Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 39: Thú vui



Mặc Kỳ Dực vẫn vậy, nhàn nhã tận hưởng thú vui của bản thân sau những thứ việc bỉ ổi hắn làm khiến cuộc sống cô trở nên lao đao. Lộ Tĩnh nhất thời không hiểu, sao hắn có thể yên ổn như thế, trong khi cô lại chật vật bên ngoài vì những việc hắn gây ra.

Cô vẫn đứng im, hiển nhiên không muốn lại gần. Nhưng từ phía sau đã có tên vệ sĩ to cao tiến đến, dứt khoát đẩy mạnh, chốc lát đã ngồi trong lòng hắn, thoang thoảng mùi thuốc lá mát lạnh cùng thứ mùi hoắc hương cô đã từng ngửi qua, càng lúc càng khiến cô bài xích cái sự tiếp xúc này.

Mặc Kỳ Dực kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn cô từ trên, khóe môi nhếch lên một cách đầy hài lòng.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lộ Tĩnh ngồi trong lòng, muốn phản kháng thoát ra nhưng đã bị một cánh tay rắn chắc siết chặt lại khiến cô chẳng thể phản kháng. Cô cực kỳ không thoải mái, rất muốn thoát khỏi.

Sự khó chịu này, Mặc Kỳ Dực đều trông thấy. Người đàn ông không quá quan tâm, nhìn cũng đã rõ, cô sẽ chẳng thể thoát ra. Hắn đưa điếu thuốc trên tay, rít lấy một hơi dài, trực tiếp kéo gương mặt nhỏ bắt đối trực diện gần trong gang tấc với gương mặt của hắn, trong lúc còn ngờ nghệch, một làn khói trắng đã trực tiếp bị phả ra, mùi thuốc nồng nặc nhất thời khiến Lộ Tĩnh ho sặc sụa.

Những ngón tay người đàn ông, vẫn siết lấy khuôn cằm nhỏ nhắn, đưa ngón tay mân mê lấy bờ môi nhỏ hồng hào, rõ là không đánh son lại gợi lên sự ham muốn thích thú của hắn như thế.

Đã từng nếm qua rồi, càng khiến Mặc Kỳ Dực muốn nếm lần nữa. Trong khi trước kia, hắn lại ghét nhất môi nữ nhân vì cảm thấy dơ bẩn. Rõ ràng cô gái nhỏ này, cứ từng bước từng bước khiến mấy cái định luật hắn đặt ra ban đầu bị phá bỏ.

Không nghĩ nhiều, Mặc Kỳ Dực liền cúi xuống chạm lên đôi môi nhỏ. Một tháng rồi, hắn có chút nhung nhớ. Nhưng vừa chạm đến đôi môi cô, lập tức người đàn ông đã nhăn mặt đau đớn, hắn khẽ rên rỉ nhẹ, máu tươi trên môi chảy ra. Cô vậy mà dám cắn hắn!

Bởi vì bị cắn, Lộ Tĩnh liền thoát chế ngự khỏi người trước mặt, bàn tay không nhân nhượng giơ cao, cứ thế tát thẳng lên gương mặt Mặc Kỳ Dực. Tiếng âm vang cú tát giòn giã, khiến gương mặt người đàn ông ửng đỏ lên.

Kỳ thực, Lộ Tĩnh đem bao nhiêu sự hận thù đối với hắn đều thể hiện rõ qua cú tát này. Cô dùng rất nhiều lực, muốn trút bỏ biết bao sự kiềm nén về những thứ hành vi ác độc dồn cô vào đường cùng của hắn.

Đám người trong phòng đứng ngây ra, lần đầu lại có người phụ nữ ngang nhiên làm như thế với Mặc Kỳ Dực. Bọn họ ban nãy còn muốn trêu ghẹo, nhưng đã đến tận lúc này thì chẳng thể mà dám nữa.

Bầu không khí dần trở nên trầm mặc.

Đôi mắt chim ưng của Mặc Kỳ Dực trở nên đen nhánh, mang theo sự nguy hiểm sâu thẳm bên trong. Khoé môi máu đỏ, gò má lại hơi rát.

Đây, đúng thật là lần đầu có một nữ nhân lớn gan như thế đối với hắn. Lộ Tĩnh vừa muốn nhào ra, người đàn ông lần này cũng không nhường nhịn nữa, hắn dứt khoát đem kéo cô vào lồng ngực, siết chặt eo nhỏ đến mức đau đớn để cô chẳng dám phản kháng.

Lộ Tĩnh bị dồn vào trong lòng, thân thể ngồi trên đùi. Người đàn ông đưa tay mân mê đôi chân nhỏ, nhưng vừa tiến lên cô đã la đến mức chói tai.

“Ngài Mặc, thân thể của tôi ngài cũng đã có. Ngủ cũng không phải một đêm, ngài rốt cuộc là muốn cái gì, hay căn bản muốn nhìn xem một con vật bé nhỏ như tôi bị ngài dồn vào đường cùng mới có thể buông tha?”

Căn phòng im ắng, đám người ăn chơi ban nãy trông thấy tình cảnh này cũng không dám ho he gì nữa. Phụ nữ bên cạnh Mặc Kỳ Dực vốn không ít, nhưng bọn họ đều biết người đàn ông chỉ dùng một lần rồi thôi. Nhưng qua miệng nữ nhân này, rõ ràng đã ngủ hơn một lần rồi.

Tròng mắt Mặc Kỳ Dực đen nhánh, tâm trạng hắn u uất vì cái tát ban nãy. Sâu thẳm đáy mắt không gợn sóng, tựa hồ báo hiệu sóng ngầm như muốn áp bức biết bao kẻ nơi đây.

Để rồi, người đàn ông bật cười lạnh lẽo. Hắn cúi đầu, đối diện với ánh mắt chứa đầy sự thù oán của cô, nhưng càng nhìn lại càng dâng lên sự thích thú. Một tay vẫn giữ chặt cơ thể để cô không thể phản kháng.

“Cơ thể này, có thể đáng với cái giá để trả cho cuộc phẫu thuật của cha em sao? Có phải em là đang đánh giá cao bản thân mình quá rồi không?”

Lộ Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu không đủ, thứ ngài muốn có phải là tiền không? Số tiền bao nhiêu, ngài nói tôi sẽ trả hết.”

Tiền đối với Mặc Kỳ Dực vốn không phải vấn đề, nhưng rồi vẫn nhìn cô, giễu cợt trả lời.

“Tổng số tiền là hơn năm tỷ. Em nghĩ cả đời của em, có thể trả hết?”

Hơn năm tỷ? Lộ Tĩnh nghe như thế, nhất thời ngây ra. Cô chưa từng nghĩ đến con số này. Hay căn bản, con số này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô. Bởi căn bản nó là quá lớn.

“Thật ra, nếu em có thể mua vui mà hầu hạ cho toàn bộ người trong căn phòng này. Thì tôi cũng có thể xem xét đến việc xóa đi số tiền đó.”

Vừa dứt câu, người đàn ông buông lỏng Lộ Tĩnh ra. Cứ thế đẩy cô ra giữa căn phòng. Ánh mắt giờ phút này tà ác như thể muốn trừng phạt cho hành động lớn gan của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.