Hai ngày sau, Mạc Tiểu Dương được chuyển từ phòng cách ly ra phòng bệnh thường. Sau đó cậu bé phải uống thuốc thêm nửa tháng mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, CD4 miễn cưỡng khôi phục ba con số, cũng đã tạm cắt cơn sốt.
Vì để chăm sóc cậu bé nên mỗi ngày Mạc Hàm đều phải chạy tới chạy lui giữa trường học và bệnh viện, cả người gầy xọp hẳn đi.
Một trăm nghìn tiền chữa bệnh đối với cô mà nói chính là con số không tưởng, số tiền Mạc Hạo cho cũng chỉ còn lại hơn mười nghìn. Chu Viễn An nói rằng sẽ cố gắng giúp cô gom đủ, cô lại mượn thêm một chút của các bạn bè xung quanh. Thế nhưng vẫn không góp được đủ một trăm nghìn.
Huống hồ một trăm nghìn này cũng chỉ là số tiền mà bác sỹ tạm tính mà thôi, chi phí chữa bệnh sau này chắc chắn sẽ là một con số lớn đến mức không thể tính được.
Mạc Hàm hiểu rất rõ điều này, trừ khi bây giờ có một đống tiền lớn rơi từ trên trời xuống thì may ra mới có thể thay đổi cục diện.
Rốt cục thì trong ngày đăng ký cuối cùng của cuộc thi ca sỹ, cô đã đến ghi danh, muốn hy vọng một chút nào đó về khoản tiền thưởng.
Tuyển chọn trong trường đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không cần tập luyện cũng dễ dàng lọt vào vòng ba.
Cuộc tranh tài tiếp theo là cấp thành phố, Mạc Hàm chuẩn bị mấy ca khúc tiếng Anh, nhưng phát âm tiếng Anh của cô quá tệ nên đành phải nhờ Chu Viễn An uốn nắn.
Chu Viễn An dạy thì cứ dạy, cô có nhớ được hay không thì lại là chuyện khác. Mạc Hàm mất gốc từ đầu, không đọc được rất nhiều từ đơn, chỉ có thể dựa theo cách phát âm của chữ Hán.
Dạo gần đây Chu Viễn An cũng bận đến tối tăm mặt mũi, phần lớn thời gian anh đều cắm mặt ở trong phòng không hề ra ngoài.
Mỗi lần Mạc Hàm đi tìm anh đều thấy trên bàn anh có một đống gỗ vụn và bụi bặm, đến cô cũng không nhịn được mà hắt xì, thế mà không hiểu tại sao cái người bị viêm mũi nặng như anh vẫn chịu được.
Nghe Chu Viễn An nói, anh mua mấy quyển sách hướng dẫn để chuẩn bị làm một cây đàn guitar.
Mạc Hàm nghe xong thì giật mình: “Guitar? Cái loại có thể đánh được sao? Hay là chỉ để trưng bày?”
“Đương nhiên là loại có thể đánh được.” Chu Viễn An nói.
Mí mắt Mạc Hàm giật giật: “… Anh định làm trong bao lâu?”
Anh cẩn thận ước tính: “Ít nhất cũng phải ba tháng.”
Mạc Hàm không tin tưởng lắm: “Anh chắc chắn là mình có thể làm được?”
“Cứ thử một chút xem sao.” Chu Viễn An cũng không dám khẳng định.
Không phải là Mạc Hàm đang muốn tạt cho anh một cốc nước lạnh, nhưng để làm được một chiếc đàn guitar chất lượng tốt thì ngay từ công đoạn chọn vật liệu đến công đoạn lắp ghép đều phải trải qua những quy trình rất nghiêm ngặt. Nói chung là phức tạp đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần một chút sai sót thôi thì âm thanh phát ra sẽ chênh lệch đến một trăm linh tám nghìn cây số.
Dù sao Chu Viễn An cũng không phải là dân chuyên nghiệp, rất khó có thể nắm bắt được những kỹ xảo đó.
Mạc Hàm không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng cũng không hề ngăn cản anh.
Tháng này Chu Viễn An học qua cách tạo khối, sử dụng các nguyên vật liệu như đất sét, gỗ và giấy báo để thực hành.
Những lúc rảnh rỗi anh thường làm cho Mạc Hàm mấy thứ đồ chơi nhỏ. Ban đầu chỉ là những chiếc hộp đất thô kệch, sau đó dần dần chuyển sang làm thành cây sáo, kèn harmonica, dạo gần nhất anh đã bắt đầu tự mình điêu khắc những con rối nhỏ.
Anh đã khiến cho nhận thức của Mạc Hàm thay đổi, khiến cô không thể không nhìn bằng một con mắt khác, người khéo tay đến như vậy, có khi sẽ thực sự làm ra được một cây đàn guitar.
***
Cuộc tranh tài của Mạc Hàm diễn ra vô cùng thuận lợi, mặc dù quy định của cuộc thi là thí sinh chỉ có thể hát đơn ca, nhưng để thu hút khán giả thì Mạc Hàm cần thêm một người chơi đàn guitar có thể phối hợp ăn ý với mình.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn Vương Lâm.
Dù Vương Lâm là tay bass, nhưng khi nhập môn thì lại học đàn guitar, hôm nay chơi lại, phối hợp với Mạc Hàm cũng không tệ lắm.
Hắn là sinh viên khoa báo chí, viết bản thảo còn bận hơn nhiều so với học thiết kế, thế nhưng hắn vẫn rất trượng nghĩa đáp ứng mỗi cuối tuần đều bớt chút thời gian đến tập luyện với Mạc Hàm.
Mạc Hàm hẹn hắn hai giờ chiều ở phòng luyện thanh.
Lúc Vương Lâm đi vệ sinh về lại dắt theo một người đã lâu không gặp.
Hắn dắt Lý Việt Hải tới, vui mừng nói: “Mau nhìn xem tôi gặp ai này, thật là trùng hợp!”
Lý Việt Hải đứng ở phía sau mỉm cười với Mạc Hàm, Mạc Hàm cũng gật đầu với hắn.
Không biết đã bao lâu rồi Mạc Hàm chưa gặp Lý Việt Hải.
Thực ra cũng không phải là cô không hề có chút tin tức nào của hắn, lúc uống rượu thường xuyên nghe mấy người trong ban nhạc nói về hắn.
Cô biết rõ dạo này hắn sống khá tốt, cha mẹ để lại một số tài sản, hơn nữa Lâm Đoá Nhi là một hậu phương vững chắc, có thể bảo vệ hắn cả đời không phải lo cơm áo.
Thế nhưng nhìn qua lại cảm thấy hắn chẳng sung sướng gì.
Hai lông mày cứ luôn nhăn lại, giống như một chú chim đang bị giam cầm, nhưng cũng không biết đến tột cùng thì thứ gì đang cầm tù hắn.
Vương Lâm nói oang oang: “Cậu biết không Hải điểu? Mạc gia tham dự cuộc thi tài năng đó, tương lai sẽ phải làm đại minh tinh rồi!”
Khả năng chém gió của tên này không khác gì Đại K, Mạc Hàm mắng hắn: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
Lý Việt Hải nói: “Tôi biết, tôi có đi xem cuộc thi.”
Mạc Hàm nghe vậy thì nhìn về phía hắn, mấy giây sau mới hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lý Việt Hải gật đầu: “Rất tốt.”
Ngày đó bọn họ tập luyện một bài tiếng Anh, thời cấp ba thành tích học tập của Vương Lâm khá tốt, rap hết sức điêu luyện. Mặt khác, tâm trạng của Mạc Hàm không ổn định, liên tục gây ra sai sót, lúc thì lệch tông lúc thì quên lời.
Lý Việt Hải đứng ở bên cạnh xem một lúc, không hề có ý định trách móc Mạc Hàm. Ngược lại đi về phía Vương Lâm, nhận lấy đàn guitar ôm vào lòng mình.
“Vừa rồi em hát có vài nốt không chuẩn, để anh làm mẫu cho một lần.”
Lý Việt Hải lập tức sửa những chỗ sai, lại biểu diễn thêm một đoạn.
Sau khi hát xong, Vương Lâm lắc lắc đầu, cảm thấy thua kém: “Tốc độ tay của Hải điểu thực sự là nước chảy mây trôi, tại sao tôi độc thân nhiều năm như vậy mà vẫn không nhanh được bằng cậu hả?” Bê:ý của ẻm là ẻm quay tay nhiều hơn Hải điểu đó =)))))))
Lý Việt Hải: “…”
Mạc Hàm: “…”
Sau lần đó, Lý Việt Hải thường xuyên tới phòng luyện thanh xem bọn họ tập luyện, nhưng mỗi lần cũng chỉ ở lại chừng nửa tiếng rồi vội vã rời đi.
Dẫu sao hắn cũng từng là trưởng nhóm và hát chính của ban nhạc, sẽ đưa ra được những góp ý chuẩn xác, giúp đỡ Mạc Hàm và Vương Lâm rất nhiều.
Nhiều lần, trong đầu Vương Lâm nảy ra cái suy nghĩ: “Tôi có cảm giác như Hải điểu biết rõ bài này hơn tôi, hơn nữa cậu ta cũng đàn tốt hơn tôi, nếu không hai người thử hợp tác xem sao?”
Hắn lại nói tiếp: “Sắp tới tôi phải đi thực tế một chuyến, chắc sẽ không tới tập luyện được nữa, hay Hải điểu tới giúp đi!”
Mạc Hàm không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Lý Việt Hải, trong lòng cũng đang thầm cân nhắc.
Nhưng Lý Việt Hải lại tỏ rõ thái độ: “Gần đây tôi cũng đang bận nhiều việc, phải chuẩn bị cho cuộc thi IELTS, không có thời gian đụng vào guitar đâu.”
Lời nói của hắn rất uyển chuyển, nhưng cũng chính là đang tỏ ý từ chối.
Vương Lâm ngẩn người: “Thi IELTS làm gì? Cậu muốn xuất ngoại sao?”
Lý Việt Hải gật đầu: “Ừ.”
“Quyết định khi nào vậy?” Vương Lâm cực kỳ hoảng sợ: “Cậu xuất ngoại một mình? Có còn trở về không?”
Lý Việt Hải như có như không nhìn về phía Mạc Hàm, mấy giây sau mới nhẹ giọng: “Đi cùng Lâm Đoá Nhi.”
Mạc Hàm trầm ngâm không nói, trong lòng cô thầm nghĩ, cái thời đại gì đây, sao ai cũng muốn xuất ngoại vậy?
Một lát sau, Mạc Hàm mở miệng nói: “Không sao đâu Vương Lâm, cậu bận gì thì cứ đi trước đi, cùng lắm thì để bài này cho vòng sau, tôi chỉ cần đủ điểm an toàn thôi.”
Vương Lâm suy tư một lát, cuối cùng gật đầu: “Được.”
***
Mạc Tiểu Dương nằm viện hơn một tháng, bệnh tình triền miên, hoàn toàn không còn khả năng tiếp tục đi học.
Cơ thể mình xảy ra vấn đề lớn như vậy, Mạc Tiểu Dương không thể không phát hiện ra chút nào. Mạc Hàm không thể nói cho cậu bé biết toàn bộ sự thật, nhưng cũng không đành lòng giấu diếm.
Mẹ ruột của cậu bé chẳng cho cậu được bất cứ thứ gì, chỉ để lại cho cậu một cơ thể bệnh tật cùng đau đớn. Đối với một đứa trẻ mới gần tám tuổi mà nói thì, làm sao có thể chịu đựng được sự thật tàn khốc như vậy.
Mạc Hàm chỉ dám nói qua loa với cậu bé: “Em đang bị một căn bệnh tương đối đặc biệt, không phải là cảm mạo nóng sốt thông thường, thế nên phải ở lại bệnh viện một thời gian.”
Mạc Tiểu Dương hỏi: “Vậy em sẽ phải ở bao lâu?”
“Chắc là khoảng nửa năm.”
Mạc Tiểu Dương nghe vậy thì mặt như đưa đám, chuyện cậu bé đang quan tâm nhất bây giờ là: “Thế chẳng phải sẽ rất lâu em không được gặp Tiểu Mật Phong sao?”
“Đúng vậy.”
Mạc Tiểu Dương ra vẻ cụ non thở dài một hơi: “Đúng là ông trời trêu ngươi, lần này em khó khăn lắm mới được ngồi cùng một bàn với Tiểu Mật Phong, cuối cùng vừa ngồi được có mấy ngày đã bị bệnh.”
Mạc Hàm dở khóc dở cười: “Em thích người ta như vậy sao?”
Mạc Tiểu Dương trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”
“Vậy Tiểu Mật Phong có thích em không?”
Cậu bé hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu khẳng định: “Có!”
Mạc Hàm buồn cười: “Sao em tự tin thế?”
Mạc Tiểu Dương nói: “Mỗi khi bọn em chơi trò gia đình thì Tiểu Mật Phong luôn đóng vai mẹ, cho em đóng vai ba.”
“Như thế là thích em sao?” Mạc Hàm nhớ tới cậu tình địch kia của cậu bé, hỏi: “Vậy Trần Kiến Tường thì đóng vai gì?”
Mạc Tiểu Dương nói: “Cậu ấy đóng vai con trai.”
Mạc Hàm không nhịn được cất tiếng cười to.
Sau khi nói đùa với cậu bé một trận, tâm tình Mạc Hàm lại càng trở nên nặng nề.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm, nhất định trong tương lai Mạc Tiểu Dương sẽ là một người đa tình, Mạc Hàm không thể không dặn trước: “Sau này em không nên chơi trò gia đình với Tiểu Mật Phong nữa, cũng không được phép tiếp xúc quá thân mật với em ấy, biết không?”
Khi nói tới đây, cô ho khan một tiếng: “Đặc biệt là… Đừng có bắt chước những hành động của chị với anh Tiểu An, tuyệt đối không thể.”
Mạc Tiểu Dương không hiểu lắm, hai mắt mở to: “Tại sao?”
Mạc Hàm tắc nghẹn hồi lâu, mới nói: “Em bị bệnh, sẽ lây sang cho Tiểu Mật Phong, em muốn em ấy cũng sẽ bị cảm mạo nóng sốt sao?”
“Không muốn.” Mạc Tiểu Dương lập tức lắc đầu.
“Vậy em có nghe lời chị không?”
“Có.”
***
Cuối tuần này, Tiểu Mật Phong cùng cha mẹ tới bệnh viện thăm Mạc Tiểu Dương.
Từ khi Mạc Tiểu Dương phát bệnh đến bây giờ, ngoại trừ thầy Trịnh cùng mấy thầy cô trong ban giám hiệu thì không có bạn học nào tới thăm cậu bé cả.
Trẻ con không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng các bậc phụ huynh thì không thể không đề phòng cho con em mình.
Thế kỷ hai mươi mốt, trong thời đại công nghệ thông tin phát triển, mặc dù đại đa số mọi người đều hiểu biết về các con đường có thể lây truyền AIDS, nhưng trong thâm tâm họ vẫn không muốn để cho con cái mình phải tiếp xúc với bất kỳ nguy hiểm, rủi ro nào.
Cũng do Tiểu Mật Phong về nhà khóc nháo rất lâu nên mới được ba mẹ đồng ý dẫn đến bệnh viện một chuyến.
Sợ con gái bảo bối của mình gặp phải chuyện gì, cha mẹ Tiểu Mật Phong cho cô bé đeo khẩu trang thật dày, găng tay khử trùng, hơn nữa còn không cho phép cô bé tới quá gần Mạc Tiểu Dương, hai người chỉ có thể nói chuyện từ xa.
Mạc Tiểu Dương cảm nhận được thái độ lãnh đạm của cô chú nên rầu rĩ không vui, ít nói hơn hẳn.
Sau đó mẹ Tiểu Mật Phong đi vệ sinh, chỉ còn lại một mình ba cô bé.
Tiểu Mật Phong là một đứa trẻ nhanh trí, thấy vậy thì liên tục kéo ống quần ba mình, làm nũng nói muốn uống sữa chua.
Cô bé cứ mè nheo nhõng nhẽo mãi, cuối cùng ba cô bé đành phải đáp ứng đi mua, trước khi đi lại cẩn thận nhờ Mạc Hàm trông coi cô bé giúp anh ta.
Sau khi ba đi, Tiểu Mật Phong vội vàng chạy về phía Mạc Tiểu Dương.
Mạc Hàm đang muốn ngăn cản thì Tiểu Mật Phong quay lại nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn: “Dì ơi, cháu chỉ muốn được cầm tay Mạc Tiểu Dương thôi. Cháu biết mẹ cháu gạt cháu, thầy Trịnh nói là bệnh này dù ăn cơm cùng nhau cũng sẽ không có vấn đề gì hết.”
“…” Bước chân Mạc Hàm sững lại, không nói nên lời.
Tiểu Mật Phong đã chạy nhanh tới mép giường của Mạc Tiểu Dương, bàn tay nhỏ bé gầy trơ cả xương của Mạc Tiểu Dương thò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út của cô bé.
Tiểu Mật Phong nhét một con búp bê Barbie vào lòng Mạc Tiểu Dương, nói: “Mình cho mỹ nhân đến ở cùng với cậu nè.”
Mạc Tiểu Dương cúi đầu nhìn con búp bê, vẻ mặt xúc động, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên cậu bé nghĩ tới cái gì đó, liền rút tay mình về, vẻ mặt nghiêm túc: “Mình không thể tiếp xúc quá gần với cậu, sẽ khiến cậu lây bệnh.”
“Không sao đâu mà, Mạc Tiểu Dương.”
Mạc Tiểu Dương quay lưng lại với cô bé: “Không được, mình vẫn chưa khỏi bệnh.”
Tiểu Mật Phong lại chạy sang bên kia giường: “Mình không sợ.”
Trẻ con luôn nhìn nhận mọi việc theo hướng tích cực, cho dù bị bệnh, thì chắc chắn sẽ có một ngày khỏi.
Cho nên bị bệnh không đáng sợ, đáng sợ chính là phải tiêm thuốc.
Mạc Tiểu Dương vẫn trả lại búp bê cho cô bé, nhỏ giọng nói: “Sau này… cậu cho Trần Kiến Tường đóng vai ba đi.”
Tiểu Mật Phong đặt búp bê Barbie lên giường, Mạc Tiểu Dương lại trả lại.
Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, cuối cùng do cơ thể Mạc Tiểu Dương vẫn còn mệt mỏi, không thể chống đỡ được nữa nên bị thua cuộc.
Tiểu Mật Phong đau lòng chải đầu cho búp bê Barbie, trách móc: “Cậu nhìn xem, cậu làm rớt cả đầu của mỹ nữ rồi.”
Mạc Tiểu Dương: “…”
Mắt thấy ba mẹ sắp quay trở lại, Tiểu Mật Phong liếc trộm Mạc Hàm một cái, Mạc Hàm đang giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô bé nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, kiễng chân hôn lên má Mạc Tiểu Dương, cười nói: “Mình phải về đây, cậu mau chữa khỏi bệnh rồi quay lại trường học nhé. Trần Kiến Tường muốn cướp chỗ ngồi của cậu, mình đã đuổi cậu ta đi.”
Mạc Tiểu Dương ngẩn người, vẻ mặt đầy lo lắng ngay lập tức tràn ngập gió xuân.
Cậu bé nhìn Tiểu Mật Phong, rốt cuộc cũng lẳng lặng gật đầu, nở nụ cười xấu hổ.
Mạc Hàm đứng ở bên cửa sổ, rèm cửa đang bay phấp phới, cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt khiến cô không đành lòng lên tiếng cắt ngang.
Đó chính là thứ cô đã đánh mất thật lâu, vẫn luôn luôn tìm kiếm, thứ tình cảm thuần khiết nhất.