Hôm nay Cố Chi Thu bớt chút thời gian để đi ra ngoài trường ăn tối cùng Kiều Lâm Lâm, tuy hai người học cùng trường nhưng đã gần hai ngày không gặp nhau.
Dẫu bình thường Kiều Lâm Lâm thích làm nũng, chơi nhây nhưng một khi anh làm việc, cô sẽ luôn ngoan ngoãn đến lạ, không ồn ào, không gây khó dễ, vô cùng ủng hộ công việc của anh. Tuy vậy, Cố Chi Thu sẽ không vì bận bịu mà không đi gặp cô, cho dù không có thời gian dẫn cô đi chơi nhưng anh vẫn có thể đi ăn cùng cô.
Ra khỏi quán cơm, anh bảo đưa cô về ký túc xá trước.
Kiều Lâm Lâm hỏi: “Anh đi đâu?”
“Anh lấy được chìa khóa phòng làm việc của giáo sư Tần rồi, giờ chuẩn bị làm việc.”
Ngày thường dẫu hiểu chuyện đến đâu nhưng nghe bạn trai chỉ ăn cơm cùng mình rồi gấp gáp làm việc, Kiều Lâm Lâm cũng sẽ ủ rũ đôi chút. Còn hôm nay cô đang vui, cộng thêm Cố Chi Thu cũng sắp hết bận, có thể đi hẹn hò vào cuối tuần nên cô không trách móc anh dẫu chỉ nửa lời, ngược lại còn mong đợi hỏi: “Hôm nay tăng ca, vậy ngày mai là xong việc đúng không?”
Cố Chi Thu nhìn vào đôi mắt sáng quắc của cô, gật đầu: “Gần như vậy.”
Kiều Lâm Lâm biết anh sẽ không nói năng bừa bãi nên dù câu trả lời chỉ mang tính tương đối nhưng cô vẫn hoàn toàn yên tâm, cười tít mắt buông tay anh ra: “Vậy anh mau đi tăng ca đi, không cần đưa em về đâu.”
Cố Chi Thu hơi chần chừ nhưng Kiều Lâm Lâm sợ làm anh trễ nải dẫn đến cuối tuần không đi hẹn hò được nên đã chạy đi trước, vừa chạy vừa ngoái đầu cổ vũ anh: “Cố gắng làm việc nha.”
Cô không cho anh kịp phản ứng đã chạy tít mù, Cố Chi Thu bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, gọi với theo dặn cô nhìn đường rồi lẳng lặng nhìn hình bóng cô khuất trong màn đêm, sau đó mới xoay người đi về phía ngược lại.
Kiều Lâm Lâm chạy không được bao xa, quay đầu thấy hình dáng phía sau của nam thần thì dừng chạy, thong thả rảo bước về ký túc xá nữ.
Hôm nay cô rất hãnh diện. Nam thần nhà cô thực sự là đóa hoa cao quý không ai với tới, bằng chứng là ai cũng gặp khó khăn khi muốn làm quen với anh. Nữ chính yêu thầm anh cả hai kiếp mới giành được một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, cuối cùng vẫn không giữ được anh. Còn cô thì tuy chỉ yêu thầm anh một thời gian ngắn đã theo đuổi được anh, nhưng lại là theo đuổi rầm rộ làm cả trường ai cũng biết cô yêu đau yêu đớn Cố Chi Thu. Nữ chính trả giá thời gian, còn cô hy sinh sĩ diện, ai cũng khó khăn cả.
Ở phương diện trả giá vì tình cảm, Kiều Lâm Lâm thấy mình và nữ chính hòa nhau, mà kiếp này cô cua được nam thần, miễn cưỡng coi như thắng nữ chính một ván nhưng ưu thế cũng chẳng đáng kể, đằng nào kết cục của cả cô lẫn nữ chính đều là công dã tràng, không ai thay đổi được hành trình tiến ra đại dương bao la của nam thần. Con gái ấy mà, ai chả thích ganh đua so sánh, Kiều Lâm Lâm không thấy mình hơn nữ chính bao nhiêu nên khi phát hiện nữ chính đang để ý nam thần, cô cực kỳ bất an. Nhưng bây giờ thì khác, hóa ra trước cả khi cô phát động tấn công, nam thần đã thầm hơi hơi thích cô, thảo nào chỉ mới một học kỳ đã đón nhận tình cảm của cô, điều này chứng tỏ nam thần thật lòng yêu cô. Quan trọng nhất là đến cả nữ chính còn không hưởng được đãi ngộ ấy.
Kiều Lâm Lâm chưa bao giờ cảm thấy hãnh diện như bây giờ, kiêu ngạo về phòng ký túc xá, lớn tiếng thông báo: “Tao về rồi đây.”
Tuy quyết định giữ bí mật này giùm nam thần nhưng cô vẫn muốn ra vẻ thần bí trước mặt đám bạn, chờ họ nổi lòng tò mò thì sẽ dừng lại. Kiều Lâm Lâm cố gắng lôi kéo sự chú ý của ba cô bạn cùng phòng, đáng tiếc họ đã ăn cơm chó hồi lúc đi xem triển lãm rồi nên không muốn ăn nữa, tuy thấy rõ biểu cảm của cô nhưng cũng chỉ “ừ” một tiếng rồi thôi, sau đó ai đang đọc sách thì tiếp tục đọc sách, ai đang lướt mạng thì tiếp tục lướt mạng.
Đã bày ra trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch mà lại nhận kết quả này khiến Kiều Lâm Lâm cực kỳ thất vọng, nhưng nếu đám bạn phớt lờ cô thì cô cũng không diễn nổi nữa.
Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm đành rề rà tắm rửa, sau đó lên giường chơi điện thoại.
*
Hôm sau là thứ sáu, cuối cùng ngày cuối tuần mà Kiều Lâm Lâm mòn mỏi đợi mong cũng đã đến, cô như đầy máu sống lại, kết thúc hai tiết học buổi sáng mà vẫn phấn chấn tinh thần, còn chủ động gọi điện cho bạn trai: “Anh đang ở phòng học hay phòng thí nghiệm? Em qua chỗ anh rồi tụi mình cùng tới căn tin ăn cơm nha.”
Cô biết thời khóa biểu của Cố Chi Thu nên lược bỏ câu hỏi anh còn tiết học hay không. Cố Chi Thu cũng không lấy làm ngạc nhiên, trả lời: “Anh đang ở phòng thí nghiệm, em có tới không?”
“Ừm, em về ký túc xá cất đồ rồi qua.” Kiều Lâm Lâm cười toe cùng nhóm bạn về phòng, cất đồ xong còn thuận tiện dặm lại lớp trang điểm, hồi sáng cô lười vẽ lông mày, bây giờ dư dả thời gian nên vẽ lại luôn.
Tuy đây là lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm của bạn trai trong học kỳ này nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn quen đường thuộc lối, hơi xa, đi hai mươi phút mới tới, đây cũng là nguyên nhân tần suất cô tới phòng thí nghiệm càng ngày càng thấp. Hôm nay cô đã canh thời gian, lúc tới phòng thí nghiệm là mười một giờ năm mươi phút, Cố Chi Thu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi và đứng đợi cô ở dưới tòa nhà, Kiều Lâm Lâm hớn hở chạy tới ôm chầm cánh tay anh: “Sao lại đứng dưới này đợi em? Xong rồi hả?”
Bạn gái rất ít khi hỏi thăm về vấn đề học hành hoặc tiến độ thí nghiệm của anh, theo như cô giải thích là anh có nói cô cũng không hiểu nên cô lười nghe. Mà gần đây thái độ của cô rất khác thường, hầu như ngày nào cũng hỏi một lần, cô quan tâm quá lại làm anh thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Gần xong rồi, chiều nay là xong.”
Kiều Lâm Lâm sốt sắng: “Vậy ngày mai mình đi Thập Sát Hải được không?”
Cố Chi Thu đã biết trước cô quan tâm anh là có mục đích nhưng khi nghe đến đáp án thì vẫn bất ngờ, hỏi: “Từ bao giờ mà em cuồng Thập Sát Hải thế?”
Kiều Lâm Lâm tất nhiên sẽ không nói thật cho anh biết là vì cơ thể anh, cô hùng hồn nói: “Vốn dĩ không cuồng, nhưng ai bảo anh cho em leo cây làm chi.”
Cố Chi Thu: …
Tự nhiên có cảm giác tự nện đá vào chân mình. Tuy hôm ấy có nguyên nhân nhưng đúng là anh sai thật, Cố Chi Thu biết mình sai nên không dám phát biểu ý kiến nữa.
Nam thần cúi đầu làm Kiều Lâm Lâm càng thêm khí thế, kiêu căng lườm anh: “Ngày mai đi Thập Sát Hải đó, ai thất hứa người đó làm chó.”
Cố Chi Thu rất muốn nhắc nhở bạn gái là đừng chắc chắn thế, hình như đã lâu rồi cô chưa về nhà. Nhưng thấy cô háo hức, anh đành nuốt xuống, gật đầu: “Ừm.”
Kiều Lâm Lâm vô âu vô lo khoác tay bạn trai đi tới căn tin, lần này thì đừng ai hòng ngăn cản cô ngủ với nam thần nữa.
Song, còn chưa ăn xong bữa trưa thì cô nhận được điện thoại của mẹ.
Ông bà Kiều sinh con sớm, tuy trông bề ngoài có vẻ già hơn bố mẹ kiếp trước của cô nhưng thực tế chỉ mới bốn mươi tuổi, vẫn còn khá trẻ. Tuy trình độ học vấn không cao nhưng vì trẻ tuổi nên khả năng tiếp thu cái mới vẫn ổn, bà Kiều đi bán bánh nướng vẫn biết cách thu tiền bằng Alipay và Wechat. Lúc bà Kiều bắt đầu học cách dùng Wechat, ông Kiều cũng học theo, Kiều Lâm Lâm lên đại học thì tạo nhóm chat gia đình, nếu cô không ở nhà thì cả gia đình sẽ thường xuyên trò chuyện trong nhóm. Kiều Lâm Lâm biết dạo gần đây mẹ cô buôn bán rất đắt hàng, nghe nói chỉ trong nửa tháng đã thu hơn mười nghìn, Kiều Lâm Lâm nghe mà muốn bỏ học về nhà phụ mẹ bán bánh nướng. Hiện nay mẹ cô kiếm được mỗi tháng khoảng hai ba chục nghìn tệ, mà lương trung bình của nhân viên văn phòng tại thành phố B chỉ mới hơn tám nghìn, quá là khác biệt, đi học còn không bằng bán hàng rong.
Tất nhiên Kiều Lâm Lâm chỉ nghĩ vậy thôi, cô liều mạng mới thi đậu đại học danh giá, có chết cũng không bỏ học.
Có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến việc cô tự hào về bà Kiều, thu nhập quyết định vị trí trong gia đình, tiền lương mãi mãi chỉ có mấy nghìn nên ông Kiều chỉ có thể nép qua một bên, bà Kiều trở thành chủ gia đình, Kiều Lâm Lâm phải sống dựa vào tiền sinh hoạt mà bà Kiều cho hằng tháng nên không dám để lão Phật gia chờ lâu, vội vàng đặt đũa xuống, lau miệng bắt máy, ngọt ngào gọi: “Mẹ ạ.”
Nghe xưng hô, Cố Chi Thu vô thức cũng đặt đũa xuống, tấm lưng thẳng tắp cũng bất giác thẳng hơn. Kiều Lâm Lâm không để ý thấy điều này vì bận ngạc nhiên khi lão Phật gia đột nhiên gọi điện.
“Lâm Lâm ăn cơm chưa?” Giọng nói thoải mái vì gặp chuyện vui của bà Kiều vang lên, “Lâm Lâm, mai về nhà nhé, mẹ mua được thịt heo sạch người ta nuôi ở nông thôn, về đi rồi tối mai mẹ làm món khâu nhục con ăn.”
Nghe thấy món khâu nhục, Kiều Lâm Lâm chảy nước miếng, tay nghề nấu nướng của bà Kiều không chê vào đâu được, nấu ngon hơn nhiều người mẹ kiếp trước của cô, chính vì khéo tay nên tuy chỉ mới đi theo thím Mập học làm bánh hơn một năm mà tay nghề của bà Kiều đã vượt qua cả thím Mập. Cũng may họ không bán ở cùng khu, chứ không e là sẽ diễn ra tiết mục đồ đệ làm sư phụ chết đói mất.
Bà Kiều không những làm bánh nướng ngon mà còn nấu ngon tất cả các món ăn gia đình, nhưng ngon nhất phải kể đến món khâu nhục, bà biết chọn loại thịt ba chỉ ngon nhất, có bí kíp chưng thịt, mùi thịt tản ra khắp phía, ai ăn cũng khen, hồi nhỏ Kiều Lâm Lâm không thích ăn thịt nhưng sau khi ăn món khâu nhục của bà Kiều thì trở nên mê thịt.
Đáng tiếc bà Kiều rất ít khi nấu món này, hồi cô còn học lớp mười một, bà Kiều nghe nói khâu nhục có nhiều dầu mỡ, không có lợi cho sức khỏe trẻ vị thành niên nên lâu lâu mới làm một lần, đợi đến khi cô lên đại học có thể ăn thả ga thì bà Kiều bận mở quầy bán bánh nướng, thức khuya dậy sớm, bận tối mắt tối mũi, vì vậy chỉ có lễ tết mới có thời gian làm món ăn công phu này, Kiều Lâm Lâm dẫu thèm đến đâu cũng không dám đòi ăn.
Hiện giờ bà Kiều lấy món khâu nhục để dụ cô về nhà, tất nhiên cô rất dao động, thậm chí còn định đồng ý ngay tắp lự. Được ăn thịt thì đừng nói là chờ tới ngày mai, cô còn muốn chiều nay học xong thì trèo đèo lội suối để về nhà ăn cho sướng miệng nữa cơ!
Song, ngay trước lúc gật đầu, cô chợt trông thấy nam thần đang ngồi đối diện mình, lời đã lên tới miệng bị nghẹn lại, biểu cảm cũng trở nên khó xử.