Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương

Chương 42: 42: Tôi Thể Đan 2




Bạch Tiểu Nhã nói, tiếp tục hướng đỉnh núi đi tới.

“Tỷ tỷ, nếu đã biết vị trí của Đại Vương Sơn thì đến lúc nào cũng được, sao phải vội vàng đến đây?” Bạch Tiểu Long than thở, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dậy sớm như vậy, trong lòng cũng không khỏi phàn nàn vài câu.

“Người biết về Đại Vương Sơn cũng không nhiều, hiện tại có rất nhiều gia tộc đang tìm kiếm vị trí chính xác của Đại Vương Sơn, bây giờ chúng ta đến đây, có thể tránh được tai mắt của nhiều người, lại có thể kết giao bằng hữu với Tô công tử , việc này tốt nhất làm càng sớm càng tốt.

"    Đang khi nói chuyện, chô ở của Tô Vũ mới dần dần lọt vào trong tầm mắt của bọn họ.

Tân thủ nhà tuy rằng không lớn, nhưng kiến ​​trúc tác phong rất đặc biệt, tuyệt đối là ngoại giới độc nhất vô nhị, Bạch Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Long đồng thời thất thần, sững sờ tại chỗ.


“Tỷ tỷ… ngôi nhà trông hoành tráng quá, xây thế nào vậy?” Bạch Tiểu Long lập tức rũ bỏ cơn buồn ngủ lẩm bẩm một mình, giọng run run, ánh mắt dán chặt vào ngôi nhà, lộ ra vẻ kích động xen lẫn mơ hồ, mong mỏi và nhiều tâm tình phức tạp, nhà mình mặc dù chiếm diện tích rất lớn, nhưng so với nơi này có chút không đủ, hóa ra phòng ở! lại có thể có khí chất như vậy.

“Nếu được ở trong đó thì tốt biết mấy…” Bạch Tiểu Long khao khát.

"Tô công tử quả nhiên không phải tầm thường! " Bạch Tiểu Nhã hoàn hồn, trịnh trọng giải thích với Bạch Tiểu Long, "Chờ một chút ngươi nhất định phải cung kính, cho dù có nhìn thấy ai bên trong, cũng phải cố gắng giao hảo , biết không? ?"    Bạch Tiểu Long gật đầu, không cần Bạch Tiểu Nhã giải thích, riêng ngôi nhà này cũng khiến hắn sinh ra một chút cảm giác kính sợ, không dám tự phụ.

Cả hai hít một hơi thật sâu vì chấn kinh từng bước đi về phía ngôi nhà.

Tiến lại gần, bọn họ thấy cách nhà không xa, một mẫu đắt trồng lúa đang ngẩng cao đầu, đung đưa trước gió…    Đối với Đại Vương Sơn, một mẫu đất rất ít nhưng có thể để cây lúa sinh trưởng như thế này quả là ngoạn mục.


"Tỷ, cái này! chẳng lẽ là gạo! " Bạch Tiểu Long nuốt nước bọt, hắn nghĩ loại gạo đó dù có bao nhiêu cũng không vượt quá trăm cân, ai có thể nghĩ tới loại gạo này là có thề nhân công trồng trọt ra tới.

Mà lại phạm vi này cũng quá rộng, loại nhận thức bị sụp đổ này khiến Bạch Tiểu Long trở tay không kịp.

Mà bên cạnh mẫu lúa, còn có mấy mẫu đất đã đâm chồi nảy lộc, trong đó rất nhiều còn có cây non, rõ ràng là trồng thứ khác.

Đại Vương Sơn mạnh cỡ nào mới có thể trồng được loại lúa này, hai người đồng thời suy nghĩ.

"Gâu gâu—"    Ba người Tô Vũ còn đang ăn cháo, Mao Mao đột nhiên ngẩng đầu, ngoảnh tai sang một bên, sau đó xông thẳng vào cửa, sủa ầm lên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tô Vũ.

"Tiểu tử, nơi này có hai vị khách nhân, ngươi mời sao?" Triệu lão bản cũng không có chút nào kinh ngạc, cười nói, sau đó tiếp tục húp cháo!     Tô Vũ cau mày, ai lại tới Đại Vương Sơn sớm như vậy, tuy rằng ngày hôm qua hắn nói với hắn là từ Đại Vương Sơn tới, nhưng cũng không có nói vị trí cụ thể của Đại Vương Sơn, chung quanh có bao nhiêu ngọn núi, không có khả năng đến sớm như vậy a.

Người biết vị trí của hắn chỉ có Bạch Tiểu Nhã và Hàn Đại Bằng, chẳng lẽ là bọn họ?    Tô Vũ ra hiệu cho Mao Mao đừng sủa nữa, bước ra khỏi phòng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.