Về phần tại sao Kiều Lâm Lâm lại có thói quen kỳ dị như vậy thì phải kể đến mùa hè sau khi thi xong tốt nghiệp trung học.
Cô là điển hình cho mẫu người “hay không bằng hên” mà thầy cô hay nói, bình thường học hành làng nhàng nhưng đến khi thi đại học thì lại đạt điểm cao, kiếp trước cô bất ngờ thi đậu trường 211, kiếp này còn “ngon” hơn, thầy cô và bố mẹ chỉ mong cô thi đậu đại học nhưng không ngờ lại đậu luôn trường Trường Thanh đứng đầu cả nước.
Lúc có thư trúng tuyển, không chỉ riêng Kiều Lâm Lâm mà từ gia đình cho đến bạn bè đều giật mình, họ hàng thì tạ ơn tổ tiên phù hộ cho nhà họ Kiều có được đứa cháu đậu trường danh giá.
Tuy đa số người có hộ khẩu ở thành phố B thi thấp điểm hơn những học sinh ngoại tỉnh nhưng tỉ lệ chọi cùng thành phố rất cao. Kiều Lâm Lâm là người đầu tiên ở trong khu đậu Trường Thanh, có câu “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, từ lúc nhận được thư trúng tuyển, cả nhà cô nở mày nở mặt, đi đâu cũng được chào đón.
Đó coi như là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời của Kiều Lâm Lâm mà đời trước cũng không được hưởng, cô cứ lâng lâng, cảm giác mình đã leo lên đỉnh cuộc đời. Nhưng bất thình lình, mẹ cô cầm tiền xuống nhà thím mập ở tầng đưới để học làm bánh nướng nhằm mở hàng bán kiếm tiền.
Khu nhà họ ở là khu nhà dành cho nhân viên của nhà máy, thím mập cũng từng là nhân viên của nhà máy này nhưng thuộc diện giảm biên chế còn sớm hơn cả bà Kiều hai năm, bởi lẽ thím ấy còn lớn tuổi hơn bà Kiều nhiều.
Con trai Vương Tiểu Hổ của thím mập khác với Kiều Lâm lâm, học dốt từ nhỏ, lúc thím ấy bị giảm biên chế thì Vương Tiểu Hổ đang học lớp mười hai, ngày nào cũng trốn học chơi game, gia đình thím mập quyết định chờ anh ta thi tốt nghiệp trung học xong là cho anh ta đi học nghề ở trường dạy nghề gần nhà nhằm mong lấy được tấm bằng học nghề, nếu học được tay nghề cao thì tốt quá, còn nếu không được thì cũng không sao, có bố mẹ trông chừng, không sợ anh ta bị lôi kéo vào tệ nạn xã hội.
Vì thế, tuy bất ngờ bị giảm biên chế nhưng thím mập không cần ở nhà chăm sóc con cái, thím ấy thấy trường dạy nghề của con trai có đông học viên, vậy là mở cái quán nhỏ ở gần trường để có đồng ra đồng vào.
Thím mập quê ở Hoàng Sơn, có món đặc sản nổi tiếng là bánh cải muối, mỗi lần thím ấy làm món đó, trẻ con cả khu đều kéo tới nhà thím ăn chực.
Thím mập bị thất nghiệp, quyết định mở quầy bán bánh ở trước cổng trường dạy nghề, sau mấy năm đi sớm về khuya thì cũng tích cóp được ít tiền, hình như đang đặt cọc một căn hộ, nghe nói chờ giao nhà, khi nào bố của Vương Tiểu Hổ về hưu thì cả nhà sẽ dọn tới đó.
Ngây thơ như Kiều Lâm Lâm mà cũng hướng tới mục tiêu mua nhà thì mọi người ở khu nhà này cũng vậy, nỗ lực của gia đình thím mập đã tác động tích cực đến các hộ gia đình, các cô các thím bị giảm biên chế đều học hỏi kinh nghiệm từ thím mập.
Thím mập không giấu giếm gì cả, thu học phí của hàng xóm xong là sẽ tận tâm dạy họ, yêu cầu duy nhất là không ai được giành địa bàn buôn bán của thím ấy. Nhiều hàng xóm học được ngón nghề rồi thì ai cũng kiếm được tiền, tuy không đến mức phát tài nhưng đủ để lo cho cuộc sống gia đình.
Bà Kiều cũng rất muốn học, nhưng khi đó Kiều Lâm Lâm đang học lớp mười hai, bà không an tâm nên bèn gác lại. Cho đến khi Kiều Lâm Lâm vinh quang thi đậu đại học Trường Thanh, tương lai xán lạn, bà Kiều không ở nhà ngồi không nữa, ngay tuần thứ hai Kiều Lâm Lâm nhận được giấy báo trúng tuyển, bà đã chạy đi bái sư học nghệ.
Làm bánh không khó, cái khó là mở sạp hàng. Cũng may thím mập là đồng nghiệp kiêm hàng xóm mấy chục năm, chẳng những cầm tay chỉ dạy kỹ thuật làm bánh mà còn dẫn bà Kiều đi bán với mình vài hôm, sau mấy ngày thì bà Kiều đã nắm được tình hình, xắn tay áo chuẩn bị làm việc lớn.
Đáng tiếc bà Kiều học nghệ quá muộn, khu vực buôn bán xung quanh đã bị chiếm hết, tuy không ai nói thẳng ra như thím mập nhưng đều là người sống cùng khu nhà, lý nào lại giành địa bàn làm ăn với người ta, chỉ còn cách tìm chỗ khá xa để mở quán, hằng ngày phải chất đồ lên xe điện ba bánh tới chỗ bán, chạy đi chạy về hai ba vòng mới dọn đầy đủ.
Mùa hè năm đó bà Kiều bắt đầu kiếp bán hàng rong đi sớm về muộn, buổi trưa không về kịp, vậy là Kiều Lâm Lâm tương lai xán lạn ngơ ngác vì bỗng dưng phải tự chuẩn bị ngày ba bữa.
Nguyên thân Kiều Lâm Lâm quả thực biết làm việc nhà, mấy năm cấp hai, ông bà Kiều đều đi làm, đôi khi hai vợ chồng tăng ca, Kiều Lâm Lâm đi học về cũng tự nấu ăn. Thật ra không chỉ có cô ấy mà toàn bộ trẻ con trong khu nhà đều vậy, cho nên mới có câu con nhà nghèo thường trưởng thành sớm.
Kiều Lâm Lâm xuyên không thì không giỏi như thế, cô thích nghi tốt là vì cô tới đây vào lúc học cấp ba, trúng giai đoạn quan trọng nhất đời người, bố mẹ van xin cô đừng để ý gì cả mà hãy chỉ lo học thôi, mà vừa khéo việc duy nhất cô tương đối am hiểu là học.
Hai năm đó, trừ học ra, Kiều Lâm Lâm còn chả có cơ hội đi mua chai nước tương nữa là, quần áo tới tay, cơm nước tới miệng, được chăm sóc vô cùng chu đáo, không có phiền não gì, vì vậy sau khi thi tốt nghiệp đột nhiên bị yêu cầu tự thân vận động nên rất suy sụp.
Đừng nói là sau khi xuyên không Kiều Lâm Lâm mới không cần đi mua nước tương, đến cả trước khi xuyên không, cô cũng chưa từng đi mua nước tương đó.
Kiếp trước nhà cô khá giả, nghe nói hồi cô còn nhỏ còn thuê bảo mẫu nữa, sau này cô lớn hơn một chút thì mới không cần bảo mẫu, thay vào đó là người giúp việc, nấu ăn rửa bát quét dọn đều do người giúp việc làm hết. Ngoài ra, ông bà nội và ông bà ngoại của cô đều còn sống và rất khỏe mạnh. Sau khi về hưu, hai cặp vợ chồng già cứ cách năm ngày ba bữa là lại tới nhà cô chơi, lần nào cũng đem theo thức ăn ngon cho cô. Được nâng niu cưng chiều, Kiều Lâm Lâm không cần cũng không có cơ hội rèn luyện kỹ năng “tự thân vận động, cơm no áo ấm”.
Bây giờ nếu bố mẹ phát hiện cô học xong cấp ba, ngay cả cơm cũng không biết nấu thì liệu có nhận ra cô không phải là Kiều Lâm Lâm “thật” không? Kiều Lâm Lâm thực sự rất sợ.
Cũng may là vầng hào quang sinh viên danh giá tương lai quá mạnh, chẳng những bà con lối xóm khen cô không dứt miệng mà lãnh đạo của ông Kiều cũng muốn nhờ cô dạy kèm con trai, tất nhiên là có thù lao, có điều thấp hơn giá thị trường, nói gì thì người ta cũng là lãnh đạo mà.
Lúc đầu được ông Kiều hỏi ý kiến, Kiều Lâm Lâm dứt khoát từ chối, khó khăn lắm mới chịu đựng qua lớp mười hai, cô không xé sách như các bạn học khác là tốt lắm rồi, bảo cô lại cầm quyển sách giáo khoa là không thể, cả đời này đều không thể. Hơn nữa cô lớn từng này nhưng chưa từng dạy kèm cho ai, cô có biết dạy đâu.
Có điều so với phải nấu cơm và đối diện với nguy cơ bị lật tẩy thân phận, Kiều Lâm Lâm thà đi dạy kèm còn hơn, nhưng lý do khiến cô đổi ý mà cô nói với bố mẹ là thấy bố mẹ vất vả quá, cô muốn cố gắng kiếm tiền đỡ đần.
Ông bà Kiều cảm động khôn xiết nên hoàn toàn không có ý kiến gì về việc khi cô kiếm được tiền thì cũng tự giữ chứ không đưa ai.
Nếu cô đã làm việc thì hiển nhiên có lý do trốn việc nhà. Kiều Lâm Lâm vừa đậu đại học danh giá, là báu vật của gia đình nên thực tế là Kiều Lâm Lâm còn chưa tỏ thái độ thì ông Kiều đã sợ báu vật bị tổn hại, chủ động gánh vác trách nhiệm nấu cơm, giặt giũ đầy nặng nhọc. Ông còn phải đi làm nên chỉ có thể chịu trách nhiệm bữa sáng và bữa tối trong nhà, còn cơm trưa thì ông sẽ mang cơm hộp ở căn-tin về nhà để cùng ăn với Kiều Lâm Lâm.
Bà Kiều thấy hai bố con muốn vậy thì cũng không phản đối.
Thế là Kiều Lâm Lâm trốn được việc nhà vào mùa hè năm đó. Kỳ nghỉ đông năm ngoái cô cũng dùng lý do cũ để trốn thử thách nấu cơm.
Thú thật, một khi đã có kinh nghiệm thì việc dạy kèm cho bọn trẻ không quá khó khăn như trong tưởng tượng, nói gì thì cô cũng dựa vào thực lực để thi đậu Trường Thanh, việc nhẹ có lương, ngại gì không làm, nhưng cũng chỉ giới hạn vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè rảnh phát chán thôi, còn cuối tuần thì cô không muốn hành xác mình.
Nếu cuối tuần không làm gì, Kiều Lâm Lâm cũng không dám thường xuyên về nhà để phòng ngừa bị mẹ bắt làm việc nhà, lần nào cũng chờ tới khi bố mẹ chủ động gọi cô về thì cô mới về, xa thơm gần thối, lâu lâu cô mới về một lần thì sẽ lại là công chúa bé bỏng cơm dâng tới miệng, quần áo tới tay.
Cô quả là thiên tài.
Kiều Lâm Lâm cảm động phát khóc vì trí thông minh của mình í i~
Ba cô bạn cùng phòng nghe cô nói lý do thì không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô lười và lâu lâu mới về nhà thì mới dễ xin tiền, có điều họ cũng thừa nhận con bạn thân ma lanh, một tháng cô về một lần thì họ cũng được hưởng sái vì lần nào cô quay lại trường cũng mang theo túi lớn túi nhỏ đầy đồ ăn, họ ở cùng phòng nên cũng được ăn ké.
Vì vậy bây giờ Kiều Lâm Lâm nghiêm túc nói chưa tới thời gian về nhà, họ không nói thêm gì, Tạ Văn Lệ chuyển chủ đề: “Bạn game của tao giới thiệu bộ phim Hàn, nghe bảo hay lắm, xem không?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ ngợi, bạn trai đã vứt bỏ cô để về nhà đoàn tụ cùng gia đình, cô tiếp tục oán thán cũng vô dụng, chẳng thà tìm chút niềm vui, bèn quyết đoán gật đâu, xách ghế tới chỗ con bạn xem phim.
Mẫn Mẫn cũng có hứng xem phim, vậy là xách theo bịch hạt dưa mới mua hôm qua tới xem, Kiều Lâm Lâm cũng cống hiến túi quýt, ba người vừa cắn hạt dưa vừa ăn quýt, vừa xem phim vừa thảo luận, vui quên trời quên đất.
Cố Chi Thu trò chuyện với bố mẹ xong, về phòng lấy điện thoại ra xem, tin nhắn mới nhất trong khung chat Wechat vẫn là “Anh về nhà rồi.”
Một người nghiện điện thoại như cô mà cả buổi chiều phớt lờ tin nhắn của anh, anh không nghĩ cô giận. Bạn gái của anh, anh hiểu, cô không phải kiểu người thích hờn dỗi chiến tranh lạnh mà là có gì bất mãn thì sẽ nói thẳng với anh, giống như lúc cô đòi chia tay, anh nhắn tin hỏi cô có muốn cùng ăn cơm với anh không thì cô giận dỗi trả lời “Không” chứ không phải là mặc kệ anh.
Bây giờ cả đêm mà vẫn không trả lời tin nhắn thì chỉ có một khả năng duy nhất là cô bị chuyện khác hấp dẫn.
Bạn gái nhà mình đứng núi này trông núi nọ, ba hồi thế này năm hồi thế kia, Cố Chi Thu cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, thả lại điện thoại xuống bàn, không có ý định làm phiền cô, ít nhất là cô đã có thể dời lực chú ý chứ không phải mắng thầm anh.
Nghĩ vậy, Cố Chi Thu ngồi xuống bàn học, lấy quyển sách mà anh thường đọc ra, đọc chăm chú một lèo tới mười giờ tối mới đứng dậy đi tắm, tắm xong thì lên giường chuẩn bị ngủ. Học thần làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như thế đấy.
Song, trước khi ngủ, Cố thần đã quyết sẽ không quấy rầy cô thì giờ lại không cam lòng nhìn cái điện thoại im ắng cả đêm, cuối cùng bèn tựa vào đầu giường, nhấp vào số điện thoại thường xuyên liên lạc nhất.