Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 55: 55: Thu Đồ





Sắc mặt Lục Ngạn lão viện trưởng lúc này vô cùng đặc sắc,là kinh ngạc,hãi hùng,kích động,cuối cùng là hoảng sợ.

Lão ẩu sốt sắng hỏi nhanh:
-Thế nào,sư huynh??
-Là thật.

Lão viện trưởng buông tay thiếu nữ ra thoáng thở dài như đang suy nghĩ chuyện gì đó rồi đột nhiên nói:
-Tiểu hài tử,thân song phụ mẫu ngươi là ai??
Lý Kỳ Phong đi đến kéo Thanh Tâm ra sau lưng,hắn loáng thoáng nghe được lão giả này là viện trưởng,nhưng hắn không sợ mà thản nhiên đáp:
-Phụ thân muội ấy vừa mất rồi,mẫu thân vẫn còn sống.

Đối diện với lời chất vấn của lão giả,hắn lựa chọn thành thật,không,là nhất định phải thành thật,hắn có cảm giác nếu hắn nói dối thì lão giả này sẽ biết,đó là trực giác.

Lão viện nghe xong thần sắc có vẻ cao hứng liền hỏi:
-Vậy mẫu thân của nàng đâu??
Lý Kỳ Phong thẳng thắn đáp:
-Nàng bị thất lạc mẫu thân,chúng ta đang chuẩn bị đi tìm.

Lão viện trưởng và lão ẩu liếc nhìn nhau với ánh mắt sáng rực,lão giả kích động nhìn thiếu nữ nói:
-Đừng tìm,khoan hãy tìm vội,tiểu hài tử! ngươi có muốn vào học viện.

.

không,làm đệ tử của lão phu không??
Lão ẩu bấy giờ gương mặt đỏ bừng bừng,tức giận mắng:
-Sư huynh,đây là đệ tử của ta.

Nói rồi lão phụ cũng nhìn thiếu nữ với ánh mắt đầy trìu mến dụ dỗ:
-Hài tử! theo ta đi,làm đệ tử của ta tốt hơn lão già này.

Tú Ngọc và hai người khác nhìn bọn họ giành nhau thu đồ ánh mắt mở trừng thật to,thân hình cứng ngắc như bị khóa chặt,hô hấp nghẹn lại,ngũ quan hình ảnh sụp đổ.

Lão ẩu kia là ai thì bọn họ không rõ nhưng viện trưởng là ai thì bọn họ rất rõ ràng!!!
Lão viện trưởng là một bí ẩn của học viện,rất ít người có thể thấy được lão,không ngờ bọn họ hôm nay bọn họ được bái kiến thậm chí còn thấy lão giành giật thu đồ.

Phải biết rằng năm ngoái thiên tài nhị hành Hạo Nhiên sư đệ khiến học viện bùng nổ náo loạn ầm ĩ nhưng cũng không thấy lão viện trưởng xuất hiện.

“Không phải là ngũ hành sao??tại sao lại xảy chuyện này??
Một dấu chấm hỏi lớn đang hiện ra trong tâm trí bọn họ lúc này.


Lý Kỳ Phong cũng mê man không hiểu nhưng cũng nhanh trí tìm ra được điểm mấu chốt,mỉm cười nói:
-Hai vị tiền bối,nếu mọi người đều muốn thu nàng làm đồ đệ như vậy,chi bằng để nàng cùng nhận hai người làm sư phụ luôn,vẹn toàn cả đôi bên.

Lão viện trưởng hơi sửng sốt thoáng nghĩ,lão ẩu sắc mặt có vẻ kém nói:
-Hừ,tiểu tử,ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện,cút sang một bên.

Thanh Tâm níu lấy một bên cánh tay của hắn nhìn lão ẩu với vẻ mặt không sợ hãi đáp:
-Lời của Phong đại ca chính là suy nghĩ của ta.

Lão ẩu khi nhìn thấy Thanh Tâm thì ánh mắt sáng lên,quả nhiên là hạt mầm mống quá tốt,từ dung mạo đến khí chất,không còn điểm nào để chê,thế nhưng tên tiểu tử kia.

Lão phụ nhìn Lý Kỳ Phong với ánh mắt đầy căm ghét và tức giận,dưới ánh mắt của lão ẩu,thiếu nữ này vẫn còn nhỏ lại quá ngây thơ,chắc chắn là bị tên tiểu tử kia mồm mép trơn trượt lừa mất.

Ngược lại lão viện trưởng khẽ mỉm cười giảo hoạt nói:
-Sư muội,ta thấy tiểu hài tử này nói có lý,chi bằng hai chúng ta cùng dạy dỗ nàng,thế nào??
Lão phụ quay sang cứng rắn đáp:
-Không được,đệ tử dưới sự chỉ dạy của lão có tên nào ra hồn đâu,ta sẽ không để cho lão phá hỏng một mầm mống tốt như vậy được.

Lý Kỳ Phong nghe xong cũng ngẩn người,vốn ý định của hắn là cho nàng hai sư phụ để càng dễ học hỏi lại càng có thể ôm thêm một bắp đùi,nhưng nghe lão ẩu nói ẩn ý là lão giả này là người không đáng tin cho lắm.

Lão viện trưởng cười khan:
-Sư muội,muội thấy đấy,tuy ta không thường xuyên chỉ bảo đệ tử nhưng ngươi cũng thấy đệ tử của ta ai nấy đều rất mạnh mẽ mà đúng không??
Lão giả khẽ đập nắm đấm xuống bàn tay nói tiếp:
-Chi bằng thế này,sư muội nhận trách nhiệm dạy dỗ chăm sóc nàng,còn ta thì chỉ dạy thêm cho nàng về võ học thôi được không??
Lão ẩu nghe y nói quả thật có chút do dự,nhưng khi thấy ánh mắt đầy quyết liệt của thiếu nữ lão phụ lại mềm xuống đành gật đầu nghiêm giọng nói:
-Cũng được,nhưng lão phải hứa là sẽ không tham gia một chút nào về việc giáo dục nữ hài tử,ta không muốn đệ tử của ta giống mấy tên quái hợm của lão.

Lão viện trưởng toát mồ hôi gật đầu:
-Được.

.

được,ta hứa,sư muội yên tâm.

Lý Kỳ Phong thấy bọn họ có vẻ nhất trí liền thở ra một hơi,dù sao hắn cảm thấy giao nàng cho lão ẩu này chăm sóc dạy dỗ cho nàng hắn cảm thấy yên tâm hơn,lão phụ này tuy có vẻ không ưa hắn nhưng dù sao cũng là phụ nữ,chăm sóc nàng chắc hẳn sẽ không có vấn đề.

Chợt nhớ ra điều gì hắn liền nói luôn:
-Hai vị tiền bối,cuối cùng ta chỉ muốn hai người hứa với ta một chuyện.


-Cái gì,ngươi còn dám ra điều kiện với chúng ta.

Lão ẩu nghe được nửa lời liền tức giận hung quang tràn ngập,giờ phút này khí thế của lão ẩu tuôn ra như đại hồng thủy chuẩn bị vỡ đập mà tràn xuống.

Lý Kỳ Phong liền cảm thấy dường như cả một vùng trời đang đè nặng lên người,từng tấc tế bào trong người hắn bây giờ đang run rẩy trong sợ hãi,cả người hắn như bị khóa chặt không thể động đậy mảnh may,lông tơ trên người hắn dựng đứng.

Hắn không hề nghi ngờ lão ẩu trước mặt có thể giết chết hắn dễ dàng như một con kiến,nhưng hắn không sợ.

Lý Kỳ Phong siết chặt nắm tay lại,mặc cho khắp bộ phận trên thân thể đang run rẩy theo bản năng thì hắn vẫn ngước đầu nhìn thẳng vào lão ẩu với ánh mắt đầy quyết tâm:
-Đúng,hai người phải đồng ý với ta một chuyện,nếu không dù ta có dễ dàng bị bóp chết nhưng cũng không để nàng nhận hai người làm đồ đệ.

-Ngươi dám??
Ánh mắt lão ẩu nhìn hắn càng thêm sắc bén khiến hắn suýt chút nữa thì đổ gục ra đất,lão viện trưởng thấy vậy khẽ phất tay hóa giải sát khí đang nhằm vào hắn,cười nói:
-Sư muội,sao muội cứ phải khó chịu một tiểu oa nhi làm gì??
Lão ẩu khẽ hừ một tiếng không nói,lão viện trưởng liền quay sang hắn cười hòa ái nói:
-Tiểu huynh đệ,trước tiên ngươi nói xem,ngươi muốn chúng ta làm gì??
Lý Kỳ Phong gượng thân thể đang run rẩy đứng thẳng lên,nếu vừa rồi lão giả này không ra tay thì hắn đã có một tích tắc nghĩ rằng mình bị lão ẩu giết chết chỉ bằng một ánh mắt.

Hắn nhìn lão giả với ánh mắt đầy cảm kích nói:
-Vãn bối cũng không đòi hỏi gì khó khăn,chỉ là hy vọng sau khi hai vị tiền bối thu nàng làm đồ đệ thì hãy chăm sóc và bảo vệ nàng thật tốt,thế thôi.

-Hết rồi??
Lão viện trưởng ngạc nhiên nói.

-Vâng,hết rồi.

Hắn đáp lại cụt ngủn.

Lão viện trưởng sửng sờ cười lên ha hả,lão vỗ vai hắn lớn tiếng nói:
-Ta tưởng tiểu tử ngươi nói cái gì,hóa ra là như vậy,còn bày bộ dạng bí hiểm làm sư muội ta hiểu lầm.

-Ngươi yên tâm,chúng ta đã là sư phụ nàng thì chăm sóc và bảo vệ nàng là chuyện đương nhiên.

Lý Kỳ Phong lắc đầu,sắc mặt hắn bây giờ vô cùng nghiêm túc lại có phần thương cảm tự độc thoại:
-Nàng từ nhỏ đã lạc mất mẫu thân,bây giờ phụ thân lại mới qua đời,thế nhưng nàng lại là một cô nương vô cùng đơn thuần,thế giới này hiểm ác như vậy không phù hợp với người như nàng chút nào.

-Ta hy vọng hai vị tiền bối có thể yêu thương và bảo vệ nàng giống như đứa con của mình,chứ không phải nói mấy lời sáo rỗng,qua loa.


“Sư phụ như cha mà,có phải không??
Lý Kỳ Phong ngẩng cao đầu mỉm cười đối diện ánh mắt của lão giả.

“Thiếu niên này”
Lão viện trưởng ngẩn người nhìn hắn,ánh mắt kia tuyệt không nói rối,buộc lão phải một lần nữa suy nghĩ nghiêm túc,lão phụ cũng nhìn hắn thêm mấy lần,dường như cũng nhận ra mình đã nghĩ sai về hắn nên tâm tình có vẻ khác lạ.

Lão giả trầm giọng có phần cao ngạo đáp:
-Tiểu oa nhi,ta nói cho ngươi biết,từ trước đến nay chỉ có đồ đệ ta bắt nạt người khác,không có chuyện người khác bắt nạt đồ đệ của ta.

Khí thế lão giả vô cùng hiên ngang,quyết liệt.

-Vậy xin nhờ lão tiền bối.

Lý Kỳ Phong khẽ cúi đầu chắp tay nói,hắn biết vị viện trưởng này đã nói như vậy chứng tỏ y là một người bao che khuyết điểm,mà nàng làm đồ đệ y sẽ không phải lo lắng bị thiệt thòi.

Lão ẩu kia khẽ hừ một tiếng vung quải trượng xuống đất kiêu ngạo nói:
-Lão thân cũng không phải kẻ ăn chay,ít nhất xung quanh cái xó xỉnh này cũng không ai có gan khiêu kích ta.

Lý Kỳ Phong nghe xong cũng chắp tay kính lão ẩu một lần.

Thanh Tâm lúc này mới rụt rè đi ra chắp tay quỳ xuống nói:
-Đồ nhi xin ra mắt hai vị sư phụ.

Lão ẩu cười rạng rỡ vội đi đến đỡ nàng dậy nói:
-Đồ nhi ngoan,đứng lên đi.

Lão viện trưởng khẽ vẩy tay rơi một lọ thuốc vào tay hắn nói:
-Tiểu oa nhi,lọ đan dược này lâu rồi không có ai dùng đến,cho ngươi.

Lý Kỳ Phong cũng không kỳ quái khi lão giả nhìn thấu mình,hắn chắp tay nói:
-Đa tạ tiền bối.

Lão viện trưởng ậm ờ rồi nhìn hắn với ánh mắt thâm thúy:
-Tiểu tử,ngươi gan rất lớn,ý chí cũng khá được,ta có một con đường muốn chỉ cho ngươi,chỉ là con đường này lão phu năm xưa cũng không dám đi,ngươi có muốn thử không??
Lý Kỳ Phong không cần nghĩ nhiều liền gật đầu,dù sao có cơ hội được cao thủ chỉ điểm hắn cũng không muốn bỏ lỡ.

Lão viện trưởng đưa tay điểm một luồng tin tức vào não hải của hắn rồi hắng giọng khuyên bảo:
-Ngươi cũng đừng miễn cưỡng quá,cảm thấy không được thì thôi kẻo lại vong mạng,học viện chúng ta tuyển người cũng không phải hoàn toàn dựa vào thiên phú,chỉ cần tâm tính hoặc ngộ tính của ngươi đủ kiên định,cánh cửa học viện lúc nào cũng đón chào.

-Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.

Lý Kỳ Phong cúi đầu thật sâu kính lễ với lão khiến lão viện trưởng cũng gật đầu hài lòng.

Thanh Tâm níu lấy cánh tay hắn,gương mặt buồn bã có phần không nỡ gọi:
-Phong đại ca.


.

Lý Kỳ Phong ừm một tiếng khẽ vén mái tóc của nàng lên,hắn nhẹ giọng cổ vũ:
-Tự tin lên,cố gắng theo sư phụ học tập,sau này muội có đủ thực lực ta sẽ cùng muội đi tìm mẫu thân.

Vốn hắn định theo nàng đến học viện,nhưng bây giờ thì không cần rồi,nàng đã bái được sư phụ tốt nên hắn cũng phần nào yên tâm.

Ánh mắt thiếu nữ có phần mất mát nhưng được hắn động viên nàng khẽ gật đầu kiên định nói:
-Ta sẽ cố gắng,huynh cũng phải thật cẩn thận đấy,hơn nữa huynh còn phải.

.

phải.

.

Thanh Tâm nói đến đây giọng hơi ngập ngừng,gò má đỏ hồng lên vô cùng mỹ lệ,đôi mắt ngọc bích lóng lánh khiến người khác nhìn vào như mê muội,gương mặt hoàn mỹ của nàng lúc này như một bông hoa mẫu đơn chớm nở,vừa thanh tao quý phái lại vừa e lệ ngượng ngùng.

Lý Kỳ Phong ngẩn người nhìn nàng,nhịp tim hắn đột nhiên ra tốc lên thêm vài nhịp,có vẻ như nhận ra sức đề kháng của mình với nàng hình như lại càng kém đi,hắn vội lắc đầu lấy lại bình tĩnh cười cười:
-Là phải nhớ đến muội đúng không,chuyện đó muội cứ yên tâm lúc nào ta cũng nhớ đến muội,muốn quên cũng không được! không phải ta đã nói rồi muội.

.

Thanh Tâm đỏ bừng mặt ánh mắt liếc xéo hắn một cái,nàng che mặt ngữ điệu gượng gạo nói nhanh ngắt lời của hắn:
-Là người của huynh,huynh nói rồi mà…
Đến đây thì gương mặt của hắn đờ ra,huyết khí tăng nhanh lên còn đỏ hơn cả nàng,khóe môi khẽ giật giật,cơ miệng co lại ấp úng không nói được tiếp,lúc này hắn hận không thể chui xuống cái lỗ mà trốn.

“Trời ơi,vốn tưởng rằng lúc hắn nói câu này nàng không để ý,ai ngờ nàng rõ ràng để tâm bây giờ còn lấy ra trêu lại mình”
Trăm vàn lần xấu hổ cũng không xấu hổ như lần này,hắn chỉ biết đứng chôn chân như người gỗ,gương mặt vô cùng đặc sắc.

Thanh Tâm thấy hắn như vậy liền cười rộ lên như muôn hoa đua nở,gương mặt xen lẫn xấu hổ và đắc ý,nàng vỗ vỗ gương mặt đang đờ đẫn của hắn cười nói:
-Ta đi trước đây,huynh nhớ bảo trọng.

Nói xong nàng không cho hắn kịp phản ứng liền chạy đến bên lão viện trưởng và lão ẩu khẽ vẫy vẫy tay.

Lão ẩu thoáng liếc nhìn hắn tự nhiên càng thêm chán ghét,hiển nhiên nguyên nhân vô cùng rõ ràng.

Lão viện trưởng khẽ giơ một ngón tay cái về phía hắn,lão quay đầu nói với mỹ phụ:
-Chúng ta đi trước.

Nói xong lão liền phất tay một cái bao bọc Thanh Tâm ba người nhanh chóng biến mất.

Mỹ phụ trung niên đứng trân trân nhìn bọn họ biến mất,một lúc sau nàng mới nhận ra là mình bị bỏ rơi,từng cơn gió thoảng qua khiến nàng càng cảm giác trống trải,lạnh lẽo.

“Người với người bạc bẽo đến thế là cùng”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.