Chiếm Núi Làm Vua

Chương 11: 11: Cưỡng Bức Và Tự Nguyện





Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Không phải Vương Râu không biết chữ Vương đảo lại vẫn là Vương ( 王 =]]]]]). Sở dĩ lời thề nói kiểu gì chả được, chủ yếu là gã đang bị mâu thuẫn lắm giữa việc cưỡng bức và tự nguyện.

Nếu cưỡng bức, lúc đầu có thể chiếm thượng phong, nhưng sung sướng nhất thời, sau này phải trả giá quá đắt.

Cái thứ hai thì an toàn, nhưng nhỡ đâu Ngu Côn Sơn có chết cũng không thông suốt, sợ cả đời gã cũng không rớ được một ngón tay vào y. 
Vương Râu rất phiền não, có lúc gã bất đắc dĩ nghĩ, gã chỉ đơn giản muốn làm tình với y một lần cho xả giận, nhưng tại sao lại thành ra mâu thuẫn dây dưa thế này rồi? 
Gã tự hỏi mình rất nhiều lần, rốt cuộc gã thích Ngu Côn Sơn ở điểm nào? Vô tình? Kiêu ngạo? Nóng nảy? Động tí là giương súng? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, nhưng đàn ông đàn bà đẹp đời này thiếu gì, sao gã lại quá cố chấp với y như như thế.

Hay là vì cái câu người ta hay nói, trái cây trên cành bẻ không đến mới cảm thấy thơm ngon hơn hẳn? Cảm xúc kỳ lạ không thể lý giải trộn lẫn buồn bực vô cớ, chột dạ, kiêng kị và hoài nghi làm đầu óc gã thổ phỉ chưa đọc quá hai cuốn sách càng quay cuồng trong mơ hồ, cuối cùng gã đi đến kết luận: Đấy là bản chất con người, ăn không được mới nhớ thương, một khi đã ăn qua rồi thì sẽ không thèm để ý đến nữa.

Gã không ngừng để mắt đến y, chỉ vì gã không tìm thấy một lần cơ hội. 
Vì thế Vương Râu hạ quyết tâm, phải mau chóng thực hiện tâm nguyện này, để tâm trí gã không bị thứ cảm xúc kì lạ này dày vò nữa. 
Nhưng “mau chóng” cũng phải chờ cho xong trận chiến này.
Vệ Dân Quân của Đàn Kỳ nhậm kì này một chín một mười, liều ăn nhiều, dù sứt đầu mẻ trán cũng quyết nhổ tận gốc cái gai Cứu Quốc quân.

Thiên thời địa lợi, một quân đoàn do người tên Hứa Tấn đã đồng ý sáp nhập đội ngũ, liên quân tính toán đánh bại Điền Kỳ Thăng, chiếm lĩnh toàn bộ tỉnh. 
Một tiểu đoàn pháo binh với binh lính vốn là những tử tù công thành áp đảo, hơn mười khẩu đại bác, còn có đạn trái phá của Mỹ, bắn Nhị Sư của Dư Đại Niên hoang mang lo sợ, cuối cùng đành bỏ thành mà chạy.

Chạy nửa đường, Dư Đại Niên gặp Đại sư của Phạm Võ đến cứu viện, hai người cùng tính toán, cảm thấy địch quá mạnh, dù có liên kết lại chưa chắc lấy lại được Lam Thủy, nên tốt nhất là chạy về hướng Tử Bình đón Tam sư của Ngu Côn Sơn, sau khi hợp cả ba sư thì phản công toàn diện.
Kế hoạch rất tốt, rất tiếc không thực hiện được.

Vệ Dân Quân đã mai phục sẵn trên đường.


Đại sư Nhị sư bị đánh chặn hai đầu, cũng chỉ có thể liều chết quyết chiến.

Nhưng lúc tình thế đang dần dần nghiêng về Cứu Quốc quân, ông trời lại lần nữa trêu ngươi.

Một phát đại bác bay vào giữa Cảnh Vệ quân, nổ bung quân lính chân tay bay tứ tán.

Dư Đại Niên khó khăn lắm mới tránh được phạm vi cú nổ, ai ngờ một mảnh sắt bay ra cứa đúng vào cổ hắn, ngay động mạch, máu tươi phun ra cả thước, không kịp cứu, đã bỏ mạng trên chiến trường.

Phạm Võ thấy bạn thân ngã xuống, miệng thì gào “huynh đệ, ta báo thù cho cậu” nhưng tay thì chỉ huy đám tàn quân mở đường máu vội vàng tháo chạy.
Đàm Kỳ Nhậm không đuổi cùng giết tận, nhưng nhân binh lính tổn thất trầm trọng, hắn nhân cơ hội này tập trung binh lực, một hơi đánh hạ huyện Tử Bình, triệt tiêu hang ổ cuối cùng của Điền Kỳ Thăng. 
Lúc đó Tam sư và Độc Lập đoàn đang đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện khẩn của Tư lệnh, nói bọn họ lập tức quay về Tử Bình.
“Ý tư lệnh là gì? Chơi chúng ta, hay là đã giành lại Lam Thủy được rồi?” Vương Râu hỏi Ngu Côn Sơn. 
“Không thể, cho dù có Đại sư tiếp viện cũng không nhanh như thế…” Ngu Côn Sơn rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, vẻ mặt biến đổi, “Nhị sư bại rồi, Tư lệnh muốn bỏ Lam Thủy, ông ta muốn bỏ xe bảo soái!(*)” Y nắm chặt roi ngựa, dậm đôi ủng sạch sẽ lên nền đất vàng hai cái, giọng trầm xuống và lạnh đi, “Không chỉ có Nhị sư, Đại sư chỉ đóng quân cách Lam Thủy hai ba giờ đi, nếu kịp thời cứu viện mà vẫn mất Lam Thủy, chỉ e là Đại sư cũng đã bại rồi.” 
(*) bỏ xe bảo soái: hy sinh quân tướng để bảo vệ quân vua trong cờ vưa.

Ẩn dụ trong cuộc chiến hy sinh những người khác để bảo vệ người có vị trí cao nhất.
Y lo lắng thở dài, “Xem ra trận này còn phiền toái hơn ta nghĩ….

à không phải phiền toái nữa, đây là ngàn cân treo sợi tóc rồi!” 
Vương Râu sán lại gần, nắm lấy bờ vai y, “Đừng lo, còn có ta ở đây, trời có sập ta cũng sẽ che chở cho cậu!” 
Ngu Côn Sơn vì đang suy nghĩ, cũng không quá để tâm đến lời gã nói, chỉ vùng ra khỏi bàn tay gã, xoay người về lại xe, “Truyền lệnh, toàn sư quay đầu, về lại Tử Bình!” 
Vương Râu nhìn chằm chằm bóng lưng y.

Áo choàng ném trên xe, người chỉ mặc một bộ quân phục xanh ngọc vừa vặn, đai lưng da thắt chặt làm gã có thể nhìn được đường nét cơ thể y nhiều hơn: eo nhỏ, mông căng, chân dài, đường cong cơ thể từ trên xuống dưới liền mạch lưu loát, rất phong lưu, gã không khỏi nhộn nhạo trong lòng, nhanh chân đuổi theo chui vào trong xe. 
Ngu Côn Sơn vừa nâng chén trà lên, thấy Vương Râu cũng chui theo vào xe, hơi ngạc nhiên, “Không phải anh không quen ngồi xe sao?” 

“Ngồi không quen cũng phải ngồi.”  Vương Râu dịch chuyển miếng nệm lưng rồi thoải mái ngả người ra sau, “Theo cách nói của cậu, có sức mới đánh được, trận trước mắt rất cam go, ta phải nghỉ ngơi bảo tồn thể lực.”
Ngu Côn Sơn trợn mắt nhìn gã.
Vừa vào cổng thành, một quân lệnh lại được đưa đến Ngu Côn Sơn.

Y liếc mắt nhìn phong thư một cái, tiếp tục uống xong chén trà rồi mới mở ra đọc thật kỹ, sau đó y ngã dựa về phía sau, nhắm mắt lại, giọng lãnh đạm: “Dư Đại Niên chết rồi.” 
Vương Râu kinh ngạc, hỏi ngay, “Vậy còn Đại sư đâu?” 
“Lúc đang trên đường đến Tử Bình thì bị phục kích, thương vong quá nửa, còn lại thì đã phá vây từ hướng nam theo Phạm Võ.” 
Vương Râu vỗ đùi, “Hướng nam? Chó tốt thật, phe phẩy đuôi chạy trốn đây mà!” 
Ngu Côn Sơn mân mê chén trà, gương mặt trắng đến trong suốt, “Hắn ta có thể chạy trốn đi đâu? Nếu không có Cứu Quốc quân yểm trợ, bại binh của hắn sớm muộn cũng bị bắn sạch! Ta phỏng chừng tàn quân của hai sư đó cũng khoảng một vạn người, Phạm Võ sẽ không chạy xa, hắn sẽ quanh quẩn ở đây quan sát tình hình trận chiến, để chúng ta đánh trước, chờ đến khi gần thắng hắn sẽ quay về hưởng vinh quang, anh cứ chờ xem!” 
Vương Râu nhe răng cười như một con sói rành đời, “Vậy chờ hắn về, ông đây bắn cho hắn một phát vào đầu, vinh quang sẽ chỉ thuộc về chúng ta.

Khà khà.” 
Ngu Côn Sơn nghe xong, cảm thấy tên đầu lĩnh thổ phỉ này khá thú vị, có âm mưu, đủ tàn nhẫn, nhận ra được tình hình cục diện, nhưng không phải do được đào tạo, nó giống như một loại bản năng của dã thú hơn.

Y vẫn điềm nhiên nói, “Hắn ta cũng là người của Điền Tư lệnh.” 
Vương Râu chẳng chút e dè, “Điền Kỳ Thăng? Ông ta giờ đã là quang côn tư lệnh (*), Dư “lùn” đã chết, Phạm Võ chạy trốn, ta đây xưa giờ không phải người của Điền Kỳ Thăng, chẳng lẽ Ngu Sư trưởng còn nguyện ý theo ông ta?” 
(*) Quang côn: nghĩa đen là độc thân, ý nói là tướng nhưng chẳng còn binh lính nào để quản. 
Ngu Côn Sơn cố gắng thu lại khoé môi vừa cong lên, “Chờ đánh thắng Vệ Dân quân thì nói sau.

Anh biết trang bị vũ khí của pháo binh Hứa Tấn chưa, nghe nói hắn có hơn mười bộ sơn dã pháo, chúng ta tuy cũng có pháo nhưng đa số chỉ là pháo cối của bộ binh, nếu cứ để địch bắn, tường thành chỉ trụ nổi vài tiếng đồng hồ.” 
“Phiền phức thật.” Vương Râu xoa xoa tay, “Vậy thì phải nghĩ cách hạ được pháo binh trước, đáng tiếc, cục thịt mỡ lớn như vậy, có thể nuốt gọn thì thật tốt!” 
“Nuốt được mới là thịt mỡ, ăn không được sẽ là xương ghim vào cổ họng.” Ngu Côn Sơn phủ lại áo choàng, “Ta đi điện cho Điền tư lệnh một chút, anh chuẩn bị bố phòng đi.”
Vương Râu ngẩn người, “Trước giờ ta chỉ đánh vào các huyện thành, chưa từng bảo vệ huyện thành, làm sao để bố phòng?” 

Ngu Côn Sơn không kiên nhẫn nói, “Thế khi mấy đoàn quân diệt phỉ đến tấn công doanh trại, anh làm thế nào để phòng thủ, giờ làm y như thế, chỉ là quy mô lớn hơn thôi.”
Vương Râu mới bừng tỉnh, “Ra là thế!” 
Mặt trời dần ngả về Tây, Ngu Côn Sơn đứng trên trạm gác đầu tường thành, cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài, thấy ngoài thành chẳng có một chút động tĩnh, nhủ thầm trong bụng: Chẳng lẽ đã rút quân rồi? Không thể được, Đàm Kỳ Nhậm đánh lớn như thế, không thể dừng tay giữa đường, sao có thể rút về. 
Vương Râu chụm tay trước trán che nắng, nhìn nhìn nói, “Lăn lộn tối hôm qua đến giờ, người làm bằng sắt cũng mệt mỏi, chắc chúng dừng chân nghỉ ngơi rồi.” 
Ngu Côn Sơn gật đầu, rồi nghĩ nghĩ, sau đó gọi Sư phó đến, “Gọi Đoàn của Hình Đại Thành ra khỏi thành, mang theo pháo cỡ nhỏ, mai phục tại bìa rừng Tây Bắc, chờ tín hiệu của ta, nhất định phải diệt được pháo binh của Hứa Tấn!” 
Phương Kim Thủy vừa ứng thanh, Vương Râu đã cười rộ, “Muộn rồi, ta vừa đem hơn ngàn mấy đứa nhãi con mai phục tại rừng, Tam sư các người cứ ngồi nghỉ ngơi.”
Ngu Côn Sơn trừng mắt nhìn gã, lúc sau mới hừ một tiếng, “Đầu óc suy nghĩ nhanh thế nhỉ! Những tên thổ phỉ đó bắn súng còn được nhưng sử dụng pháo có chuyên không? Đừng lộn xộn, bảo bọn chúng rút về, để Hình Đại Thành đi.” 
Đến chạng vạng sáu giờ chiều, Vệ Dân quân quả nhiên đổ vào ngoại huyệnTử Bình, bắt đầu công thành.

Tình hình chiến đấu rất khốc liệt, hai bên ngang nhau, nhưng so với Cứu Quốc quân có tường chắn, Vệ Dân quân trên đất trống có phần bất lợi hơn.

Nhưng pháo binh của Hứa Tấn thật sự khó chơi, đặc biệt là khẩu pháo nòng 105mm của Mỹ (*) kia, mỗi lần bắn bào tường thành rung chuyển dữ dội, gạch đá rơi như mưa.
(*) Pháo nòng 105mm của Mỹ.

Còn gọi là pháo M2A1 105mm.

Đây cũng chính là loại pháo đại tướng Võ Nguyên Giáp dùng để kéo lên đánh trận Điện Biên Phủ. 
Ngu Côn Sơn mạo hiểm tính mạng dạo một vòng quanh tiền tuyến, rồi quay đầu hạ lệnh với Sư phó, “Phóng tín hiệu, kêu Hình Đại Thành khai hoả, nếu không bắn được trọng pháo cũng phải phá hư được sơn pháo và dã pháo!” 
Tín hiệu vừa phát, người ngựa từ trong rừng liền lặn lẽ tiến ra.

Tất cả bộ binh, pháo cối nhắm ngay pháo binh của Hứa Tấn oanh tạc liên tục.
Vệ Dân Quân bị đánh bất ngờ từ phía sau, tức thì hoang mang rối loạn.

Đàm Kỳ Nhậm cũng cả kinh định gọi rút quân, nhưng lại bị một sư trưởng họ Tiết bên Hứa Tấn phái đến ngăn cản.

Tiết Sư trưởng là một tên lão luyện, nghe tiếng nã pháo hắn đoán chừng quân số không nhiều lắm, ngay lập tức sai trinh sát đi thăm dò tình hình, sau đó vừa ổn định quân tâm, vừa chỉ huy hai đoàn quân tách ra hai đầu bao vây quân của Hình Đại Thành. 
Ngu Côn Sơn ở trong thành, thấy đại bác bắn vào đã thưa thớt, biết phương pháp hiệu quả, tính toán chờ đến khi pháo binh bị diệt thì lệnh cho toàn sư lao ra phản công. 
Y đã hai ngày không ngủ, dốc hết sức lực, lúc này vừa thả lỏng tinh thần hai bên thái dương liền đột ngột đau thắt lên.


Nhóm Sư phó thấy sắc mặt y tái mét, bèn khuyên y về nghỉ ngơi một chút.

Ngu Côn Sơn nghĩ dù gì y cũng không phải tuýp người đấu tranh anh dũng, và cả chiến thuật đã định, việc còn lại là của Sư phó, trưởng đoàn, liền chiều theo ý đám đông hồi phủ.
Vừa cởi áo nằm xuống không bao lâu, đã tiếng nghe Tiểu Tôn bên ngoài, “Đoàn trưởng Vương, Sư trưởng đang nghỉ ngơi, có việc cứ báo với tôi ta sẽ truyền lời.” 
“Ông đây có chân, không mượn chú mày truyền!” Vương Râu xồng xộc đẩy cửa tiến vào, quát Tiểu Tôn, “Đi ra ngoài! Ta và Sư trưởng của cậu cần bàn chuyện đánh giặc.

Dám quấy rầy ông sẽ cho một phát đạn vào đầu!”
Tiểu Tôn rụt cổ đứng ở cửa, khó xử gọi, “Sư trưởng…”
Ngu Côn Sơn ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, não vẫn còn choáng váng, nói, “Được rồi, cậu ra ngoài đi, để Đoàn trưởng Vương vào nói chuyện.” 
Vương Râu vén màn bước thẳng vào buồng ngủ, nhìn Ngu Côn Sơn áo quần xộc xệch, ngẩn ngơ vài giây, rồi đặt mông trên mép giường, “Vệ Dân quân lại bắt đầu nã pháo!” 
Ngu Côn Sơn khựng tay, ngẩng đầu nhìn gã, “Lão Hình không đánh được Pháo binh doanh?” 
Vương Râu bực tức nói, “Suýt chút nữa đã thành công, nhưng lại bị bao vây hai đầu.

Lính của ta quá ít, đạn cũng không đủ.” 
Ngu Côn Sơn mắt đỏ lên, mặt trắng bệch đi, ngón tay vò vò mép chăn, “Tình hình bên ngoài sao rồi?” 
“Nếu cứ thế này, thành chỉ trụ được thêm khoảng 2 3 tiếng.” Vương Râu nhấc mông xích sát vào trong giường, “Nếu không thủ được nữa thì lao ra chiến đấu hết đi.” 
“Không được!” Ngu Côn Sơn kiên quyết nói, “Người ngựa đều ra hết ngoài thành, ta thủ một cái thành trống làm gì? Tam sư là mồ hôi nước mắt của ta, tuyệt đối không thể bị mất! Tốt xấu gì cũng phải giữ được đại bộ phận sư đoàn, về sau vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi.” 
Y vội vàng lật tung chăn, dò chân xuống mang giày, “Thật sự không được, phải mạo hiểm phá vây, rút quân đi.

Ta phải báo với Điền Kỳ Thăng, ông ta rất thích ta, sẽ không làm ngơ…” 
Vương Râu đột ngột vươn tay nắm lấy bàn chân trần trắng tuyết của y, “Chỉ có thể gọi Cảnh vệ doanh che chở cho cậu thoát thân, còn các sư phó, các doanh các đoàn, không thể mang họ cùng rút quân hết được đâu.” 
Ngu Côn Sơn nghiến răng, “Đó đều là binh lính của ta, là ta cực khổ thao luyện 4 5 năm, những đoàn trưởng cũng một tay ta dạy dỗ, tại sao lại đưa đầu cho Vệ Dân Quân bắn pháo? Không còn quân lính ta còn lại gì? Côn quang sư trưởng? Không, ta phải bảo vệ cả sư đoàn.”
Vương Râu nắm chặt cổ chân y lôi lại, chồm người áp y lên giường, hung tợn nói, “Sao cậu cứng đầu vậy! Không binh không quyền thì không muốn sống nữa phải không? Tốt thôi, nếu đã chán sống thì trước khi chết cũng phải làm ta thoải mái!” 
Vừa dứt lời gã rút thắt lưng dưới hông ra, nhân lúc Ngu Côn Sơn còn chưa kịp phản ứng, gã nhanh nhẹn cột chặt cổ tay y vào đầu giường. 
Ngu Côn Sơn ngạc nhiên, trong đầu cũng oanh lên như có pháo nổ, làm y hoa mắt ù tai, thất thanh kêu lên “Anh..!”
Vương Râu sợ kinh động đến cảnh vệ, vội dùng tay bịt miệng Ngu Côn Sơn lại, hạ giọng nói, “Sư trưởng, nếu em có thể ngủ cùng ta một đêm, dù có ra sao ta cũng cam lòng.”
./..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.