Thời điểm này, Lộ Tĩnh vừa đi đến căn phòng. Trợ lý Quang nhìn vóc dáng của cô, đến dãy phòng liền dừng. Chỉ điểm hướng nơi căn phòng đang khép hờ với chút ánh sáng le lói.
“Ngài Mặc hiện trong đó, cô vào kiếm ngài.”
Lộ Tĩnh chậm rãi di chuyển, bước chân nhận thức rõ sự nặng nề áp lực phủ lên. Đến khi tới gần liền nhìn vào khung cửa mở hờ, liền nghe một loạt động tĩnh của Hạ Tử Uyên cùng Mặc Kỳ Dực.
Bản thân không nghĩ cũng sẽ có một ngày trông thấy tận mắt một màn kích thích như thế, trước kia nếu nhớ không lầm khi phục vụ rượu cho người đàn ông, cô đã bị người phụ nữ bên cạnh của Mặc Kỳ Dực đuổi đi.
Xung quanh Mặc Kỳ Dực thì làm sao mà thiếu nữ nhân được chứ.
Đứng ở góc nhìn của Lộ Tĩnh, lại thấy bóng lưng quyến rũ của Hạ Tử Uyên đang ôm chặt lấy người trước mặt. Nhìn trông rất giống như là đang hôn nhau quyết liệt. Cô gái nhỏ bỗng cảm thấy, nếu có Hạ Tử Uyên việc gì lại kêu cô, hay là đang muốn một lúc hai người hầu hạ. Người đàn ông này có phải ham muốn quá mức mãnh liệt kia không.
Đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn vào, không nghĩ cảnh tượng là đang nhìn lén, ngay lúc này liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh nhạt của hắn khiến cô vội vàng rụt đầu.
Khi này trợ lý Quang cũng không còn, dãy hành lang vắng vẻ. Lộ Tĩnh xoay người muốn rời khỏi, chỉ là từ đằng sau nghe được tiếng đập vỡ của ly vang vọng. Không nghĩ đến người đàn ông này lại mạnh bạo như thế.
Nhưng vừa đi được vài bước, liền bị một lực tay rắn chắc ôm chặt lại. Mặc Kỳ Dực dứt khoát ôm lấy để cô không thể định hình, cứ thế bồng lên, di chuyển từng bước chân mạnh bạo đến căn phòng nơi cuối dãy. Vừa mở ra, liền trực tiếp ném cô lên giường. Tiếng khóa cửa vang lên cạch một tiếng.
“Á…”
Bị ném bất ngờ, Lộ Tĩnh không nhịn được liền la lên đau đớn. Đầu óc choáng váng, đến lúc định thần mở mắt đã trông thấy Mặc Kỳ Dực trước mặt với đôi mắt như dã thú. Càng khiến cô hoảng sợ mà lùi về sau run lẩy bẩy.
“Chạy đi đâu? Đã được kêu đến phòng tôi lại còn muốn chạy.”
Lộ Tĩnh ngẩng nhìn, tâm tình người đàn ông rõ ràng đang rất âm u. Tựa hồ biển lớn có thể nổi bão bất cứ lúc nào. Cô rũ ánh mắt, sợ hãi không dám đối diện, nhỏ giọng lí nhí mà đáp. Cô hiện tại cũng bị cái bộ dạng trước mặt mà làm cho sợ run người.
“Ngài Mặc, ban nãy đã được Hạ tiểu thư “phục vụ”, căn bản tôi cũng không thể hiện diện, nếu đã có người đêm nay,…”
Chưa nói hết lời người đàn ông nhíu mày, bàn tay siết chặt lấy cằm của cô, liền cúi người đối diện với cô gái nhỏ ở một khoảng cách gần. Giọng nói trở nên giận dữ.
“Em cho rằng cô ta “phục vụ” tôi?”
Lộ Tĩnh cắn răng run rẩy không muốn trả lời, uy lực người phía trước dồn dập đầy áp bức, cô muốn lùi thêm vài bước ra phía sau. Kết quả Mặc Kỳ Dực trực tiếp vòng tay qua eo mà dễ dàng kéo lại gần không cho cô trốn tránh.
“Nếu có cô Hạ Tử Uyên, ngài có thể cùng cô ấy là chuyện tốt…”
Lộ Tĩnh càng nói, càng khiến tâm trạng hắn thêm bực tức. Rõ ràng hôm nay khi có sự xuất hiện của Hạ Tử Uyên, cảm xúc của cô chính là thấy vui vẻ vì không phải phục vụ hắn.
Người đàn ông gằn giọng, đáy mắt lạnh lẽo vô cùng. Hình tượng hắn trong lòng cô, thật sự rất xấu.
“Tôi không phải kiểu người tùy tiện như thế, đêm nay đã có em, chắc chắn cũng không cần thêm một kẻ nào nữa.”
Khoảnh khắc trông thấy Lộ Tĩnh nhìn vào, chẳng hiểu sao hắn còn cho rằng sẽ sợ cô hiểu lầm. Không ngoài dự đoán, mọi thứ liền diễn ra như vậy.
Mặc Kỳ Dực cũng không nghĩ đến việc bản thân lại phải giải thích. Chẳng qua trong đoạn thời gian gần đây, người đàn ông cũng chẳng hề chạm vào ai ngoài cô gái nhỏ này. Nếu nói chính xác, cũng hơn hai năm ngoài cô ra, hắn cũng không hề chạm vào thân thể những nữ nhân khác. Mặc Kỳ Dực đối với cô có sự ưa thích đặc biệt.
Trước kia trên phương diện này, Mặc Kỳ Dực chẳng qua chỉ làm một lần. Đó là nguyên tắc. Nhưng không nghĩ đến khi chạm vào lần đầu của thân thể nhỏ mềm mại, liền rơi vào trầm mê tột độ. Đêm thứ nhất là thỏa mãn, nhưng đến buổi sáng hôm sau, dường như làm bao nhiêu cũng không đủ.
Bình thường giao du qua với nữ nhân, bản thân Mặc Kỳ Dực phóng túng còn cho rằng là lẽ thường. Vậy mà bây giờ bộ dạng lại chật vật như thế với cô.
Mặc Kỳ Dực vươn tay, nhìn bộ dáng chiếc váy xinh đẹp hôm nay cô đã mặc đã khiến cô thu hút như nào. Nghĩ đến cái chạm của kẻ khác suốt quá trình diễn ra buổi tiệc, thêm việc cô gái nhỏ trốn tránh sự hiện diện. Hắn lại càng như muốn phát điên.
Dứt khoát, đưa tay xé đi lớp váy, làn da trắng nõn ẩn hiện. Một nụ hôn đầy mùi rượu như ngấu nghiến đặt lên đôi môi nhỏ. Dường như trừng phạt không muốn để chừa đường lui cho cô.
Chỉ có Lộ Tĩnh không hiểu, sao người đàn ông này lại tức giận như thế.
Hay là, cô phá hỏng đi chuyện tốt của hắn với Hạ Tử Uyên?
Môi lưỡi càn quét, hơi thở bá đạo chèn ép. Nụ hôn đầy mùi rượu nồng nặc rơi trên bả vai mê người. Vừa dứt khỏi đôi môi, cô liền vội vàng lên tiếng biện minh.
“Tôi xin lỗi… lần sau tôi tuyệt đối sẽ không… đau…”
Vừa nói, người đàn ông vừa cắn đến đau đớn.
“Không… không phá hỏng chuyện tốt của ngài với cô Tử Uyên nữa.”
Quả thật, câu nói càng thêm bộc phát con dã thú mãnh liệt sục sôi trong cơ thể hắn. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cơ thể mê người của cô, môi mỏng mím thành một đường, trầm khàn thốt ra một câu.