Chiếm Núi Làm Vua

Chương 13: 13: Phục Kích Chiến





Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngu Côn Sơn – hiện đã là Tổng tư lệnh – một năm nay có thể coi là rất thoải mái.

Hiện tại y đã hoàn toàn thoát khỏi bị chỉ huy, bị chia bè phái xa lánh, được tự do hành động, không phải lo nghĩ đến quan trên nữa. 
Sau khi dọn sạch người cạnh tranh, Cứu Quốc quân hiện giờ đã mở rộng ra đến sáu bảy vạn quân, chiếm cứ toàn bộ tỉnh.

Ngu Côn Sơn cũng lấy thân phận quân phiệt, chính quyền quân quyền, đem cả bộ tư lệnh từ huyện Tử Bình dọn lên tỉnh thành.
Theo lý thuyết, Ngu Côn Sơn phải rất vui vẻ đắc ý, nhưng lính cần vụ hầu hạ y và nhóm phó quan đều nhận thấy y có cái gì khác với trước đây.

Đặc biệt có khi y bỗng dưng hoảng hốt, hoặc thừ người nghĩ ngợi gì đó, rõ ràng là đang có tâm sự gì lớn lắm.
Ngu Côn Sơn cũng biết, tâm sự này là một cái khúc mắt, không thể ngửa mặt nhìn trời, cũng không thể tìm ai an ủi, giống như tâm hồn y đã bị thả một hạt giống cây độc, ngày qua ngày đâm rễ bám vào nơi sâu nhất.

Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, khi đầu óc y đang nghỉ ngơi, rễ cây độc sẽ bén nhọn đâm ra, làm y choàng tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại.

Lúc nào trên giường y cũng bị ám ảnh mình đang bị một thân hình nặng nề đè lên, đâm thứ nóng bỏng đó vào người y rồi xỏ xuyên như một máy đóng cọc tra tấn cơ thể.
Ngu Côn Sơn mất ngủ trầm trọng, y thử đủ mọi cách từ nghe nhạc nhẹ đến uống sữa bò hâm nóng, vẫn không có tác dụng gì đáng kể.

Y biết khúc mắc này đã thành tâm ma, muốn tiêu trừ chỉ có một cách, thủ tiêu hoàn toàn cái gã đầu sỏ gây tội kia!
Vương Râu mang theo một đám thủ hạ rất lớn, vậy mà như bốc hơi khỏi mặt đất, từ vụ Tử Bình liền mai danh ẩn tích.

Ngu Côn Sơn cho rằng gã lại quay về nghề cũ tiếp tục đóng ở cái núi nào xưng vương, liền lập ra một tổ quân diệt phỉ ba vạn người, đi càn quét sạch toàn bộ thổ phỉ trong tỉnh, nhưng một cái đuôi sói của gã cũng chẳng thấy đâu, còn lũ thổ phỉ lắt nhắt chuột bọ thì chạy ra hàng đống. 
Ngu Côn Sơn càng giận, không cam lòng, lại tiếp tục đem quân đi đánh, dần dà diệt phỉ như một sở thích của y, hễ rảnh rỗi lại kéo quân lên núi.

Các băng thổ phỉ lớn nhỏ bị tấn công liên tục, không thể kiếm ăn gì được, đành dời đi tỉnh khác, thế nên tiếng lành Ngu Tư lệnh trị an rất tốt dần lan xa.
Thẳng đến hơn mười tháng sau, Du Đĩnh – nay đã thăng chức làm Tam Sư trưởng – phát điện báo đã phát hiện hành tung của Độc Lập đoàn.


Ngu Côn Sơn đứng phắt dậy, lấy bản đồ dò tìm, xác định nơi tìm thấy gã là một tiểu huyện phụ cận giao với tỉnh khác, lập tức phân phó Thôi Thượng Như và mất Sư trưởng giữ nhà, còn mình tự dẫn quân diệt phỉ đi báo tư thù.
Tới cái huyện nhỏ tên Trùng Dương, Ngu Côn Sơn lập tức hạ lệnh kéo võng rà soát trong phạm vi mười dặm, chỉ thiếu đào ba tấc đất lên kiểm tra nữa thôi, nhưng dấu tích con sói già để lại thì có, còn gã thì chẳng thấy đâu.
Ngu Côn Sơn tìm không thấy gã đâu, cực kỳ khó chịu, đến cả Du Đĩnh thường ngày y vẫn cưng chiều nhất cũng bị y bực dọc vô cớ, “Cậu bảo hắn ta ở đây, sao không tìm thấy?”
Du Đĩnh vẫn trước sau như một cúi đầu, rũ mi mắt nói, “Chắc là nghe động tĩnh nên trốn trước qua tỉnh lân cận rồi.” 
“Trốn trốn trốn.

Hắn ta có phải thỏ đâu, sao có thể trốn nhanh như vậy! Cậu không canh chừng quan sát hắn à?”
“Thuộc hạ thất trách, xin Tổng toạ cứ trách phạt.” 
Ngu Côn Sơn làm sao có thể trách phạt vô cớ Du Đĩnh, thủ hạ mà cho y cầm cây đánh y cũng không thể đánh ra tiếng được, đành dịu giọng lại, “Ta nghĩ hắn cũng chưa đi xa đâu, cứ lần theo dấu tích chắc chắn sẽ đuổi theo được, giờ hãy xuất phát đi.” 
Du Đĩnh bỗng nhiên xuất hiện một linh cảm, thấy Ngu Côn Sơn có khuynh hướng cố chấp rất không bình thường.

Vương Râu mang theo Độc lập đoàn phản bội, dĩ nhiên là giận, nhưng Ngu Côn Sơn một mực đuổi cùng giết tận như thế thì lại chấp nhất quá mức, thậm chí biến thành ham thích, suốt một năm đi lùng sục, hoàn toàn vượt qua phạm vi giận dữ bình thường. 
Cậu có một linh cảm chẳng lành. 
Trong này chắc chắn có ẩn tình nào khác, nhưng cậu vẫn chưa cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, thứ nhất là sợ mạo phạm đến Ngu Côn Sơn, thứ hai cậu cũng không phải là người có tính tọc mạch, chỉ trầm lặng mà nghe, an tĩnh mà xem, sau đó xâu chuỗi lại để hiện hình chân tướng. 
Trước mắt cậu thấy Ngu Côn Sơn cứ khăng khăng muốn đuổi theo, không thể không đồng ý, “Hướng bắc là địa bàn của Canh Lệ Mẫn, tên này có rất nhiều tiếng xấu, gần đây còn cấu kết với bọn lính Nhật, Tổng Toạ đi một mình sợ không ổn, chi bằng để tôi mang binh đuổi theo đi.”
Ngu Côn Sơn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, vì một gã phản bội mà đi vào địa bàn của người khác đã đủ mất mặt, nếu y sơ suất điều gì, chẳng phải lại thành trò cười, chưa kể năng lực của Du Đĩnh là thứ trước đây y chưa từng nghi ngờ.

Y gật đầu nói, “Cũng được, vậy ta ở Trùng Dương chờ tin chiến thắng của cậu.” 
Vì thế, Du Đĩnh dẫn hai vạn nhân mã tiếp tục truy tìm, Ngu Côn Sơn mang theo một sư đoàn quay về Trùng Dương.

Đường về gập ghềnh bẻ cong bảy tám vòng, xung quanh hoang vắng tiêu điều, chỉ trơ đồi trọc cùng màu đất đỏ, cằn cỗi như một lòng giếng bị bỏ hoang.

Bánh xe jeep cố sức xoay, xóc nảy Ngu Côn Sơn bên trong như một nồi rang hạt dẻ, khiến y phải dùng khăn tay che miệng vì sợ bị nôn ra.

Vì quá xóc, y đành phải dựa vào người Sư phó Lý.

Sư phó Lý tên là Lý Ngụy, toàn thân cao to rắn chắc, năm đó còn suýt chỉ thẳng vào mặt Dư Đại Niên và Phạm Võ mắng chửi vì dám nhục mạ Ngu Côn Sơn, được y kịp thời ngăn lại.

Lý Ngụy như một con chó to xác trung thành, thấy người lạ thì sủa càn cắn dại, nhưng ở bên chủ thì lại ngoan ngoãn, một tiếng sủa cũng không dám.

Hắn thấy Ngu Côn Sơn chịu xóc nảy quá mức phải nép vào người hắn, liền kéo y vào ngực ôm chặt, biến mình thành một cái đệm giảm xóc cho Tư lệnh.
(toy thấy như anh Sơn là bộ mặt visual của cả cái quân đoàn nên ai cũng cưng hay gì á =]]]])
Ngu Côn Sơn vừa mới cảm thấy dễ chịu thì cửa xe đã bị gõ vang, y gọi tài xế ngừng lại, hạ kính xe hỏi, “Có chuyện gì?”
Đoàn trưởng đoàn kỵ binh Chu Tồn nay đã được thăng nhiệm làm Sư trưởng Nhị sư, ngồi trên lưng ngựa cúi người nói, “Tổng Toạ, quân trinh sát phát hiện phía bắc có một đôi quân đang tiến về khe núi.” 
“Là quân nào?”
“Quá xa không thấy rõ lắm.”
Ngu Côn Sơn cân nhắc, Du Đĩnh vừa đi non nửa ngày, không thể nhanh như vậy đã quay lại, cái xó xỉnh chim không thèm ỉa này còn có quân đội gì? Qua khe suối này là huyện Trùng Dương rồi, chẳng lẽ Canh Lệ Mẫn vượt qua ranh giới chõ mũi vào địa bàn của y?
Y càng nghĩ càng thấy khả năng là rất cao, bèn vung tay ra cửa xe, nói “Đi, lên chỗ cao quan sát xem.” 
Chu Tôn cùng Lý Ngụy dẫn đoàn binh đến đỉnh một ngọn đồi.

Ngu Côn Sơn quan sát xung quanh bằng kính viễn vọng, thấy có một nơi bụi mù tràn ngập, quả nhiên là có một đội quân đang di chuyển, màu quân phục vàng ngụy trang hoà lẫn với màu đất nơi đây, vì địa hình trắc trở, đoàn quân phải đi thành hình chữ S, trông xa rất giống một con giun khổng lồ đang bò trên mặt đất. 
Ngu Côn Sơn vẫn chưa nhìn rõ được quân hiệu, y buông kính viễn vọng nói, “Ước chừng khoảng ba bốn ngàn người, ta đoán tám phần là quân của Canh Lệ Mẫn muốn sang đánh Trùng Dương.” 
Lý Ngụy mắng, “Ông già tham lam đã bưng chén của mình còn muốn giật thêm đồ ăn của người khác, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Mẹ kiếp!” 
Chu Tôn cũng tức giận, “Tổng toạ, ta không thể làm ngơ bọn dám vào nhà chúng ta gây rối, liền ở chỗ này phục kích chiến luôn?” 
Ngu Côn Sơn lại bắt đầu tính toán sác xuất thắng bại theo thói quen: Xét về binh lực thì y có nhiều hơn địch gấp hai lần, xét theo hoả lực thì ngang nhau, địa hình có lợi cho việc phục kích, nhưng phải nhanh lên mới được.

Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là nắm chắc phần thắng trong tay, vì thế gật đầu, “Đánh!” 
Hơn nửa giờ sau, sư đoàn của Cứu Quốc quân nấp vào núi, Ngu Côn Sơn được Cảnh vệ đoàn bảo hộ ẩn nấp trên chỗ cao, cầm kính viễn vọng trong tay lẳng lặng chờ đợi. 
Xe tải quân dụng mở đường chốc lát sau đã xuyên lớp bụi đất lọt vào tầm nhìn của  Ngu Côn Sơn.


Hai cờ xí cắm trên đầu xe hiện lên rõ ràng hình mặt trời đỏ trên nền trắng bắt mắt, Ngu Côn Sơn lập tức ngây ngẩn cả người.
“Con mẹ nó, quân Nhật à?” Lý Nguỵ giật mình đè thấp giọng nói. 
Chu Tôn cũng ngạc nhiên, “…..Tổng Toạ, vậy có đánh nữa hay không?” 
Đôi lông mày thanh tú của Ngu Côn Sơn chậm rãi cau lại, không trả lời ngay, vì chính y cũng đang tự hỏi mình: Đánh hay không đánh?
Y chưa từng chạm trán với lính Nhật, nhưng cũng biết vũ trang của bọn chúng hoàn toàn trên cơ, không cùng cấp với quân phiệt y.

Quân đội chính quy trung ương (**) ngày thường được chu cấp quân lương đạn dược đầy đủ, ở địa hình cực kỳ thuận lợi mà chỉ có thể cầm cự ngang ngửa được với quân Nhật thôi, trận phục kích này của y thì nhắm được bao nhiêu phần thắng?
(**) Cái này mình không biết đang nói đến quân đội nào vì thời chống Nhật thì Đảng cộng sản TQ hợp tác với Quốc Dân đảng đánh Nhật nhưng kiểu đánh trực diện thì chắc là nói Quốc Dân đảng vì bên cộng sản của Mao toàn đánh lén à nhầm du kích thôi. 
Ngu Côn Sơn rơi vào tình thế khó xử.

Xét về mặt tình cảm, y rất muốn đánh bọn Nhật Bản dám xâm chiếm đất nước mình, nhưng lý trí lại lo lắng vì một phút nhất thời xúc động mà phải trả giá đắt về sau.
Thời gian trôi qua, quân Nhật đã đi được một nửa, Ngu Côn Sơn nhấp đôi môi đã tái đi trong gió lạnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào, cứ trầm ngâm như đá.
Chu Tôn ngần ngừ hỏi, “Tổng Tọa?” 
Ngu Côn Sơn quay đầu, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại hình bóng Chu Tôn, y lầm bầm trả lời như đang tự nói với chính mình, “Đạn không đủ….

Súng máy hạng nặng chỉ có tám cái… Lựu đạn cũng không đủ…”
Chu Tôn nhìn đôi môi trắng nhợt của y, dù biết là do đông lạnh, vẫn cảm thấy xót xa, “Vậy thì đừng đánh nữa, đây là một trận chiến không lợi ích gì cả.” 
Lý Ngụy cũng nói thêm, “Hôm nay không đủ trang bị đánh bọn này, chờ trở về nạp đủ binh lực đạn dược, thì đuổi theo đánh cũng chưa muộn!” 
Ngu Côn Sơn trầm mặc, bỗng nâng tay phải lên, Chu Tôn nghĩ rằng y muốn bỏ lệnh phục kích, không ngờ rằng y đoạt lấy một khẩu súng trường từ tay Cảnh vệ quân đứng bên cạnh, nhắm ba giây, ngón tay đeo găng trắng đã quả quyết ấn cò súng. 
Một tiếng súng vang, người mặc quân phục cấp cao, đeo quân hàm Trung uý Nhật Bản quân ngã từ đầu xe tải lăn xuống đất. 
Tiếng súng như một nhát dao xé toạc đi không gian yên tĩnh ngay lập tức vô số tiếng lựu đạn, súng trường nổ ra đinh tai nhức óc, chiến dịch rốt cuộc vẫn được khai hỏa! 
Ngu Côn Sơn sau khi bắn phát súng đầu tiên, để vũ khí qua bên cạnh, dựa lưng vào núi đá nhắm mắt lại.

Y bình tĩnh thản nhiên đối lập với tiếng súng nổ rát bên ngoài mà nhẹ giọng mắng một câu, “Bọn Nhật nghễnh ngãng đi qua trông ngứa cả mắt….

Hôm nay thắng ăn cả ngã về không, con mẹ nó.” 
Trận chiến giằng co khốc liệt kéo dài hơn hai giờ.

Chiến thuật phục kích của Ngu Côn Sơn cơ bản là chính xác, núi liền hai bên đường, có thể sử dụng được lựu đạn tầm ngắn, khi lựu đạn nổ thì bắn súng máy từ trên cao yểm trợ, khi đã suy yếu bớt địch rồi thì sẽ tràn xuống giáp lá cà.


Nhưng hoả lực của lính Nhật thì lại quá mạnh.
Đội quân bốn ngàn người này là quân lính tinh nhuệ của Quan Đông quân (***) được huấn luyện bài bản, vừa được chuyển vào Trung Quốc, sức chiến đấu vẫn còn nguyên vẹn, còn vừa ở chỗ Canh Lệ Mẫn ăn uống no say.

Ngu Côn Sơn nếu sớm biết điều này, y sẽ không xử trí theo cảm tính như vậy.
(***) Quan Đông quân (kantogun) là lực lượng tinh nhuệ và hiếu chiến nhất của lục quân Nhật Bản,được xây dựng từ lính tuyển chọn của các đơn vị lục quân.

Đạo quân này tập hợp toàn những binh sĩ ưu tú và tàn bạo nhất của chủ nghĩa quân phiệt Nhật
Ngu Côn Sơn mang theo vài cảnh vệ, đứng ở nơi tương đối an toàn trên núi chăm chú theo dõi tình hình trận đánh, càng xem tâm càng lạnh, cả sư đoàn hơn vạn người, gấp đôi quân địch, nhưng đã đánh đến đạn tẫn người tuyệt mà Quan Đông quân vẫn còn lại hơn một vạn binh, chiến đấu như phát cuồng. 
Chu Tôn thấy tình thế không ổn, vội nói, “Tổng Toạ, rút quân đi ạ! Nếu cứ đánh tiếp e là toàn quân bị diệt mất!” 
Ngu Côn Sơn xanh mét mặt, tay phải vô thức vuốt bên hông súng lục, rất không cam lòng, nhưng lại thức thời nói, “Lui quân! Chôn hết một sư đoàn ở chỗ này không đáng.

Này là là quân đội gì, đám thú hoang thì đúng hơn, thấy máu là đỏ mắt, ta bỏ!”
Vừa nói xong thì phía dưới binh lính từng đợt rống lên, Ngu Côn Sơn nghe kĩ, là quân kính bên mình la, “Viện quân đến!” “Tam sư đến cứu viện!” 
Ở một quả đồi cách đó không xa đúng là xuất hiện rất đông quân lính nổ súng bắn hạ quân Nhật Bản.

Quân tiếp viện như một cơn mưa ngày đại hạn, khôi phục sức sống của Cứu Quốc quân, tình thế trên chiến trường trong thời gian ngắn đã có sự xoay chuyển. 
Chu Tôn kinh hỉ nói, “Là Du sư trưởng!” 
Lồng ngực Ngu Côn Sơn như được nhấc đi một tảng đá to tướng, trong lòng mừng thầm, nhưng miệng lại nói, “Mới nhận lệnh dẫn quân đi điều tra thì đã quay lại? Cãi lời quân lệnh sao, chờ xong trận ta phải giáo huấn cậu ta mới được.” Y lấy kính viễn vọng quan sát, lại thấy quân cứu viện không mặc quân phục, nhìn đồ mặc chẳng giống quân nhân, mà giống… thổ phỉ!
“Bang” một tiếng giòn vang, kính viễn vọng bị ném xuống đất.

Chu Tôn giật mình nhảy dựng, thấy Ngu Côn Sơn mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, trời rất lạnh nhưng trên trán y lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay siết chặt đến khi các đốt ngón tay trắng bệch ra, cơ thể cũng như run lên từng chặp, lảo đảo sắp ngã.
“Tổng tọa!” Chu Tôn tiến lên đỡ lấy y.

Ngu Côn Sơn trong lồng ngực hắn cứng đờ như pho tượng đất một lúc, đột nhiên bùng lên sức lực từ đâu, đẩy ngã hắn ra, rút khẩu súng lục bên hông nhắm sườn núi đối diện bắn liên tục. 
Chu Tôn nghệch mặt, “Tới tiếp viện không phải tam sư ạ?” 
Ngu Côn Sơn bắn hết một băng đạn, lại đoạt tiếp một khẩu súng trường từ tay cảnh vệ binh, tiếp tục khai hoả.
Trận chiến còn chưa kết thúc, Chu Tôn sợ y lộ vị trí, quân định sẽ cử người đến tập kích, bèn lao lên ôm hông y kéo về, “Tổng toạ, dù không phải là người một nhà nhưng giúp chúng ta đánh quân Nhật cũng coi như là bạn rồi, chúng ta nên thắng trước rồi rõ ràng sau!” 
Ngu Côn Sơn bị hắn nửa ôm nửa ấn vào ngực, vùng vẫy vài cái cũng không thoát ra được, giận tím mặt, “Bạn cái rắm! Đó là quân thổ phỉ của Vương Râu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.