Vì em....
Có một cảm xúc kì lạ nào đó dâng lên trong lòng Tần Thư.
Hắn và Tạ Lan Chi cũng coi như thân, vậy mà không hề biết gì đến hải vương này cả.
Đừng nói là hắn, ngay cả Lữ Nho Luật cũng không biết hải vương này rốt cuộc là ai, xem ra Tạ Lan Chi giấu người rất kĩ.
Giống như Lữ Nho Luật nói, người bình thường biết người mình thích là hải vương, đều là lùi bước, Tạ Lan Chi biết lại còn không từ bỏ, ruốt cuộc là thích hải vương kia đến mức nào, hải vương có thể xinh đẹp đến cỡ nào, có bao nhiêu mị lực chứ, thậm chí ngay cả Ninh Ninh cũng kém hơn nàng, vậy chắc là trường khác? Cũng có khả năng không phải sinh viên, lỡ như Tạ Lan Chi thích chị gái thì sao.
Thảo ( một loại thực vật), rốt cuộc là ai vậy, hắn tò mò quá.
Thấy Tần Thư phát ngốc, Tạ Lan Chi nói: "Tra xong rồi?"
Tần Thư phản ứng trì độn, "Ừm......"
"Có thu hoạch gì sao."
Tần Thư đưa điện thoại cho Tạ Lan Chi, "Không, không có." Chỉ là biết được hải vương anh thích không phải con dâu của em.
"Điều này chứng minh cái gì?"
Tần Thư mở to hai mắt nhìn hắn, "hả?"
Tạ Lan Chi trong giọng nói mang theo một chút hơi men lười biếng, "Chứng minh anh không giống đàn em, thích tán tỉnh người khác như vậy."
Tần Thư rũ xuống đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Ai tin chứ." Không tán tỉnh thì chuyện hải vương ở đâu ra.
Sở Thành và Lữ Nho Luật đi WC xong trở về, Tạ Lan Chi thanh toán xong, nói: "Tao cùng về trường học với tụi bây."
Lữ Nho Luật tiêm giọng nói nói: "Oa, Tạ công tử đêm nay là muốn ở ngủ lại phòng sao."
"Không ngủ," Tạ Lan Chi dừng một chút, "Trở về lấy đồ vật."
Gió đêm thổi một lát, Tần Thư hơi thanh tỉnh chút.
Hắn đi tương đối chậm, Tạ Lan Chi ở bên cạnh hắn, Lữ Nho Luật và Sở Thành ở phía trước hi hi ha ha.
Tần Thư một bộ tâm sự nặng nề, Tạ Lan Chi chỉ nghĩ hắn còn đang suy nghĩ chuyện bài kiểm tra 《 biên dịch nguyên lý 》, nói: "Thi cuối kì chiếm 60% tổng điểm thành tích, còn 10% của bài kiểm tra thường xuyên, em còn có cơ hội."
Tần Thư vẫn luôn suy nghĩ chuyện hải vương, tạm thời đem chuyện thi cử vứt ra sau đầu, Tạ Lan Chi lại nhắc tới, làm hắn vốn đã buồn bực dậu đổ bìm leo.
"Anh anh đừng nói nữa."
Tạ Lan Chi như là đang dỗ hắn, "Nói thêm câu nữa được không."
Tần Thư không quá tình nguyện, "Được thôi."
"Về sau mỗi tuần tìm hai buổi tối cùng anh tự học," Tạ Lan Chi nói, "Anh sẽ dạy cho em 《 biên dịch nguyên lý 》 nha, tiểu Tình Thư."
Tần Thư trong lòng run lên, quay đầu đi nhìn góc nghiêng của Tạ Lan Chi, ngoài trừ đẹp, hoàn mỹ, hắn tìm không thấy một từ thứ ba để hình dung.
—— nam thần như vậy, sao lại đột nhiên mù, thích phải một hải vương chứ!
Tần Thư hít sâu một hơi, "Anh, anh......"
"Ân?"
Tần Thư thiếu chút nữa nói thẳng ra, nhưng nhớ tới hiệp nghị bảo mật giữa mình và Lữ Nho Luật, lời đến bên miệng lại thay đổi uyển chuyển hỏi: "Anh thích người như thế nào."
Sau vài giây ngắn ngủi kinh ngạc, Tạ Lan Chi cười khẽ một tiếng, phảng phất dường như là hắn vẫn luôn đang đợi Tần Thư hỏi vấn đề này.
"Anh? Thích người thú vị."
"Thú vị?" Phạm vi này cũng quá rộng rồi! Hơn nữa khái niệm "Thú vị" này rất chủ quan, hắn trước đây còn cảm thấy tính cách cộc lốc của nhãi con rất thú vị, hiện tại ngẫm lại thấy chắc là mắt mình mù.
"Sao lại là thú vị?"
"Bởi vì theo ý của anh thì như vậy rất đáng yêu."
"Vậy anh chắc là cũng thích người xinh đẹp."
Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư, "Ừ, là rất xinh đẹp."
Thú vị + xinh đẹp, nói cũng như không.
A a a a a, hiện tại không phải một chút tò mò, hắn thật sự rất muốn biết là ai a!!!
Tạ Lan Chi hỏi: "Em thích nam sinh thế nào."
Vấn đề này Tần Thư nghĩ cũng không cần nghĩ, "Em thích người có giá trị nhan sắc cao."
Tạ Lan Chi thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đã nhìn ra."
Trở lại ký túc xá, Tạ Lan Chi nhìn Sở Thành và Tần Thư cùng vào 419, Lữ Nho Luật mở cửa 418, hỏi: "Mày muốn lấy cái gì."
"Sách."
Lữ Nho Luật nằm liệt trên ghế, vẻ mặt thích ý sau khi ăn uống no đủ, "Đúng rồi, mày với hải vương kia thế nào rồi?"
Tạ Lan Chi từ trên kệ sách rút ra mấy quyển chuyên ngành năm hai, "Tự lo thân mình đi, Lữ Kinh Vân."
Một giấc ngủ dậy, rượu trong người Tần Thư hoàn toàn tiêu tan.
Ngày hôm qua hắn say không coi là quá đáng, nhưng cồn vẫn làm hắn nói những lời ngày thường không nói, làm những việc ngày thường sẽ không làm, tất cả hắn đều nhớ rõ.
Hắn quấn lấy Tạ Lan Chi nói muốn xem hắn di động, mấu chốt là Tạ Lan Chi còn cho hắn nhìn!
Cả người Tần Thư đều súc vào trong chăn —— chỉ cần hắn trốn nhanh, xấu hổ sẽ đuổi không kịp hắn!
Vô luận như thế nào, hắn đã xác nhận hải vương của Tạ Lan Chi không phải Ninh Ninh, chuyện này liền không liên quan đến hắn nữa, hắn thật sự cũng không cần quan tâm.
Không sai không sai chính là như vậy, việc cấp bách vẫn là mau giúp nhãi con và Ninh Ninh đột phá thời kỳ ái muội, trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận.
Như mà vấn đề đến rồi, đến tột cùng là hải vương nào bắt được trái tim nam thần vậy, mé nó!
Tần Thư ở trên giường lăn qua lộn lại mà giống như con sâu lông, Sở Thành đối diện đang chơi di động, không kiên nhẫn nói: "Mày tiến hóa thành dòi sao."
Tần Thư như suy tư gì, "Đúng vậy, tao hẳn là nên đem tâm tư đặt ở trên người dòi nhãi con."
Sở Thành cười nhạo một tiếng, "Thời buổi này dòi còn có thể sinh nhãi con à."
"Dòi không thể sinh nhãi con mày đến thế giới này bằng cách nào."
Sở Thành ngẩn người, cầm lấy gối ôm ném qua, "Tao đ* cả lò nhà mày."
Tần Thư bắt được gối ôm, ôm vào trong lòng ngực, "Động một chút là nói tục quá không có tố chất, mày về sau vẫn nên mẹ nó ít nói tục đi."
Tần Thư xuống giường rửa mặt, nhìn đến kem đánh răng trên bồn rửa mặt, quyết định dạy nhãi con thượng một khóa.
Hắn phải dùng cảnh thật việc thật mà dạy, tăng hiểu biết cho nhãi con, từ đó đạt tới hiệu quả một suy ra ba.
"Thành à, mày thích ăn bạc hà không?"
Sở Thành: "Không thích, cút."
Tần Thư: "......" Tự sinh tự diệt đi!
Một tuần sau, thành tích《 biên dịch nguyên lý 》 ra tới, Tần Thư được 55 điểm, thảm thì thảm, nhưng so với dự đoán của hắn là đã tốt hơn rất nhiều, đề trắc nghiệm hắn đánh lụi còn trúng mấy cái.
Hắn hỏi Sở Thành: "Mày được bao nhiêu?"
Sở Thành lật mặt bài thi, "Mày đừng nên biết thì hơn, tao sợ kích thích mày."
"Vậy cũng không cần." Nhãi con thi rất tốt, người làm ba như hắn chắc chắn là vui vẻ.
"Mày nói đi, tao không ghen tị với mày đâu."
Sở Thành nửa tin nửa ngờ: "Mày chắc chắn muốn xem?"
"Mau đi, đừng tạo nét nữa."
Sở Thành nhún nhún vai, "được thôi, đây là mày nói đó." Nói, mở ra bài thi.
Xem biểu hiện của Sở Thành, Tần Thư còn tưởng rằng hắn thi điểm rất cao, kết quả một số "61" màu đỏ sáng như hợp kim Titan làm mù mắt chó của hắn.
"Chỉ bao nhiêu đó?" Tần Thư dở khóc dở cười, "mày cao hơn tao có 6 điểm thôi, tao có ủ dấm chua cũng không chua với mày."
"Đây là chuyện chỉ 6 điểm sao," Sở Thành nghiêm túc nói, "Đây là điểm đạt chuẩn qua môn đó!"
Tần Thư nhìn chằm chằm con điểm "55" của mình, nắm chặt tay, "Rớt môn cũng không sao, dù sao nhà tao cũng có tiền."
Sở Thành: "???"
Tần Thư chụp ảnh bài thi, gửi cho Tạ Lan Chi.
【 chú Tần: ( hình ảnh) 】
【 chú Tần: Anh, em thi không được! ( khóc lớn) ( khóc lớn) 】
【 oniisan: Thấy rồi.
】
【 chú Tần: Em có vết nhơ,em không sạch sẽ! ( khóc lớn) ( khóc lớn) 】
【 oniisan: Không có việc gì, anh không chê em.
】
【 chú Tần: ( người da đen dấu chấm hỏi jpg) 】
【 chú Tần: Vậy đêm nay chúng ta cùng nhau tự học sao? 】
【 oniisan: Buổi tối có một tiết, ngày mai? 】
【 chú Tần: Được! 】
Tần Thư nhìn chằm chằm biệt danh của Tạ Lan Chi mà hắn đã đổi, càng nhìn càng cảm thấy thẹn.
Nói đi nói lại, hắn còn không biết Tạ Lan Chi cho hắn biệt danh gì, lần trước ăn nướng BBQ cơ hội tốt như vậy cũng chưa kịp nhìn.
Bất quá, Tạ Lan Chi đã thích hải vương, chính mình lại cho hắn biệt danh như vậy có phải không tốt lắm không.
—— mặc kệ nó, dù sao đây là Tạ Lan Chi tự mình yêu cầu.
Học xong, hai người ở nhà ăn ăn lẩu cay Sở Thành yêu nhất.
"Cơm nước xong tao không về phòng ngủ," Tần Thư nói, "Tao đi thư viện tự học."
"Thi chỉ có 55 điểm đúng là nên học cho đàng hoàng."
"Mày không tư cách nói tao, cảm ơn."
Sở Thành vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy gì, đù mé một tiếng cúi đầu, còn dùng tay che mặt.
"Sao vậy?" Tần Thư quay đầu lại nhìn xung quanh, "Mày thấy ai?"
"Đừng quay đầu lại!" Sở Thành đè thấp giọng nói, "Là con mực Vương."
Tần Thư thấy được Vương Du Dư, đối phương bưng mâm đồ ăn, đang tìm vị trí.
"Con mực Vương lại đâu phải Nagini*, nhìn vào mắt hắn cũng không chết."
*Nagini: con rắn cưng của Voldermort trong Harry Potter
"Hôm nay tao mặc xấu lắm, ngủ trưa xong còn không thèm chỉnh tóc, đến trễ nên không kịp chải chuốt gì." Sở Thành buồn bực nói, "Mẹ nó, vì cái gì vào lúc không sạch sẽ đẹp đẽ lại gặp được tình địch chứ."
Tần Thư vui vẻ, không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặm đường.
"Câu chuyện này nói cho chúng ta biết,yêu đương trong vườn trường, thời thời khắc khắc phải làm một nam sinh tinh tế, bởi vì lúc nào mày cũng có thể gặp phải tình địch dù ở bất kì đâu."
"Tao chuồn trước." Sở Thành thành thạo ăn xong cơm, vì tránh Vương Du Dư, hắn cố ý đi vòng đường xa, thẳng đến phòng ngủ.
Mười phút sau, hắn lại lần nữa trở lại nhà ăn, Vương Du Dư thì không thấy, lại gặp phải Tạ Lan Chi và Lữ Nho Luật.
"Thành?" Lữ Nho Luật từ trên xuống dưới, tỉ mỉ mà đánh giá Sở Thành, "Mày mặc như vậy, là muốn đi nghe rock and roll sao?"
Sở Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em vẫn luôn là phong cách hip hop Đài Loan này mà."
Lữ Nho Luật mờ mịt nói: "Có sao."
Tạ Lan Chi nói: "Anh còn tưởng rằng cậu mù."
Sở Thành vội vàng tháo kính râm trên mũi xuống, ngượng ngùng nói: "Em muốn ra vẻ một chút, anh Lan nhìn thấu cũng đừng chọc thủng chứ."
Tạ Lan Chi cười cười, "Tần Thư không đi với cậu?"
"À, nó đi thư viện."
Tần Thư cõng cặp sách tới thư viện.Tháng 11, lập tức sẽ phải thi lên thạc sĩ, phòng tự học và thư viện bị đại quân thi lên thạc sĩ chiếm lĩnh, Tần Thư từ lầu một dạo đến lầu 5, cuối cùng ở một góc nhỏ tìm được chỗ.
Hắn lấy ra bút, đặt sách vở lên bắt đầu xem ppt, xem đến mê mẩn ( cũng không có), điện thoại trên bàn lại rung lên, thế nhưng thông báo nhận AirDrop.
【 "Thủy Môn Giản" muốn cùng chung 1 khung hình.
】
【 ( đàn em, cùng tự học không.) 】
AirDrop chỉ có ở gần mới có thể gửi, Tần Thư ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Lan Chi bên kệ sách, một tay cầm di động, một tay ôm quyển sách, cũng đang nhìn hắn.
Tần Thư chạy nhanh đi qua, nhỏ giọng nói: "Anh, anh sao lại......!Không phải anh nói buổi tối có tiết sao."
Tạ Lan Chi ngắn gọn mà nói: "Cúp."
"Vì cái gì?"
Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "Vì em đó.".