Anh, thể lực của em thật sự không tồi mà.......
Lữ Nho Luật cũng cảm thấy bạn cùng phòng của hắn mắt mù, nhưng hắn không giống Tần Thư phẫn nộ như vậy, ngược lại cảm thấy với bản lĩnh của Tạ Lan Chi, làm hải vương về bờ cũng chỉ là chuyện trong mọt giây.
"Có một nói một, lớn lên đẹp mới kêu trà xanh, lớn lên xấu thì đó là người khổng lồ xanh."
"Chẳng lẽ lớn lên đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm sao?!"
Lữ Nho Luật mỉm cười, "Xin lỗi, lớn lên đẹp thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Hiện tại tam quan của mọi người không phải đều đi theo ngũ quan sao."
Tần Thư hết chỗ nói rồi, "Nói nửa ngày vậy mà anh lại đứng về phía hải vương! Coi như em nhìn nhầm anh Lữ Nho Luật!" Hắn làm bộ muốn kẹp đùi gà, "Đùi gà trả em."
"Đừng nóng vội mà tiểu Tình Thư," Lữ Nho Luật dùng chiếc đũa kẹp lấy chiếc đũa của Tần Thư, "Anh cũng chẳng nói không giúp em."
Tần Thư ngữ khí mềm xuống dưới, "Anh Luật......"
"Bất quá, lần trước anh hỏi anh Lan chuyện hải vương, nó còn kêu anh cút." Lữ Nho Luật hèn mọn nói, "anh tận lực giúp em, nhưng anh không nhất định có thể làm được."
Tần Thư thông cảm cho địa vị của Lữ Nho Luật trước mặt Tạ Lan Chi, lộ ra tươi cười, nói: "Không quan hệ, có thể có một chút manh mối thì một chút.
Cảm ơn anh Luật, về sau em sẽ cho anh Luật thêm đùi gà!"
Lữ Nho Luật vui tươi hớn hở mà ăn đùi gà, "Một chàng trai như em, đáng yêu như vậy thì không tốt lắm đâu."
"Chỉ là đáng yêu còn chưa đủ." Tần Thư thuận miệng nói, "Em còn phải chữa khỏi bệnh mù này của ảnh để ảnh nhìn cho rõ!"
Lữ Nho Luật đùi gà "Bang kỉ" rơi vào hộp cơm, "hả?"
Vì đùi gà của Tần Thư, Lữ Nho Luật vắt hết óc dụ Tạ Lan Chi nói, nhưng mà Tạ Lan Chi cũng không để ý hắn, hắn không thể không áp dụng thủ đoạn cường ngạnh.
Tiết thực nghiệm, Tạ Lan Chi là người đầu tiên hoàn thành thực nghiệm, đang chuẩn bị tìm thầy tới nghiệm thu, Lữ Nho Luật đứng tấn một cái, chặn đường hắn, sau đó ngón tay hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mở chốt máy tính của Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi hờ hững mà nhìn hắn, "Có bệnh?"
"Trả lời vấn đề của tai, nếu không......" Lữ Nho Luật giật giật lông mày, điên cuồng ám chỉ.
Tạ Lan Chi biết Lữ Nho Luật chỉ được cái miệng, không có can đảm thật sự làm cái gì, "Ấn đi."
Lữ Nho Luật: "???"
"Làm lại cũng chỉ 10." Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói, "Bất quá tao có thể bảo đám, về sau mỗi một tiết thực nghiệm, mày đều sẽ là người nộp muộn nhất."
Lữ Nho Luật xám xịt mà lấytay ra, cười làm lành nói: "Tao nghịch ngợm tí thôi mà."
Hai chữ " nghịch ngợm" làm Tạ Lan Chi trầm mặc hai giây, "Cút."
Thủ đoạn cường ngạnh tuyên cáo thất bại, Lữ Nho Luật chỉ có thể chậm đợi thời cơ.
Tiết thực nghiệm kết thúc, hai người cùng mấy nam sinh cùng lớp vào thang máy.
Cùng lớp ba năm, mọi người đều đã quen, nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
"Ai Anh Lan, mấy hôm trước đi tiết của nam hai làm gì," một nam sinh hỏi, "bạn gái của tao tò mò chết, nói mày chắc chắn là vì bạn gái nhỉ."
Tạ Lan Chi không để bụng mà cười cười, "Mày nói phải thì là phải."
Các nam sinh một mảnh ồ lên.
"Không phải chứ sếp, giáo thảo đã có chủ sao!"
"Ha ha ha ha tao biết ngay, anh Lan chắc chắn thích mấy em gái đàn em mà."
"Rốt cuộc là ai vậy, mấy em gái đàn em của khoa chúng ta hình như không có ai đặc biệt xinh đẹp mà?"
"Có thì phải có, tao biết một cái, đặc biệt có khí chất, làn da rất trắng......"
Tạ Lan Chi không nói cái gì nữa, tiểu hải vương mới vừa gửi liên tiếp hàng loạt biểu cảm: 【 nhịn xuống nước mắt 】, 【 hoàn toàn nhịn không được 】, 【 không đành lòng 】, 【 oa 】.
【 Tình Thư: Anh, em muốn đi chạy 1200 m.
Em đã lập được di chúc, nếu em không thể sống sót trong trận chiến đấu này, anh sẽ được kế thừa bốn thứ trên giường em, gối ôm Tiểu Mai, còn có kem đánh răng vị bạc hà của em】
【 Thủy Môn Giản: Được.
】
【 Tần Thư:......】
【 Tình Thư: ( ngọa tào vô tình jpg) 】
Lữ Nho Luật get được rồi cái gì, ra thang máy xong mới hỏi: "Cho nên hải vương mày thích là một đàn em?"
Tạ Lan Chi tâm tình không tồi, đại phát từ bi mà trả lời: "Nhỏ hơn chúng ta một tuổi."
Lữ Nho Luật nhân cơ hội tiếp tục hỏi: "Là khoa chúng ta?"
Tạ Lan Chi "Ừ" một tiếng, "Cách thời gian ăn cơm còn chút thời gian, muốn đi dạo sân vận động không, nhìn có bóng không đánh một trận."
Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, bọn họ đã thật lâu không chơi bóng.
Lữ Nho Luật không nghĩ nhiều, "Đi đi đi."
Trên sân bóng, đang ở làm nhiệt thỪ Tần Thư thu được Lữ Nho Luật WeChat.
【 Anh Luật: Kế tiếp là 《 báo cáo bước đầu điều tra về thân phận hải vương của Tạ Lan Chi 》】
【 Anh Luật: Manh mối một, là một đàn em 】
【 Anh Luật: Manh mối hai, là đàn em cùng khoa 】
Tần Thư nheo đôi mắt, đi về phía hai nữ sinh duy nhất của lớp, một là hoa khôi của lớp, một cũng là hoa khôi của lớp.
Hoa khôi của lớp đang ở giúp cũng là hoa khôi của lớp kéo duỗi, thấy hắn lại đây, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thư cười nói: "Muốn hỏi các bà chuyện này."
"Ông hỏi đi."
"Khoa chúng ta, có nữ sinh, lớn lên đặc đẹp, tính cách lại thú vị không?"
Hoa khôi của lớp và cũng là hoa khôi của lớp liếc nhau, "đẹp đến trình độ nào?"
"Thì......!cỡ Tạ Lan Chi."
Hai hoa khôi của lớp trăm miệng một lời nói: "Vậy thì không có."
Tần Thư: "......"
"Đại nhân, thời đại thay đổi." Cũng là hoa khôi của lớp một bên duỗi một nên nói nói, "Nữ sinh chỉ cần dáng người không mất cân đối, ngũ quan đoan chính, lại được trang điểm kĩ lương, ai cũng có thể là mỹ nữ.
Nhưng soái ca còn phải dựa vào gien, nam thần cỡ đàn anh Tạ, những phàm nhân như chúng ta ha có thể sánh.
Nói như thế, nếu hắn nguyện ý làm bạn trai tui, về sau tiểu tam ở cữ tui tới hầu hạ!"
Tần Thư hoảng sợ nói: "Bà không phải nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên không phải," hoa khôi của lớp cười nói, "Nó cũng chỉ nói miệng thôi, bạn trai mà không có tam tòng tứ đức lọt không vào mắt nó."
Cũng là hoa khôi của lớp cho hoa khôi của lớp chút mặt mũi, "Vẫn là chị em hiểu biết tui."
Đã làm nóng xong Sở Thành thúc giục nói: "Sắp chạy, mày còn không chuẩn bị đi."
Sở Thành là uỷ viên thể dục, bởi vì 1200 m, Tần Thư hiện tại nhìn hắn cực độ không vừa mắt, "Thúc giục đi thúc giục đi, mày có thể làm gì tao; mày thúc giục càng tàn nhẫn, lòng tao càng ngoan cố!"
Sở Thành vui sướng khi người gặp họa, "Mày có ngoan cố nữa cũng phải chạy."
Tần Thư chĩa ngón giữa với bóng của Sở Thành —— hay lắm, mày sẽ không được kế thừa.
Hôm nay thầy thể dục có lòng không giới hạn thời gian.
Tần Thư vì có thể đi đến cuối, giữ lại thực lực, vẫn luôn chạy cuối ở hàng nam sinh,trước hàng nữ sinh.
Sở Thành và hắn đồng thời xuất phát, đã chạy nhiều hơn hắn ước chừng một vòng.
Hai người lại lần nữa gặp nhau, Sở Thành phát động kỹ năng trào phúng với Tần Thư: "Mày còn có thể chậm hơn không, tao nhảy lò cò còn nhanh hơn mày."
Tần Thư thập phần tức giận, "được, mày nhảy lò cò đi, tao mà chậm hơn tao phát trực tiếp ăn tường."
Sở Thành làm bộ không nghe được, "Mày thật sự phải nhanh lên, bằng không thành tích thể dục mày cũng không qua được đâu."
Tần Thư gầm nhẹ một tiếng, biến hóa tư thế: thân thể nghiên về phía trước, đôi tay đặt ở phía sau, bàn tay duỗi thẳng —— "Tần · hỏa ảnh · Thư, xông lên đi!"
( editor: mn cứ tưởng tượng tư thế chạy của ninja làng Lá là hiểu ha)
Sở Thành ngẩn người, bày ra tư thế giống Tần Thư, "Hử, như mày mà cũng đòi làm ninja!"
Tần Thư tăng tốc vượt qua nam sinh phía trước, Sở Thành theo sát sau đó, các nam sinh nhìn thấy đều cười ha ha, cũng bày ra tư thế y hệt bọn họ, làm hoa khôi và cũng là hoa khôi nhìn đến sửng sốt.
Hoa khôi của lớp sợ ngây người: "Thì ra nam sinh lớp mình đều là một đám ngốc a a a a a!"
Cũng là hoa khôi nhún nhún vai, không thể lý giải, "Đây chắc là niềm vui chỉ thuộc về nam sinh đi."
Lữ Nho Luật "Vừa vặn đi ngang qua" không quản lý được biểu cảm, cười hở cả lợi, "Đù mé cái này chơi vui nè, tao cũng phải đi!"
Tạ Lan Chi đè đè giữa mày.
Tần Thư chạy vội chạy vội, thình lình mà nghe được thanh âm Lữ Nho Luật, "Giỏi nha tiểu Tình Thư."
"!!!"Tần Thư thiếu chút nữa mặt giáp đất, "Anh Luật?!"
"Haizz, hồi cấp hai anh cũng thường chạy như vậy, được hoài niệm a."
"Không phải......!Anh Lan cũng tới sao?"
"Tới chứ, đứng một bên kìa."
Tần Thư nhìn bên sân, quả nhiên thấy được có được một đôi chân dài, Tạ Lan Chi đang nhìn mình.
Mặt hắn thoắt cái đỏ lên, vội vàng về lại tư thế chạy bình thường —— không phải, không phải! Thằng ngốc cấp hai vừa nãy không phải hắn!
Lữ Nho Luật bất mãn mà ồn ào: "Ai tiểu Tình Thư, sao em lại phá đội hình vậy!"
Các nam sinh chạy trốn đàn sung sướng, lại bị thầy trở về từ WC bắt tận tau.
Thầy thể dục quyết định để cho bọn họ sung sướng trong chốc lát,1200 m đã định đổi thành 2000, nữ sinh giải tán tại chỗ.
Các nam sinh kêu khổ không ngừng, tiếng oán than dậy đất, Tần Thư càng là thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lữ Nho Luật thấy tình huống không ổn định trốn, lại bị lão sư vừa hay bắt được.
Hắn giải thích mình không phải lớp này, thầy giáo nói cái gì chính là không tin ( Tần Thư nghiêm trọng hoài nghi hắn cố ý), cứng rắn buộc hắn chạy xong còn lại vài vòng mới thả người.
2000 m chạy xong, Tần Thư đã là một quyển sách phế, hắn không rảnh sợ dơ, trực tiếp đổ xuống bãi cỏ nằm, nhìn không trung xanh thẳm, tự hỏi lý do tồn tại.
Lữ Nho Luật cũng mệt đến không được, chống đầu gối suyễn nói: "Tao mẹ nó đây là tạo nghiệt gì."
Tần Thư lẩm bẩm nói: "Nếu tôi thật sự có tội, tôi hy vọng pháp luật tới chế tài tôi, mà không phải để cho tôi tới chạy 2000 m......"
Sở Thành tinh thần phấn chấn mà làm kéo dãn, ghét bỏ nói: "Các người cũng quá gà đi!"
Tạ Lan Chi cầm bốn bình đồ uống vận động đi tới, Lữ Nho Luật và Sở Thành tiếp tới một ngụm chính là hết bình, mà Tần Thư bị "Nội thương", ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng có, "anh......!em, em sợ là không được, em sẽ chết......"
Sở Thành cười mắng: "Mày mẹ nó là yêu quái diễn kịch mà."
Tạ Lan Chi ngồi xuống bên người Tần Thư , cúi đầu nhìn hắn, "Trước khi chết uống chút nước đi."
"Không sức lực......"
Tạ Lan Chi nói: "anh đút em?"
"Anh muốn đút như thế nào?"
Tần Thư nói xong, hai người đều sửng sốt.
Tạ Lan Chi phản ứng lại trước, tiếng nói trầm thấp, "Em muốn được đút thế nào."
"Em không phải......" Tần Thư giãy giụa mà ngồi dậy, từ trong tay Tạ Lan Chi lấy đồ uống, không dám nhìn đôi mắt đối phương, "Cảm ơn."
Chai nước có cấu tạo kỳ quái, Tần Thư làm trạch nam, rất ít uống loại đồ uống này, trong lúc nhất thời không biết mở như thế nào.
Hắn thử nửa ngày, nắp bình lù lù bất động, Tạ Lan Chi liền ở một bên nhìn, cũng không nói muốn giúp hắn, hắn đành phải chủ động xin giúp đỡ: "Anh ơi, em mở không được, anh giúp giúp em nha?"
Tạ Lan Chi vừa lòng, nhận đồ uống, một giây mở ra, rồi còn cho Tần Thư, "uống."
Tần Thư ừng ực ừng ực uống "đồ tiếp viện", cảm giác sinh mệnh mình điều hơi trở về một chút.
Tạ Lan Chi hỏi: "Khá hơn chưa."
Tần Thư gật gật đầu, "Vừa rồi là hết máu, hiện tại là tàn hơi."
"2000 m đã cạn máu," Tạ Lan Chi nói, "Thể lực của em quả là chẳng ra gì."
Tần Thư giảo biện nói: "Không phải thể lực em kém, mà là em ghét chạy bộ, anh để em làm việc khác, em khẳng định sẽ không như vậy."
"Vẫn là phải rèn luyện nhiều, bằng không về sau phải làm sao bây giờ."
"Về sau? Về sau cái gì?" Tần Thư lòng đầy căm phẫn, "Chờ tốt nghiệp, quỷ mới đi làm vận động kịch liệt!"
Tạ Lan Chi cười, "Vậy à."
Sở Thành nhìn thời gian, đã tan học, tiếp mấy người đi ăn cơm.
Tần Thư xua xua tay, "Để tao lại chậm rãi."
"Nhìn cái tiền đồ này của mày, đến nhà ăn chắc không còn gì để ăn quá."
Tạ Lan Chi: "anh mời các cậu ra ngoài ăn."
Sở Thành nháy mắt sửa miệng: "vậy không có việc gì, mày thích hoãn bao lâu thì hoãn bấy lâu."
Tần Thư châm chọc nói: "Tao cảm ơn mày quá."
Tạ Lan Chi nhìn hắn.
Mới vừa vận động kịch liệt xong, trên mặt trắng nõn của đàn em còn có một tầng mồ hôi mỏng, trên trán đầu tóc cũng ướt, đỏ thắm môi hơi hơi dẩu lên, giống như đang đợi mong hắn làm gì đó với em ấy.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, đàn em nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo ý cười, "Sao vậy?"
Tạ Lan Chi căng thẳng yết hầu, có chút hối hận không mua chút đồ uống lạnh cho mình.
"Đúng rồi anh, thể lực của em thật sự không tồi mà." Tần Thư nói, "Cuối tuần chúng ta đi đánh bóng bàn đi, em cho anh thưởng thức một chút."
"Ừ.".