Chiếm Núi Làm Vua

Chương 8: 8: Sắc Mê Tâm Khiếu





Chuyển ngữ: Andrew Pastel
(*): chỉ sự ham muốn, vẻ đẹp làm lu mờ tâm trí, không còn khả năng suy nghĩ làm việc đúng đắn nữa.
Việc Ngu Côn Sơn mời Vương Râu ăn cơm chiều không hề không xuất phát từ sự tự nguyện.

Gã thổ phỉ ăn vạ không chịu đi, mà y vừa mới thượng cẳng chân hạ cẳng tay, quất gã bị thương, giờ đã nguôi giận nên thấy mình có phần quá đáng, cũng không tiện đuổi gã về. 
Nguyên nhân quan trọng nhất, là y vốn định sáp nhập băng cướp của Vương Râu về sư đoàn của mình, nhưng gã lại giở chiêu “Độc lập Đoàn”, làm kế hoạch của y đổ sông đổ bể, nhưng cũng may là không sáp vào Đại sư hay Nhị sư. 
Hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách kéo Vương Râu ngồi chung thuyền, để lực lượng đông đảo bằng nửa cái sư của băng cướp này hợp lại, đánh Đại sư và Nhị sư.

Nhưng muốn để hắn trở thành, hay ít nhất nghĩ là mình đã trở thành người một nhà với y, chỉ là tặng quà lấy lòng thôi vẫn chưa đủ.

Thủ lĩnh băng cướp ranh ma, nếu không thật lòng đối xử tốt với gã, còn lâu gã mới cắn câu.

Ngu Côn Sơn trầm lặng suy nghĩ, chiếc đũa nắm trên tay vẫn không nhúc nhích. 
Vương Râu gắp một cục thịt kho tàu ấn vào chén cơm xới đầy của gã, vùi mặt ăn, tâm hồn vui phơi phới, lúc ngẩng đầu thấy bàn tay trần của Ngu Côn Sơn, gã đột nhiên cảm thấy thích mắt.

Tiên Hiệp Hay
Tay Ngu Côn Sơn quanh năm suốt tháng đều mang găng trắng, chẳng khi nào tiếp xúc với ánh mặt trời, giờ trần trụi trong ánh đèn, những ngón tay thuôn dài trắng noãn như được tạc từ ngọc, không một chút tì vết, khớp tay rõ ràng, có khi còn thấy được ẩn ẩn những mạch máu li ti dưới lớp da như trắng đến trong suốt. 
Vương Râu ngây ngốc nhìn như thấy một thứ gì quá quý giá, gã muốn cầm lấy bàn tay ấy, nâng niu nó trong tay mình để thưởng thức, nhưng lại sợ tay gã sần sùi xấu xí, sẽ làm trầy làn da non nớt của y.

Cuối cùng vẫn là Ngu Côn Sơn sực tỉnh trước, “Sao anh ngẩn người ra thế, ăn đi.”
Vương Râu chép chép miệng, cầm bình rượu rót cho Ngu Côn Sơn  một chén đầy, “Sư trưởng, uống rượu đi.

Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm với nhau mà.” 
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh, buổi tối Ngu Côn Sơn cũng thường uống chút rượu ấm thân, hôm nay chắc có lẽ vì tâm tình buồn bực, lại muốn mượn bàn cơm kéo gần quan hệ với gã thổ phỉ, y cũng uống nhiều thêm vài chén. 
“Vương Đại vương gia, à không giờ phải nên gọi là Trưởng đoàn Vương.” Ngu Côn Sơn nói, “Độc Lập đoàn của anh thật tốt, trừ lúc nghe lệnh của Điền Kỳ Thăng thì muốn đến chỗ nào thì đến, muốn đánh ở đâu thì đánh, không nghe thêm bất kì lệnh một cấp trên nào nữa, tuy lúc phát lương thì sẽ hơi trễ nhưng ngoài ra không có gì là không tốt cả.

Chẳng trách anh không chịu về ba sư đoàn chúng ta, miếu nhỏ không thỉnh được Bồ Tát mà.” 
Vương Râu nghe thấy không được ổn lắm, đành cười ha ha, “À…chẳng qua ta là thổ phỉ nhiều năm rồi, cũng không quen trên đầu có người quản lý, nếu bắt buộc bị quản, thì phải càng ít người càng tốt.” 
“Cũng phải, ngày thường chiếm núi thành vua, tự tung tự tác.

Nhưng nhập quân rồi cũng không còn giống với khi làm cướp trong rừng, ngoài chuyện phải nghe lời quan trên, cũng phải đối phó với những sư đoàn khác, tuy không phải xích mích đến trắng trợn đánh nhau, nhưng kéo tay ngáng chân là chuyện thường ngày, phải phòng bị trước.” Ngu Côn Sơn cười chua chát rót rượu, “Đại sư và Nhị sư anh có gặp qua chưa? Nếu rảnh thì đi chào hỏi một chút, đưa tặng lễ vật chắp nối mối quan hệ, sau này cũng dễ thở hơn chút.

Đúng rồi, Dư Sư trưởng tính tình nóng nảy, Phạm Sư trưởng nói chuyện cũng lúc lên lúc xuống, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút thôi, sau này đi ngang cũng không bị khó xử.” 
Vương Râu “hừ” một tiếng, phản bác, “Cho dù vào quân đội cũng là ta đơn môn độc viện, không có nhường nhịn ai đâu.

Tên Dư “lùn” dám trêu chọc ta, thì ta cũng không phải ăn chay!” 
“Nói thì mạnh miệng, như sư đoàn của Dư Đại Niên đến hai ba vạn người đó.” Ngu Côn Sơn gắp một đũa nấm đông cô xào măng, từ tốn nói. 
“Chỉ cậy vào quân số thì dùng được cái đách gì, đông mà đánh như mèo quào thì cũng thế.


Không phải ta tự khen mình, nhưng mấy thằng nhãi con trong băng ta, vừa lì đòn vừa hung tợn, thả ra trận chúng chẳng khác gì lũ sói đói.”
Ngu Côn Sơn nghĩ, nếu gã không phải là thổ phỉ phạm pháp, y cũng đã không chướng mắt đến vậy.

Sau đó Ngu Côn Sơn lại tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Anh yên tâm, nếu như chuyện thật sự xảy ra, ta cũng không ngồi yên đứng nhìn.

Tam sư đoàn tốt xấu gì cũng có một vạn quân, đến lúc đó chỉ cần anh nhờ, ta sẽ không từ chối.” 
Vương Râu nghe y nói chuyện mềm mại dịu dàng quá, giống như đã là tri kỉ của nhau, gã vừa cảm động vừa kích động, không kiềm chế được nữa, thảy đũa lên bàn vươn người cầm lấy bàn tay Ngu Côn Sơn, “Sư trưởng…Cậu… cậu thật tốt.” 
Ngu Côn Sơn hạ tầm mắt nhìn đôi bàn tay to như cái quạt hương bồ kia đang nắm tay mình, hơi cau mày lại, nhưng không phải vì bị nắm đau, mà là y đang cố nhớ lại xem cái tên này trước khi ăn cơm đã rửa tay chưa. 
Vương Râu được nghe ăn nói ngon ngọt, cũng không so đo Ngu Côn Sơn sau này có thể mượn quân của mình nữa, dù sao gã cũng rất mừng khi được leo cùng thuyền với Ngu Côn Sơn, nếu mà leo được cùng giường thì càng tốt! 
Ngu Côn Sơn lại uống thêm một ngụm rượu, lòng nhớ đến năm vạn đồng Đại dương chuẩn bị nộp cho Điền Kỳ Thăng, y đã chia hết sạch chiến lợi phẩm cho các đoàn rồi, giờ chẳng lẽ mặt dày đi đòi lại? Ma cho dù các Đoàn trưởng tự đưa lại, y cũng không dám nhận. 
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy trước mắt chỉ có tên Tướng cướp này có tiền, năm vạn đồng với hắn chắc chắn không có vấn đề, nhưng mà, Ngu Côn Sơn biết rõ trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, nếu y hỏi mượn gã, vạn nhất gã cho rằng đây là áp chế, hoặc đưa ra điều kiện khó khăn nào đó, y sẽ chẳng còn cái mặt mũi nào.
Thật mệt mỏi! Ngu Côn Sơn thở dài, âm thầm mắng bọn binh tướng ngáng đường nhau, chia bè chia phái, cấp trên ngang ngược xử ép, rầu rĩ vô thức rót rượu uống, không bao lâu sau đã ngà say. 
Nếu là ngày thường, y sẽ không uống nhiều trước mặt người lạ, nhưng hôm nay từ trong ra ngoài đều là cảnh vệ binh, vả lại tâm trạng không tốt nên vô thức uống rượu rất nhiều. 
Ngu Côn Sơn uống một lúc cảm thấy người nóng ran, lại mệt mỏi, y cởi hai khuy áo cổ sơ mi, đứng dậy đến chậu nước lấy khăn lau mặt.

Lúc quay đầu lại thấy Vương Râu còn ăn vạ trên ghế, tay cầm chén rượu nhìn y đến ngây người, y đành mở miệng đuổi khách, “Đoàn trưởng Vương, đã trễ rồi, đàn em của anh chắc là đã đói bụng.” 

“Bọn nhãi đó ranh lắm, đói là tự tìm đồ ăn thôi.” 
“Anh mau về núi đi, đi khuya nguy hiểm.” 
“Yên tâm, ta có mang theo súng.” 
Ngu Côn Sơn không nhịn được nữa, nói toẹt ra, “Ta muốn nghỉ ngơi!” 
“À à.” Vương Râu lúc này mới như tỉnh mộng, gã buông chén rượu, “Cậu nghỉ ngơi đi, ta đi về.” 
Ngu Côn Sơn như đã mệt mỏi lắm rồi, một câu tiễn khách cũng không nói, đi thẳng vào buồng ngủ.
Vương Râu ra tới cửa, nhịn không được lại liếc mắt vào, thấy Ngu Côn Sơn đang tháo đai lưng da, để súng lục trên bàn, cởi quân phục xanh lam, lộ ra phiến áo sơ mi trắng bên trong, nghiêng người ra cửa sổ gọi “Tiểu Tôn”, rồi ngay sau đó đã ngã xuống giường.

Một chân y vẫn còn chơi vơi trên mặt đất, mắt đã nhắm nghiền, không dậy nổi.
Vương Râu cảm nhận rõ ràng trái tim trong lồng ngực gã đang binh binh đập loạn, gã lại còn vừa uống rượu, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, lỗ tai như ù đi.

Gã nhấc chân bước, nhưng không phải ra khỏi phòng, mà xoay người vào buồng ngủ, vừa đi vừa tự nhủ: Em ấy nằm như thế ngủ sẽ bị cảm, ta chỉ đến đắp lại chăn thôi.
Vương Râu đi đến mép giường, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, gã hít sâu một hơi, cố gắng điều tiết lại nhịp tim đập loạn, ngồi xổm xuống cởi giày Ngu Côn Sơn ra, nâng hai chân đặt ngay ngắn lên giường, rồi kéo chăn bông đắp lại. 
Ngu Côn Sơn dường như cảm nhận được có gì chạm vào, y trở mình, tóm lấy chăn bông quấn chặt lên người, lẩm bẩm gì đó. 
Vương Râu hú vía, tưởng y tỉnh lại vội vàng lùi về, lát sau phát hiện hai mắt y vẫn nhắm nghiền, hàng lông mi dày nổi bật trên nền da trắng, khoé môi hồng còn mấp máy vài lần.
Vương Râu duỗi tay, chỉ vuốt nhẹ gò má trắng tuyết của y như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà máu trong người như sôi sục lên. 
Hay là nhân cơ hội này ngủ với em ấy một đêm, làm trước hậu quả có gì tính sau!  Vương Râu vươn móng vuốt luồn vào chăn bông, chạm đến vạt áo sơ mi Ngu Côn Sơn, rồi lần mò vào trong da thịt.
Làn da Ngu Côn Sơn quả đúng như gã tưởng tưởng, bóng loáng non mịn như trứng gà mới bóc, các thớ cơ bên trong lại rắn chắc đàn hồi, sờ đến nghiện. 
Gã rất muốn nắn bóp cho đã, lại thấy bàn hay mình thô ráp như tờ giấy nhám, nếu vuốt ve quá nhiều Ngu Côn Sơn có thể vì đau mà tỉnh dậy, nên chỉ cố gắng nhẹ nhàng.

Sờ một lượt từ ngực đến eo, hai đầu gối gã đã vô thức bò lên giường lúc nào không hay. 
Ngu Côn Sơn đột nhiên nghiêng người, cuộn thân lại, lẩm bẩm vài câu nói mơ, “Bọn quan binh…toàn kết bè kết phái….


khi dễ ta….

Đồ chó…..” 
Vương Râu nghe y lúc ngủ cũng mơ thấy đang chửi người khác, gã cười rộ lên, cúi đầu thì thầm bên tai y, “Ta sẽ báo thù cho cưng, đừng giận nữa, nhé.” 
Ngu Côn Sơn phảng phất như cũng nghe thấy, y “ừm” khẽ một tiếng như đang trả lời. 
Vương Râu đang lung tung cởi thắt lưng của mình thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Tiễu Tôn ở bên ngoài nhỏ giọng hỏi, “Sư trưởng, ngài gọi em ạ?” 
Giống như bị hắt một gáo nước lạnh, Vương Râu chợt bừng tỉnh lại: Bên ngoài mấy chục khẩu súng, ra lệnh một tiếng gã sẽ bị bắn thành một cái sàng, chẳng lẽ vì một lần làm tình với Ngu Côn Sơn mà phải bỏ mạng sao?
Đương nhiên gã vẫn phải ngủ với Ngu Côn Sơn, nhưng phải làm sao để còn sống quay về cơ! Cơ hội không chỉ có lần này, sao phải cố chấp là đêm nay! Vương Râu vừa mắng bản thân sắc mê tâm khiếu, vừa sửa sang lại quần áo bước nhanh ra ngoài. 
Tiểu Tôn vừa đẩy cửa vào, còn bưng một thau nước ấm, vai vắt khăn lông trắng, thấy Vương Râu thì giật bắn người, “Vương… Đoàn trưởng còn ở đây sao?” Cậu rướn người nhìn vào trong, thấy Ngu Côn Sơn nằm trên giường, người vẫn còn áo sơ mi và quần âu, lo lắng nói, “Aizz, sao lại ngủ rồi, lúc dậy mà thấy chưa rửa chân thay quần áo là lại nổi nóng cho xem.” 
Cậu ôm thau nước chui tọt vào buồng, không quay đầu lại nói, “Xin lỗi ngài Vương ta không tiễn được, ngài ra ngoài nhớ đóng cửa giùm.” 
Vương Râu cũng không quay đầu lại, nói, “Không cần tiễn, chú mày nói binh lính bên ngoài đừng bắn ta là được rồi.” 
Hôm sau tỉnh dậy, Ngu Côn Sơn mơ hồ nhớ lại, y uống nhiều rượu quá, ngả lên giường ngủ ngay, sau đó hình như có ai đó đã nói chuyện với y.

Ngu Côn Sơn nhíu mày, nhớ là đã đuổi Vương Râu đi rồi, nhưng lại cảm giác gã còn ở trong.

Y gọi Tiểu Tôn đến hỏi, “Hôm qua Vương Râu mấy giờ ra về?” 
“Lúc Sư trưởng uống say nằm trên giường gọi em, em vào thì vẫn còn thấy Vương Râu trong phòng.” 
Ngu Côn Sơn nghi ngờ, “Tên này ăn uống no đủ rồi còn ăn vạ cái gì mà chưa chịu đi, chỗ này có gì cho hắn nữa đâu?” Nói đoạn, y giật mình, đột nhiên nhớ lại khẩu Browning nhỏ xinh, lập tức quay đầu nhìn cái bàn nhỏ đặt thắt lưng da, chỉ thấy lẻ loi một cái bao súng rỗng, y mới phát hiện gã thổ phỉ giật được súng của y hôm qua còn chưa chịu trả lại. 
Thổ phỉ! Đi đến đâu cũng phải tiện tay chôm chỉa vài thứ! Ngu Côn Sơn khinh thường mắng, nhưng chỉ là khẩu súng thôi, gã thích thì cứ giữ, dù gì y cũng không thiếu súng, y chỉ thiếu tiền thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.