Lúc Mạc Hàm đi từ phòng rửa tay ra thì phát hiện chỗ ngồi trống không, khiến cô hơi bối rối.
Lại nghe thấy có người trong quán kêu: “Bên ngoài có người đánh nhau!” Cô thầm nghĩ không tốt, ngay lập tức xông ra ngoài.
Bên cạnh quán lẩu có một con hẻm nhỏ, bờ tường loang lổ rêu xanh. Khi Mạc Hàm chạy đến nơi thì Chu Viễn An và Lý Việt Hải đã đánh nhau loạn thành một đoàn trên đất.
Đàn ông đánh nhau không bao giờ thèm túm tóc hay bạt tai, mà nhất định phải đánh thật lớn, Chu Viễn An gặp phải tiểu bá vương Lý Việt Hải thì chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đã có vài vệt máu, Mạc Hàm vội vàng xông lên kéo Lý Việt Hải: “Dừng tay, đừng đánh nữa!”
Lý Việt Hải đẩy cô ra: “Em đừng xen vào!”
Hai tay hắn túm lấy cổ áo của Chu Viễn An, giáng một đấm thật mạnh xuống mặt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cậu ta chọc anh trước!”
Trên mặt Chu Viễn An lại xuất hiện thêm vết thương mới, Mạc Hàm tức giận quát to: “Lý Việt Hải, anh mà còn động vào anh ấy thì sau này em sẽ không bao giờ gặp anh nữa!”
Lý Việt Hải bỏ ngoài tai, lại dùng sức đẩy mạnh Chu Viễn An xuống đất.
Chu Viễn An ngã ngồi xuống một bãi nước bẩn, áo sơ mi trắng đã sớm bị bùn đất bám vào. Anh vẫn dửng dưng, dáng vẻ bình thản không hề tỏ ra đau đớn chút nào, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khoé miệng, khó khăn đứng dậy.
Mạc Hàm chắn trước người anh, trợn mắt nhìn Lý Việt Hải: “Em lặp lại lần nữa, anh dừng tay cho em!”
Lý Việt Hải không chịu: “Em tránh ra đi.”
Chu Viễn An cũng kéo cổ tay cô, đẩy cô ra sau mình: “Anh không sao đâu.”
Mạc Hàm nói: “Cậu đi xa một chút.”
Lý Việt Hải nheo mắt: “Ai cho phép cậu ta đi!”
Hai người này giỏi lắm, người xướng người hoạ, hoàn toàn không coi cô ra gì.
Mạc Hàm nổi điên: “Nhất định phải đánh đúng không?”
Cô cởi giày cao gót ra đập xuống đất, xắn tay áo lên đối mặt với Lý Việt Hải: “Bà đây bồi anh!”
Lý Việt Hải nhíu mày: “Em định làm gì?”
“Anh làm cái gì em làm cái đó!”
Lý Việt Hải nói: “Chuyện của anh với Chu Viễn An, em đừng có xía vào!”
Mạc Hàm chống nạnh, to giọng không kém: “Em không thèm quản chuyện của mấy người, nhưng anh muốn đánh anh ấy ở trước mặt em thì không được!”
Lý Việt Hải cảm thấy cô thật là quá vô lý, hét lớn: “Mạc Hàm, bọn em chia tay rồi đó!”
Mạc Hàm vẫn kiên quyết: “Chia tay rồi thì cũng vẫn là bạn trai cũ, anh nhất định muốn cãi nhau ở đây thì đừng trách em không nể tình bạn.”
Lời này quá nặng, Lý Việt Hải đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, các người giỏi lắm, tôi đây chính là người ngoài, việc quái gì phải lo mấy việc vớ vẩn?”
Hắn nói xong thì trợn mắt trừng Chu Viễn An một cái, sau đó xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Mạc Hàm đưa mắt nhìn hắn đi xa, quay đầu lại quan sát Chu Viễn An, vẻ mặt u ám: “Không sao chứ?”
Chu Viễn An khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Hai người quay trở lại quán lẩu, Mạc Hàm xách túi của mình lên, hôm nay trùng hợp làm sao cô lại mang theo thuốc mỡ, có thể sử dụng.
Cô tìm một lúc trong túc xách, móc hộp thuốc ra ném cho Chu Viễn An: “Cầm đi, về nhà tự bôi.”
Chu Viễn An cúi đầu nhìn hộp thuốc nhỏ màu xanh trong tay mình, nhất thời chìm vào dòng suy nghĩ.
Vẫn là nó, dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay về tay anh.
Gặp phải chuyện mất hứng như vậy thì chẳng còn tâm tình nào ăn lẩu nữa, Mạc Hàm đi tính tiền rồi ra về luôn, Chu Viễn An đi theo sau cô.
Hai người đứng bên ngã tư đường, nhìn dòng xe cộ qua lại không dứt, đột nhiên chuông điện thoại của Mạc Hàm vang lên.
Cô lấy ra nghe máy.
“A lô? Triệu Phưởng, tối nay tôi không rảnh, để hôm khác hẵng nói.”
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, cô cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Chu Viễn An, nhướng mày hỏi: “Tại sao cậu không đánh trả?”
Chu Viễn An mím môi không nói.
“Hửm?”
“…”
“Nói đi.”
“…”
Mạc Hàm thật muốn bổ đầu anh ra nhìn thử: “Hỏi cậu đó mồm đâu, có phải bị ngu không vậy, phí công bị đánh?”
Sau khi yên lặng hồi lâu, Chu Viễn An mới nói: “Đây là những gì anh nợ em.”
“Cậu không nợ tôi.” Mạc Hàm nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng tưởng tôi không biết rõ những suy tính trong lòng cậu, cậu biết là nhất định tôi sẽ giúp bên nào yếu thế, muốn tranh thủ sự đồng tình sao?”
“…” Chu Viễn An bị cô nói không cãi được.
Không cho anh cơ hội giải thích, Mạc Hàm giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, nhanh chóng nhét anh vào rồi đóng cửa xe.
Cô đứng bên ngoài, khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Chu Viễn An, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi thì phải, tiếp tục làm bạn bè không có nghĩa là cho cậu cơ hội quay lại, nếu như cậu vẫn cứ luôn làm những chuyện kiểu này thì sau này tôi sẽ luôn né tránh cậu.”
Chu Viễn An hơi há miệng, anh hiểu từng lời nói của Mạc Hàm, thế nhưng không biết phải đáp lại ra sao.
Mạc Hàm nói chậm lại: “Đi về nhà đi, hãy tự biết ăn nói có chừng mực, về sau nếu xảy ra chuyện như vậy tôi sẽ không giúp cậu nữa.”
Chu Viễn An đè cửa sổ xuống, nhưng chỉ mấp máy được mấy câu: “Mạc Hàm, đàn guitar…”
Mạc Hàm ngắt lời anh: “Tôi không cần.”
Cô đi đến ghế trước, cúi người xuống nói với tài xế: “Bác tài, có thể đi rồi.”
Tài xế ngơ ngác: “Vẫn chưa nói địa chỉ mà?”
Mạc Hàm nói: “Đi đâu cũng được, tốt nhất là đưa đến Mỹ luôn đi.”
Chu Viễn An: “…”
***
Không may làm sao, trưa hôm nay ba Chu về nhà lấy giấy tờ thì đúng lúc đụng phải Chu Viễn An.
Hai cha con gặp nhau trước cửa, đối mặt nhìn nhau hai giây, ba Chu lập tức giận tái mặt: “Con vừa đi đâu?”
Chu Viễn An nói: “Tiễn mẹ.”
Ba Chu hừ lạnh, vạch trần anh: “Máy bay của mẹ con đến Phu Châu từ lâu rồi, thế mà giờ con vẫn chưa về đến nhà?”
Chu Viễn An không trả lời được, lại trầm mặc theo thói quen.
Ba Chu trừng mắt nhìn anh, lúc này mới để ý thấy hốc mắt của anh bầm tím, liền nhíu mày: “Mặt con làm sao mà bị thương?”
Chu Viễn An không chịu nói.
“Ra ngoài đánh nhau?”
“…”
Ba Chu hỏi đi hỏi lại, Chu Viễn An vẫn chỉ nói không sao.
Ba Chu chỉ vào đầu anh: “Được lắm, con càng ngày càng giỏi, đứng im ở chỗ này cho ba!”
Ba Chu cởi giày, hấp tấp đi qua phòng khách, đi thẳng vào phòng Chu Viễn An.
Không biết ông đang lục tìm cái gì mà gây ra động tĩnh rất lớn, vài phút sau mới bước ra, ném mạnh đống đồ vật xuống chân Chu Viễn An.
“Con nói xem, đây là cái gì?”
Đương nhiên không cần Chu Viễn An nói ông cũng biết đó là thuốc lá, hầu kết anh hơi cử động: “Để tiếp khách.”
Lời giải thích này nghe cũng hợp lý, ba Chu vừa nhìn về phía mấy cái áo mưa nằm rải rác bên chân Chu Viễn An thì mặt liền chuyển xanh tím.
Mặc dù ở xã hội hiện đại đã sớm coi chuyện quan hệ nam nữ là việc bình thường, là bản năng của con người, thế nhưng đối với đứa con trai mình luôn nghiêm khắc dạy dỗ thì ở cái tuổi này mà làm những chuyện không thích hợp chính là suy đồi đạo đức.
Chu Viễn An cũng khẽ nghiêng mặt đi, không nhìn đến.
Ba Chu đau lòng hỏi: “Con ra ngoài làm loạn?”
“Không phải.”
“Vậy là ai?”
“… Mạc Hàm.”
“Không có người khác?”
“Vâng.”
Ba Chu khẽ thở phào, sau đó lại dùng ngón tay ấn mạnh vào đầu anh, không thể kìm nỗi tức giận: “Ba thấy con bị trúng tà rồi, thích ai không thích, sao lại đi thích cái đứa con gái lắm tai tiếng như thế, cưới về không phải sẽ khiến người ta cười cho rụng răng sao? Con cố tình muốn ba tức chết đúng không?!”
Thời gian trước đây chuyện của Mạc Hàm rất ầm ĩ, đến ba Chu cũng nghe được ít nhiều.
Chu Viễn An bảo vệ cô: “Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ tự nhiên gây sự với người khác, tất cả đều là do dư luận ác ý đặt điều.”
“Ba không cần biết dư luận thế nào!” Ba Chu phất tay, gán chặt tội danh lên người Mạc Hàm: “Tóm lại tiếng tăm của nó quá tệ, con ở với nó chỉ khiến bản thân ngày càng sa ngã, lại còn dính vào mấy thói quen bất lương này.”
Ba Chu mở nắp thùng rác, ném tất cả những thứ kia vào, tức giận nói: “Lần này nhất định phải chia tay cho ba!”
***
Ngày hôm sau, không nghi ngờ gì Chu Viễn An lại bị nhốt trong nhà.
Nhân cơ hội này ba Chu cũng xin phép nghỉ đông, ở nhà thời thời khắc khắc trông chừng Chu Viễn An, một chọi một nghiêm khắc giáo dục giúp anh sớm quay đầu.
Chu Viễn An không có chỗ để đi, cả ngày ở trong phòng lật sách, nhưng vẫn không thể nào tĩnh tâm.
Nhiều lần nhìn vào chiếc điện thoại nằm yên tĩnh trên mặt bàn, anh muốn liên lạc với Mạc Hàm, nhưng lại nhớ đến những lời cô đã nói, vì thế hơi sợ hãi.
Mãi đến buổi tối, anh vẫn không nhịn được mà gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Hàm.
Tiếng chuông reo rất lâu, Mạc Hàm không nhận.
Chu Viễn An ngồi im ở trên ghế, đầu óc hỗn loạn.
Chờ đến lúc anh phản ứng lại thì trời đã tối đen, căn phòng bị bóng tối bao phủ, không có chút ánh sáng nào.
Chớp mắt một ngày đã lại kết thúc, thật là trở tay không kịp.
Chu Viễn An bật đèn bàn, xem đồng hồ, đã hơn mười rưỡi đêm nhưng anh chẳng hề buồn ngủ.
Ánh mắt chuyển sang phía cây đàn guitar mới tinh đang dựng trong góc tường, anh hơi do dự, sau đó chậm rãi đi về phía đó.
Một tay cầm đầu đàn đặt nó nằm ngang lên mặt bàn, tay kia cầm chiếc tua vít.
Giơ tay lên tháo ra, phá huỷ.
Tốc độc của anh rất nhanh, dây đàn, ván gỗ, đinh ốc, lò xo… từng thứ một bị tháo xuống, rơi liểng xiểng trên bàn.
Sau khi tháo xong, anh nhìn qua mặt bàn bừa bộn, ánh mắt trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, anh đứng lên, lại bắt đầu lắp ráp lại.
Ánh mắt Chu Viễn An sáng rực, từng linh kiện giống như dao phẫu thuật được đặt ở vị trí chính xác, thao tác của anh càng ngày càng điêu luyện, tốc độ nhanh đến xuất thần.
Tựa như bị một loại chấp niệm không tên thôi thúc, kim đồng hồ tích tắc quay không biết bao nhiêu vòng, thế nhưng tinh thần của anh càng ngày càng tỉnh táo, mãi đến khi rạng sáng hai ba giờ vẫn không muốn ngừng nghỉ.
Gió đêm vỗ vào cửa sổ, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, ánh đèn vàng đem cái bóng của anh kéo dài trên vách tường. Sườn mặt khổng lồ chìm trong bóng tối kiên nghị, đầy nhiệt huyết.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tiếng chim sẻ vang lên ngoài cửa sổ, nửa người Chu Viễn An nằm sấp ở trên bàn, đầu ngón tay khẽ giật giật.
Ánh mặt trời mang theo nhiệt độ đầu xuân chiếu vào khung cửa sổ, rọi vào trong phòng, một số ít rơi trên trán của anh.
Khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng phân thành hai nửa sáng tối, mái tóc đen như sa tanh được phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt. Lông mày như vẽ, tăm tối hơn cả biển sâu.
Anh định đứng lên, nhưng lại phát hiện thấy hai chân thậm chí cả bả vai đều tê dại. Đợi một lát, anh cắn răng gắng sức di chuyển, rốt cuộc mới từ từ khôi phục.
Cây đàn guitar trên bàn đã được hoàn thiện một phần mười, anh không nhớ tối hôm qua mình ngủ lúc nào, có lẽ còn muộn hơn cả mặt trăng.
Đúng lúc đó ba Chu gõ cửa, mang bữa sáng vào.
Lần này ba Chu xin nghỉ đông một tuần lễ, có thời gian nói chuyện thật nhiều với Chu Viễn An.
Sau khi rửa mặt, Chu Viễn An lại gọi điện thoại cho Mạc Hàm, nhưng cô vẫn không nhận.
Anh vẫn không từ bỏ ý định, nhịn đến buổi trưa lại gọi cho cô lần nữa, kết quả không có gì thay đổi, cô không nghe máy.
Đã đến nước này thì Chu Viễn An cũng không cần quan tâm đến cái gì khác, chẳng sợ quấy rầy người ta. Anh liền gọi điện hết cho mấy người A Phong, Đại K, Vương Lâm, thế nhưng đều chỉ nhận được câu trả lời là không biết Mạc Hàm ở đâu.
Có lẽ là thực sự không biết, cũng có lẽ là cố ý che giấu.
Chu Viễn An không nhụt chí quay trở về chỗ ngồi, không có chuyện gì làm nên lại tiếp tục ngồi lắp ráp đàn guitar.
Đã ngồi thì ngồi luôn một mạch đến tận chiều tối, ngồi đến khi mắt anh khô khốc đau rát, lúc này mới đành phải ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một lát, nhìn ra phong cảnh bên ngoài để điều hoà mắt.
Bất giác thất thần, đến lúc hồi tỉnh thì anh đã thấy điện thoại nằm trong lòng bàn tay tự bao giờ.
Chu Viễn An lại ấn xuống dãy số quen thuộc kia, vẫn như thường lệ chỉ nhận được thông báo tắt máy.
Anh thở dài một hơi.
Trong biển người mênh mông, chỉ cần cô muốn tránh né, thì gần như anh sẽ không thể nào tìm được dấu vết của cô.
Không biết cô đã đi đến nơi nào, có lẽ là cao chạy xa bay, có lẽ là trốn trong cái xó xỉnh u ám nào đó, tóm lại đều là những nơi không có anh.
Con người không giống đồ vật, vì có tình cảm nên không thể nắm được trong lòng bàn tay, không phải chỉ cần phá huỷ là có thể làm lại.
Bây giờ anh chỉ có một sự lựa chọn, đó là: Kiên nhẫn.
Tối nay chẳng hiểu sao Chu Viễn An lại cảm thấy rất uể oải, không có chút tâm tình nào để tiếp tục hoàn thành cây đàn guitar kia. Anh vẫn thức đêm như cũ, nhưng dành tất cả thời gian cho việc xem lại những video Mạc Hàm biểu diễn trong cuộc thi trước đây.
Quãng thời gian đó anh luôn bận rộn đến tối tăm mặt mũi, hai lần Mạc Hàm đến Bắc Kinh ghi hình, anh cũng không thể đến để cổ vũ cho cô.
“Nơi xa có Viễn An” – bài hát này anh đã nghe không dưới trăm lần, mỗi lần đều vô cùng xúc động.
Viễn An ở nơi xa.
Anh hãy cho em biết.
Liệu anh có thể ở mãi bên em, bảo vệ em một đời bình an?
Lời cuối cùng của bài hát cứ lặp đi lặp lại bên tai anh, đã từng là những tâm tình ngọt ngào, bây giờ lại biến thành những lời không ngừng công kích trách móc, xoáy sâu vào trái tim anh.
Con người luôn chứa đựng những mâu thuẫn kỳ lạ, khi vết sẹo trong lòng chuẩn bị khép vảy thì lại cứ muốn quay lại kích thích nó. Giống như hiện tại anh đang nghe đi nghe lại bài hát này không biết mệt mỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh mái tóc dài và đôi chân trần của Mạc Hàm, trái tim dù đau đớn nhưng cũng thật vui vẻ.
***
Sáng hôm sau, lúc ba Chu ra ngoài mua thức ăn, khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Chu Viễn An cũng bắt đầu chuẩn bị, anh thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, đi giày chạy bộ.
Anh mặc một thân quần áo đơn giản đi ra ngoài lan can nhìn xuống dưới lầu, thấy xe cộ và người qua lại đều trở nên nhỏ xíu. Đứng trên tầng mười, nếu ai sợ độ cao chắc chắn lúc này sẽ hoa mắt chóng mặt.
Chu Viễn An nhanh nhẹn leo lên bể nước, giẫm một chân lên cửa sổ, sau đó đứng cả người lên.
Từ đây đến lan can nhà hàng xóm đại khái cách nhau khoảng hơn một mét, ở giữa là quạt gió của điều hoà, còn lại là khoảng không, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.
Chu Viễn An cũng là bị ép đến bước đường cùng, nếu không sẽ không bất chấp làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Anh giơ một chân lên kiểm tra độ chắc chắn của giá đỡ quạt gió, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới dồn hết trọng tâm lên cái chân đó.
Cách nhà hàng xóm càng lúc càng gần, anh bám vào vách tường, cẩn thận đứng lên, di chuyển từng bước nhỏ.
Đột nhiên quạt gió khẽ đung đưa, không biết có phải tại gió hôm nay rất to không. Chu Viễn An cố gắng giữ thăng bằng, không dám sơ suất, anh không thể ngã xuống được.
Bảo vệ đi tuần ở dưới lầu phát hiện ra Chu Viễn An, vội vàng hét nguy hiểm, giơ loa lên miệng quát to bắt anh dừng lại.
Dần dà người đi đường ở bên dưới bắt đầu xúm lại, tiếng bàn tán xôn xao, thậm chí còn có người khuyên anh đừng nên nghĩ quẩn mà tự vẫn.
Chu Viễn An không hiểu rốt cuộc mấy người bên dưới đang gào thét cái gì, nếu như anh thực sự muốn nhảy lầu thì cần gì phải tốn công tốn sức thế này, cứ thế nhảy luôn xuống không phải là xong chuyện sao.
Lúc hai chân vững vàng đáp xuống ban công nhà hàng xóm, cuối cùng thì Chu Viễn An cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trên trán anh đã sớm rịn một tầng mồ hôi.
Anh cởi giày đi vào trong phòng khách, bác gái hàng xóm đang ngồi gặm dưa hấu xem ti vi, đột nhiên nhìn thấy Chu Viễn An từ trên trời rơi xuống thì hoảng sợ hét lên một tiếng, đánh rơi vỏ dưa xuống đất.
Chu Viễn An cúi đầu thật thấp chào bà, nói câu xin lỗi: “Thật xin lỗi, cháu là người ở cách vách nhà cô, do cửa nhà bị khoá trái nên muốn đi nhờ qua cửa nhà cô.”
Bác gái vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, ngây ngốc gật đầu, giơ tay chỉ ra cửa: “Ừ, ở bên kia…”
***
Có lẽ gần đây Chu Viễn An nên thắp hương để bớt xui xẻo.
Anh ra khỏi tiểu khu, mới đi được một đoạn thì lại đụng trúng ngay ba Chu đi mua thức ăn về, muốn tránh cũng không kịp nữa.
Chu Viễn An xoay người đi sang hướng khác, lẩn trốn vào trong đoàn người qua lại.
“Chu Viễn An! Đứng lại!” Sát ngay đằng sau lưng có người kêu lớn.
Chu Viễn An giả bộ như không nghe thấy gì, bước chân càng lúc càng nhanh, đi như chạy.
“Con có nghe thấy không!!”
“Chu Viễn An, con thử chạy nữa xem!”
Ba Chu đuổi kịp, tóm được bả vai anh.
Dù như vậy cũng không thể ngăn được Chu Viễn An, anh kéo luôn cả ba Chu tiếp tục đi về phía trước.
Ba Chu gắt gao túm chặt tay anh, liều cái mạng già: “Con vẫn còn muốn đi?! Con dừng ngay lại cho ba!”
Chu Viễn An vẫn cố chấp như trâu, kéo kiểu gì cũng không được. Anh dùng sức quá mạnh khiến ba Chu lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Chu Viễn An vội vàng đỡ ông, ba Chu tức giận, đẩy anh ra.
Chu Viễn An dừng bước, đứng im ở bên cạnh. Sau khi xác định chắc chắn ba Chu không có việc gì, anh mới thấp giọng nói: “Ba, ba cứ về trước đi, con sẽ quay lại nhanh thôi.”
Ba Chu đã quá mệt mỏi với tiền đồ của anh: “Con thử nhìn lại con đi, chỉ vì một đứa con gái mà tự biến mình thành cái dạng này sao? Con có thấy mất mặt không hả?!”
Chu Viễn An bình thản: “Con đang rất tốt.”
“Nếu muốn thì con cứ tiếp tục náo loạn đi, dù sao thì ba cũng tuyệt đối không đồng ý! Cứ thử xem trong hai chúng ta ai sẽ phải chịu thua trước, nếu như con dám cưới con bé đó thì ba cũng không cần đứa con trai này nữa!”
Ánh mắt Chu Viễn An chết lặng, trào lên một nỗi bi thương: “Tại sao?”
Ba Chu trợn mắt: “Ai mà muốn có một đứa con dâu lai lịch bất minh chứ? Thứ nhất, nhân phẩm con bé đó không được!”
“Ba chưa từng tiếp xúc với cô ấy, vì sao có thể chắc chắn như vậy?”
“Ba dạy nó ba năm trời mà còn chưa rõ cái tiếng xấu của nó hay sao?!” Ba Chu cất giọng nghiêm nghị: “Ba cũng đã xem qua hết mấy video trên mạng rồi, nhất định là đầu con bị hỏng rồi nên mới si mê cái loại người đó!”
Chu Viễn An rũ mắt, trầm mặc một lát mới mở miệng: “Ba, nếu như mẹ bị người ta chụp lén, rồi bị người ta ác ý bịa chuyện để gièm pha. Chẳng lẽ ba cũng sẽ tin những lời đồn ấy, sẽ cảm thấy mẹ không tuân thủ nữ tắc, sẽ ly hôn với mẹ sao?”
Ba Chu bị anh nói thì nghẹn họng, tức đến đỏ bừng mặt, không chút nghĩ ngợi giáng cho anh một cái tát: “Cái đồ bất hiếu!”