Chiến Dịch Chia Tay

Chương 26



Edit: Sa

Sắp xếp buổi hẹn hò xong coi như kế hoạch của Kiều Lâm Lâm đã thành công một nửa. Sáng thứ bảy, cô dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, không cầm túi xách nhỏ xíu cô thích nhất nữa mà đổi thành cái ba lô bình thường mang đi học vì nó to.

Kiều Lâm Lâm nhét đồ vào ba lô, gồm túi trang điểm, bộ kem dưỡng da cỡ nhỏ, bông tẩy trang và cả khăn lau mặt xài một lần.

Thật ra cô còn muốn đem theo đồ ngủ và khăn tắm nhưng như thế thì lộ liễu quá, cô lại sĩ diện, tuy trong lòng đã muốn nhai sạch nam thần một trăm lần nhưng trước mặt anh thì vẫn muốn giả vờ để anh ra tay trước, còn cô chỉ là ỡm ờ thuận theo mà thôi.

Trình Viên Viên cũng chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị đi chơi. Tháng trước bạn trai cô ấy đã tới Trường Thanh thăm cô ấy nên tháng này đến lượt cô ấy tới trường bạn trai. Tuy Trình Viên Viên yêu muộn hơn Mẫn Mẫn nhưng cô ấy đã vượt mặt Mẫn Mẫn từ lâu, vừa chính thức yêu đương đã vượt rào, hoàn toàn xứng đáng là tài xế lão luyện trong phòng họ.

Lúc cả phòng nghe tiến độ yêu đương của ấy, Kiều Lâm Lâm chua lè đến mức suýt biến thành chanh tinh, bạn cô yêu đương thuận lợi biết bao, không cần tốn sức đã được ăn thịt, sao tới lượt cô yêu đương thì lại có nhiều trắc trở quá vậy?

Quay lại với Trình Viên Viên, cô ấy và bạn trai thường xuyên hưởng thụ cuộc sống vè đêm nên đồ đạc chuẩn bị hẹn hò rất đầy đủ, quen tay quen chân phân loại đồ rồi cất vào ba lô, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Lâm Lâm cũng nhét túi quần lót giấy dùng một lần vào ba lô.

Tuy túi quần lót được cuộn nhỏ như ngón tay, không nhìn kỹ sẽ tưởng là khăn giấy nhưng Trình Viên Viên nhìn một cái là biết ngay vì chính cô đã giới thiệu loại quần lót này cho cả phòng, lý do là vừa rẻ vừa tiện, có thể cất gọn trong ba lô khi đi du lịch hoặc qua đêm bên ngoài, lần này cô cũng đem theo một cái. Nhưng cô đem theo là vì muốn qua đêm ở chỗ bạn trai, nếu không có gì bất ngờ thì tối mai mới về nên đem theo đồ mặc là rất bình thường, còn Kiều Lâm Lâm và Cố thần học cùng một trường, hẹn hò xong có thể cùng nhau về trường, nó mang theo quần lót làm gì?

Trình Viên Viên chợt bạo gan suy đoán, ôm vai Kiều Lâm Lâm trêu: “Tiểu Kiều Kiều, vụ gì đây?”

Bị bạn học phát hiện, Kiều Lâm Lâm chẳng những xấu hổ mà còn mở ba lô ra cho cô ấy xem, chân thành hỏi ý kiến: “Bọn tao hẹn nhau đi công viên Bắc Hải chơi, buổi tối sẽ đi dạo Thập Sát Hải, mày xem giùm tao thử có còn thiếu cái gì không.”

Trình Viên Viên hiểu ngay, lập tức cười mờ ám, trêu ghẹo: “Buổi tối đi dạo Thập Sát Hải, ở đó toàn là quán bar, uống chút rượu rồi dễ có chuyện lắm à nha, tụi mày được đấy.”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng phấn chấn nhào tới hóng hớt.

Bị các cô ấy nhìn chằm chằm, Kiều Lâm Lâm đỏ mặt: “Ơ… rõ ràng thế à?” Liệu nam thần có phát hiện ý đồ của cô không?

Mẫn Mẫn vỗ vai cười nói: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Kết quả là nam thần đã đồng ý dắt mày đi dạo Thập Sát Hải, uống rượu đó nha~”

Kiều Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng, nam thần phát hiện ý đồ của cô nhưng không từ chối, chứng tỏ anh cũng thích. Xem ra lần này sẽ không có sai sót nào, cô rất mừng rỡ.

Tài xế lão luyện Trình Viên Viên giúp cô kiểm tra đồ đạc mang theo, gật đầu tán thưởng: “Ừm, nhiêu đây là đủ rồi, đem thêm đồ thì có vẻ cố ý quá, Cố thần đâu phải mấy thằng đàn ông thiếu tinh tế đâu.”

Nhận được sự tán đồng của cả phòng, Kiều Lâm Lâm tự tin chào tạm biệt các cô bạn, cất bước đi hẹn hò.

Cố Chi Thu đang chờ cô ở dưới ký túc xá.

Hai ngày trước mưa to nên trời lạnh hơn, tuy hôm nay có nắng nhưng nhiệt độ vẫn không cao lắm, Kiều Lâm Lâm mặc áo khoác dày, Cố Chi Thu cũng mặc áo dạ không quá dày.

Áo dạ của anh là mẫu phổ biến, màu nâu nhạt, vừa tôn da vừa tôn thần thái, dài trên đầu gối, phô bày triệt để vóc dáng như người mẫu của anh, phối hợp với áo len cổ trái tim để lộ cần cổ thon thả, lẳng lặng đứng đó hệt như nam chính trong phim Hàn Quốc, Kiều Lâm Lâm với mức chống cự bằng không lập tức chìm đắm, suốt quãng đường hệt như cô vợ nhỏ, được nam thần dắt tới ga tàu điện ngầm, đổi tàu mấy lần tới công viên Bắc Hải, bấy giờ cô mới thoát khỏi trạng thái mê trai, đề nghị bạn trai: “Mười một giờ rồi, mình đi ăn gì đi, em muốn ăn sủi cảo cá thu.”

Công viên Bắc Hải là địa điểm tham quan nổi tiếng, xung quanh còn có Cố Cung, Hậu Hải, Cảnh Sơn đều là những địa điểm tham quan nổi tiếng nên vào cuối tuần, khu vực này rất đông đúc, các quán ăn hơi có danh tiếng đông nghịt du khách và các đoàn du lịch, mười một giờ Kiều Lâm Lâm vội vã kéo nam thần đi ăn cơm, chờ hơn nửa tiếng thức ăn mới được dọn lên, ăn xong thì cũng đã mười hai giờ, hai người nắm tay tản bộ quanh công viên để tiêu cơm.

Đi dạo công viên thoải mái hơn đi dạo phố nhiều, có thể đi chậm rãi, nếu mệt thì có thể ngồi nghỉ ở những hàng ghế dài trong công viên. Kiều Lâm Lâm ngâm mình ở thư viện hơn một học kỳ không phải vô ích, cô đọc rất nhiều sách, lại toàn là sách do bạn trai giới thiệu nên hiển nhiên anh cũng đọc chúng hết rồi, vì vậy họ có rất nhiều đề tài chung, từ thi từ ca phú cho tới triết lý nhân sinh.

Hình thức hẹn hò thế này giúp Kiều Lâm Lâm đi dạo cả ngày cũng không mệt, có thể giữ sức cho hoạt động quan trọng buổi tối.

Nhưng lại xảy ra chuyện mà cô không ngờ tới.

Hơn bốn giờ, Cố Chi Thu nói buổi tối không đi dạo Thập Sát Hải được: “Anh đưa em về trường nhé? Tối nay anh phải về nhà ăn cơm.”

Hạng mục mà Kiều Lâm Lâm đã chờ đợi rất lâu bị hủy bỏ bất ngờ, như sét đánh ngang tai, cô cực kỳ thất vọng, lập tức kháng nghị: “Anh phải về nhà ăn cơm, sao hôm qua lúc chúng ta thương lượng, anh lại không nói?”

“Hồi sáng mới nhận được điện thoại, bố mẹ anh mới về nước hôm nay.”

Trên diễn đàn trường có rất nhiều suy đoán về gia thế của Cố Chi Thu, bản thân anh rất hiếm khi nhắc tới người nhà, có lẽ là không muốn khoe khoang, nhưng anh học trường THPT Số 4 nổi danh con nhà giàu nhiều như nước, không quyền không tiền thì không vào học được, cho thấy gia thế của anh hơn Kiều Lâm Lâm rất nhiều.

Vì vậy, dẫu Kiều Lâm Lâm cũng rất tò mò nhưng vì học kỳ trước họ mới chính thức yêu nhau, anh không nói, cô cũng ngại hỏi, còn học kỳ này tuy tình cảm đã chín muồi để hỏi nhưng cô đã biết gia cảnh của nam thần nhờ vào cốt truyện rồi. Nhà anh siêu giàu, là nhà giàu mấy đời, nam thần xác thật là con cháu nhà quyền quý mấy đời.

Nhưng như thế cũng không liên quan tới cô, sau này họ chắc chắn sẽ chia tay nên Kiều Lâm Lâm không kích động vì điều đó, cũng không còn cảm thấy anh ở nơi quá cao khó mà với tới, đằng nào cô cũng chỉ thèm khát thân thể của nam thần mà thôi.

Kiều Lâm Lâm mang tâm thái rất bình thản nên khi anh nhắc tới bố mẹ, cô không có phản ứng gì, trọng điểm chú ý vẫn là cô bị bạn trai cho leo cây, cực kỳ bi thương và phẫn nộ lên án: “Hồi sáng anh nói cũng được mà.”

Làm cô chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn nói với mấy đứa cùng phòng, bây giờ ra về tay trắng, bộ cô không cần mặt mũi sao?

Giọng của Kiều Lâm Lâm phẫn nộ bao nhiêu thì giọng của Cố Chi Thu dịu dàng bấy nhiêu, anh chân thành giải thích: “Anh xin lỗi, anh sợ em mất hứng, ảnh hưởng tới tâm trạng đi chơi nên mới chờ tới bây giờ…”

Kiều Lâm Lâm: “…”

Tâm trạng hiện giờ của cô rất phức tạp, đột nhiên phát hiện bạn trai quá yêu cô, chuyện gì cũng nghĩ cho cô hình như không phải là việc quá hạnh phúc, ít nhất là bây giờ cô rất ấm ức nhưng anh lại có lý do chính đáng khiến cô muốn nổi giận cũng không được.

Hết cách, Kiều Lâm Lâm đâu thể ngăn cản bạn trai về nhà đoàn tụ với bố mẹ, bèn ủ rũ bị anh đuổi về trường.

Lúc đi tươi tắn, khi về héo queo, càng làm cô buồn bực là Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đều ở ký túc xá, vì vậy cô vừa về, hai người đã ngạc nhiên hỏi: “Ủa? Nói đi Thập Sát Hải nhìn sao ngắm trăng, bàn từ thi từ ca phú cho tới triết lý nhân sinh mà, sao giờ đã về rồi?”

Ném ba lô lên bàn học, Kiều Lâm Lâm co người ngồi trên ghế, nói như đưa đám: “Anh ấy phải về nhà đột xuất.”

Mẫn Mẫn vẫn khó hiểu: “Cậu ấy là người ở đây, về lúc nào mà chẳng được, sao cứ phải là hôm nay?” Tối nay hai đứa nó còn có tiết mục quan trọng mà.

Nhìn ánh mắt con bạn nói rõ là vì cô không đủ sức hấp dẫn để giữ nam thần lại, Kiều Lâm Lâm không chấp nhận gánh cái nồi này, bèn chủ động giải thích cho anh bạn trai đã cho mình leo cây: “Bố mẹ anh ấy mới về nước nên gọi anh ấy về ăn cơm, anh ấy không về được chắc?”

Nguyên nhân rất hợp tình hợp lý, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đồng loạt gật đầu, sau đó tán dóc một hồi rồi nói tới các suy đoán về bố mẹ của Cố thần mà họ đã đọc trên diễn đàn trường.

“Nghe nói bố mẹ của Cố thần cũng là thiên tài như cậu ấy vậy, là nhà khoa học hay học giả hay gì đó nổi tiếng quốc tế, thường xuyên ra nước ngoài cũng phải.”

“Sao tao nghe nhà cậu ấy là con nhà giàu?”

“Có phải mày chưa gặp mấy con nhà giàu nổi tiếng trường mình đâu, đứa nào đứa nấy khoe khoang tự phụ muốn chết, nói Cố thần là con nhà quan còn đáng tin hơn, nhìn cậu ấy rất có phong phạm của người làm quan.” Mẫn Mẫn sờ cằm phân tích, “Cơ mà với thần thái của Cố thần thì là chỉ có dòng dõi có học vấn mới nuôi ra được, tao vẫn nghiêng về suy đoán bố mẹ cậu ấy là phần tử trí thức hơn.”

Hai người thảo luận thân phận của nam thần hồi lâu cũng không đưa ra kết luận, Mẫn Mẫn chợt vỗ đầu: “Tụi mình cãi nhau làm gì, có người hiểu rõ chuyện nhà của Cố Thần hơn bạn gái của ấy ư?”

Hai người vội quay sang nhìn Kiều Lâm Lâm.

Kiều Lâm Lâm vẫn ngồi thừ trên ghế, mặt mày chán chường, hiển nhiên vẫn đang đau đớn vì kế hoạch bị chết yểu. Thấy vậy, Mẫn Mẫn cũng ngại hỏi, giờ mà nhắc tới bố mẹ của nam thần thì nó lại càng thêm sầu.

Mẫn Mẫn nửa thật nửa trêu: “Tiểu Kiều, đừng buồn mà, mày cũng là người ở đây, nam thần về nhà thì mày cũng về nhà được vậy, ai sợ ai.”

Kiều Lâm Lâm lên tinh thần, nhưng không có ý định về nhà, trịnh trọng lắc đầu: “Không được, khai giảng chưa tới hai tháng, bây giờ tao chưa về nhà được.”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ nhìn nhau, các cô suýt quên mất từ ngày đầu tiên lên đại học, vị bạn học người thủ đô tôn quý này của họ có thói quen độc lạ là trong hai tháng bắt đầu từ ngày khai giảng sẽ không về nhà, sau đó xem tình hình mà tính, chia đều mỗi tháng về một lần.

Mà bây giờ khai giảng mới nửa tháng, quả thật chưa tới lịch về nhà…

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.