"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 14: Cuộc chiến thứ mười bốn



Chiến Chiến chạy ra khỏi phòng ngủ chính, trong đầu đều là dáng vẻ Tùy Nhạc vùi đầu run rẩy vừa rồi. Cô rõ ràng là tìm anh ta tính sổ mà. . . . Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của anh, cả Chiến Chiến cũng cảm thấy, mình quả thật rất quá đáng, Tùy Nhạc trả đũa cô như thế, cũng có thể hiểu.

Không ngừng hò hét trong đầu, chạy xuống lầu, Chiến Chiến đi tới cửa trước mới nhớ tới, nơi này không phải là nhà mình, gần đây chỗ nào có nhà thuốc cô cũng không biết. Cũng may kinh nghiệm của cô phong phú, biết được thức uống có thể giải rượu, Chiến Chiến nhìn xung quanh một chút, tìm được phòng bếp.

Bưng một ly nước giải rượu đã chuẩn bị xong, cô do dự nhìn quanh trên lầu, cũng không biết anh ta. . . Khóc đủ chưa? Chiến Chiến nhắm mắt lên lầu, đứng ở cửa ra vào hỏi: "Tùy Nhạc à, em. . . . Có thể vào không?"

Thật lâu, bên trong truyền đến một tiếng cúi đầu đáp lại: "Uh."

Mở cửa, Tùy Nhạc còn nằm ở trên giường, chỉ là đã ngửa mặt lên rồi, khóe miệng mím chặt, tóc rơi lên trên mắt, tuấn nhan đen tối không rõ. Chiến Chiến khó được rón rén vào nhà, vươn tay đẩy bờ vai của anh một cái: ". . . . Ngồi dậy uống cái này đi."

Khóe miệng Tùy Nhạc giật giật, thân thể cũng giật giật, giống như không còn hơi sức gì, Chiến Chiến vội vàng đặt cái ly trên tủ ở đầu giường, một tay vịn ót Tùy Nhạc, một tay lôi kéo cánh tay của anh. Thật không ngờ Tùy Nhạc nặng muốn chết, Chiến Chiến mất hơi sức thật lớn mới miễn cưỡng để cho anh ta dựa vào bả vai của mình, đỡ anh ngồi dậy.

Người này, sao còn nặng hơn cả bánh xe! Chiến Chiến thở hổn hển chửi thề một câu, lại nghe thấy Tùy Nhạc lầu bầu xin lỗi thật nhỏ trong miệng, tựa hồ cũng có chút bất mãn trạng thái của mình. Chiến Chiến lập tức hết giận, cô vừa đỡ anh, vừa dùng tay đưa cái ly tới bên miệng anh: "Uống đi."

Tùy Nhạc dựa vào bả vai mềm mại của cô, gương mặt cảm thụ xúc cảm, cố nén cười, há mồm tiếp nhận canh giải rượu người yêu đưa tới —— Đãi ngộ như vậy không phải ngày ngày đều có.

"Phụt ——"

Thật không ngờ, chất lỏng vào miệng quả thật khó uống đến nhân thần đều hận. Dù Tùy Nhạc diễn giỏi thế nào cũng nhịn không được ói ra, Chiến Chiến thấy phản ứng của anh, vỗ vỗ phía sau lưng của anh khuyên nhủ: "Em biết mùi vị hơi đặc biệt, em thật sự không rõ lắm bình thường mẹ em thêm bao nhiêu gia vị, nhưng những thứ đó em biết rõ lắm, nước giải rượu này rất hữu hiệu đấy! Anh nhịn một chút uống đi!"

Tùy Nhạc làm ra vẻ toàn thân nhức mỏi như "người say rượu nặng", dĩ nhiên không có hơi sức phản kháng hành động mạnh mẽ rót thuốc vào miệng anh của Chiến Chiến, uống xong một ly nước giải rượu, sắc mặt của Tùy Nhạc càng thêm khó coi, Chiến Chiến đặt anh về trên giường, an ủi: "Yên tâm, anh lập tức sẽ cảm thấy thư thái."

Tùy Nhạc chịu đựng mùi vị quái dị trong miệng, chẳng lẽ đây chính là tự gây nghiệt không thể sống?

Rốt cuộc đợi đến Tùy Nhạc "Tỉnh rượu" rồi, Chiến Chiến kéo ra một nửa rèm cửa sổ, giảm bớt không khí đè nén trong phòng, chỉ là Tùy Nhạc vẫn dựa đầu vào giường, núp ở trong bóng mờ. Chiến Chiến suy nghĩ nên nói cái gì, lại không ngờ tới Tùy Nhạc vẫn trầm mặc mở miệng trước: "Anh biết rõ vì sao em đến tìm anh."

Nghe giọng nói ảm đạm làm Chiến Chiến run lên trong lòng, Tùy Nhạc cúi đầu, vẫn bị bao phủ trong không khí đó: "Xin lỗi, anh sẽ không làm vậy nữa, em hãy yên tâm đi, ngày mai anh sẽ bảo bọn họ tiếp tục đi đưa thức ăn. . . . Anh không sao, em trở về đi, đừng trễ nãi công việc."

Anh nói như vậy, Chiến Chiến càng không thể đi, cô lớn như vậy căn bản chưa từng an ủi ai, nhưng họa mình gây ra không thể không thu thập.

Cô tiến lên trước, ngồi xuống bên giường, hai tay bất an kéo vạt áo: "Em. . . . Em không bận, hay là em trò chuyện với anh nhé, anh có gì bất mãn cứ nói. . . . đều là lỗi của em."

Tùy Nhạc từ từ ngẩng đầu lên: "Đình Đình. . . Thật chính là em? Nhưng hai người các em. . . . Khác biệt rất lớn."

". . . . Uh!" Chiến Chiến xấu hổ gật đầu thừa nhận “Thật ra thì hình dáng anh thấy lúc trước, là Tề Tễ đã dạy em suốt hai tháng mới có được, cho nên em. . . Có thể diễn xuất."

Thấy anh không lên tiếng, Chiến Chiến lại tiếp tục giải thích: "Nhưng thật ra là ông nội em, em thật sự là không cố ý gạt người mà. Nhưng ông nội nói em không nghe lời ông sẽ đến ‘Chiến Xa’ gây phiền phức, em cũng không có biện pháp. Hơn nữa người xem mắt cũng không biết em thật sự, em cũng không để trong mắt, cứ như vậy thôi, không nghĩ tới lần đó xem mắt xong lại đụng phải anh. . . ."

"Không nghĩ tới anh lại thích em như thế." Tùy Nhạc tiếp lời.

Lúc Tùy Nhạc nói đến đây, đáy mắt thoáng hiện ánh sáng đốt người, làm trái tim của Chiến Chiến đột nhiên không khống chế không được đập mạnh. Loại cảm giác này quá kỳ quái, kỳ quái đến cô không dám mở mắt nhìn Tùy Nhạc.

"Chỉ là người đó không phải em." Tùy Nhạc phát hiện động tác của cô, rũ mí mắt xuống “Chỉ là một hìnn tượng giả."

"Nhưng. . . . Nhưng cũng đều là vậy thôi!" Chiến Chiến bất đắc dĩ gõ gõ đầu “Vậy anh nói, em phải làm sao, ít nhất để cho anh dễ chịu hơn một chút!"

Tùy Nhạc nhìn cô một chút, đôi môi hơi động, cuối cùng lại chán nản: "Thôi, người kia thật chán ghét anh, anh cũng không muốn cầu xin em."

"Không gò ép không gò ép!" Chiến Chiến vội vàng khoát tay “Thật ra thì em cũng không có chán ghét anh như vậy. . . Aa không sao, anh nói đi!"

Tùy Nhạc trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Anh cũng biết rõ anh chỉ thích một hình tượng giả, chỉ là tiếp nhận sự thật này cần một ít thời gian. . . . Anh nghĩ, nếu như mà anh có thể thường thường gặp em, em sẽ không ngừng nhắc nhở anh, thì anh có thể từ từ thoát khỏi hình ảnh giả, quên mất tình yêu hư ảo này."

Dứt lời, mặt của Tùy Nhạc không tự chủ co quắp.

Chiến Chiến nhìn không đành lòng, lập tức đồng ý: "Được! Việc này thì có vấn đề gì." Cùng lắm thì về sau anh tới "ChiếnXa" cô sẽ không đuổi anh nữa.

"Thời gian này có thể hơi dài, không biết đến lúc. . . . Em có thể thấy ghét, không muốn giúp anh nữa không. . . ."

"Sao lại thế! Chiến Chiến em nói lời giữ lời, điểm này mọi người cũng có thể chứng minh đấy!" Chiến Chiến thấy dáng vẻ anh vẫn không tin, quay đầu phát hiện trên tủ đầu giường để mấy quyển sổ cùng một ống đựng bút, cô vội vã lấy, vì thể hiện thành ý “Nếu anh thật sự không yên tâm, em viết giấy cam đoan cho anh."

Nhưng viết cái gì mới được? Tình huống này tương đối phức tạp, Chiến Chiến suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ viết mấy hàng chữ không rõ ý lắm: "Chiến Chiến, cam kết trợ giúp Tùy Nhạc thoát khỏi bóng ma trong lòng. Trong khoảng thời gian này, Chiến Chiến sẽ hết sức cung cấp trợ giúp cho đến khi anh ấy khôi phục."

Chiến Chiến viết xong, đưa sổ cho Tùy Nhạc: "Như vậy yên tâm chưa. . . . Chớ khổ sở, sẽ qua thôi!"

Tùy Nhạc vuốt ve câu chữ trên cuốn sổ, hết sức nhịn đôi môi không nhếch lên —— Quá yên tâm!

Mấy lời này có kẽ hở để luồn lách, nhiều đến ngoài dự đoán của anh, xem ra biểu hiện của mình trước kia đã hoàn toàn khiến nha đầu này yên lòng. Tùy Nhạc cất sổ vào ngăn kéo, rốt cuộc lộ ra một nụ cười cảm kích với Chiến Chiến.

Thấy anh cười, cảm xúc của Chiến Chiến cuối cùng buông lỏng xuống, mà kèm theo, chính là cảm giác quá đói trở về.

Lúc này Chiến Chiến mới nhớ tới bây giờ mình vẫn chưa ăn trưa. Mà Tùy Nhạc, hiển nhiên là cũng chưa ăn, để bày tỏ thành ý ký giấy cam đoan vừa rồi của mình, Chiến Chiến quyết định đi xuống lầu giúp anh nấu đồ ăn. Tùy Nhạc vừa nghe, tay đóng ngăn kéo cứng đờ —— Thông qua ly nước giải rượu vừa rồi của cô, Tùy Nhạc thật hơi không dám ăn đồ cô làm.

"Chớ vội, gọi điện thoại bảo tiệm cơm đưa đến đây đi." Tùy Nhạc nhỏ giọng ngăn cản cô “Anh cũng đói bụng, chờ một lát là được, không cần tự mình làm."

"A. . . . Vậy cũng được." Chiến Chiến nhìn Tùy Nhạc cầm điện thoại lên gọi cho tiệm cơm xong, không nhịn được lại nói “Tùy Nhạc, hai ta coi như là nói rõ ha?"

"Uh." Tùy Nhạc nhỏ giọng đồng ý.

"Vậy. . . . Hai ta liền khôi phục trạng thái bình thường đi”. Chiến Chiến không được tự nhiên nói “Không khí như vậy em cảm thấy quá không được tự nhiên."

Tùy Nhạc dừng lại, rồi sau đó nhẹ nhàng cười mỉm: "Được."

******

"Hô —— rất no bụng a." Chiến Chiến để chén kiểu tinh xảo xuống, vỗ vỗ bụng, thõa mãn thở dài. Tùy Nhạc thấy cô ăn xong, cũng buông đũa xuống, Chiến Chiến vừa nhìn, anh ta quả nhiên ăn rất ít. Chiến Chiến vội vàng cầm bánh ngọt bên cạnh lên gặm, trong miệng không ngừng tán dương: "Ai, bánh ngọt này thật ngon!"

Sự tán thưởng của cô tựa hồ khiến tâm tình Tùy Nhạc tốt hơn, anh nói: "Về sau em tới, anh sẽ ở nhà làm cho em ăn, mùi vị ngon hơn."

"Em nào có cơ hội rảnh rỗi, lại không thuận đường." Chiến Chiến khoát khoát tay, không hề để lời của anh ở trong lòng.

Tùy Nhạc không có trả lời, chỉ nhìn áo sơ mi bị mình đổ nửa bình rượu lên trên người, nói với Chiến Chiến: "Em ăn đi, anh đi tắm rửa thay bộ đồ mới."

Tùy Nhạc trực tiếp vào phòng tắm ở lầu một, Chiến Chiến ở một mình trong phòng ăn to ăn bánh ngọt, bánh ngọt còn chưa ăn xong, điện thoại trên bàn nhỏ ở phòng ăn lại vang lên. Điện thoại vang không ngừng, Chiến Chiến chỉ có thể đi tới nghe: "Alo."

"Chiến Chiến, là anh. Vừa rồi anh quên mang theo quần áo, em giúp anh đến ngăn kéo thứ hai bên trái của tủ treo quần áo trong phòng ngủ lấy một bộ đồ tắm rửa cho anh đi."

Chiến Chiến nhìn chằm chằm điện thoại không thể tin, người này lại gắn máy nội bộ ở cả phòng tắm?

Chiến Chiến theo lời Tùy Nhạc nói, tìm được ngăn kéo đó, nhưng mở ra rồi, liền thấy đầy quần lót bên trong, khiến mặt của Chiến Chiến đỏ lên.

Anh… anh… anh ta đang đùa, giỡn, lưu, manh! Chiến Chiến đóng ngăn kéo cái cạch, cố gắng bình phục trước cảnh tượng mới vừa thấy ở trong đầu. Đợi đến hô hấp đều rồi, Chiến Chiến cũng bình tĩnh lại —— Đã nói là đồ tắm rửa, đồ tắm rửa của đàn ông trừ cái này còn có thể là cái gì? Huống chi, hẳn không mặc gì mà đi ra, mới gọi là giở trò lưu manh.

Hơn nữa y theo tâm tình bây giờ của anh ta, đoán chừng cũng có thể là vô tâm.

Chiến Chiến ngó quanh, nắm một cái áo khoác treo trên giá lên, nhanh chóng mở ngăn kéo ra lần nữa, cách tay áo khoác, tùy tiện cầm lên một cái quần trong đó, lao xuống lầu thật nhanh.

"Rầm rầm rầm." Chiến Chiến đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa “Anh mở cửa ra một chút xíu, em đưa ——"

Lời còn chưa dứt, cửa phòng tắm đã mở Chiến Chiến kinh hoảng xoay mặt đi chỗ khác, vội vàng đưa đồ trong tay cho anh. Tùy Nhạc dường như không muốn che giấu ý đồ, dựa vào cửa tò mò nhìn Chiến Chiến duỗi thẳng cánh tay: "Sao em lại đưa áo khoác cho anh?"

". . . . Đồ ở bên trong” Chiến Chiến cảm thấy mặt của mình lại nóng lên “Anh mau mặc vào đi."

"Chiến Chiến, anh có mặc áo choàng tắm, em không cần như thế. . . . Cổ em uốn éo thành ra như vậy không đau sao?"

Chiến Chiến nghe vậy, cẩn thận nghiêng đầu, quả nhiên cả người anh ta được bọc trong một cái áo choàng tắm màu lam đậm, cũng chỉ là lộ ra cơ ngực, phía dưới. . . . Chiến Chiến vội vàng dời tầm mắt đi, bây giờ anh ta đi chân không, không thấy không tự nhiên sao!?

Tùy Nhạc nhận lấy đồ trong tay cô, giải thích: "Hôm qua máy nước nóng trong phòng tắm ở phòng ngủ bị hư, bên này không có đồ để tắm rửa, cho nên anh ——"

Đột nhiên, dưới chân Tùy Nhạc lảo đảo một cái, lập tức ngã lên người Chiến Chiến, Chiến Chiến thiếu chút nữa bị anh đè, hai chân vội vàng dùng lực, giữ thăng bằng cho hai người, thanh âm Tùy Nhạc khẽ run nói: "Xin lỗi, đầu đột nhiên hơi choáng."

Thân thể nóng bỏng của anh dính sát vào đường cong của Chiến Chiến, đường cong có thể cảm nhận rõ bắp thịt tráng kiện, cánh tay, lồng ngực, bụng. . . . Còn có bắp đùi. Chiến Chiến cũng không biết mình thế nào, chỉ cảm thấy đỉnh đầu như có khí, vào lúc này khúc khích phun hơi nước ra ngoài.

Cô chịu đựng cảm giác tê liệt, xem Tùy Nhạc như bánh xe trong "Chiến Xa", khiêng đến ghế sa lon, ném anh ta qua lại lập tức nhét áo khoác vào trên đùi của anh, vọt tới cửa thật nhanh, trong miệng kêu: "Em trở về làm việc!"

Liền nhanh chóng biến mất ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.