Chu Viễn An có chút không chịu nổi sự lưu manh của cô, chỉ nói câu: “Anh xuống đón em” rồi cúp luôn điện thoại.
Mạc Hàm đứng chờ ở trước cửa thang máy, khó hiểu hắt hơi một cái.
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp, một người con gái ăn mặc còn ít hơn cả cô đi tới bên cạnh cô, cũng đứng chờ thang máy.
Mạc Hàm quay sang nhìn.
Sau khi thấy rõ người vừa tới, liền mất hứng nhếch miệng.
Cô với Lâm Đoá Nhi có duyên đến vậy sao? Một ngày gặp cô ta những hai lần.
Mạc Hàm hết nhìn đông lại nhìn tây, chăm chú nhìn chằm chằm vào số hiển thị trên thang máy.
Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Đoá Nhi không nhớ mình là ai, thế nhưng lại nghe cô ta mở miệng: “Cô tên là Mạc Hàm?”
Mạc Hàm không thể không nhìn cô ta một cái: “Thì sao?”
Lâm Đoá Nhi nói: “Không cần phải giả bộ không quen, tôi biết là cô biết tôi.”
Mạc Hàm hừ một tiếng coi như là đáp lại.
“Hoá ra cô là bạn tốt của Lê Khả nha, sau này tôi sẽ không tới gây chuyện với cô ta nữa.” Cô ta ngừng lại, rồi nói tiếp: “Bởi vì tôi phát hiện ra… Lý Việt Hải quan tâm đến cô hơn.”
Có chút ý tứ, Mạc Hàm cười một tiếng: “Cho nên cô chuyển mục tiêu qua tôi?” Cô gật đầu: “Cứ tới đây, tôi vẫn chưa từng gặp được người nào có thể chỉnh được tôi đâu.”
Lâm Đoá Nhi không trả lời câu nói này của cô, mấy giây sau, cô ta quay sang hỏi: “Cô và Chu Viễn An là người yêu của nhau?”
Mạc Hàm nói: “Liên quan gì đến cô?”
Lâm Đoá Nhi nửa cười nửa không: “Cô biết hôm nay tôi phát hiện thấy cái gì trong máy tính của cậu ta không?”
Mạc Hàm không muốn bị người khác nắm mũi dắt đi, thế nhưng khi nghe thấy điều này, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thấy cái gì?”
Lâm Đoá Nhi che miệng cười ha ha: “Tôi cảm thấy không nói cho cô là tốt nhất.”
Mạc Hàm đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, trợn mắt nói với cô ta: “Đồ thần kinh.”
Lâm Đoá Nhi không để ý chút nào, thậm chí cười càng to hơn: “Nói thật nhé, trước kia tôi không chú ý đến cái người Chu Viễn An này, thậm chí còn không biết cậu ta học chung trung học với Lý Việt Hải. Thế nhưng hương rượu không sợ hẻm sâu, bây giờ mọi người đều biết cậu ta, cũng biết rằng cậu ta tài năng đến mức nào…”
Mạc Hàm không nhịn được cắt ngang lời cô ta: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Lâm Đoá Nhi vẫn bình thản như cũ, nhưng giọng nói tràn ngập châm chọc: “Tôi thật tò mò… Sao cậu ta lại tìm một người bạn gái như cô?”
“Bất kể nhìn kiểu gì cũng thấy… Cô và cậu ta một người là lửa, một người là nước, chẳng xứng đôi chút nào.”
Mạc Hàm cười mà không nói.
Vấn đề kiểu này vốn dĩ cô không cần phải trả lời.
Lâm Đoá Nhi lại nói tiếp: “Tôi rất có cảm tình với Chu Viễn An, không phải cô thích Lý Việt Hải sao? Không bằng chúng ta trao đổi bạn trai đi?”
Mạc Hàm chưa kịp trả lời, cô ta lại tự nói: “Tôi cảm thấy Chu Viễn An nho nhã thư sinh, hẳn là sẽ thích cô gái kiểu như tôi hơn.”
Mạc Hàm bất ngờ đưa tay túm lấy cổ áo của cô ta, lôi cả người cô ta ném ra ngoài.
Lâm Đoá Nhi không ngờ đột nhiên cô lại ra tay, lảo đảo mấy bước về phía trước, trẹo mắt cá chân, chật vật ngã xuống.
Mạc Hàm bước tới, túm tóc kéo cô ta dậy, giáng xuống một bạt tai thật mạnh.
“Có chừng mực một chút, hiểu không? Cô liên tục lảm nhảm, tôi cảm thấy rất phiền.”
Lâm Đoá Nhi đầu tóc rối bù, không thể tin được trợn mắt nhìn cô: “Cô đánh tôi?”
“Đánh cô thì sao?” Mạc Hàm khom người xuống, ngồi lên người cô ta, nói: “Tôi ghét nhất loại đàn bà âm hiểm thích đùa bỡn người khác như cô, vốn dĩ đã không muốn để ý tới cô rồi, nhưng không ngờ cô lại tự mình mò tới trước cửa.”
Mạc Hàm bóp chặt cằm cô ta, khiến cô ta đối mặt với mình: “Thứ nhất, tôi không thích Lý Việt Hải, cũng không có hứng thú nhặt lại chiếc giày rách của cô.”
“Thứ hai, Chu Viễn An là người đàn ông của tôi, cô dám có ý định với anh ấy, thì phải hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý hay không đã.”
“Cuối cùng.” Mạc Hàm nhìn cô ta một lượt, cười cười: “Cô tự về soi gương đi, ngực không lớn, dáng vẻ cũng không đẹp bằng tôi, dựa vào tư cách gì mà đòi cướp của tôi?”
Lâm Đoá Nhi ngã xuống đất, giận đến cắn chặt răng, không tài nào bò dậy nổi.
Đúng lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, hai ba bóng người bước ra từ bên trong, bị cảnh tượng trước mắt hù doạ.
Mạc Hàm vô tình ngẩng đầu lên, liếc thấy Lý Việt Hải, còn có Chu Viễn An đang đứng phía sau hắn.
Lý Việt Hải vội vàng đi tới đỡ Lâm Đoá Nhi dậy, trợn mắt chất vấn Mạc Hàm: “Em đang làm cái gì hả?!”
“Làm những việc mà anh đã dạy tôi.” Mạc Hàm thờ ơ vỗ tay, đứng dậy trả lời: “Lấy bạo chế bạo, không phải chính anh đã nói vậy sao?”
Lý Việt Hải bị cô chặn họng, không thể nói lại được câu nào, liền im lặng cúi đầu xuống kiểm tra tình trạng của Lâm Đoá Nhi.
Nhìn tình hình của Lâm Đoá Nhi có vẻ không đúng lắm, từ đầu đến giờ cô ta vẫn luôn ôm bụng, chân mày nhíu chặt, thấp giọng rên rỉ không ngừng.
Lý Việt Hải hỏi: “Sao rồi?”
Cô ta kêu rên: “Đau bụng… Đau bụng quá…”
“Đau chỗ nào?”
Lâm Đoá Nhi chỉ qua một chỗ: “Chỗ này.”
Sắc mặt Lý Việt Hải khẽ biến, quay đầu nói với người bạn bên cạnh: “Mau gọi xe cứu thương.”
Mạc Hàm đứng bên cạnh khó hiểu, lẩm bẩm: “Em đâu có đánh vào bụng cô ta, cô ta phát điên cái gì chứ?”
Ánh mắt Chu Viễn An như bốc hoả, nói ra một câu: “Bụng lớn.”