Giang Hàn nắm lấy cổ áo tôi, lôi tôi vào phòng tắm, ấn đầu tôi vào bồn rửa mặt.
Nước chảy từ đỉnh đầu tôi xuống.
Tôi ho sặc sụa.
Tôi còn chưa kịp đẩy anh ta ra, ngay sau đó, tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.
Chứng mù tạm thời tái phát.
Bây giờ tôi không thể nhìn thấy gì ngoại trừ cảm giác mình bị Giang Hàn kéo tới giường.
Giang Hàn toàn thân nóng rực, hắn thở hổn hển, đem tôi đè ở dưới thăn.
"Triệu Chiêu Chiêu, nói chuyện!"
Tôi run lẩy bẩy.
Từ lúc tôi tiến vào ngôi nhà này, mười hai năm qua, những lần nói chuyện giữa tôi và Giang Hàn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh ta ghét tôi, là chuyện vô cùng rõ ràng.
Giữa chúng tôi chỉ có những lần chạm mặt giới hạn không thể tránh khỏi khi ở trong cùng một căn phòng.
Vậy bây giờ, anh ta đang làm gì vậy?
Khi ở dưới thân anh ta, tôi sợ tới mức không dám cử động, hơi thở ấm áp kề sát bên tai tôi, giống như chỉ một giây sau anh sẽ biến thành dã thú, lột da gặm xương tôi.
Nhất là lúc tôi trong tình trạng không nhìn thấy gì, các giác quan khác càng trở nên nhạy bén hơn.
Giang Hàn bóp eo tôi, khiến tôi cuộn người lại.
"Triệu Chiêu..."
Giọng nói thì thầm của anh chợt vang lên bên tai tôi, "Sao em không đến tìm anh?"
"Cầu xin anh, anh giúp em giải quyết những người đó, được không?"
Cơ thể tôi bỗng nhiên cứng ngắc.
Bởi vì tôi nhớ đến rất lâu trước đây, khi tôi bị Lý Tuyết bắt nạt ở đầu ngõ, Giang Hàn rõ ràng đã đi ngang qua nơi đó.
Nhưng anh chỉ nhìn lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi bỏ đi.
Tôi bị bọn họ giẫm dưới chân, Lý Tuyết hung hăng tát tôi một cái: "Mày đừng có mong chờ Giang Hàn sẽ cứu mày nữa, mày cũng không nhìn lại bản thân là cái loại gì!"
Từ lúc đó tôi hiểu rõ.
Sẽ không có ai giúp tôi.
Kể cả Giang Hàn.
"Suýt nữa quên mất, hôm qua là sinh nhật của em..."
Không biết Giang Hàn nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ở bên tai tôi cười khẽ một tiếng, "Anh tặng Chiêu Chiêu một món quà, được không?"
Tôi không kịp từ chối.
Bên tai trái bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, tôi không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Giang Hàn cầm lấy tay tôi, chạm vào đó.
Tôi hiểu ra lập tức.
Là khuyên tai, là thứ mà Giang Hàn đeo ở trên tai, cứng rắn đâm thủng xuyên qua tai tôi.
Có vệt máu ấm áp chảy xuống.
"Đừng nghĩ đến chuyện tự tử, Chiêu Chiêu."
Giọng nói của Giang Hàn khiến cả người tôi lạnh run, "Anh sẽ quan sát, ngoan một chút."