Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 38: Thiên sứ giở trò



Cứ hy vọng, chờ mong nhưng đừng hòng anh bên cạnh… Vị yêu anh cho cô nếm nhưng đêm tới, vẫn là mình cô với nỗi hoang mang ôm choàng. Mình cô yêu thôi, còn anh, đời nào anh thích cô hay muốn bảo vệ cô theo như suy diễn hão huyền cô thường đặt. Chẳng qua là gió vờn, cứ cuốn hạt bụi nhỏ bé này vào những bẫy quỷ tàn nhẫn...

*

- Xách nó !

Hữu Phong ném cho cô gái nhỏ balô của mình. Bộ dạng ngơ ngác kia khiến anh phát bực nhưng vẫn kiên nhẫn lặp lại.

- Xách nó đi, okay ?

- Nó đâu phải của em ! - Đông Vy tròn xoe mắt. Cô đang tìm anh để chất vấn về vụ gây náo loạn học viện lúc ban chiều.

- Hỏi tôi tại sao à, Minh Quý bảo xách giúp thì có hỏi thế không ?

Đông Vy bất động một lúc rồi bỗng reo lên với vẻ mặt hạnh phúc :

- Ôi, anh ghen à ?

- Im đi!

Hữu Phong nổi giận vô cớ, anh nắm tay cô gái nhỏ lôi đi xềnh xệch mặc kệ cô đang la oai oái vì đau và vì chẳng biết là mình sắp bị đưa đi đâu.

Tan học rồi, Đông Vy còn phải tìm Tuệ Anh, tìm việc làm, tìm thầy giám thị nữa!

Cô bị Hữu Phong lôi tới phòng nào đó thuộc tầng cao nhất của dãy nhà ban giám hiệu, anh đẩy mạnh cô xuống ghế sofa và ra lệnh :

- Cởi đôi giày đó ra, mau lên!

- Tại sao ? Em …

Ầm!

Hữu Phong ném mạnh chậu cây cảnh vào tường,giọng nói của anh đứt gãy như tiếng vỡ vụn từ những mảnh sứ rơi khắp mặt sàn.

- Cứ hỏi tại sao thêm lần nữa đi !

Đông Vy mím môi, tay run rẩy từ từ tháo giày ra khỏi chân mình. Cô ghét Gió Quỷ! Những mệnh lệnh của anh đều vô lý, vậy còn cấm đoán người ta quyền thắc mắc. Cô ghét chính mình! Vì cớ gì cô phải làm theo lời người kia như con ngốc dù đã rất nhiều lần buộc trí óc phải gai góc trước những rung động?

Cô lại đang rơi vào bẫy của anh!

Ngốc thật,còn định truy vấn anh là vì sao đưa ra luật cấm thứ ba. Giờ cô rõ rồi, anh xem cô là thú vui! Anh cứ nhấn cô vào hố tình do cô tự đào, để cô lún sâu và mù quáng như điên dại. Cứ hy vọng, chờ mong nhưng đừng hòng anh bên cạnh… Vị yêu anh cho cô nếm nhưng đêm tới, vẫn là mình cô với nỗi hoang mang ôm choàng. Mình cô yêu thôi, còn anh, đời nào anh thích cô hay muốn bảo vệ cô theo như suy diễn hão huyền cô thường đặt. Chẳng qua là gió vờn, cứ cuốn hạt bụi nhỏ bé này vào những bẫy quỷ tàn nhẫn …

- Xong rồi! - Đông Vy đặt đôi giày mới và balô của Hữu Phong lên bàn, nói trống không hệt cách trò chuyện của anh đối với cô- Còn gì thì sai bảo nốt đi. Tôi làm nhanh rồi về!

Hữu Phong lại gần cô gái nhỏ, những ngón tay dài luồn vào mái đầu mang hương thơm kỳ lạ, anh thả giọng nhẹ tênh :

- Định thế này bao lâu nữa?

- Tôi thế nào?

ông Vy cương quyết nhìn thẳng vào mắt Gió Quỷ để tỏ rõ là mình không sợ anh nhưng bờ má cô đang dần ửng hồng vì hơi thở ấm phả nhẹ trên tóc. Cô chẳng có đủ can đảm gạt bàn tay đó ra mà hơn nữa là cô chẳng muốn rời …

Cô bị đôi mắt xám tro của anh soi rất kỹ, ánh mắt lạnh lùng dời từ hai bàn chân chỉ mang tất tới bộ đồng phục Trung Anh và cuối cùng là mái tóc dày hơi rối. Cô gái này thật quá

luộm thuộm và bê bối. Vứt cô vào xó xỉnh nào đó thì hay hơn là để cô hoà lẫn vào nơi toàn tầng lớp khá giả này!

Hữu Phong trừng mắt trong tích tắc đã khiến cô gái nhỏ sợ đứng tim, anh gằn từng tiếng :

- Tôi hỏi em, đồ tôi mua sao không dùng tới?

Đông Vy choáng với những gì mình vừa nghe thấy, cô gái nhỏ đứng lặng yên dù thực chất, lòng dạ đang không ngừng nhảy dựng.

Truyền đột ngột vào tim là cảm giác lạnh và ấm rất lạ. Vì anh thay đổi cách xưng hô …

- Em không hiểu. Anh mua gì cho em. À, quà vặt trước kino thì em ăn hết rồi mà!

- Không phải thế! - Hữu Phong chợt nhấn giọng một cách khác thường - Tôi là …

- Hiệu trưởng, tôi gặp thầy được chứ!

Minh Quý đẩy cánh cửa khép hờ, thầm đắc thắng khi đâm Gió Quỷ một nhát bất ngờ. Thân phận vốn được cậu ta giấu kỹ đã bị anh phơi bày trước người con gái cậu ta thích …

***

Như sốc nặng khi biết tin mình bị hạ lớp, Tuệ Anh chạy điên cuồng trên máy thể dục suốt mấy tiếng đồng hồ. Tới lúc mệt lử và ngã vật ra sàn, cô nhìn chằm chằm trần nhà và gào thét điên dại.

Thể nào ả hoa khôi cũng sẽ cười vào mặt cô ,chưa kể tới lũ học sinh ngu ngốc trong trường, chúng nó sẽ quẳng vào cô thái độ thương hại …

Và ngay cả cô đây , đang phải gặm nhấm nỗi thất vọng về chính mình.

Cô chưa hề tự đề cao bản thân lấy một lần nhưng cô là người thực tế, biết rõ năng lực của mình tới đâu.

Cô là học sinh xuất sắc Trung Anh, bạn bè xung quanh chưa kẻ nào dám coi thường học lực cô.

Thế mà sao cô không thể vượt qua kỳ thi tuyển chọn lần này ? Tại sao chứ ?

Hay là ai đó hại cô ?

Tuệ Anh ngủ thiếp đi trong những hồ nghi, buồn bã và khi cô tỉnh dậy thì đã là chiều muộm. Cô gom đống đồ ăn trong tủ lạnh và cho hết thảy vào miệng , chẳng cần nhai, Tuệ Anh nuốt chửng chúng như nuốt cơn phẫn nộ vào bụng.

Lần thất bại này không là tiêu cực,đúng thế, chẳng có lần thất bại nào là tiêu cực. Nó đẩy cô lùi một bước để cô lấy đà tiến thêm chục bước !

Cô là thế đấy, sẽ lì mặt đấu với những gì chống lại mình tới cùng !

Tuệ Anh cười với cô gái mũm mĩm trong gương, cô việc gì phải cay cú nào, rồi cô gái ấy sẽ có tất cả thôi mà.

Điện thoại đổ chuông. Một tay áp máy vào tai, tay còn lại Tuệ Anh mân mê chiếc má lúm xinh xắn .

Sắc mặt và giọng nói của cô, cùng lúc méo mó khi chủ nhân đầu dây bên kia lên tiếng.

Gã lưu manh bẩn thỉu, gã lại đòi gặp cô dù cô đã bịt miệng gã bằng tiền của Minh Quý, lần thứ hai …

Gã chưa đi khỏi thành phố này!

Tuệ Anh lưỡng lự một lúc rồi quát :

- Tôi không rảnh, không tới được.

Cô cúp nhanh máy, tháo nguồn pin trong hấp tấp. Cô không sợ gã nhưng e ngại sẽ bị lôi vào mối nguy hiểm mà gã đang vướng phải.

Cốp!

Âm thanh của sự va đập gửi chút bất an cho Tuệ Anh, cô gái trẻ nhanh chóng kiểm tra cửa sổ và thoáng ngỡ ngàng vì phát hiện ra viên đá to . Đoán chắc lũ trẻ con nghịch ngợm nên Tuệ Anh thò đầu ra ngoài định mắng vài câu nhưng ngay lập tức, khuôn mặt cô cứng đờ ...

Ngoài kia, gã lưu manh đang đứng cùng chiếc xe cũ.

Nhanh như chớp, Minh Quý lao tới nắm cổ áo Hữu Phong, hùng hổ như con thú hoang bị cầm cự lâu ngày. Anh quát:

- Cậu khiến mẹ tôi mất chồng còn tôi mất bố. Tôi đáng lẽ không mang họ Hồ như mẹ tôi. Là do cậu, mà tôi thành đứa con rơi! Cậu đã làm gì để ông ta chối bỏ mẹ con tôi, hả? Hết lần này lượt khác, cậu dậm đạp lên tôi. Ha, vui lắm chứ gì? Hạ nhục tôi nữa đi, tôi sẽ cho cậu vào địa ngục, rõ chưa!!!

Hữu Phong hất tay Minh Quý ra, thản nhiên sửa lại cổ áo với điệu cười nhếch miệng coi khinh.

- Cậu phải biết rõ mình đang dọa ai!

- Doạ ? Tôi làm gì có gan doạ cậu. Nhưng tôi có gan làm thật! Cậu yêu rồi tôi cho cậu đau mau thôi. Chờ xem tôi đối xử với Đông Vy thế nào nhé! - Minh Quý cười ngạo nghễ, nét ác độc hằn sắc ngọt trên cánh môi anh đào.

Nhíu mày nghĩ ngợi, Hữu Phong thoáng đăm chiêu trong giây lát. Lướt qua gương mặt điển trai chút kinh tởm, anh cười nhạt:

- Để tôi đoán mưu đồ của cậu! Sẽ khiến Vy yêu cậu rồi lôi Vy lên giường và cưỡng đoạt như ông ta từng làm với mẹ tôi. Hèn hạ!

- Hèn à? Nếu ông ta không làm thế, cậu đã chẳng sinh ra trên đời này!

Sự sống trên trái đất như bị dập tắt ngay khi Minh Quý dứt lời. Những ngón tay dài dần siết chặt lại, hơi thở lạnh của Gió Quỷ phả ngập không gian sự rùng rợn. Anh đột ngột lôi đầu Minh Quý dập mạnh vào mặt bàn kính.

Tích tắc ấy,lệnh triệu hồi của địa ngục đang truyền tới … ác quỷ đã bẻ gãy đôi cánh thiên sứ và bắt đầu cho sự bùng nổ của mối thù hận…

Âm thanh thuỷ tinh vỡ tan.Mùi tanh của máu hoà quyện thế gian. Tiếng cười hả hê của thiên sứ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

Gió Quỷ đang đau đớn …

Âm vực trầm thấp rít lên, như gió lùa từ hang động u tối.

- Tôi sẽ vứt đời cậu vào sọt rác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.