Cô gái nhỏ đi theo bước chân người đàn ông, băng qua một dãy hành lang, nơi đây trưng đầy hoa kiểng đẹp đẽ. Tạo cảm giác ôn hòa.
Bước vào gian phòng lạ lẫm, độc một chiếc giường nơi gian phòng, một số dụng cụ cần thiết mà căn phòng phải có. Còn cả khu phòng tắm sang trọng.
Chưa bàn đến khu phòng tắm, chỉ riêng khu phòng này cũng đã hơn nơi khu trọ lụp xụp của Lộ Tĩnh.
Mặc Kỳ Dực bước vào, gian phòng lạnh lẽo, đã rất lâu người đàn ông mới trở lại đây. Giờ trông hướng Lộ Tĩnh, như thể cô chính là một chiến tích hắn vừa săn về.
Người đàn ông bước đến hướng tủ trưng bày, lấy ra một chai rượu sang trọng vẫn còn dán nhãn, bắt đầu đổ rượu ra chiếc ly thủy tinh. Đây như thể là một thói quen từ lâu. Cũng vừa lúc, người đàn ông ném chiếc áo vest sang một bên, đưa tay cởi từng nút áo trên cơ thể hắn.
Rất nhanh, nửa thân trên đã không còn gì. Làn da hơi ngâm săn chắc mê người. Chỉ có Lộ Tĩnh vẫn đứng lặng.
Trông thấy biểu cảm của cô, người đàn ông không hài lòng. Hắn đưa tay nhấp một ngụm rượu, bắt đầu rót tiếp thêm một ly, đặt trên bàn, vang một tiếng cạch biểu thị rõ tâm trạng bực bội vì sự mất tập trung của cô.
“Tới đây uống rượu. Đừng bày ra bộ dạng như khúc gỗ nữa.”
Lộ Tĩnh lại gần hướng người đàn ông. Cô gái nhỏ không nói gì, đưa tay nhận ly rượu. Tức khắc cũng bị giam cầm trong lồng ngực rắn chắc, cơ thể cao lớn, đối diện là cơ thể của hắn, xung quanh toàn mùi xạ hương áp bức người đàn ông phả ra. Bóng đêm buông xuống, chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn vàng hắt lên cũng không che đậy được cái biểu cảm run sợ của cô.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, cảm nhận được bờ vai nhỏ trong lòng hắn run nhẹ, chẳng hề che giấu được sự hoảng loạn. Người đàn ông vẫn nhớ, khi hắn lấy đi lần đầu, bởi vì lúc đó do chi phối của thuốc nên Lộ Tĩnh mới ham muốn không ngừng. Nhưng vừa qua hôm sau, sự thiếu kinh nghiệm cũng thành công chọc giận hắn.
Nhưng không thoải mái là một chuyện, Mặc Kỳ Dực khi đó đã lún sâu, chẳng hiểu vì sao còn phải dây thời gian vào một nữ nhân không biết chút thứ chuyện trên giường này là gì. Thậm chí còn thực hiện giao dịch.
Để đến tận bây giờ, lại còn ham muốn bức ép một nữ nhân ngu ngốc như thế này vào đường cùng chỉ để lên giường cùng với hắn
Lộ Tĩnh cầm ly rượu uống, nhưng chỉ nhấp một ngụm đã không thể uống nổi, bàn tay Mặc Kỳ Dực mạnh bạo trực tiếp đem đổ dồn vào khoang miệng nhỏ. Hành động không có một chút nhân từ gì, để vài giọt rượu rơi rớt trên hõm cổ trắng mịn mê người, khiến cô bất giác ho sặc sụa.
Tuy làm ở hộp đêm, nhưng Lộ Tĩnh chưa bao giờ phải tiếp rượu, nếu có uống thì cũng bước vào nhà vệ sinh rồi nôn ra lập tức.
Ly rượu đổ vào miệng, người đàn ông cũng đặt sang một bên. Tức khắc áp đôi môi bạc mỏng của hắn xuống đôi môi nhỏ, hòa quyện vào thứ hương rượu nồng đậm, như thể muốn cảm thụ hương rượu trên người cô. Chiếc lưỡi hòa vào, tìm lấy thứ vật muốn trốn tránh bên trong đem giao hòa làm một, rất lâu, rất mê hoặc.
Thân thể người đàn ông càng lúc càng cứng rắn, càn quấy. Đem dồn cô vào một góc, khiến đầu óc Lộ Tĩnh cảm giác choáng váng không thể chống đỡ, hơi thở người đàn ông mạnh mẽ như muốn hút cạn lấy hơi thở của cô. Rượu này thật sự rất đậm, chỉ qua một hương thơm nhỏ cũng biết thứ rượu sang trọng ủ lâu năm lại đắt tiền.
Nụ hôn điên cuồng vô cùng, gặm cắn cánh môi, không để cô có đường mà thoát thân. Một phần cũng muốn dạy dỗ, người trước mặt cùng cô là Mặc Kỳ Dực hắn, tốt nhất đừng có bày ra cái trạng thái phân tâm. Hắn rất ghét điều đó.
Bàn tay nhỏ chống đỡ trước ngực hắn, từng khớp ngón tay mềm mại chạm lên da thịt như tường đồng vách sắt lại trở lên vô lực yếu ớt, như càng kích thích ham muốn kẻ khác dâng trào lên.
Khó thở, khi mà dưỡng khí của cô cứ bị hút lấy, hắn không hề chừa đường lui cho cô thở, thêm việc cơ thể người đàn ông đè nặng.
Cuối cùng không thể chịu đựng được, đầu óc rơi vào choáng váng, tầm mắt phía trước mông lung dần mờ hẳn đi, trực tiếp mà ngất chỉ vì thiếu dưỡng khí bởi thứ nụ hôn như muốn đoạt mạng này.
Cơ thể nhỏ mềm mại trong lòng không cử động, Mặc Kỳ Dực liền buông ra. Đôi mày khép chặt lại vô cùng, biểu thị tâm trạng rất tức giận.
Nữ nhân này, vậy mà chưa chào màn liền ngất đi.
Trong cuộc đời khi “chơi” nữ nhân của Mặc Kỳ Dực, chưa bao giờ người đàn ông phải trải nghiệm cái sự việc này. Phụ nữ dưới thân hắn đều hết mực lấy lòng hòng vươn tới thứ khoái cảm. Vậy mà rơi vào tay cô, phút chốc mọi thứ trở nên bí bách.
Ôm cơ thể mềm mại trong vòng tay, tầm mắt người đàn ông dần tối sẫm lại như bầu trời đêm u tối không sao chẳng thấy được vạn vật.
Lộ Tĩnh, cô nhóc này được lắm!
Người đàn ông hung hăng ném cô gái nhỏ lên tấm ga giường mịn trắng, giờ phút này cô đang mê man chẳng hay trời đất. Còn Mặc Kỳ Dực hắn lại vươn tay xoa trán, nhìn về phía đũng quần, thứ vật bên trong không ngừng vươn lên đến mức khó chịu.
Mặc Kỳ Dực hít thở sâu một hơi dài giữ bình tĩnh.
Là người đàn ông ham muốn cùng cô lên giường, kết quả liền phải chịu cái trải nghiệm này. Cũng đúng, đem về một con nhóc không có kinh nghiệm gì hết, thì hắn có thể đòi hỏi được thứ gì?