Chiến Binh Tử Thần

Chương 25: C25: Vạch trần



“Cho anh!”

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một tệ.

Nhưng khi Trương Hân Nghiên đưa cho Trần Phong, cô lại phát hiện Trần Phong đang nhìn chấm chẩm vào ví tiền của mình.

Cô ấy lập tức luống cuống, vội vàng khép ví lại.

"Trần Phong cầm lấy tiền và cười nói: "Khi còn bé rất đáng yêu đấy! Người ta nói khi còn nhỏ được cưỡi trên đầu cha là điều hạnh phúc nhất phải không?"

Tuy rằng ngoài miệng nói hận, nhưng tình cảm gia đình là thứ không thể cắt đứt, hơn nữa máu chảy ra cũng nóng hổi, rất nhiều lúc thứ để lại đều là hơi ấm!

Từ tấm ảnh này có thể thấy được, Trương Hân Nghiên vẫn yêu cha mình như trước!

“Không liên quan đến anh!"


Những lời này lại dường như chạm vào vảy ngược của Trương Hân Nghiên, khiến cô ấy lập tức xủ lông lên.

Cô ấy gầm lên, cô ấy không thích những chuyện mà cô ấy đã chôn sâu trong lòng lại bị người khác vạch trần!

Cô ấy lại càng không muốn để cho người khác. biết, cô ấy vẫn đang khao khát thoát khỏi nỗi cô đơn và lấy lại tình yêu của cha mình!

“Cốc cốc~"

Ngay tại lúc bầu không khí xấu hổ thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Hân Nghiên vội vàng thu lại cảm xúc, lắc mông đi mở cửa.

Trần Phong cười khổ lắc đầu, hắn lại châm một điếu thuốc, hút ngụm đầu tiên và ngậm điếu thuốc ở khóe miệng.

Sau khi trải qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Trương Hân Nghiên cẩn thận hơn, cô ấy nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy là Vương Hâm Dao, mới mở cửa.

Vừa mở cửa, Vương Hâm Dao giống như bị điện giật, kích động giậm chân: "Cô Trương, cậu em có ở nhà không?"

Trương Hân Nghiên cũng không nói gì, chỉ bước sang một bên nhường đường.

Nhìn quanh một lượt, cô ấy thấy Trần Phong đang cười ngồi trên ghế sofa, Vương Hâm Dao hưng phấn chạy tới, giơ ngón tay cái ra trước mặt Trần Phong.

“Cậu Trần, hôm nay cậu quả thực rất giỏi đấy, quá đẹp trai, rất ngầu nữa!”

Khả năng ngữ văn của Vương Hâm Dao thật sự. không tốt, cô ấy không còn từ để nói và suýt chút nữa đã thốt ra hai chữ "Mẹ kiếp”.

"Đừng ngưỡng mộ cậu nữa, cậu của cháu vẫn luôn đẹp trai như vậy, việc này ai cũng không thể trách, muốn trách thì trách ông trời ưu ái để cho cậu vô song như thế!"


Trần Phong lười nhác ngồi ở trên sô pha, nói loạt từ ngữ hợp vần điệu. Hơn nữa giọng điệu kỳ quái, rất là buồn cười. Vương Hâm Dao bị chọc cười ngửa tới ngửa lui, hai lúm má đồng tiền hiện lên một cách tinh nghịch.

Trương Hân Nghiên vừa đóng cửa lại cũng bị chọc cười, chẳng qua cô ấy cắn môi, nhanh chóng che giấu lại.

Một lúc sau, cô ấy mới ngừng cười được, Vương Hâm Dao cũng không quên trăm trõ khen ngợi Trần

Phong: Đặc biệt lúc cậu và cô giáo đi xe máy băng.

qua đường thực sự rất ngầu, mấy thanh niên đi xe máy đó đều bị hất văng ra ngoài, quả thực quá k1ch thích!"

“Uầy, xem ra cháu còn theo dõi bọn cậu nữa à?" Trần Phong hỏi.

Hai lúm đồng tiền đáng yêu của Vương Hâm Dao ại nổi lên, cô ấy làm nũng nói: "Đây không phải là cháu quan tâm cậu và cô giáo sao, tuyệt đối không phải vì để xem trò vui đâu!"

Trần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này thật sự là tỉnh quái.

"Hâm Dao, em không về nhà dọn đồ sao?”


Trương Hân Nghiên nhìn Vương Hâm Dao, Vương Hâm Dao vẫn mặc đồng phục học sinh, chỉ đeo cặp sách, rõ ràng là cô ấy vẫn chưa về nhà.

Nghe vậy, Vương Hâm Dao bỗng nhiên thành thực. đứng lên và nững nịu nói: "Cô giáo, hôm nay em ở lại đây trước, ngày mai sẽ chuyển đồ đến!

Trương Hân Nghiên cảm thán, quả nhiên là người một nhà, tác phong làm việc cũng đều giống nhau.

Cô ấy đưa Vương Hâm Dao vào phòng để xem, không giống như Trần Phong, Trương Hân Nghiên mang đến cho Vương Hâm Dao một bộ ga giường.

chăn đệm mới, nói thẳng là thiên vị hơn Trần Phong,

Sau khi thu xếp xong mọi việc, Trần Phong đi ra ngoài giao đồ ăn.

Buổi tối việc kinh doanh đồ ăn mang đi rất tốt, hẳn không muốn đánh mất cơ hội kiếm tiền này.

Mà dưới sự giám sát của Trương Hân Nghiên, Vương Hâm Dao cũng bắt đầu con đường học tập đau khổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.