Chiếc Ô

Chương 62: “Vậy là không phải anh đang đơn phương rồi.”



Biên tập: B3

Mạc Hàm đã được gia nhập ban đối ngoại của hội sinh viên đúng như mong muốn, năm học mới vừa bắt đầu nên có nhiều công việc bận rộn, vì để được cộng thêm điểm học phần mà cô đã dùng hết khả năng để thể hiện mình, bất kể chuyện gì cũng đều xung phong làm.

Hội sinh viên thường xuyên có rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ, nhưng mà Mạc Hàm chỉ là một thành viên cấp thấp, bình thường chỉ được tham dự những cuộc họp nội bộ của ban, nên không lo đụng phải hai đại oan gia Chu Viễn An và Lâm Đoá Nhi.

Chu Viễn An vẫn thường xuyên hẹn gặp Mạc Hàm, ban đầu Mạc Hàm không phản ứng lại, nhưng sau đó anh nói muốn đền giày cao gót cho cô, lúc này cô mới đồng ý.

Người này quả thực quá giảo hoạt, nói là trong một lần không có được nhiều tiền như vậy, nên đã bảo với cô là sẽ chia ra để trả, mỗi tuần mang cho cô hai đôi.

Vì thế cuối tuần nào Mạc Hàm cũng phải bớt chút thời gian cùng ăn cơm với anh, Chu Viễn An còn cố ý câu giờ, trước khi ăn cơm đưa một đôi, sau khi ăn xong mới đưa đôi còn lại, lúc nào cũng rề rà đến tận bữa trà chiều mới bằng lòng cho cô đi.

Mặt anh càng ngày càng dày, càng ngày càng không biết xấu hổ, mỗi lần Mạc Hàm kiếm cớ nói muốn kết thúc nhanh để về nhà nghỉ trưa, anh luôn thủng thẳng đáp: “Ở bên anh chính là đang nghỉ trưa.”

Mạc Hàm thật muốn một búa đập chết anh.

Cô càng cố gắng nén giận thì anh càng bình tĩnh, cười nói tự nhiên, cố ý khiến cho cô tức nghẹn.

Thật vất vả chịu đựng tròn một tháng, sau khi nhận đủ tám đôi giày cao gót, rốt cuộc Mạc Hàm không cần bị Chu Viễn An nắm đằng chuôi để ép gặp mặt nữa.

***

Tháng mười vừa đến, Hoa Kỳ X bắt đầu bước vào kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn.

Ngay từ năm thứ nhất Mạc Hàm và mấy cô bạn chung phòng ký túc đã lên kế hoạch cùng đi du lịch với nhau, nhưng do bận học nên chưa thực hiện được. Lần này ngay cả kinh phí các cô cũng đã chuẩn bị xong, định là trước tiên sẽ đến Phu Châu chơi hai ngày, sau đó dọc theo thành phố đi hết một vòng Hoa Nam.

Thời gian trước Mạc Hàm bận rộn tối tăm mặt mày không được nghỉ ngơi, nhân cơ hội này cũng muốn thả lỏng một chút, lần trước đến Phu Châu không được ngắm mặt trời mọc, lần này quay lại coi như để bù đắp.

Trong lúc vô tình Mạc Hàm đã tiết lộ lộ trình kỳ nghỉ của mình với Đại K, một đám mấy tên thanh niên chưa từng được tới biển, nhất định ầm ĩ đòi đi cùng, bắt Mạc Hàm phải hỗ trợ thu xếp lập thành đoàn để cùng đi.

Mạc Hàm đành phải bất đắc dĩ hỏi qua ý kiến của mấy người bạn cùng phòng, mấy nữ sinh đều là hoa chưa có chủ, đều rất thoải mái vì thế sảng khoái đồng ý.

Việc này liền cứ như vậy mà quyết định, ngoại trừ Mạc Hàm thì mấy người còn lại vừa đủ ba nam ba nữ, có đôi có cặp, mỗi cô gái có một phu khuân vác riêng.

Mặt còn chưa được thấy nhưng bọn họ đã lập một group chat trên mạng, mỗi ngày sau khi tan học đều cùng vào thảo luận sôi nổi, khí thế ngất trời, điện thoại rung liên tục, gần như sắp thực sự thành đôi đến nơi.

***

Ngày lên đường hôm đó, thời tiết không tốt chút nào, sau giờ ngọ trời lại bắt đầu đổ mưa.

Sau khi tan học, Mạc Hàm và mấy người bạn cùng phòng trực tiếp đi thẳng ra nhà ga, thời gian tương đối gấp gáp, vừa xuống xe buýt các cô đã phải cắm đầu chạy thật nhanh, vọt đến cửa soát vé.

Chỉ còn mười mấy phút nữa là cửa soát vé sẽ đóng thế nhưng vẫn còn một hàng người dài đang xếp hàng.

Mấy người trong ban nhạc đứng xếp hàng ở phía đuôi cất tiếng gọi các cô thật to, vô cùng hưng phấn.

Mạc Hàm đang muốn đi tới thì đột nhiên trông thấy Chu Viễn An cũng đứng chung một chỗ với mấy người kia. Chẳng hiểu sao anh lại đeo khẩu trang, cho nên lúc đầu cô mới không chú ý tới.

Cô vô thức nhíu mày, tại sao nhìn kiểu gì cũng không giống như là vô tình gặp gỡ nhỉ.

Mạc Hàm đi đến trước mặt mấy người họ, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Viễn An, trực tiếp hỏi: “Anh cũng đi Phu Châu?”

Chu Viễn An gật đầu: “Ừ.”

Mạc Hàm hùng hổ hăm doạ: “Về nhà hay là đi theo bọn tôi?”

Chu Viễn An nói: “Vừa về nhà cũng vừa đi cùng với các em.”

Mạc Hàm bất mãn vô cùng: “Là ai nói cho anh biết chuyện chúng tôi đi du lịch?”

Vấn đề này không thể nói, Chu Viễn An ấp úng không lên tiếng.

Cô quét ánh mắt sắc bén sang phía bên cạnh, ba người lập tức đứng nghiêm, sống lưng ưỡn thẳng tắp.

Vương Lâm cười nịnh nọt: “Không phải là bọn tôi đây lo cậu chỉ có một mình sẽ cô đơn sao, thế nên mới kêu Tiểu An tới bồi cậu mà.”

Mạc Hàm tức giận hừ lạnh, một mình đeo ba lô đi sang một bên.

Mấy người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng Đại K rón ra rón rén đi theo, nhỏ giọng nói: “Mạc gia đừng nóng giận nha, trước mặt nhiều người như vậy mà đuổi Tiểu An đi thì cậu ta sẽ khó xử.”

Mạc Hàm biết rõ từ trước đến nay Đại K luôn bất hoà với Chu Viễn An, không bao giờ có chuyện tự nhiên hắn lại đi nói đỡ cho anh.

Cô lạnh mắt trừng hắn: “Rốt cuộc anh ta đã cho các cậu lợi ích gì?”

Ban đầu Đại K nói xin lỗi với cô, sau đó ngập ngừng nửa ngày mới chịu nói: “Tiểu An nói sau khi đến Phu Châu sẽ giới thiệu cho bọn tôi mấy cô em xinh đẹp.”

Mạc Hàm hít sâu một hơi, hận không thể cốc cho hắn một phát vào đầu: “Không phải mấy hôm trước cậu còn nói với tôi là cảm thấy Liêu Quyên rất tốt sao?!”

Đại K gãi gãi đầu, cười ngây ngô: “Vẫn chưa quyết định điều gì mà, thêm em gái cũng đâu có sao.”

Đức hạnh của đàn ông đều thúi như nhau, Mạc Hàm hung tợn đạp cho hắn một cước: “Đi ra chỗ khác, chướng mắt!”

Lúc đến lượt soát vé, Mạc Hàm vẫn khó chịu đứng một mình một góc, ai đến khuyên cũng không được.

Không lâu sau, đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, là Triệu Phưởng gọi đến.

Mạc Hàm nhận điện thoại, đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ầm ĩ, Triệu Phưởng gân giọng hô to: “Mạc nữ thần! Mau giúp đỡ anh!”

Mạc Hàm nói: “Anh làm sao?”

“Anh tới đón em gái anh tan học, em ấy vừa nghe nói là tuần này em không đến chơi thì liền nổi giận không chịu về.”

“Anh thử lừa em ấy xem sao?”

“Em ấy nhất định không chịu tin, bây giờ cứ ôm chặt cột cờ ở sân trường, khuyên kiểu gì cũng bất động, anh thực sự không thể giải quyết được!”

Mạc Hàm im lặng mấy giây.

Triệu Phưởng cầu xin: “Mạc nữ thần, em phải đích thân ra tay!”

Mạc Hàm cảm thấy đau hết cả đầu, xoa xoa mi tâm: “Triệu Phưởng, anh đúng là biết chọn thời gian, bây giờ em phải đi du lịch, đang xếp hàng chuẩn bị lên tàu rồi.”

Bên kia luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải anh cố tình quấy rầy kỳ nghỉ của em đâu, chờ khi đưa được em gái anh về nhà thì anh sẽ ngay lập tức đặt vé máy bay cho em.”

Mạc Hàm thở dài, quay đầu nhìn về phía mọi người đang soát vé, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, bây giờ em sẽ qua.”

Cúp điện thoại, Mạc Hàm đi đến trước mặt Liêu Quyên, nói qua tình hình với mấy cô ấy để mấy cô ấy đi trước, ngày mai cô sẽ đuổi theo.

Sau đó Mạc Hàm cứ như vậy đi thẳng không quay đầu lại, mấy tên con trai không rõ tình huống, rối rít sững sờ đứng tại chỗ.

Đại K vội vàng đuổi theo, hỏi: “Mạc gia cậu đi đâu vậy?”

Mạc Hàm bước thật nhanh: “Về nhà.”

“Hả?” Đại K giật mình: “Cậu không đi sao?”

“Không đi nữa.” Mạc Hàm nhướn mày, cố tình doạ hắn: “Ai bảo các cậu tự ý gọi Chu Viễn An tới, có anh ta thì không có tôi.”

Mắt thấy sắp đi qua cửa an ninh, Đại K đành phải dừng bước, luống cuống nhìn theo bóng Mạc Hàm nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi ga tàu hoả, Mạc Hàm bị cơn mưa giữ chân.

Người xếp hàng chờ xe taxi dài dằng dặc, Mạc Hàm không có nhiều thời gian để chờ, nhưng trạm xe buýt cách chỗ này mấy phút đi bộ, trước khi lên được xe thì người cô cũng ướt như chuột lột rồi.

Đang lúc không biết làm sao thì đột nhiên cô nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.

Mạc Hàm biết anh sẽ đuổi theo nên cũng không kinh ngạc.

Chu Viễn An khó khăn lách qua đám đông, dừng ở bên cạnh cô, hơi thở gấp gáp: “Mạc Hàm, em không đi nữa hả?”

Mạc Hàm lạnh lùng ừ một tiếng.

“Tại sao?”

“Không muốn đi thì không đi, cần gì lý do.” Cô có chút mất kiên nhẫn.

“Tại anh hả?”

“…”

Chu Viễn An mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ em… chán ghét anh đến vậy sao?”

Mạc Hàm đút hai tay vào túi áo, không quan tâm: “Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Chu Viễn An nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Mấy giây sau, anh lấy vé tàu ra, xé nát ngay trước mặt cô, rồi ném vào trong thùng rác.

“Như vậy được chưa?”

Mạc Hàm quay đầu lại nhìn anh, sau đó thờ ơ thu hồi tầm mắt.

Chu Viễn An nói: “Em đi chơi đi, hưởng thụ kỳ nghỉ thật vui vẻ, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

“…”

“Được không?”

Mạc Hàm không tiếp lời, thấy mưa bắt đầu nhỏ dần, cô giơ hai tay lên ôm đầu cắn răng chạy vọt vào trong màn mưa.

Chạy được mấy bước thì Chu Viễn An đuổi kịp, một cái ô đen rộng lớn che lên đỉnh đầu cô.

Hai người đứng lại giữa đường, Mạc Hàm quay đầu trừng anh: “Anh làm cái gì đó?”

Chu Viễn An nói: “Anh cũng đến trạm xe buýt.”

“Không phải vừa nói là sẽ không quấy rầy tôi nữa sao?”

“Vé tàu xé mất rồi, anh không lên tàu được nữa.”

Hai người gây cản trở xe cộ qua lại, xe trên đường không ngừng bóp còi thúc giục, Mạc Hàm nhíu mày đẩy đẩy Chu Viễn An: “Đi trước đã, có gì nói sau.”

Hai người đi dưới màn mưa đến trạm xe buýt, đúng lúc đón được chuyến xe Mạc Hàm muốn ngồi.

Sau khi lên xe, Chu Viễn An vẫn theo sát cô không rời: “Chiếc xe này không chạy qua nhà em, em muốn đi đâu?”

Mạc Hàm cảm thấy phiền phức: “Sao anh còn đi theo tôi?”

“Em không mang ô, anh đưa em về đến nhà rồi đi.”

“Không cần.” Mạc Hàm hơi suy nghĩ, ngay sau đó thay đổi chủ ý: “Anh có thể đưa ô cho tôi, sau đó anh rời đi.”

“Vậy anh làm thế nào?”

“Dầm mưa chứ sao.”

“Không được.” Ngón tay Chu Viễn An chỉ vào chiếc khẩu trang trên mũi mình: “Anh đang bị cảm.”

Mạc Hàm liếc mắt, sau đó khoanh tay quay đầu sang một bên.

***

Xe buýt chở đầy người bắt đầu lên đường, từ đây đến trường của em gái Triệu Phưởng chỉ cách khoảng bảy, tám trạm xe, Mạc Hàm đã qua đó hai lần nên vẫn nhớ đường đi.

Sau khi xuống xe còn phải đi bộ thêm một đoạn, dọc đường đi Chu Viễn An chỉ im lặng che ô, Mạc Hàm cảm nhận được rõ ràng tâm tình sa sút của anh, mỗi lần liếc qua đều nhìn thấy khoé miệng anh rũ xuống, đôi mắt ẩn giấu dưới tóc mái, không thể nhìn thấy biểu tình.

Anh tự nguyện đi theo tìm khổ, cô còn có thể nói thêm cái gì.

Lúc gặp được Triệu Phưởng, quả nhiên em gái hắn vẫn giống như con gấu túi ôm chặt lấy cột cờ không chịu buông tay.

Triệu Phưởng thấy Mạc Hàm thì như nhìn thấy Bồ Tát sống, chỉ còn kém mức quỳ xuống: “Ui da Mạc nữ thần em đã tới! Mau mau đến dụ dỗ em gái anh!”

Hắn nói xong thì chú ý tới Chu Viễn An đứng sau lưng Mạc Hàm, nghi ngờ ồ lên một tiếng: “Tại sao bạn trai em cũng tới?”

Mạc Hàm không đếm xỉa gì đến câu hỏi của hắn, trực tiếp đi thẳng về phía em gái hắn.

Đây là tiểu công chúa của nhà họ Triệu, tính cách vô cùng kiêu căng ngang ngược, chỉ cần cô bé không vui thì không ai dám động chạm.

Thấy Mạc Hàm, rốt cuộc tiểu công chúa mới dịu lại, mếu máo đáng thương gọi tên cô.

Mạc Hàm cũng không hiểu tại sao mình lại có duyên với trẻ con như thế, sau khi nhẹ nhàng dỗ dành một phen, lại đồng ý hát cho cô bé nghe, cùng chơi với cô bé, lúc này Triệu công chúa mới cam tâm tình nguyện đi về nhà.

Mấy người cùng ngồi lên xe của Triệu Phưởng, Chu Viễn An ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Mạc Hàm và Triệu công chúa ngồi ở ghế sau.

Nỗi buồn của trẻ nhỏ đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi náo loạn một hồi thì cô bé mệt rã rời, nằm im trong lòng Mạc Hàm vài phút đã lim dim nhắm hai mắt lại.

Vỗ về được tiểu tổ tông này khiến Triệu Phưởng phục sát đất, dù đang lái xe cũng vẫn không quên quay đầu lại phía sau cảm kích Mạc Hàm: “May mà hôm nay có em đó Mạc nữ thần à, đại ân đại đức không thể không báo đáp, sau này bất kể chuyện gì, chỉ cần em kêu một tiếng thì anh sẽ đến ngay!”

Hắn vẫn luôn thích nói quá lên như vậy, Mạc Hàm sớm đã quen nên không để trong lòng.

Sau khi đưa Triệu công chúa ngủ say về đến nhà, Triệu Phưởng liền đưa Mạc Hàm trở về.

Náo loạn một hồi cũng khiến Mạc Hàm hơi mệt mỏi, không muốn lên đường đuổi theo mọi người ngay, cứ về nhà ngủ một giấc trước đã, có gì tính sau.

Bệnh tình của Chu Viễn An không ổn lắm, có lẽ là do cơ thể bị nhiễm lạnh, sau khi xuống xe ho càng ngày càng dữ dội, thế nhưng anh vẫn nhất định muốn đưa Mạc Hàm đến tận cửa nhà rồi mới chịu rời đi.

Mạc Hàm thấy tiếng ho của anh còn yếu ớt hơn cả Lâm muội muội, không nhịn được lại mắng: “Cơ thể như thế này mà còn muốn đi du lịch cùng với bọn tôi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chu Viễn An không hề oán giận, chỉ che miệng tiếp tục ho khan.

Anh khàn giọng hỏi: “Người vừa đưa chúng ta về là ai vậy?”

Mạc Hàm nói: “Anh đã từng gặp rồi, là con nhà giàu muốn mời tôi ăn cơm lần trước.”

Chu Viễn An nhớ lại, gật đầu một cái, rồi lại hỏi: “Các em trở thành bạn bè từ khi nào thế?”

Mạc Hàm lời ít ý nhiều: “Lần trước tôi lên cơn sốt, là anh ấy đưa tôi đi bệnh viện.”

Chu Viễn An ngầm hiểu ý, không hỏi nữa.

Hai người leo mấy tầng lầu thì cũng đến trước cửa nhà Mạc Hàm.

Chu Viễn An hoàn thành sứ mệnh của mình, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Em cứ an tâm nghỉ ngơi, anh đã đặt vé giúp em vào mười rưỡi sáng mai, có thể ngủ được nhiều hơn.”

“Còn anh?” Mạc Hàm hỏi.

Cho rằng đây là một bước ngoặt, anh hơi dừng lại, hỏi: “Em hy vọng anh đi cùng với em sao?”

“Không hề.”

Trước khi sắc mặt Chu Viễn An kịp ảm đạm, Mạc Hàm đã nói: “Bởi vì anh đang bị bệnh.”

Trái tim Chu Viễn An lên xuống theo từng câu nói của cô, không hiểu dụng ý của cô là gì.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, trong lòng Mạc Hàm có chút không đành, giọng nói cũng nhu hoà hơn một chút: “Nhân lúc mưa nhỏ thì anh mau về nhà đi.”

Chu Viễn An nói: “Anh muốn vào ngồi một chút.”

“Không được.”

“Uống cốc nước rồi sẽ đi ngay, anh khát.”

“Không được.”

“Chỉ uống cốc nước thôi mà.”

Xem ra người này mà không nhẫn tâm thì sẽ đuổi không đi, mặt Mạc Hàm lạnh xuống: “Chu Viễn An, anh đừng đơn phương đi theo tôi nữa, chỉ làm lãng phí thời gian của anh mà thôi.”

Anh không buồn không nản nói: “Nếu như anh vui vẻ lãng phí vì em thì sao?”

“…”

Tiểu tử này thật đúng là không nói nổi, Mạc Hàm không muốn nhiều lời nữa, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Dựa lưng vào cánh cửa, hô hấp của cô dần chậm lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà tối đen.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng.

Một lúc lâu sau, cô mò mẫm đi mở đèn, vào trong bếp rót cho mình một cốc nước.

Lúc Mạc Hàm uống xong cốc nước đi ra, ngoài hành lang đã yên tĩnh không còn chút tiếng động nào.

Cô đứng trong phòng khách trống trải, dừng một lát, sau đó hai chân không tự chủ được mà đi ra phía cửa, cúi người xuống nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn ra phía ngoài.

Trong hành lang vắng ngắt, không có một ai.

Hẳn là Chu Viễn An đã đi rồi.

Cô mở cửa ra, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên có một cái bóng đen đang ngồi trên đất đứng lên, xoay người nhìn cô.

Mạc Hàm bị doạ sợ kêu “Mẹ ơi” một tiếng, chân lui về phía sau.

Hai giây sau cô mới phản ứng được người trước mắt là ai, lúc này liền cảm thấy chột dạ khi bị người ta nhìn thấu.

Chu Viễn An cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao lại ra ngoài?”

Cô cố ra vẻ trấn định, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh còn chưa đi?”

“Anh vốn không có ý định đi.”

“…” Mạc Hàm ho khan, nói lảng sang chuyện khác: “Nước nấu xong rồi, anh vào uống thuốc rồi hẵng đi.”

Ánh mắt Chu Viễn An sáng rực, gật đầu: “Được.”

Mạc Hàm dẫn anh vào nhà, cho anh ngồi chờ trên ghế salon, còn mình thì trở về phòng tìm thuốc.

Lát sau, cô cầm hai hộp thuốc đi ra, đặt trên bàn uống trà, rồi đi vào phòng bếp rót nước.

Chu Viễn An nhìn chằm chằm theo bóng lưng chạy tới chạy lui của cô, tầm mắt không muốn rời khỏi.

Giọng Mạc Hàm truyền từ phòng bếp ra: “Đừng có nhìn chằm chằm tôi, đứng dậy đi tìm nhiệt kế đi.”

Chu Viễn An đành thu hồi tầm mắt.

Anh cầm hộp thuốc lên liếc nhìn ngày tháng, lúc nhìn thấy con số kia, khoé miệng không khỏi nhếch lên.

Ngẫm nghĩ một lát, anh tỉnh bơ thả hộp thuốc lại chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, Mạc Hàm bưng cốc nước ra, Chu Viễn An liền uống mấy viên thuốc với nước ấm.

“Tìm được nhiệt kế chưa?” Mạc Hàm hỏi.

Chu Viễn An lắc đầu.

Mạc Hàm mắng: “Đần quá.”

Cô xách hộp thuốc lên, lật dưới đáy tìm ra một cái nhiệt kế, đưa cho anh.

Cô cảnh báo trước: “Trên ba tám độ thì anh phải đi bệnh viện ngay, đừng có chết ở chỗ tôi.”

“…” Chu Viễn An bị câu nói độc mồm của cô khiến không tài nào mở miệng.

Mười lăm phút sau, Mạc Hàm nhận lấy nhiệt kế, ngẩng đầu lên, híp mắt lại cẩn thận nhìn: “Ba mươi bảy độ chín, sốt nhẹ.”

Cô quay đầu nhìn về phía Chu Viễn An: “Cao hơn một chút nữa thôi thì anh phải…”

Lời nói còn chưa dứt, mặt Chu Viễn An đã biến sắc, vội vàng đứng lên, lấy tay che miệng chạy vọt vào trong nhà tắm.

Mạc Hàm ngây ngốc nhìn anh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng anh đâu, từ trong nhà tắm truyền ra tiếng nôn mửa.

Mạc Hàm khó hiểu theo sau, chỉ thấy Chu Viễn An cúi đầu thật thấp, hai tay nổi gân xanh bám chặt vào bồn rửa tay, cả khuôn mặt đều chôn vào.

Anh nôn đứt quãng mấy phút mới dừng lại, súc miệng sạch sẽ, vịn tường chậm chạp đi ra.

Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của anh, bất an hỏi: “Anh sao vậy?”

Chu Viễn An lắc đầu: “Không biết.”

“Bệnh dạ dày sao?”

“Anh không bị dạ dày.”

Mạc Hàm đỡ anh đến ghế salon, anh nằm ngang xuống, hơi nhắm mắt, toàn thân đều vô lực.

Mạc Hàm không hiểu: “Đang tốt như vậy sao tự nhiên lại bị cảm chứ.”

“Có lẽ là do thời tiết chuyển mùa.”

“Chắc do anh bận rộn quá, phải suy nghĩ quá nhiều.”

Chu Viễn An khẽ ho một tiếng, nói: “Khiến anh suy nghĩ quá nhiều chỉ có em.”

Mạc Hàm đang muốn trả lời, Chu Viễn An lại đứng dậy chạy vội vào nhà tắm, tiếp tục nôn oẹ.

Nghe từng trận nôn mửa đến tê tâm liệt phế, trong lòng Mạc Hàm cảm thấy vô cùng e ngại.

Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ bị cảm còn có thể nôn mửa?

Đột nhiên trong đầu cô loé lên cái gì đó, nhanh chóng cầm hộp thuốc lên kiểm tra, nhất thời trố mắt nghẹn họng.

Thuốc này đã quá hạn hơn một năm!

Uống vào không nôn mới là lạ.

Mạc Hàm vội vàng xét nát hộp thuốc, ném thẳng vào trong thùng rác, phi tang chứng cứ.

Lần này lương tâm của cô triệt để lộ ra, không dám tiếp tục nói nặng với anh, lúc Chu Viễn An ra khỏi nhà tắm, cô liền ngồi bên cạnh tận tâm phục vụ.

Sau mấy lần nôn oẹ, mặt Chu Viễn An đã xanh như tàu lá chuối.

Cho đến khi nôn sạch sẽ mọi thứ trong dạ dày, rốt cuộc anh mới an ổn lại, nằm trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.

Sơ Chu Viễn An lại nôn tiếp, Mạc Hàm liền dứt khoát bưng thùng rác đến cạnh ghế salon, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Chu Viễn An thoáng liếc thấy vỏ mấy hộp thuốc nằm trong thùng rác, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Tại sao lại vứt thuốc đi?”

Mạc Hàm thầm le lưỡi, sao có thể không biết xấu hổ mà trả lời chứ, vì thế cô nhắm mắt nói bừa: “Dù sao sau này cũng không dùng nữa, nên cứ vứt đi thôi.”

“Sao lại không dùng được nữa?” Chu Viễn An đưa tay muốn nhặt: “Có lẽ là uống chưa đủ liều, để anh uống thêm mấy viên nữa.”

“Ôi đừng đừng!” Mạc Hàm vội vàng ngăn anh: “Ăn nữa là chết người đó!”

“Tại sao?”

“Ai da, dù sao cũng không thể ăn!”

Mạc Hàm gấp đến độ nhíu lưỡi, khua khoắng tay chân loạn một hồi, cuối cùng quay lưng chạy mất: “Tôi đi lấy chăn cho anh, tối nay anh ngủ lại đây đi.”

Nhìn bóng lưng chạy mất hút của cô, Chu Viễn An không kìm được khẽ bật cười.

Cũng không lâu lắm, Mạc Hàm cầm đến một tấm chăn mỏng, đắp lên người anh, nói: “Cần cái gì cứ nói, anh là bệnh nhân anh lớn nhất.”

“Không sao đâu.” Chu Viễn An nói: “Em vẫn chưa ăn cơm tối, nhanh đi ăn cái gì đó đi.”

“Không cần, tôi không đói bụng.” Mạc Hàm quay lại hỏi: “Anh muốn ăn chút gì không?”

Anh suy nghĩ một chút: “Cháo đi.”

“Được.”

Mạc Hàm đứng dậy đi vào bếp, Chu Viễn An khẽ kéo áo cô, nhẹ giọng nói thầm: “Em thật tốt với anh.”

Mạc Hàm bĩu môi.

Anh mà biết tôi cho anh uống thuốc quá hạn một năm thì sẽ không nói như vậy nữa đâu.

Nấu cháo cần mất một thời gian, Mạc Hàm điều chỉnh độ lửa, lại nghe thấy Chu Viễn An ở bên ngoài ho đến không thở nổi, cô vội vàng đặt bát đũa xuống, chạy ra ngoài xem.

Ngồi xuống bên người anh, Mạc Hàm vừa giúp anh vỗ nhẹ lưng vừa cầm cốc nước, nói: “Uống nhiều nước một chút, thấm cổ họng.”

Cốc đưa đến bên miệng Chu Viễn An nhưng anh lại không chịu giơ tay đón lấy.

Hai người ngồi rất gần nhau, hơi thở của Chu Viễn An dường như phảng phất thổi bay sợi tóc cô.

Anh nâng mắt nhìn cô, mở miệng khẽ gọi tên cô, giọng nói như dòng nước mát bao bọc lấy cô: “Mạc Hàm.”

“Ừ?” Mạc Hàm quay đầu lại nhìn anh.

Một lúc lâu sau, anh cẩn thận hỏi từng chữ: “Em còn quan tâm đến anh sao?”

“…”

Đối mặt với con ngươi đen thăm thẳm của Chu Viễn An, Mạc Hàm như bị hút vào không thể rời khỏi, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen tinh khiết đó.

Một lát sau, cô ma xui quỷ khiến đáp một tiếng: “Ừm.”

Thanh âm rất nhẹ, thế nhưng đã nói ra khỏi miệng thì không thể lấy lại.

Không thể nghi ngờ là trái tim Mạc Hàm đang bị dày vò, rơi vào vòng xoáy mềm mại và cứng rắn không thể quay đầu.

Có một số việc cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng vẫn lặng lẽ mọc rễ nảy mầm, thận trọng như anh thì làm gì có chuyện không phát giác được.

Chu Viễn An nhếch môi, từ từ nắm lấy bàn tay cô, giống như chỉ cần vậy thôi là đã hài lòng: “Vậy là không phải anh đang đơn phương rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.