Chiếm Đoạt

Chương 22



Sau cuộc trò chuyện với Như Nhạc, lòng nàng trĩu nặng. Nàng không nói cho Nam Hướng Phong về lời cảnh báo của Triệu Phi Yến, nàng xem đây là bí mật nhỏ của hai người phụ nữ. Đau đáu chuyện đó trong lòng lại còn phải về làm chủ trong lễ thành thân của phu quân cũ.

Cơ Đình Quân quả thật yêu chiều Đoàn Tiêu Mộng. Lễ thành thân hoành tráng không thua kém gì chính thê. Khách khứa đến xem trò đầy cả sân. Thái Phu nhân ngồi trên ghế trưởng bối rất bất mãn, hai mắt bà hiện tia máu đỏ, hơi thở phì phò. Bà thấy nàng thì dịu lại đôi chút.

Nàng thân thanh y đối lập hoàn toàn với không gian đỏ rực màu hỉ. Thướt tha như cành liễu trong gió hạ, dịu dàng như cánh bướm mùa xuân. Nàng duyên dáng mỉm cười chào hỏi với quan khách, hắn lại cảm thấy không vui.

Chà, khách có vẻ đông hơn dự kiến, chủ yếu là đến xem trò vui của phủ Tướng quân đồng thời nghe tin hòa ly mà đến. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.

“Bạch tiểu thư chu đáo quá, hòa ly rồi vẫn làm chủ hôn cho Tướng quân”

“À không không, còn thủ tục chưa làm”

Nàng chỉ cười xòa hay trả lời qua quýt cho qua. Cốt là muốn nhanh kết thúc hôn lễ, song làm luôn thủ tục cuối cùng - phân chia tài sản.

Giờ lành đến, tân nương thân mặc hỉ phục đỏ rực, họa tiết đẹp đẽ đến mức người ta ngỡ là chính thê. Từng cử động của Đoàn Tiêu Mộng đều vang lên tiếng va chạm của vàng bạc, ả hận không thể đắp vàng lên khắp mặt rồi phô ra cho mọi người xem. Cứ tưởng ả biết thân biết phận mà tiết chế, không ngờ lại diêm dúa khó chịu. Mọi người nhìn thấy ả chỉ có thể cười nhạo rồi thốt lên mại nữ cầu vinh.

Thái Phu nhân chướng mắt ả đến cùng cực, hai mắt bà long sòng cọc hận không thể xông tới cào rách mặt ả. Khiến bà lão có thể nhẫn nhịn để Đoàn Tiêu Mộng vào cửa chỉ có thể là cốt nhục của Cơ Đình Quân trong bụng ả. Lão bà tuy quý Bạch Tĩnh Hương nhưng không thể cứ giữ mãi con gà mái không thể đẻ trứng này, đành mua con gà mái khác lấy trứng.

Sau khi bái đường, tân lang tân nương dẫn nhau vào động phòng. Khá nhiều người vây ngoài nghe lén động tĩnh bên trong nhưng bị nàng đuổi khéo đi hết. Nàng trở thành người giữ cửa cho bọn họ, chủ đích là nghe lén.

Vốn dĩ sẽ phát ra âm thanh ái muội kịch liệt nhưng bây giờ trong phòng lại là tiếng trách móc cùng giọng nức nở. Nàng nghe loáng thoáng Cơ Đình Quân không hài lòng với sự phô trương của ả, còn ả thì cứ ca đi ca lại điệp khúc chàng không thương thiếp. Nàng nhớ cái hôm thành thân của nàng, dạo ấy còn êm đềm lắm, nàng ngoan ngoãn thuận theo hắn nghĩ rằng kết hôn cũng không tồi. Chà, vậy mới thấy Cơ Đình Quân chỉ là hứng thú nhất thời thôi, giờ đã không còn kiên nhẫn dỗ ả nữa.

Cứ thế ngày vui lại thành ngày bức bối, ngày thất vọng. Hắn bỏ Đoàn Tiêu Mộng lại trong phòng rồi ra ngoài tiếp rượu, hắn uống đến say khướt. Chốc chốc hắn lại lia mắt nhìn bóng dáng thanh y quen thuộc trong góc. Vậy thôi cũng khiến nàng chán ghét, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Tiệc tàn, trời đã khuya lắm rồi, lão Thái phu nhân đã ôm cơn phẫn nộ đi ngủ từ lâu, Cơ Đình Quân say khướt lảo đảo về phòng ngủ. Chợt tới trước cửa hắn lại nghĩ gì đó rồi đi đâu đó. Hắn đi tìm nàng.

Bạch Tĩnh Hương đương ở Bách Hoa Viện, nàng kiểm tra xem bộ sưu tập ngọc thạch có thiếu món gì không còn đòi bồi thường. Quả nhiên thiếu mất vài món, Đoàn Tiêu Mộng tiện tay thó đi không ít đồ tốt. Nhất định phải đòi lại, trang sức của Vân An Phường đâu phải muốn lấy là lấy.

Bống nàng ngửi thấy mùi rượu đang đến gần, nồng quá. Nàng ghé đầu qua khe cửa xem thử, là hắn đến. Mùi rượu nặng quá khiến nàng khó chịu, đôi mày cau lại sắp chạm vào nhau. Nén lại cơn khó chịu nàng vẫn mở cửa cho hắn, việc thỏa thuận giấy tờ cứ lợi dụng tình trạng mê man này của hắn là tốt nhất. Hắn mà tỉnh lại thì phải dùng biện pháp mạnh nữa.

Cơ Đình Quân loạng choạng ghì vai nàng xuống. Đôi vai mảnh khảnh của nàng không chống đỡ nổi sức lực của nam nhân vạm vỡ này, cả cơ thể nàng ngã xuống, hắn thuận lời đè lên người nàng.

“Đi xuống mau, nặng quá, hôi quá”

Bạch Tĩnh Hương dãy dụa dưới thân hắn, khó khăn lắm mới đẩy hắn ra được. Cơ Đình Quân trong cơn men rượu lải nhải mãi không dứt. Thật nhức đầu.

“Hương Hương sẽ không bỏ ta đâu, chỉ là một tiện thiếp thôi. Sẽ không bỏ ta…”

Nàng đứng dậy đá đá vào đống thịt nằm dưới đất. Sau khi thỏa mãn cơn tức nàng lấy ra giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, dễ dàng đóng dấu tay của hắn vào.

“Thật là. Tên này vẫn dễ dụ như vậy. Không đề phòng người bên cạnh ắt gặp họa sát thân”

Thủ tục giấy tờ cuối cùng đã hoàn thành chỉ còn đòi lại thứ bị trộm mất và chuyển hết đồ cá nhân về Bạch gia là xong.

Nàng nhớ cảnh Đoàn Tiêu Mộng khóc trong phòng tân hôn, cũng thật tội nghiệp. Xích mích với tân lang ngay trong đêm động phòng, hơn nữa tân lang còn bỏ đi, đến phòng nữ nhân khác. Là nữ nhân với nhau nàng cảm thấy thất vọng thay cho ả.

“Đoàn Tiêu Mộng đáng thương thật đấy. Nhưng cũng không thể tha thứ được, dám trộm đồ của ta”

Bạch Tĩnh Hương nhanh chóng sốc lại tinh thần ghi chép lại mấy món bị mất.

“Bộ vòng tay thạch anh hồng, nhẫn lưu ly, trâm cẩm thạch,… Ai dô, nhiều nhỉ”

Nàng bấm tay tính thử, có vẻ thu được kha khá tiền rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.