Bốn người tới khu phức hợp, thẳng đến cửa hàngthịt nướng.
Người ăn cơm tương đối nhiều, đã bắt đầu đầy bàn.
Lữ Nho Luật chọn một cái bàn ở giữa, bọn họ ở bên ngoài cửa hàng vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.
Sở Thành: " anh Lan, em nghe anh Luật nói anh năm ngoái xuất ngoại làm trao đổi sinh?"
Tạ Lan Chi: "Ừ."
"Khó trách năm nhất cũng chưa gặp anh.
Anh ở nước ngoài cũng chơi bóng sao?"
"Có, nhưng là không nhiều lắm." Tạ Lan Chi nói, "Việc học có chút vội."
Sở Thành hứng thú bừng bừng hỏi: "Những người da đen đó có phải rất lợi hại hay không? Anh đánh thắng được bọn họ sao?"
Tạ Lan Chi: "Đánh không lại."
Tần Thư: "Phốc ——"
@ nguyên tác giả, hạng nhất của bà thiết lập có vấn đề nha, thân là chính quy công sao lại có thể bại bởi người khác.
Bà nhìn xem công nhà người khác, ai không phải tràn đầy khí khái của vua, ngược pháo hôi đến mẹ nhận không ra, trình độ nghiệp dư vẫn có thể khiêu chiến cầu thủ NBA các loại này.
"Mày cười cái gì." Sở Thành chuyển mắt về phía Tần Thư, không vui nói, "Đổi lại là mày mày đánh thắng được?"
Tần Thư nhún nhún vai, "Chưa thử qua, không biết."
Sở Thành cười nhạo: "Còn bày đặt không biết , với cái tay nhỏ cái chân bé của mày, chạy theo còn không kịp hửi đuýt người ta."
"Chơi bóng gì đó đều là thứ yếu," Lữ Nho Luật cười hì hì nói, "Tao cảm thấy nhất đáng tiếc chính là anh Lan một năm trao đổi cư nhiên không hẹn hò với cô bạn gái ngoại quốc nào, làm đến hiện tại còn chưa có mối tình đầu, thật mất mặt a."
Sở Thành trừng lớn đôi mắt, "Không phải chứ?! Thiệt hay giả, anh Lan chưa từng có bạn gái?"
Thật sự, Tạ Lan Chi xác thật chưa nói chuyện yêu đương.
Bất quá nhãi con, nếu mày tiếp tục không nỗ lực bắt lấy Ninh Ninh, người ta liền sẽ bắt đầu yêu đương đó.
Tạ Lan Chi lười nhác mà giương mắt nhìn về phía Lữ Nho Luật, "không phải giữ lại cho mày sao?"
Lữ Nho Luật sửng sốt, nhìn mặt của Tạ Lan Chi, nửa thật nửa giả nói: "Nếu là mày, tao có thể!"
Tạ Lan Chi tặng một chữ "Cút" cho bạn cùng phòng nhà mình, "Tao không thể."
Lữ Nho Luật hãy còn thở dài, "Thật buồn phiền giáo thảo không muốn vì tao cong."
Tần Thư xen mồm nói: "Chỉ vì anh không đủ đẹp." Đổi thành đại mỹ nhân như Từ Ninh, anh xem hắn cong hay không.
"Ha ha ha ha là," Lữ Nho Luật tự tổn hại nói, "Là tại hạ tự bêu xấu."
Tạ Lan Chi đạm đạm cười, "Đẹp hơn nữa cũng không cong."
Tần Thư: "Ha hả."
Đợi hai mươi phút, cuối cùng cũng có người gọi bọn họ vào nhận hàng.
Sở Thành kêu gào chết đói, phục vụ đưa thực đơn lại giao cho Tạ Lan Chi trước.
Tần Thư nhìn ra được, Sở Thành tựa hồ thực thích Tạ Lan Chi.
Loại thích này cùng thích Từ Ninh không giống nhau, là thưởng thức cùng hâm mộ đàn anh ưu tú.
Điểm này giống trong nguyên tác, Sở Thành thích Từ Ninh, tôn kính Tạ Lan Chi, sau khi biết hai người ái muội, hắn không thể giống tình địch khác ngang ngược mà đấu với Tạ Lan Chi, chỉ có thể uất ức bản thân khó chịu,khiến Tần Thư xem đến cũng nghẹn khuất không thôi.
Tần Thư vì nhà mình nhãi con buồn rầu, thực đơn đưa tới trước mặt hắn.
"Khổ cho em hôm nay chờ bọn anh lâu như vậy," Tạ Lan Chi nói, "Anh mời, em tùy ý gọi."
"......" Ô ô ô quá soái quá thân sĩ, hắn có điểm trụ không nổi làm sao bây giờ.
A, không nghĩ tới người đàn ông này lại có thể vừa đáng yêu vừa đẹp trai đáng chết như thế!
Tần Thư quay đầu đi, không nhìn Tạ Lan Chi, ngữ khí đông cứng nói: "Em cái gì cũng đều thích ăn, các anh gọi đi."
Ba đại nam sinh mới vừa vận động xong, cộng thêm một Tần Thư, tổng cộng ăn nhiều hơn một ngàn tệ.
Sở Thành có chút ngượng ngùng, "Hay là AA đi anh Lan, em chuyển WeChat cho anh."
Tạ Lan Chi còn chưa nói lời nào, Lữ Nho Luật liền sảng khoái nói: "Không cần, lần này nó mời, lần sau đổi thành chúng ta mời."
Sở Thành cười nói: "Được a, về sau thường tụ."
Ra khỏi khu phức hợp, Tạ Lan Chi thuê nhà ở ngoài tạm biệt ba người, một mình đi về nhà.
Lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, hắn nghĩ tới ly trà sữa hôm nay không uống được kia.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, trà sữa cũng rất ít uống, cũng không biết vì cái gì, hắn hiện tại đột nhiên hơi muốn nếm thử hương vị trà sữa bị Tần Thư uống sạch.
Tạ Lan Chi đi vào tiệm trà sữa,chị gái bán trà sữa đầy mặt tươi cười mà tiếp đón hắn: "Xin chào, xin hỏi bạn muốn gọi cái gì?"
Tạ Lan Chi nói: "sản phẩm mới."
"Mùa hè này chúng tôi có rất nhiều sản phẩm mới, bạn nói là loại nào?"
Tạ Lan Chi hồi tưởng hình ảnh Tần Thư uống trà sữa, "Hồng nhạt, mặt trên có kem sữa, 35 tệ."
Vài phút sau, Tần Thư thu được thông báo của WeChat: Tạ Lan Chi nhận bao lì xì 35 tệ hắn gửi, còn đã nhắn hai tin lại.
【 Thủy Môn Giản: ( hình ảnh) 】
【 Thủy Môn Giản: Trà sữa rất ngọt, cảm ơn.
】
Trên hình, một đôi tay thon dài xinh đẹp cầm ly trà sữa, Tần Thư có thể rõ ràng nhìn thấy nhãn hiệu, đúng là hãng mà buổi chiều hắn mua.
Tới rồi, họ Tạ bắt đầu phóng thích mị lực của hạng nhất bảng xếp hạng rồi.
Nhưng thực xin lỗi, làm đại fan của "Thành Ninh" CP, hắn không tiếp.
Tần Thư mở to hình ảnh nhìn lại xem, cuối cùng yên lặng mà đem hình ảnh lưu xuống, gửi Tạ Lan Chi một icon.
【 Chú Tần: ( đã biết, bình thân đi.jpg) 】
*
Khai giảng qua nửa tháng, sinh hoạt của Tần Thư dần dần đi vào quỹ đạo.
Trừ bỏ bài chuyên ngành năm hai, hắn còn phải bổ túc bài cơ sở của năm nhất, thậm chí là kiến thức khoa học tự nhiên của cấp ba, vội đến chổng vó; trừ cái này ra, trạng thái cảm tình của nhãi con cũng không thể xem nhẹ.
Sở Thành như cũ không có dấu hiệu thông suốt.
Từ Ninh ở vòng bạn bè phát trạng thái, nói lúc học thể dục làm mất thẻ sinh viên, nếu có người nhìn thấy làm phiền trả lại.
Tần Thư ở dưới comment icon ôm ấp hôn hít an ủi, kết quả Sở Thành trở tay tán một cái, còn không quên gửi một chuỗi "Ha ha ha ha" dài.
Tần Thư bị thao tác lỗ mãng này làm ngu người luôn, biểu tình so với ông lão đi tàu điện ngầm xem di động* còn muốn một lời khó nói hết hơn.
*
"Sở Thành, Ninh Ninh làm mất thẻ sinh viên mày ha vui như vậy có phải không tốt lắm hay không?" Tần Thư rầu thúi ruột, "Mày nhìn tao, nhìn nhìn lại Vương con mực hồi đáp cái gì." Đáp án đều nâng đến trước mắt mày còn làm không được, có phải dở người hay không.
"Con mực Vương nói cái gì? Ta không có WeChat của hắn nhìn không được."
Tần Thư đọc cho hắn nghe: " Để tôi giúp cậu đăng lên diễn đàn trường hỏi một chút , Ninh Ninh còn rep hắn, nói cảm ơn ."
Sở Thành chẳng hề để ý nói: "Dối trá, làm người không thể thẳng thắn một chút sao."
"Mày đây không phải thẳng thắn, là miệng thúi, là ky." Tần Thư buồn bã nói, "Mày nếu cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận cả đời không cưới được vợ."
Sở Thành hừ lạnh một tiếng, "Who cares.
Tao cúp tiết đây."
"Lại cúp? Mày muốn đi làm gì?"
Sở Thành phất phất tay, "Cùng bọn anh Lan chơi bóng rổ."
Tần Thư mắt trợn trắng.
Lại đánh lại đánh, phiền đã chết thẳng nam, vợ đều không theo đuổi được còn có tâm tư chơi bóng rổ.
Tần Thư giận mà không dám nói gì, thời điểm đi học thầy giáo điểm danh, hắn còn giúp Sở Thành đáp "có".
Hết tiết, Tần Thư theo thường lệ đi vào thư viện, chuẩn bị đánh một ván game rồi bắt đầu tự học.
Không nghĩ tới vừa tiến vào giao diện ghép đôi liền nhìn thấy Tạ Lan Chi đang ở trong trò chơi, chơi đã nửa giờ.
Thật là bàng quan a, còn có thể đánh nửa giờ......! Chờ đã, Tạ Lan Chi không phải hẳn là nên cùng nhãi con chơi bóng rổ sao? Chẳng lẽ họ Tạ còn có thể một bên chơi bóng rổ một bên chơi game?
Tần Thư phát hiện điểm mù, hạ một thân cao quý của mình chủ động nhắn tin cho Tạ Lan Chi.
【 Chú Tần: Đang làm gì.
】
Tạ Lan Chi rất có tinh thần chơi game, năm phút sau game kết thúc mới rep hắn.
【 Tạ Lan Chi: Mới vừa đánh xong ván game.
Làm sao vậy 】
【 Chú Tần: Sở Thành không ở cùng anh sao? 】
【 Tạ Lan Chi: Không có.
】
【 Chú Tần:??? 】
【 Tạ Lan Chi:? 】
Tần Thư nhăn mày lại: Sự tình không đơn giản a.
Nếu nhãi con không cùng Tạ Lan Chi đi chơi bóng rổ, vậy hắn đi đâu, vì cái gì còn phải nói dối người lớn trong nhà, chẳng lẽ là việc không thể để người khác biết?
Trong lúc nhất thời, vô số suy đoán nảy lên trong lòng.
Đánh nhau ẩu đả, trang web trường / thải, ăn nhậu chơi gái cờ bạc?
Tần Thư hít hà một hơi.
【 Chú Tần: Vậy anh biết nó đi đâu không? 】
【 Tạ Lan Chi: Không biết.
Em hỏi thử đi? 】
【 Chú Tần: em hỏi nó sẽ không nói cho em huhuhuhuhu.
QAQ】
【 Chú Tần thu hồi tin nhắn 】
【 Chú Tần: Em hỏi nó sẽ không nói.
】
【 Tạ Lan Chi:.
】
Hai phút sau, Tạ Lan Chi nói: 【 nó ở sân vận động tổng hợp.
】
【 Chú Tần: Tốt! 】
【 Tạ Lan Chi: Em lại muốn đi theo dõi nó? 】
Tần Thư làm bộ không thấy được tin nhắn cuối cùng, thu thập mọi thứ đi thẳng đến sân vận động tổng hợp.
Sân vận động rất lớn, bao gồm các loại sân bóng, đường băng, bể bơi, người cũng rất nhiều, Tần Thư không thấy được Sở Thành, ngược lại thấy được Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi mặc sơ mi trắng thanh tân cùng quần dài màu đenthoải mái, đứng ở lối vào, tựa hồ là đang đợi người.
Nắng gắt giống như kính viễn vọng, 360 độ vô góc chết mà phóng đại vẻ đẹp của hắn.
Tần Thư chưa kịp chuẩn bị đã chịu công kích của giá trị nhan sắc, khóe miệng giơ lên như ép như thế nào cũng không xuống.
—— muốn ghét một người lớn lên xinh đẹp thật sự quá khó khăn mà!
Tạ Lan Chi xa xa mà thấy Tần Thư, hai người đi về phía nhau.
Ở tầm mắt của Tạ Lan Chi, Tần Thư giống như trẻ conmới vừa học đi đường, tay cũng không biết đánh như thế nào.
Cùng lúc đó, hắn còn đang gian nan mà quản lý biểu tình —— hắn tuyệt đối không thể ởtrước mặt tình địch của nhãi con cười thành một đóa hoa!
Ngắn ngủn vài bước đường, Tần Thư cảm giác chính mình đi mất một năm.
Rốt cuộc tới trước mặtTạ Lan Chi, hắn che giấu mà ho nhẹ một tiếng, "Sao anh lại ở đây?"
"Anh vừa hay ở gần đây, nên qua đây nhìn chút." Tạ Lan Chi ngữ khí có chút lãnh đạm, "Không phải đã nói ănviên bạch tuộc nhỏ, sẽ không theo dõi người khác nữa sao."
Tần Thư cúi đầu nhìnbóng dáng Tạ Lan Chi, "Em nói vậy khi nào a.
Lại nói, em theo dõi người khác khi nào."
"Vậy em tới làm cái gì."
"Em......!em tìm Sở Thành có việc."
"Có việc sao em không quang minh chính đại mà nói."
Tần Thư không cao hứng, chỉ vào một bên đường băng, nói: "Anh xem đường băng rộng hay không?"
Tạ Lan Chi: "?"
"Anh còn quản được so đường băng hơn 400 m này rộng hay không sao!"
Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói: "Là anh nói cho em nó ở đâu, anh cảm thấy anh có thể quản chuyện này."
"Vậy anh nói cho em làm gì?"
Tạ Lan Chi dừng một chút, "Em đều huhuhuhu cả rồi, nhìn qua rất sốt ruột, anh cho rằng em có việc gấp gì."
Tần Thư: "......" Được, hắn quyết định, hắn muốn từ bỏ thói quen xấu thích dùng từ bộc lộ cảm xúc.
"Sở Thành ở sân bóng," Tạ Lan Chi nói, "Anh dẫn em đi tìm."
Tần Thư đành phải đi theo phía sau Tạ Lan Chi, tầm mắt hắn nhìn thẳng vừa vặn có thể nhìn đến bả vai Tạ Lan Chi.
Chiều cao chênh lệch của hai người chủ yếu đến từ chân, Tạ Lan Chi đi cũng không nhanh, nhưng Tần Thư cần phải nhanh hơn một bước mới có thể đuổi kịp hắn.
"Sở Thành có nói cho anh nó tới sân vận động làm gì không?" Tần Thư hỏi.
"Nó nói là tới tìm đồ."
"Tìm đồ vật?" Tần Thư kinh ngạc nói, "Nó làm mất đồ?"
Tạ Lan Chi nói: "Không có thì nó tới tìm cái gì."
Sở Thành có mất đồ hay không Tần Thư không biết, nhưng có một người mất, hơn nữa chính là mất ở sân vận động.
Tần Thư dừng lại bước chân, dở khóc dở cười.
Nhãi con a, baba nói con thế nào! Trình độ khẩu thị tâm phi ngạo kiều này, thật là......!Quá cmn đáng yêu! Đứa trẻ vàng gì đây a, ba ba yêu con cả đời!
Thiên, đườngnày! A, hắn muốn ngọt ngất đi rồi! Mụ mụ hỏi ta vì cái gì khóc lóc đẩy CP!
Tạ Lan Chi quay đầu lại, chỉ thấy đàn em nhỏ đột nhiên hưng phấn lên, gương mặt phiếm phấn hồng, không biết là bị thái dương hung nóng, vẫn là hưng phấn.
"Em......"
Đôi mắt Tần Thư sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi nói: "Đi đi đi, chúng ta mau tìm nó, sau đó ——"
"Giúp nó tìm?"
"Hỏi nó đang tìm cái gì! Em xem nó nói như thế nào!" Lần này Sở Thành trốn không thoát, hắn nhất định phải đánh vỡ nồi hỏi đến đế, buộc hắn thấy rõ tâm ýchính mình.
Tần Thư ở dưới ánh nắng chói chang một đường truy đuổi, cuối cùng tới sân bóng, liếc mắt một cái liền thấy được Sở Thành.
Sở Thành rũ đầu, chậm rì rì mà đi xung quanh, hiển nhiên là đang tìm đồ vật.
Tần Thư kích động không thôi, đang muốn mở miệng kêu hắn, Tạ Lan Chi phía sau bỗng nhiên nói câu: "Đây là......"
Tạ Lan Chi khom người từ trong bụi cỏ nhặt được một cái thẻ, " thẻ sinh viên của Từ Ninh?"
Tần Thư ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ đây làràng buộc của chính quy công thụ? Sở Thành tìm một năm đều tìm không thấy, Tạ Lan Chi tùy tiện ngó liếc mắt một cái là có thể nhìn đến?
Tạ Lan Chi lấy ra di động, "Vừa hay anh quen cậu ấy."
Tần Thư run giọng nói: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Nói với Từ Ninh một tiếng ——"
"Không!" Tần Thư khàn cả giọng mà rống giận, "Không thể!".