"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 22: Cuộc chiến thứ 22



Tùy Nhạc gặm một lượt trong ngoài cái miệng Chiến Chiến chủ động dâng lên, còn cảm thấy chưa đủ cắn khắp cả mặt trái xoan nhỏ của cô, Chiến Chiến bị anh làm cho vừa nhột vừa ngứa, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc anh định đoạt.

Chỉ là hôn tới hôn lui, Chiến Chiến cảm thấy thứ chống đỡ trên đùi cũng sắp nóng như côn sắt rồi, nhưng không thấy Tùy Nhạc có động tác tiến thêm một bước. Chiến Chiến mờ mịt mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt kìm nén đến đỏ lên của Tùy Nhạc, vừa gặm cô vừa lộ ra vẻ mặt như sói đói.

Khi Tùy Nhạc nhìn thấy Chiến Chiến mở mắt to long lanh nhìn anh, anh không chịu nổi phát ra một tiếng rên rỉ, hung hăng ngậm miệng của cô không ngừng tốn hơi thừa lời: "Chớ quyến rũ anh, anh không nhịn được!"

". . . . . ." Chiến Chiến không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, chẳng lẽ vừa rồi cô biểu hiện không đủ rõ ràng?

Chiến Chiến thật ngại ngùng nói: "Lại. . . . Lại không bắt anh chịu đựng. . . ."

Tùy Nhạc thấy cô đỏ mặt, trong lòng vừa nhột vừa tê, rồi lại bù không được tràn đầy trìu mến: "Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất."

Thấy Chiến Chiến nhìn anh, Tùy Nhạc nặng nề thở ra một hơi, cố gắng bình phục xao động toàn thân: "Lần đầu tiên đối với con gái mà nói rất quan trọng, bây giờ em rất xúc động, anh không biết em có phải thật chuẩn bị kỹ càng hay không, hoặc là chỉ vì một lúc xúc động."

"Hiện tại nếu anh bắt đầu, sẽ không dừng lại được —— Anh muốn ở lúc em vui vẻ, hoàn toàn giao mình cho anh, khi đó em muốn trốn anh thì anh cũng gặm sạch cả xương em."

Mắt của Chiến Chiến lại không có tiền đồ đỏ lên, vì sự tỉ mỉ của anh, vì sự tôn trọng của anh, vì người thật đi vào trong lòng cô này, cô nhanh chóng vùi đầu xuống, vì che giấu mà đánh anh: "Có buồn nôn hay không, buồn nôn làm cơm ăn. . . ."

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, cảm xúc của Chiến Chiến đã bình phục xuống, nhưng trạng huống của Tùy Nhạc. . . . Dường như không tốt chút nào. Chiến Chiến không thoải mái né tránh Tiểu Nhạc Nhạc cấn người: "Anh làm sao….”

". . . . . ." Tùy Nhạc bất đắc dĩ than thở “Ôm em, nó làm sao có thể dễ dàng thối lui."

"Vậy. . . . Hay anh đi tắm nước lạnh?" Dường như trên sách đều viết như vậy, Chiến Chiến không khỏi tốt bụng đề nghị.

"Nước lạnh?" Tùy Nhạc bất mãn cúi đầu trừng cô “Anh săn sóc em vậy, em lại dùng nước lạnh hồi báo anh?"

Tùy Nhạc lật người đè cô dưới thân thể, động tác lưu loát cởi nút cài áo ngủ cô ra, nhìn thấy hoa văn tơ lụa trên da thịt tuyết trắng, rất là hài lòng hí mắt: "Lần đó thấy cái áo lót kia ở phòng thay đồ của em, anh liền muốn thấy bộ dạng em mặc vào rồi."

"Đợi chút đợi lát nữa!" Chiến Chiến vội vàng bảo vệ quần nông rộng của mình, còn chưa có lấy lại tinh thần từ trong cảm giác xúc động “Anh. . . . Anh không phải nói không thể cái này sao!?"

Tùy Nhạc cởi áo ngực của cô ra, cầm lấy tay cô đặt ngay dưới bụng của mình: "Không làm cái đó, nhưng có thể làm cái này."

Chiến Chiến kinh ngạc nhìn người đang gấp gáp cởi quần của mình ra, bộ dạng chẳng biết xấu hổ: "Anh tốt với em như vậy, sao em lại không chịu cống hiến một cái tay, nước lạnh rất thương tổn cảm tình."

Chiến Chiến mắc cỡ mãnh liệt tránh né, kiên quyết không đụng vật thể đang nhô lên đó: "Không phải anh sợ cầm giữ không được sao! ? Tránh ra!"

"Giảm lại nhiệt tình bị em quyến rũ ra, anh tự phát, là có thể ổn ~"

Chiến Chiến vặn không lại sức của anh, từ chối nửa ngày cuối cùng vẫn tuyên cáo thất bại, thời điểm Tùy Nhạc hôn lên ngực cô, Chiến Chiến gầm thét trong lòng: cảm động cái gì, đều là mây trôi! Là gạt người.

******

Khi Chiến Chiến tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy Tề Tễ ngồi ở bên giường của cô, chính xác mà nói, là bên giường Tùy Nhạc. Chiến Chiến ngao một tiếng ngồi dậy, luống cuống tay chân muốn tìm quần áo, Tề Tễ lại rảnh rang quăng ra một câu: "Khẩn trương cái gì, không ai nhìn cậu."

Quần áo trên người coi như đầy đủ, xem ra Tùy Nhạc đã giúp cô xử lý, Chiến Chiến đẩy đẩy tóc, không tự nhiên hỏi Tề Tễ: "Bàn Nha, sao cậu tới đây?"

"Tùy Nhạc nói địa chỉ cho mình biết." Tề Tễ xoay người xách túi lớn đặt bên cạnh đến trước mặt Chiến Chiến “Trước khi mình tới đã đến nhà cậu."

Trên mặt Chiến Chiến cứng đờ, lại đè nén không hỏi, Tề Tễ thấy thế lắc đầu một cái: "Ông nội cậu không có ở đó, cô hỏi mình, mình nói cậu đang ở chỗ mình, cô liền thu dọn một ít đồ bảo cậu tạm thời tránh ở chỗ mình."

Chiến Chiến còn chưa nói chuyện, Tề Tễ đã nói: "Chẳng qua mình trực tiếp đem đồ tới, đoán chừng cậu có căn phòng lớn này rồi, nên cũng không cần chen lấn với mình."

"Ai nói mình muốn ở nơi này. . . ." Chiến Chiến nhỏ giọng nói lầm bầm “Mình muốn tự tìm chỗ ở."

Tề Tễ cười không ra tiếng, xấu bụng quan sát bộ dạng vùi ở trong chăn của cô, nhưng vẫn chưa phản bác cô, bởi vì người bên ngoài đang nấu cơm, có nhiều "khả năng" hơn cô, chuyện như vậy cũng không cần cô quan tâm.

"Bàn Nha. . . . . ."

"Hử?"

"Thật ra thì mình có một chuyện không có nói cho cậu biết. . . ." Chiến Chiến có chút áy náy nhìn đồ bên trong túi, có rất nhiều thứ khẳng định không phải mẹ chuẩn bị, chị em cả ngày ở chung với cô mới hiểu rõ, so sánh, mình lại có chuyện gạt cô. . .

"Nếu như là về Khâu Triết, mình đã biết."

Chiến Chiến kinh ngạc giương mắt: "Làm sao cậu biết? Các cậu gặp mặt? Anh ấy đi tìm cậu hả?"

"Quá trình không quan trọng, dù sao chính là gặp được." Tề Tễ hời hợt lược qua.

"Vậy. . . . Cậu có cảm giác gì?"

"Đều đã qua rồi." Ánh mắt Tề Tễ chớp động “Anh ấy bỏ đi không có tin tức, bây giờ trở về thì thế nào đây?"

"Đó cũng bởi vì mình. . . ." Bị Tề Tễ trừng mắt, Chiến Chiến không dám tiếp tục nói nữa, chỉ có thể nhắc nhở “Chỉ là bây giờ cậu cũng là người có chủ rồi, dù sao Khâu Triết cũng không thể tính là người cũ, hiện tại mình cảm thấy Hạo Khanh tốt hơn cậu ta!"

"Chiến Chiến" Tề Tễ ngắt lời cô "Cậu luôn có tật xấu này, chuyện gì đều nghĩ quá đơn giản, thật ra thì rất nhiều việc, cũng không đơn giản như cậu thấy ngoài mặt."

Tỷ như Khâu Triết, tỷ như Trịnh Hạo Khanh, cũng tỷ như Tùy Nhạc.

Chỉ là lời này Tề Tễ không có nói ra, cô chỉ xốc túi của mình lên, gỡ xuống áo khoác giắt một bên, bỏ lại một câu: "Mau dậy rửa mặt ăn cơm đi, vị kia trong nhà cậu nấu một đống."

"Cậu phải đi à?" Chiến Chiến ba chân bốn cẳng bò dậy, lại chỉ thấy Tề Tễ để lại cho cô một bóng lưng —— Lúc cô không muốn nói, ngay cả Chiến Chiến cũng không biết tâm tư của cô

Chiến Chiến lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ trong túi để thay, vào trong phòng tắm rửa thay đồ xong xuống lầu, Tùy Nhạc đang đeo tạp dề bưng thức ăn làm xong lên bàn ăn.

Thấy cô xuống, Tùy Nhạc vô cùng hiền huệ vẫy tay với cô: "Mau ăn cơm đi, sắp trưa rồi."

Chiến Chiến lườm anh một cái, trong lòng trộm mắng: còn không phải vì anh!

Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng thức ăn trên bàn quả thật làm cho Chiến Chiến đang đói bụng thấy thèm ăn, cô vùi đầu thỏa mãn cắn cánh gà ngon miệng, mắt còn không ngừng liếc khoai lang đang bốc hơi nóng bên cạnh.

"Buổi chiều chúng ta đi mua chút đồ vật cần thiết cho em, một lát em liệt kê đi."

"Hở?" Chiến Chiến nghi vấn ngẩng đầu, nuốt đồ ăn ngon trong miệng xuống hỏi "Em cần cái gì à?"

"Tuy nói hai ta ngủ một phòng, nhưng có ít đồ không thể xài chung, con gái các em cũng có một số vật đặc biệt mà."

"Ai, ai muốn ngủ một phòng với anh!?" Chiến Chiến vội vàng phản bác "Em không nói muốn ở chỗ này của anh, em muốn tự tìm chỗ!"

Tùy Nhạc biết rõ Chiến Chiến là người cậy mạnh, vào lúc này anh cũng không có cường ngạnh muốn cô phục tùng, mà là kiên nhẫn khuyên nhủ: "Anh cũng chỉ suy tính vì em, em xem, bây giờ em không có chỗ ở khác, không ở chỗ anh cũng chỉ có thể tự ra ngoài tìm nhà, đây là một khoản tiền không nhỏ, lúc này 'Chiến Xa' của em đang cần tiền, nhất định phải tính toán tỉ mỉ mới có thể phát triển ổn định."

Tùy Nhạc tiếp tục nói: "Em ở nơi này, thoải mái lại miễn phí, mỗi ngày anh lại nấu cơm làm điểm tâm cho em, chuyện nhà cũng không cần em làm, em ở một mình những thứ này không phải đều là gánh nặng sao? Em mỗi ngày đi làm khổ cực như vậy, lúc trở về còn phải mệt nhọc vì những chuyện không biết làm này, có phải thực lãng phí hay không?"

"Ai nói em không biết. . . ." Chiến Chiến chột dạ lầm bầm, nhưng không thể không thừa nhận sự thật này.

"Em không muốn ngủ phòng ngủ chính cũng được, chỗ anh có nhiều phòng, em tùy tiện chọn một phòng em thích, anh bảo đảm không can thiệp."

"Hơn nữa, anh là người đàn ông của em, sao có thể có sẵn nhà, lại bắt em đi ra ngoài chịu tội?"

Dưới sự nỗ lực dùng lý lẽ nói rõ và lấy tình để cảm động của Tùy Nhạc, Chiến Chiến ‘gắng gượng’ đáp ứng đề nghị của anh, chỉ là hôm nay cô không đến ‘Chiến Xa’, nhưng bên kia lại không có động tĩnh gì, cô có chút không yên lòng, trước phải đi xem tình huống thế nào.

‘Chiến Xa’ vẫn bận rộn, mọi người ai có chức nấy, Chiến Chiến tìm được Tả Cường trong kho hàng, ông đang tỉ mỉ kiểm tra chất lượng của những mẫu hàng vừa được chuyển vào, chuyên chú nghiêm túc.

"Chú Tả!" Chiến Chiến tiến tới bên cạnh ông, giúp đỡ xé băng trên cái thùng ra.

Tả Cường thấy Tùy Nhạc theo ở phía sau, ông trợn mắt nhìn Chiến Chiến một cái: "Chạy đến chỗ nào lăn lộn, cả tiệm cũng không trông!"

"Hắc hắc. . . ." Chiến Chiến sờ đông sờ tây, thử hỏi "Chú Tả, hôm nay. . . Không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Thế nào?"

"A không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút!" Chiến Chiến vội vàng khoát tay “Chú Tả, cháu phải đi bàn chuyện, nơi này phải dựa vào chú, ngày mai cháu bảo đảm vào cương vị đúng lúc!"

Xem ra ông nội cũng không bắt chú Tả rời đi như đã nói, lòng của Chiến Chiến cuối cùng buông xuống một chút, mới đi theo Tùy Nhạc mua đồ. Tả Cường thấy cô rời đi, lấy điện thoại di động rất ít sử dụng ra, nhấn nút gọi, đầu kia rất nhanh được tiếp, trong giọng điệu nghiêm túc của Tả Cường mang theo một sự dịu dàng trấn an: "Con bé đã tới, không có chuyện gì, rất bình thường."

******

Chiến Chiến vội vàng nghiên cứu chiếc xe Jeep kiểu mới nhất của Tùy Nhạc, không nhịn được liên tiếp chặc lưỡi hít hà: bình thường đi cái xe xấu thế, thì ra thật sự là người có tiền. . .

"Bình thường em đi dạo ở chỗ nào?" Tùy Nhạc khởi động xe, hỏi Chiến Chiến.

"Ách. . . ." Lời này khiến Chiến Chiến thấy ngây ngốc, cô nói quanh co nửa ngày, cuối cùng không thể không thừa nhận “Em. . . . Bình thường đều không đi dạo phố, đồ của em bình thường đều là mẹ em thu xếp. . . . . Ai anh cười cái gì! Phụ nữ kiểu sự nghiệp đều là như vậy!"

Thấy anh vẫn có biểu tình nén cười, Chiến Chiến chợt đưa tay đập anh một cái: "Em chính là bộ dạng này, không ưa thì nói sớm!"

"Thấy quen thấy quen, quen là được!" Tùy Nhạc thấy cô giận, vội vàng giảng hòa, chuyển động tay lái quẹo vào đường lớn “Phụ nữ kiểu sự nghiệp, hành trình của chúng ta, liền giao cho đàn ông kiểu ở nhà đi."

Tùy Nhạc dừng xe trong bách hóa thứ nhì ở trung tâm, về phần tại sao là thứ nhì, đó là bởi vì vẫn bị ‘Giang Bạn’ kế bên áp chế.

"Nơi này em cũng biết! Lúc trước em đến Dung Giang, mỗi lần đều đi ngang qua đây" Chiến Chiến quay đầu lại khoa tay múa chân về phía khác “Bên kia có một bách hóa lớn hơn, còn bán đồ trong nhà nữa."

"Vậy đoán chừng đó là chỗ để em gặp chuyện thì lại ôm chân phật trước khi xem mắt."

". . . . . ." Anh không cần trực tiếp như vậy! ! Chiến Chiến trừng mắt liếc anh một cái “Em chỉ hiếu kỳ vì sao đã đến đây mà không qua tiệm kia?"

Tùy Nhạc cười cười không lên tiếng, kéo cô lấy xe đẩy, vào trong bắt đầu hoạt động mua đồ. Chỉ là anh không có nghĩ đến, mình cố ý tránh ‘Giang Bạn’ rồi, nhưng vẫn gặp được người không muốn gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.