Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 13: Như một món đồ



Không hiểu sao khi hai chữ được thốt ra, bất giác một loại áp lực lớn bao trùm lên cả căn phòng. Mà giọng nói này, đã khiến Lộ Tĩnh chậm rãi đảo mắt, ngước nhìn về hướng đằng sau, liền lập tức nhận ra vậy mà là người đàn ông đó.

Đôi mắt nhỏ cứ thế đối mắt với người đàn ông, một sự lạnh lẽo lan tỏa ra. Nhưng chưa kịp định thần, mái tóc của Lộ Tĩnh lần nữa bị giật ngược lại, da đầu tê rần đau đớn, lão già giám đốc Trần vậy mà đổ ngược rượu vào khoan miệng nhỏ của cô. Bởi bất ngờ, số ít liền tràn khỏi miệng khiến cô ho sặc sụa liên tiếp, rượu rơi rớt trên hõm cổ nhỏ trắng ngần.

Mặc Kỳ Dực nhướng mày nhìn bộ dạng đó, tâm tình khó chịu di chuyển đến chiếc ghế chuẩn bị ngay trung tâm rồi ngồi xuống. Rõ ràng nữ nhân trước mặt cùng hắn đã sớm kết thúc từ rất lâu, nhưng nhìn cô bị hành hạ, trong lòng sóng ngầm dần dâng lên.

Phùng Hạ thấy người đàn ông di chuyển, liền vội vàng lại gần.

Môi mỏng người đàn ông mím thành một đường, thanh âm trào phúng cất tiếng vang vọng khắp căn phòng. Nơi đây nhiều người, nhưng từ khi người đàn ông xuất hiện, cứ thế trôi vào sự tĩnh lặng.

“Xem ra đây là cách ông Trần dạy dỗ nữ nhân.”

Không biết có phải do cảm nhận hay không, mọi người đều nhìn ra tâm tình Mặc Kỳ Dực đang không tốt.

Lộ Tĩnh bị đổ rượu bất ngờ, gương mặt nhỏ nhắn giờ đây càng ửng hồng, dưới cái ánh đèn mập mờ của căn phòng chiếu xuống, thấy rõ làn da hồng hào mềm mại, đường nét cũng ưa nhìn đối với những người đàn ông trong phòng. Trông như một nữ sinh thuần khiết, dâng lên hứng thú chí mạng của cánh đàn ông.

Tầm mắt Lộ Tĩnh hơi cay cay, sương phủ bao quanh tầm mắt, khói thuốc sặc sụa từ hướng giám đốc Trần phả ra hướng cô ngày một nhiều, quật cường thì cô không thiếu, nhưng cô đang sợ hãi không biết có thể thoát khỏi nơi như lồng giam này hay không.

Nhìn bộ dạng mê người của Lộ Tĩnh, Mặc Kỳ Dực bất giác nhíu mày, không kiềm được ham muốn ánh mắt chăm chú cứ thế dán lên người cô gái nhỏ. Phải nói từ lần cuối cùng nữ nhân này lên giường, những lần sau cho dù có kiếm nữ nhân khác, cơ thể hắn vậy mà chẳng hề có một chút hứng thú gì.

Rõ ràng, loại phụ nữ gì người đàn ông muốn mà không có được. Mỹ nữ hay diễn viên nổi tiếng, siêu sao gì đó. Nhưng chung quy bất tri bất giác cứ mỗi lần như thế lên giường, lại nghĩ đến thân thể sạch sẽ ngọt ngào đến mê nghiện của cô gái nhỏ hắn từng chung đụng lấy đi lần đầu, sau đó hắn lại sinh ra sự từ chối tiếp nhận, chẳng thể lên giường cũng những nữ nhân khác được nữa.

Không thể phủ nhận, sự tiếp xúc sạch sẽ, lại đẹp đẽ thuần khiết của một cô gái mới phá kén, đối với kẻ nào cũng luôn có thứ sức hút vô hình chung dâng lên ham muốn mạnh mẽ.

Lộ Tĩnh bị ép hớp một ngụm rượu, muốn lùi ra sau. giám đốc Trần như thể trêu ghẹo thích thú lại gần, nhưng lần này cô đã không lùi nữa, dứt khoát lấy chai rượu thuỷ tinh đập mạnh vào người, khiến lão co rúm gập bụng vì đau.

Gian phòng như thể có trò vui.

Nhưng chỉ có Lộ Tĩnh vẫn cứ bất lực muốn vùng lên trốn thoát.

Phùng Hạ nhận thấy người đàn ông bên cạnh, muốn ngồi lên đùi, đưa tay mân mê nơi lớp áo sơ mi trước mặt. Nhưng khi này, Mặc Kỳ Dực liền đảo mắt nhìn xuống, đáy mắt sắc lạnh như lưỡi dao khiến kẻ khác sợ hãi không thôi.

Cô ả lại sợ hãi buông tay.

Người đàn ông dứt khoát đứng lên, đi lại gần về hướng Lộ Tĩnh đang vùng vẫy, thứ rượu đỏ dây lên váy trắng, như thể cảnh báo cho sự xâm nhập vào một đóa hoa đẹp lại thuần khiết.

Giám đốc Trần nhìn Mặc Kỳ Dực lại gần, lão hơi cảm giác sợ hãi. Rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng thăm dò.

“Ngài Mặc muốn cô ta sao?”

Lộ Tĩnh lùi thì chạm vào thân thể cao lớn, cô xoay đầu nhìn người đàn ông áp bức phía sau lưng mình, chưa thể định hình đã bị hắn nhấc bổng lên. Tầm mắt người đàn ông vẫn cứ lạnh lẽo nhìn vào gương mặt nhỏ.

Không cần nói, chỉ biểu thị hành động.

Thân thể mảnh khảnh trong lòng người đàn ông khẽ run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn nơi gò má bị sưng vù ửng hồng, khóe môi bị tát nên máu đọng lại ứ bên cánh môi phải bắt mắt người nhìn. Lộ Tĩnh muốn nhào lên, nhưng bàn tay người đàn ông đã siết chặt eo lại, nơi vùng eo ban nãy va đập đau đớn khiến gương mặt nhỏ nhíu mày rên rỉ, cứ thế vùi vào lòng hắn.

Trông không khác gì vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang cọp.

Lộ Tĩnh nhất thời không hiểu, sao cuộc sống cô lại cứ như món đồ, có thể tráo đổi từ kẻ này sang kẻ khác như thế, vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái vòng lặp đáng sợ này.

Bóng dáng kiêu ngạo rời khỏi phòng, căn phòng chốc lát yên tĩnh lại.

Giám đốc Trần mất mồi ngon, quay sang nhìn Phùng Hạ chằm chằm. Tức giận lên tiếng.

“Đêm nay, tới lượt cô.”

Hết bị nữ nhân kia đấm rồi đổ rượu, còn lấy chai rượu đập lên người lão. Nhưng đến cuối vẫn chẳng thể mà chạm vào. Liền bị người đàn ông địa vị ngất trời kia hẫng tay trên.

Phùng Hạ nhìn giám đốc Trần, cô ta cũng tức giận không kém gì. Rõ ràng, một chút nữa là có thể phục vụ người đàn ông kia rồi. Vậy mà mọi chuyện chốc lát cứ thế bị tráo đổi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.