Người đàn ông ngẩng nhìn Hạ Tử Uyên, trong ánh mắt không lưu quá nhiều ấn tượng. Nếu ông nội đã có nhã hứng đem người đến, Mặc Kỳ Dực cũng chỉ qua loa tiếp đãi. Bởi căn bản đều không phải bổn phận của hắn.
“Do ông tôi sắp xếp đến, nếu có thắc mắc thì tìm đến những người hầu.”
Vừa nói dứt câu, Mặc Kỳ Dực liền hướng vào trong. Bộ dạng lạnh nhạt điềm tĩnh, không hề có dáng vẻ dư thừa nào. Chỉ có Hạ Tử Uyên vẫn không quên đảo mắt nhìn Lộ Tĩnh như thể đánh giá từ trên xuống, sau cùng liền đi theo người đàn ông, muốn tìm cách tiếp xúc.
“Cũng đã giờ khuya, em nghe nói ngài chỉ vừa mới từ sân bay đáp xuống liền đến thẳng buổi tiệc không nghỉ ngơi. Có lẽ hiện tại trở về vẫn chưa dùng bữa. Em sớm cũng đã căn dặn người hầu chuẩn bị sẵn cho ngài.”
Nghe đến dùng bữa, Lộ Tĩnh cũng cảm giác đói. Sáng sớm đã phải hội họp với đoàn phim, đến chiều liền tham dự buổi tiệc từ thiện kia. Cả ngày nay cô cũng chưa hề có thời gian để dùng bữa. Nhưng nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt, chỉ có thể lùi ra hướng người hầu mà đứng. Nếu đêm nay đã có cô gái tên Hạ Tử Uyên kia rồi, có phải cô được thoát một kiếp nạn không?
Kết quả vừa mới tách ra khỏi người Mặc Kỳ Dực, người đàn ông đã cau mày ngoái đầu lại nhìn, giọng nói bất giác trở nên tức giận hướng thẳng ánh mắt về phía cô mà cáu gắt.
“Đi theo tôi.”
Lộ Tĩnh nghe gọi, chỉ có thể đi theo. Hạ Tử Uyên đứng bên cạnh bị ngó lơ, nhưng vẫn cố chấp đi theo vào sau. Tựa hồ đứng rất gần, muốn tìm cách tiếp xúc thân mật cho những người khác ngưỡng mộ. Nhưng cô ta nào biết, người hầu nơi đây đã nhìn không ít cảnh này. Chẳng qua sớm hay muộn Hạ Tử Uyên cũng chẳng còn ở đây.
“Để tôi dọn đồ ăn cho ngài.”
Đến khi Lộ Tĩnh di chuyển lại gần, người đàn ông liền tập trung sự quan tâm về hướng cô. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn có phần gầy, trong lòng cũng nghĩ cần phải bồi bổ thêm.
Đồ ăn trên bàn khi này đã được dọn ra, nghi ngút khói, thức ăn cũng đa dạng lại đẹp mắt.
Thực chất lời nói Hạ Tử Uyên không có giá trị. Người hầu nơi đây đều nhận theo lời báo cáo của trợ lý Quang mới thu xếp mà chuẩn bị đồ ăn cho Mặc Kỳ Dực.
Người đàn ông ngồi hướng trung tâm, nhìn vào đồ ăn. Cả ngày vẫn chưa dùng bữa, hắn quả thực đói. Chỉ là ngay lúc này, Hạ Tử Uyên cũng không kiêng nể gì ngồi xuống vị trí ghế bên cạnh Mặc Kỳ Dực. Rõ ràng muốn khẳng định thân phận cô ta hiện giờ.
Lộ Tĩnh trông vậy cũng chỉ đứng gọn một góc cách xa, dẫu sao cô cũng rất biết thân biết phận. Bản thân chỉ là tùy tiện được mang về. Cô không dám đặt vị trí ngang hàng.
Kết quả người nơi căn phòng đều nhìn ra tâm trạng Mặc Kỳ Dực rất khó chịu.
Giống như thể vừa có sự xuất hiện của Hạ Tử Uyên, cô gái nhỏ liền vui mừng vì trốn thoát được khỏi hắn. Ngay cả lời nói cũng không còn tí trọng lượng, chỉ muốn cách càng xa càng tốt. Trong lòng một thứ cảm xúc khó chịu dần sản sinh, đôi mắt u ám hẳn.
Hạ Tử Uyên ngồi bên cạnh, cũng không hề làm gì quá phận. Trời đã khuya, đối với một cô gái dùng bữa là sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc. Nên cô ta cùng lắm chỉ ăn những món rau thanh đạm cho có, mục đích là muốn thể hiện cô ta có thể dùng bữa cùng với người đàn ông.
Kết quả Hạ Tử Uyên vừa gắp, Mặc Kỳ Dực đưa đũa liền nhíu mày nhìn vào dĩa thức ăn, lập tức đặt đũa sang một bên, động thái rất mạnh. Ngay tức khắc liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Hạ Tử Uyên không hiểu, vội vàng muốn đi theo. Khi này trợ lý Quang chứng kiến tất cả, phần nào đã hiểu được sự tình liền đứng ra cản lại, bắt đầu nhắc khéo. Dù gì cũng là người do lão gia Mặc đưa đến, chẳng qua cậu là nể mặt nên mới có thể kiên nhẫn như thế.
“Cô Hạ, phòng ngủ nơi đây đã được người hầu sắp xếp, mong cô trở về nghỉ ngơi. Hiện giờ cô chỉ là khách, mong đừng quá phận với ông chủ của chúng tôi.”
Khóe môi Hạ Tử Uyên cứng đờ, dẫu sau trước giờ cũng đều là đại tiểu thư là ngọc cành vàng. Vẫn chẳng hề có một kẻ thấp kém như thế dạy dỗ. Bởi cô ta là dựa vào lão gia Mặc đến nơi đây, bản thân cư nhiên cũng tự cho rằng mình chính là nhất.
Không thể trút giận, liền quay qua nhìn một loạt người nơi căn phòng. Ánh mắt rơi lên người Lộ Tĩnh tương đối nổi bật, dù gì cô chỉ là nữ nhân bên cạnh dùng tiền mua được. Cũng chẳng thể so bì với cô ta.
Cứ thế tức giận rời đi, khi này cũng chẳng thèm giữ lấy bộ dáng tao nhã của một tiểu thư đài các như lúc nãy nữa.
Người hầu ngán ngẩm nhìn theo, dường như cũng không quá để tâm. Chỉ có Lộ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, Mặc Kỳ Dực đã rời đi, như thế có được xem như cô vừa thoát khỏi kiếp nạn hay không?