Chiếm Hữu Độc Quyền Mục Tiên Sinh Sủng Không Ngừng!

Chương 7-8: 7: Dịu Dàng Ngoan Ngoãn Như Con Mèo Nhỏ - 8: Show Ân Ái



7: Dịu Dàng Ngoan Ngoãn Như Con Mèo Nhỏ


Quý gia nếu không phải là bởi vì có mảnh đất kia, nếu không phải là bởi vì lúc trước Mục gia thiếu Quý gia một cái nhân tình, người ta sẽ muốn Ninh Tiểu Phi, sẽ tiếp nhận vụ hôn sự này?Tất cả mọi người đều biết, hôn sự này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, bởi vậy ai cũng không dám hi vọng xa vời trèo lên cành cây cao Mục gia, có thể nhận được giúp đỡ của Mục gia, Quý gia không đến phá sản, cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.

Hôm nay Quý lão gia tử đại thọ, Quý gia phát thiệp mời không dám để lọt vị này, nhưng cũng không dám hi vọng xa vời vị này thực sự sẽ đến.

Ai ngờ được, vị gia này không chỉ có đến, mà còn xuất hiện tại thời điểm này.

Bất kể nói thế nào, Ninh Tiểu Phi hiện tại cũng là con dâu Mục gia, vợ của Mục Thiên Dã, mặt mũi vẫn phải cho, chỉ là bởi vì trước đó quen đối với cô như vậy, mấy vị này mới quên địa vị của cô giờ đã thay đổi.


"Mục tổng!" Quý Tĩnh phản ứng đầu tiên, cười híp mắt tiến lên phía trước, "Ngài hiểu lầm, Tiểu Phi là em gái duy nhất của ta, chúng ta làm sao lại khi dễ cô ấy được, vừa rồi cô ấy không cẩn thận bị ngã, cha là muốn đỡ cô ấy một tay.

"Ninh Tiểu Phi bĩu môi.

Có giơ lên bàn tay đỡ người sao?Vị này thật đúng là nói dối đều không cần nháp.

Quý Tĩnh cúi người đỡ lấy cánh tay Ninh Tiểu Phi, một mặt bộ dáng chị em thân thiết, "Tiểu Phi, còn không mau đứng lên, nhìn bộ dạng em kìa, đã lớn như vậy rồi cong nghịch ngợm như trẻ con, cũng không sợ làm trò cười cho người khác.

""Đúng vậy, đúng vậy, mau đứng dậy!" Bạch Thu Linh cũng vội vàng chạy qua, đỡ lấy một bên cánh tay Ninh Tiểu Phi, "Đứa nhỏ này, chính là ta thật lòng, mợ nói con vài câu, không phải cũng là vì muốn tốt cho con sao?"Hai người cùng đỡ Ninh Tiểu Phi đứng dậy, Bạch Thu Linh còn đưa tay ra giúp cô vỗ vỗ phủi.

Ninh Tiểu Phi cũng sẽ không lập tức nhận tình cảm của bọn họ, vì vậy lập tức liền hất bỏ cánh tay Quý Tĩnh, nhào qua ôm lấy cánh tay Mục Thiên Dã đầy thân mật.

Dưới cây đại thụ thì có bóng mát lớn, đây chính là cơ hội tốt cho cô cáo mượn oai hùm.

Cảm giác cánh tay đụng phải một đoàn thịt mềm mại, Mục Thiên Dã có chút nghiêng mắt, người liền chính là bất động tại chỗ.

Bên ngoài cũng không có biết quan hệ của anh với Ninh Tiểu Phi, liền lĩnh chứng đều chưa từng xuất hiện, nếu không phải đêm qua gặp được nha đầu này, anh cơ hồ đã quên, anh rốt cuộc là người đã có vợ.

Đúng lúc này, Quý lão gia tử đi vệ sinh cũng được trợ lý đỡ trở lại, nhìn thấy đám người, ánh mắt liền rơi vào trên người Mục Thiên Dã.

"Thiên Dã cũng tới rồi!"Trước mặt Quý lão gia tử, Mục Thiên Dã vẫn luôn trầm mặc lúc này mới khách khí mở miệng, "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ, phần lễ vật này là ông nội từ Mỹ gửi tới để ta mang cho của ngài, ông ấy thân thể không tiện không thể trực tiếp tới đây, ngài chớ để ý.

"Một bên trợ lý lập tức liền đem hộp quà đưa tới, Quý Tử Xuyên vội vàng đưa hai tay tiếp nhận.

"Sao lại thế.

" Quý lão gia tử cười một tiếng, "Đến, chúng ta đi qua ngồi đi!"Ninh Tiểu Phi lập tức lôi kéo Mục Thiên Dã ngồi vào bàn chính, "Ông xã, đi, chúng ta đi qua kia ngồi!"Đi ngang qua Quý Tĩnh, vẫn không quên hướng đối phương ném lại ánh mắt kêu ngạo, nhìn Quý Tĩnh một nhà ba người, tức giận đến sắp hộc máu lại, nén lại bộ dạng muốn cười, tâm tình cũng lập tức vui vẻ.


Ở Quý gia chịu khổ bao nhiêu năm như vậy, rốt cục có thể dựa vào Mục Thiên Dã lấy lại chút thể diện.

Quả nhiên là dưới cây đại thụ có bóng mát lớn, Ninh Tiểu Phi âm thầm cảm thán.

Từ khi dọn đến Quý gia, qua nhiều năm như vậy, cô còn là lần đầu tiên có cơ hội để cười ba người kia, nhiều năm làm nô lệ xoay người làm chủ nhân, tâm tình cũng cảm thấy "Thoải mái ".

Quý Tử Xuyên vội vàng đem nhường lại vị trí bên cạnh lão gia, " Mục tổng qua chỗ này ngồi đi!".

8: Show Ân Ái


Ninh Tiểu Phi kéo Mục Thiên Dã đi ngồi xuống, cũng không khách khí ngồi vào cái ghế của Quý Tĩnh bên cạnh anh, vừa đặt mông xuống ghế, lập tức quay sang hướng phục vụ viên phân phó, "Mau mang cho ông xã ta một bộ đồ ăn!"

Trái một câu "Ông xã", phải một câu "Ông xã", cô gọi thật là tự nhiên.

Rốt cuộc biết ngoan rồi sao? !

Mục Thiên Dã liếc xéo cô gái nhỏ bên cạnh.

Môi của cô còn có chút sưng, đôi môi luôn hồng hào lúc này liền như màu hoa hồng, lúc nói chuyện đôi môi mấp máy, phá lệ sinh động, giống như cánh hoa rung rinh trong gió nhẹ, dụ hoặc khiến anh muốn âu yếm.

So với bộ dạng say rượu ngày hôm qua, bây giờ nha đầu này quả thực chính là dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Nhân viên phục vụ thêm vào một bộ đồ ăn, Ninh Tiểu Phi lập tức liền tự tay lấy đũa ra giúp anh, quyết định không đưa cho anh, tự mình hướng bàn ăn gắp một con tôm tới trước mặt anh.

"Ông xã, đói bụng không, em giúp anh bóc tôm."

Lúc này phải dựa vào Mục Thiên Dã, nàng mới có thể xoay người nông nô đem ca hát, đương nhiên muốn đem vị Đại Phật gia này cho hầu hạ cho tốt.

Ninh Tiểu Phi cố gắng chân chó lấy lòng, chính là sợ vị này ở trên bàn cơm cùng cô trở mặt, không thể lại cáo mượn oai hùm, nhanh chóng giúp anh lột s@ch vỏ tôm, lại cẩn thận bỏ đi chỉ tôm, lúc này mới đem tôm đưa tới bát của anh, ngọt ngào nói: "Lão công, ăn tôm đi!"


Mục Thiên Dã bất động.

Hôm nay tới chỗ đây, hoàn toàn là bởi vì ông nội kêu người gọi điện thoại tới, phân phó anh nhất định phải tới tiệc của Quý lão, bằng không anh sẽ không tới đây lãng phí thời gian.

Lúc vừa bước vào, anh đã liền quyết định ngồi năm phút rồi đi, buổi chiều còn có việc, thời gian của anh sẽ không lãng phí bên trên những bữa tiệc nhàm chán như này.

Anh đã sớm dùng cơm trưa rồi, đối với mấy thứ đồ dầu mỡ này nhìn qua cũng không có hứng thú.

Ninh Tiểu Phi một phen nhiệt tình không được anh đáp lại, sợ mấy người bên kia nhìn ra sơ hở, lúc này đưa tay cầm con kia tôm, đưa đến bên miệng anh, người ngữ khí hờn dỗi nói: "Đáng ghét, ngay trước nhiều người như vậy còn muốn em đút a?"

Ngoài miệng hờn dỗi, nhưng bên trong Ninh Tiểu Phi đã sớm nghiến răng nghiến lợi.

Hỗn đản Mục Thiên Dã, nếu là anh dám không ăn, cô liền nhét vào trong lỗ mũi anh!

Lo lắng anh không ăn, Ninh Tiểu Phi đem ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy môi của anh, ngón tay cô gái mảnh khảnh khẽ động, xoa xoa qua môi của anh, lại làm trong lòng anh nổi lên một gợn sóng kì lạ.

Mục Thiên Dã liếc mắt nhìn cô, biết cô bất quá chỉ là mượn uy phong của anh, lại vẫn là đem miêng mở ra.

Ninh Tiểu Phi ngầm thở phào, lập tức liền đem tôm nhét vào trong miệng anh, rụt ngón tay lại, nhìn thấy trên đầu ngón tay còn dính lấy một chút thịt tôm, Ninh Tiểu Phi theo bản năng đem ngón tay đưa đến bên miệng, duỗi ra cái lưỡi nhọn đem miếng kia tôm gói gọn vào trong miệng mình.


Từ đêm qua đến bây giờ, cô một chút đồ vật cũng chưa ăn, vị gia này có đói bụng không thì cô không biết, nhưng hiện tại cô sớm đã là đói đến bụng dán vào lưng, chỉ hận không được lập tức liền ăn như gió cuốn.

Chú ý tới động tác của cô, Mục Thiên Dã rất tự nhiên nhớ tới đêm qua, dáng vẻ trên giường của cô.

Ninh Tiểu Phi vẫn đang ôm cánh tay của, cánh tay của kia đặt ngay trên ngực cô, cách lớp quần áo vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô.

Cô gái này nhìn đến là gầy, kỳ thật dáng người lại rất tuyệt, nhất là bông mềm đầy đặn kia, xa so với anh tưởng tượng phải lớn hơn nhiều.

So với đám người Quý gia bộ mặt nịnh bợ kia, vẫn là cô gái này càng thú vị hơn chút.

Nhìn tới Ninh Tiểu Phi đã lột xong thứ hai tôm, Mục Thiên Dã lập tức mở miệng.

"Của tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.