"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 48: Cuộc chiến thứ 48



Nghe được đầu kia truyền đến tiếng khóc, Tùy Nhạc nóng nảy: "Chiến Chiến? Nói chuyện, ngoan, em nói đi!"

Chiến Chiến nghe thanh âm Tùy Nhạc, không khống chế được, ôm điện thoại di động ngồi ở trên sàn nhà ríu rít khóc thút thít. Mới vừa từ trong miệng mẹ biết được sự tình của ông nội cô liền cảm thấy đầu óc trống rỗng. Ông nội vĩnh viễn tinh lực dồi dào, thanh âm còn muốn lớn hơn cô, động một chút là muốn xắn tay áo đánh nhau một trận với cô, một người cứng rắn vậy. . . . Sao lại!

"Trái tim ông nội có vấn đề, báo cáo kiểm tra sức khoẻ vừa ra, tổ chức lập tức phái bác sĩ khoa tim giúp ông nội kiểm tra hoàn toàn. . . . Kết quả lại là. . . . Tình huống vô cùng xấu." Mẹ Chiến nhỏ giọng kể tình cảnh lúc ấy, trong đầu Chiến Chiến càng ngày càng mông lung.

"Ông nội tức giận thì dễ dàng đỏ mặt tía tai, tâm tình cũng không ổn định, thật ra thì không phải do lớn tuổi nên tính khí càng không tốt. . . . Mà là tâm huyết không đủ. . . ."

Là thế sao? Chiến Chiến mờ mịt nghĩ tới, vào lúc đó, mình luôn cãi vả với ông, khiến ông giận đến ngồi ở trên ghế sa lon run cầm cập. . . . Nếu như không phải giả trang thành Chiến Đình Đình bởi vì "Chiến Xa", nếu như cãi vả vẫn không ngừng vẫn tăng lên, nếu như. . . .

Chiến Chiến đột nhiên cực kỳ sợ, sợ sự "nếu như" đang quanh quẩn trong đầu.

"Con nên hiểu tình thương của ông nội đối với con, kể từ khi biết được bệnh của mình, ông liền bắt đầu thu xếp xem mắt cho con, ông nói không yên lòng nhất chính là con." Mẹ nhớ lại kháng nghị mãnh liệt của Chiến Chiến lúc ấy, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ông biết bây giờ tâm tính của con còn chưa ổn định, cho nên không thể không dùng ‘ Chiến Xa ’ mà con coi trọng nhất để bức con, ông sợ mình không kịp chờ đến lúc con tìm được người chăm sóc. . . ."

Tay Chiến Chiến hơi run rẩy, cô không tin! Ông nội luôn cứng rắn, trái tim của ông cũng mạnh khỏe hơn người thường, ông còn có thể mạnh mẽ rống mình, xách cô qua một bên. . . .

Mẹ Chiến nhận thấy được sự run rẩy của Chiến Chiến, vội vàng nắm chặt tay của cô không ngừng an ủi: "Chiến Chiến đừng sợ! Hiện tại ông nội không có sao! Trong khoảng thời gian này ông nội một mực kiên trì trị liệu, bệnh tình được khống chế rất tốt, qua ít ngày nữa sẽ an bài giải phẫu, đừng lo lắng!"

"Mẹ, con làm sao có thể không lo lắng!" Chiến Chiến chảy nước mắt ào ào “Đó là ông nội con!"

"Con. . . . Con căn bản không biết gì. . . . Còn cãi nhau với ông mỗi ngày. . . . Thỉnh thoảng xảy ra chuyện khiến ông lo lắng. . . Ngộ nhỡ. . . . Ngộ nhỡ. . . ." Cổ họng Chiến Chiến nghẹn lại, dần dần nói không ra lời, mẹ Chiến vội vàng đưa tay lau nước mắt bên má cô, không ngừng dụ dỗ cô.

"Đó không phải tốt sao? Không có chuyện gì đâu Chiến Chiến." Mẹ Chiến nâng mặt của cô lên nghiêm túc nói “Hiện tại ông nói rất tốt, bác sĩ đều nói tình trạng đang cải thiện! Mẹ nói cho con biết, là hy vọng con đừng hiểu lầm ông, đừng giận ông, mặc dù phương thức ông nội chọn lựa khiến con mất hứng, nhưng là thật sự là bởi vì yêu con, thương con!"

Cho đến đêm khuya, mẹ rốt cuộc không chống lại cơn buồn ngủ lọt vào mộng đẹp, nhưng Chiến Chiến, mặc dù dưới sự bảo đảm và giải thích của mẹ, xác định hiện tại ông nội không có sao, lại vẫn không nhịn được hoảng hốt, trợn tròn mắt sững sờ nhìn trần nhà.

Mà khi điện thoại đặt ở đầu giường hơi rung, Chiến Chiến thấy cái tên quen thuộc, rốt cuộc không nhịn được len lén leo lên gác, đóng kín cửa bấm điện thoại. Phút chốc nghe âm thanh của anh, tất cả cảm xúc không thể thổ lộ rốt cuộc tràn ra, đổ xuống.

Tùy Nhạc nghe lời đứt quãng của Chiến Chiến, đã biết nguyên do khiến tâm tình cô mất khống chế.

"Chiến Chiến." Tùy Nhạc kêu cô thật nhỏ “Ngoan, đừng khóc, anh nghe đau lòng."

Tùy Nhạc kiên nhẫn chờ tâm tình Chiến Chiến bình phục, cho đến khi thanh âm bên kia điện thoại nhỏ dần, chỉ còn lại thút thít sau khi khóc, Tùy Nhạc mới lên tiếng lần nữa: "Em đó, khóc đến ruột anh cũng đứt, hay hiện tại anh chui qua đó để em đánh một trận, bình phục cảm xúc một chút ?"

". . . . . . Ghét. . . . . ." Chiến Chiến nghe một câu lại một câu trêu chọc của cộng thêm đã khóc một trận rồi, cuối cùng tâm tình ổn định một chút. Tùy Nhạc lại đùa mấy câu với cô, rồi mới nhỏ nhẹ khuyên can: "Hiện tại ông nội không phải thật khỏe sao, đừng lo lắng."

"Trước đó em cũng không biết, phương thức ở chung của hai ông cháu em không phải đều bốc lửa sao? Em cũng không có làm gì sai, biết không?"

Chiến Chiến trầm mặc một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Nhưng. . . . Em nghĩ đã cảm thấy thật sợ hãi, trong lòng đau đớn. . . ."

Tùy Nhạc ở đầu này bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng cô đau, bây giờ anh không có ở bên cạnh cô, nghe tiếng khóc của cô, lòng càng thêm đau rối tinh rối mù.

"Chiến Chiến, người lớn luôn có một ngày phải rời xa chúng ta, đây là việc em không thể khống chế ."

". . . . . . Tùy Nhạc."

"Hử?"

". . . . . Ngày mai em muốn đi thăm ông nội."

"Được." Tùy Nhạc dịu dàng hỏi “Muốn anh đi cùng với em không?"

". . . . . . Không cần, em muốn đơn độc hàn huyên với ông nội."

******

Thật sự là quá muộn, mặc dù Tùy Nhạc lo lắng, hận không thể nghe thanh âm của cô suốt, nhưng vẫn dụ dỗ cô mau ngủ, chỉ là để điện thoại xuống, Tùy Nhạc biết hôm nay mình cũng đừng mong ngủ.

Nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc của ông nội lần đầu tiên gặp mặt anh, mặt lạnh hỏi anh có thái độ gì với Chiến CHiến thì Tùy Nhạc liền cảm nhận được sự quan tâm của ông cụ này với cháu gái. Chỉ là Tùy Nhạc không nghĩ tới, thì ra sau lưng còn có ẩn tình như vậy.

Trước đó Chiến Chiến bị đuổi ra khỏi nhà, bộ dạng nghèo túng kia cơ hồ khiến anh cho là cô thật giống như lời của cô, kể từ sau tai nạn xe cộ cũng không còn được thương yêu, thì ra là, ông nội đang dùng cố gắng lớn nhất của mình thực hiện toàn bộ tình yêu đối với cô.

Mà mấy lời ba Chiến nói với anh hôm nay, cũng càng xác nhận sau khi xảy ra sự cố, mỗi người trong nhà chỉ càng thêm thương tiếc Chiến Chiến, cũng không có thất vọng như cô tưởng tượng.

"Tùy Nhạc, điều kiện cá nhân của cháu rất tốt, phối với Chiến Chiến nhà bác là chúng tôi với cao." Ba Chiến đi tới bãi đậu xe cùng với Tùy Nhạc, thật ra thì chỉ vì đơn độc nói chuyện này với Tùy Nhạc.

"Bác trai, bác đừng nói như vậy ——"

Ba Chiến phất tay cắt đứt lời Tùy Nhạc nói: "Đây là sự thật, bác không thể không thừa nhận."

"Nhưng cháu phải biết, dù cháu có gia thế hiển hách hơn, ở trong mắt bác cũng kém con gái của bác." Ba Chiến thay đổi lời nói, biểu hiện trên mặt trở nên nghiêm túc “Chiến Chiến có thể không lấy công tử Dung Giang, nhưng con bé nhất định phải tìm một người đàn ông thành tâm yêu nó, bảo vệ nó, cưng chiều nó cả đời."

"Cá tính của Chiến Chiến thật là mạnh, sau khi xảy ra sự cố, con bé càng biểu hiện rõ ràng. Sự giáo dục của bác đối với con bé, cho tới bây giờ đều là tự do phát triển, mà con bé muốn chứng minh, thì bác chỉ có thể yên lặng ủng hộ."

"Bác không hy vọng xa vời cháu có thể yêu mến con bé giống trình độ như bác, nhưng phải tốt với con bé, cho con bé không gian phát huy, cũng có thể cho con bé một căn nhà để dựa vào."

"Bác trai, cháu sẽ yêu mến Chiến Chiến như trình độ của bác, hơn nữa sẽ hết sức làm tốt hơn!"

Ba Chiến cười lắc lắc đầu: "Người trẻ tuổi, tình yêu của cha mẹ là vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Nhưng mà bác lại mong đợi biểu hiện của cháu, nếu như cháu không thể đạt tới kỳ vọng của bác. . . . Bác sẽ tuyệt đối không bỏ qua cháu!"

Một khắc kia hung ác trong giọng nói của ông, giống với Chiến Cường Quốc như đúc.

Tùy Nhạc thu hồi suy nghĩ, đôi tay đặt sau ót suy tư lời ba Chiến nói, đây không phải chính là câu mọi người thường nói: đối với một cô gái mà nói, người yêu thích cô nhất thế giới, đã cưới mẹ của cô ấy.

Thật sự là như vầy phải không? Tùy Nhạc hí mắt —— anh sẽ khiến Chiến Chiến trở thành ngoại lệ.

******

Ngày hôm sau, khi Tùy Nhạc mơ hồ tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ mười giờ. Anh xoa mặt, tối ngày hôm qua, không đúng, phải nói là sáng sớm hôm nay, anh gần 5 giờ mới mơ hồ ngủ, vào lúc này đầu vẫn hơi hỗn loạn, Tùy Nhạc theo thói quen xoay người, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, không hề có ý ngủ nướng.

Dọn dẹp thỏa đáng rồi, Tùy Nhạc tùy tiện pha ly ngũ cốc uống cạn, gửi một tin nhắn cho Chiến Chiến: rời giường chưa?

Chiến Chiến trả lời rất nhanh: đang ở chỗ ông nội, sắp ăn trưa rồi về.

Sớm như vậy? Tùy Nhạc nhíu chân mày, cô rốt cuộc có ngủ hay không?

—— sau khi trở về có ý định gì?

—— ba mẹ đều không có ở nhà, em có ý đi tìm Bàn Nha!

Tốt, lúc này mới vừa về nhà, ngày hôm qua anh an ủi cô bao lâu, xoay người liền muốn đi tìm Tề Tễ, căn bản không suy tính đến người đang gửi tin nhắn với cô

—— anh ở gần đó, đưa em đi được không?

—— tự em lái xe tới đó a, không nói, em đi ăn cơm.

Tùy Nhạc hầm hừ mím môi, xem thời gian, lúc này cầm chìa khóa xe lao ra cửa. Từ nhà Tùy Nhạc đến trụ sở quân đội chỗ ông nội ở, sử dụng tốc độ lái xe điên cuồng của anh vừa vặn tới kịp thời gian một bữa cơm.

Tùy Nhạc vừa thấy xe jeep của Chiến Chiến còn dừng ở cửa, không khỏi cười khẽ, ngón tay vui vẻ gảy nhẹ ở trên tay lái, nhàn nhã chờ. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một bóng dáng mảnh khảnh từ xa đi tới, Tùy Nhạc hí mắt nhìn kỹ, quả nhiên là Chiến Chiến.

Chỉ là. . . . Trang phục của cô hôm nay, có chút không giống.

Khí trời nóng bức, mặc một bộ váy chiffon (loại vải hơi trong suốt và hơi sáng bóng, có độ rũ vừa phải) mát mẻ như kiểu của các cô gái, váy màu trắng, kiểu dáng bó eo, theo phong cách của váy phương Tây, Chiến Chiến tám trăm năm cũng sẽ không nguyện ý mặc váy một lần, trang phục hôm nay, khiến Tùy Nhạc không nỡ rời ánh mắt.

Chỉ là người kia đi hai bước lại không bình tĩnh nắm làn váy bay bay ở giữa chân. . . . Thật sự là không mấy lịch sự.

Chiến Chiến vừa đi vừa phỉ nhổ ở trong lòng, quần áo rách rưới gì! Cô đã tin lầm mẹ, cho là nó thật nhẹ nhàng lại an toàn.Váy thì rất nhẹ, chiều dài cũng không ngắn, nhưng nó quá nhẹ rồi, gió vừa thổi liền bay loạn, làm hại cô tay vội chân loạn. Càng làm cho người ta ấm ức chính là, vốn là muốn dùng quần áo này dụ dỗ ông nội vui vẻ, không nghĩ tới lại thành một chuyện cười!

Tức chết! Vốn đang tính toán buổi chiều cùng ông nội đi bệnh viện kiểm tra, nhưng thật sự không chịu nổi quần áo này, chỉ có thể ăn cơm xong liền rút lui sớm, Chiến Chiến lại đè làn váy bay loạn lần nữa, cúi đầu nhìn, lập tức đụng phải một lồng ngực ấm áp.

"A ——"

Chiến Chiến còn chưa dứt lời, liền bị một bàn tay nóng bỏng kéo về phía trước thật nhanh, cô đang muốn giãy giụa, vừa ngẩng đầu lại thấy Tùy Nhạc dắt tay cô, Chiến Chiến kinh ngạc mở to mắt: "Anh. . . . Sao anh ở chỗ này?"

Ánh mắt Tùy Nhạc nhìn chằm chằm cô vừa sâu vừa nồng: "Anh tới giành vợ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.