Lịch học hằng tuần của Kiều Lâm Lâm tập trung chủ yếu từ thứ hai tới thứ tư, tiết học ở ba ngày này rải đều từ sáng tới chiều, có hôm còn kín lịch nguyên cả buổi sáng, cố chịu đựng qua ba ngày này thì hai ngày sau lịch học dễ thở hơn nhiều, có thể yên tâm chơi bời.
Kể từ khi cô ngửa bài mình không thích tới thư viện, không biết Cố Chi Thu do hoảng hồn vì cô đòi chia tay hay đã hoàn toàn chấp nhận sự thật bạn gái mình không có chí cầu tiến mà không ép cô nữa, hằng ngày anh tới thư viện học bài xong thì mới liên lạc tìm Kiều Lâm Lâm, hầu như cũng chỉ để cùng ăn bữa cơm mà thôi. Do vậy, thời gian họ quấn quýt lấy nhau sụt giảm trầm trọng.
Thật ra tần suất hẹn hò ở học kỳ này cao hơn học kỳ trước rất nhiều, nhưng có lẽ là từ khổ tới sướng thì dễ chứ từ sướng thành khổ rất khó, đột nhiên không quấn quýt bên nam thần nữa khiến Kiều Lâm Lâm thấy hơi mất mát, thầm mắng nam thần thành thật quá, hồi đó cô chỉ lấy cớ để chia tay thôi, bây giờ bạn trai không dẫn cô đi học chung nữa làm cô ở ký túc xá chán òm, mà đống tiểu thuyết anh lựa cho cô đọc kể ra cũng hay ho. Nhưng Kiều Lâm Lâm thực sự không thích học, bảo cô chủ động đi tới thư viện cùng bạn trai, cô vừa không cam tâm vừa không hạ mình được, vậy là chỉ còn nước tiếp tục bực bội trong lòng.
Rối rắm tới thứ tư, cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng có quyết định, ngày mai ít tiết, buổi sáng chỉ học hai tiết chuyên ngành, buổi chiều rảnh rang, nếu nam thần vẫn không “chào mời” cô thì cô sẽ chủ động xin đi theo anh.
Nhưng chiều đó, về ký túc xá, Trình Viên Viên lại bỗng thông báo tin tốt: “Kiều Lâm Lâm, hôm bữa mày nói Cố thần cũng tham gia cuộc thi nhiếp ảnh năm nay đúng không? Mai bắt đầu rồi đó, chiều mai đi coi không?”
“Thật không? Tốt quá!” Trình Viên Viên không nhắc thì cô suýt quên béng mất, nhưng cô không thừa nhận do trí nhớ của mình ngắn hạn mà đổ lỗi tại hội thao đã cướp mất sự chú ý của mình. Rốt cuộc cũng có cớ hẹn bạn trai, Kiều Lâm Lâm gấp rút lấy điện thoại ra gọi cho anh, trước ánh mắt chờ câu trả lời của bạn mình, cô xua tay: “Chờ tao hỏi thử mai anh ấy đi không đã.”
Nói gì thì nói, Cố thần tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, bạn mình thông báo cho cậu ấy là bình thường. Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn không chê trách hành động trọng sắc khinh bạn của cô, ngược lại còn giữ yên lặng chờ cô nói chuyện xong.
Nếu bạn học Kiều hẹn được nam thần, họ cũng sẽ được dính hào quang đi chung, lại còn được tiếng đi cổ vũ nam thần.
Mang biết bao niềm mong mỏi thiết tha của chúng bạn, Kiều Lâm Lâm bấm điện thoại gọi cho bạn trai, nhưng vừa nói rõ ý định xong thì nghe giọng điệu áy náy của Cố Chi Thu: “À, thật ra cậu bạn học cấp ba cũng báo cho anh biết rồi, anh không nói với em là vì mấy hôm nay giáo sư kêu anh làm chút chuyện nên không rảnh.”
Bất ngờ trước lời đáp của bạn trai, Kiều Lâm Lâm ngớ người: “Nghĩa là anh không có thời gian đi xem tác phẩm của chính mình?”
Cô xinh đẹp rạng ngời treo trên tường chờ anh đến ngắm, vậy mà anh lại không có thời gian đi xem? Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng!
Cố Chi Thu cười trả lời: “Nghe nói cuộc thi diễn ra ba bốn ngày lận, anh sẽ tranh thủ làm cho xong, chắc cuối tuần sẽ rảnh.”
Trong suy nghĩ của Kiều Lâm Lâm, đây là lần đầu tiên ảnh của cô được trưng bày ở hoàn cảnh long trọng, ai cũng có thể trông thấy, vì vậy thân là bạn trai cô, Cố Chi Thu không thể vắng mặt tại thời khắc vinh quang này, anh phải xung phong đi xem đầu tiên chứ không phải chờ cô nài nỉ hay ép buộc đi xem được.
Nhưng nghe tới hai chữ “cuối tuần”, Kiều Lâm Lâm mới đột ngột ý thức chuyện mà giáo sư bảo anh làm không đơn giản, đến mức anh bận tới tận cuối tuần, còn chẳng có thời giờ hẹn hò với cô nữa. Như thế đâu có được! Cuối tuần cô còn có chuyện quan trọng phải làm, so với sự nghiệp vĩ đại là ngủ với nam thần, việc anh có đi xem cuộc thi nhiếp ảnh hay không chẳng đáng xá gì, đằng nào ai đi xem cũng sẽ biết đó là tác phẩm của anh, mà nhan sắc mỹ miều của cô thì ai ai cũng biết cả rồi, không cần anh đến trình diện để tôn thêm vẻ đẹp của cô nữa.
Kiều Lâm Lâm lập tức thay đổi thái độ, nói chắc nịch: “Nếu vậy thì kệ cuộc thi đi, làm việc cho giỏi, đừng để phân tâm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trước cuối tuần nhé!”
Cố Chi Thu không hiểu ẩn ý của bạn gái, tuy khá ngạc nhiên trước sự thấu hiểu bất ngờ của cô nhưng anh không biểu hiện ra, đáp nhẹ: “Anh sẽ cố gắng làm nhanh.”
Kiều Lâm Lâm vẫn thấy lo lo: “Phải cố đó.”
Lần đầu tiên Cố Chi Thu cúp máy trong sự khích lệ của bạn gái, tiếp tục phấn đấu làm việc, còn Kiều Lâm Lâm thì cũng nói cụ thể tin buồn này cho các bạn: “Anh ấy bận giúp việc cho giáo sư nên mấy hôm nay không rảnh.”
Tuy hơi thất vọng nhưng các cô bạn cũng hiểu, nam thần giỏi giang của họ được giáo sư giao cho nhiệm vụ nặng nề chẳng phải chuyện gì mới mẻ, họ còn cảm thấy cực kỳ hãnh diện! Thậm chí Trình Viên Viên còn an ủi ngược lại Kiều Lâm Lâm: “Mày đừng thất vọng Tiểu Kiều à, được giao việc chứng tỏ nam thần của bọn mình được các giáo sư đánh giá cao, tiền đồ xán lạn lắm đó.”
Mẫn Mẫn cũng hùa theo: “Nam thần không có thời gian thì bọn tao đi với mày, đằng nào mai cũng không có tiết.”
“Cũng được.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, bất kể nam thần có đi hay không, ngày mai cô cũng phải đi.
Đề tài đã bị Mẫn Mẫn và Kiều Lâm Lâm kéo lệch khỏi quỹ đạo nhưng Trình Viên Viên vẫn còn nghĩ tới chuyện của Cố Chi Thu, cô nàng xoa cằm: “Phải rồi, gần đây tao nghe nói giáo sư Tần muốn Cố thần thi lên thạc sĩ, lâu rồi thầy ấy không dìu dắt sinh viên học lên thạc sĩ, ai cũng nói nếu được thầy Tần dạy lên thạc sĩ thì bảo đảm cũng sẽ được học lên tiến sĩ luôn, nếu vậy thì sau này vẫn có cơ hội gặp nam thần ở Trường Thanh rồi. Tiểu Kiều, nam thần có nói chuyện này với mày không?”
Liên quan đến tương lai của nam thần, dĩ nhiên Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng rất tò mò, nhào vô hỏi Kiều Lâm Lâm: “Thế mày có định học thạc sĩ với nam thần không?”
Rất nhiều sinh viên đại học Trường Thanh hoạch định kế hoạch tương lai từ rất sớm, nếu muốn du học hoặc học lên nghiên cứu sinh thì ngay từ năm ba đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng bốn người trong ký túc xá của Kiều Lâm Lâm đều không có ý định học cao hơn, ngành Tiếng Trung cũng không quá cần thiết phải học nghiên cứu sinh, việc du học thì càng không nghĩ tới, nếu nhà họ dư tiền thì đúng là có thể du học, không nâng cao được kiến thức thì cũng coi như mở mang tầm mắt, nhưng gia đình họ đều là rất bình thường, tốt nhất vẫn nên tốt nghiệp sớm tìm việc làm thì hơn.
Trình Viên Viên, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ không có ý định du học nên cũng không quan tâm Cố Chi Thu có đi du học hay không, dẫu sao họ cũng đâu phải là bạn gái của anh, mà chuyện này thì không tới lượt người ngoài như các cô quan tâm. Có điều ai cũng nghĩ Cố thần sẽ học lên cao vì chuyên ngành anh học muốn đạt thành tựu lớn thì buộc phải đào tạo chuyên sâu. Nếu Cố thần quyết định ở lại trường để học nghiên cứu sinh thì ai nấy đều vui vẻ, chẳng những họ được ở gần nam thần mà bạn học Kiều cũng không phải đối mặt với lựa chọn yêu xa hay đi du học cùng nam thần. Do đó, tuy chuyện không liên quan tới họ nhưng họ vẫn mong đợi chờ Kiều Lâm Lâm trả lời.
Giáo sư Tần chính là giáo sư đã trêu cô trước mặt cả lớp vào mấy hôm trước khi cô đi dự thính ở lớp nam thần. Xét theo sự ưu ái mà thầy dành cho Cố Chi Thu thì tin đồn thầy thu nhận anh làm đệ tử cũng chẳng quá bất ngờ, nhưng cô biết cốt truyện, con đường của nam thần là trời cao biển rộng ngoài kia, Trường Thanh sao giữ nổi anh?
Cô thản nhiên xua tay: “Tao không biết, tụi mình bàn tiếp cuộc thi nhiếp ảnh đi, không biết có những ai tham gia nhỉ?”
Chúng bạn: …
“Thái độ của mày hời hợt hơn nữa được không?” Người mắng không phải là Trình Viên Viên, đến cả Mẫn Mẫn hiền lành hơn cũng không chịu nổi, “Mày không lo nam thần không ở lại trường mà đi du học à?”
Kiều Lâm Lâm muốn nói là không lo vì cô đã biết trước cốt truyện rồi, nhưng không thể nói thế với đám bạn được, có nói họ cũng không tin, cùng lắm là khen cô có trí tưởng tượng phong phú mà thôi. Không muốn uổng công, cô bèn vờ như vô tội: “Tụi mình mới năm hai, còn tới hai ba năm nữa lận, giờ nghĩ nhiều cũng chỉ tổ uổng công.”
Đằng nào sau khi cô ngủ với nam thần (hoặc là sau khi cô ngủ với nam thần mấy lần), họ sẽ chia tay, vấn đề này không tới lượt cô quan tâm.
Một lần nữa, chúng bạn: …
Nghe cô nói xong, ban đầu họ im lặng, nghe thì có vẻ hời hợt nhưng ngẫm lại thì rất có lý, quả thật bây giờ Kiều Lâm Lâm có nói gì cũng đâu chắc được, nghĩ nhiều chỉ tổ uổng công. Sau đó, tâm trạng của ba người càng phức tạp, lần đầu tiên mình còn không bằng cô nàng ngốc nghếch này, cảm giác rất mới mẻ, có lẽ Kiều Lâm Lâm không hoàn toàn là cô gái ngây thơ nhẹ dạ cả tin như họ tưởng mà ở một số chuyện cô còn thấu đáo hơn họ.
Nhìn nhau vài giây, Mẫn Mẫn đại diện cho hai người còn lại, giơ ngón tay cái với Kiều Lâm Lâm: “Mày giỏi.”
Đối tượng là Cố Chi Thu mà cô vẫn có thể bình thản, không hề lo lắng cho tương lai của hai người, tâm thái bình thản chờ đợi thử thách ấy rất đáng để các cô học hỏi. Phải chăng đây chính là điều giúp Tiểu Kiều cưa đổ nam thần?
Nhìn ngón tay cái đang giơ cao của bạn mình, Kiều Lâm Lâm cho rằng mình đã thành công qua mắt được đám bạn, lòng cực kỳ tự hào, chủ đề đó cũng được cho qua. Hôm sau, cũng chính là chiều thứ năm, bốn người ăn mặc chỉnh tề đi xem cuộc thi nhiếp ảnh.