Yêu nhau hơn một học kỳ, Kiều Lâm Lâm chưa từng nhận đãi ngộ được bạn trai chu đáo đưa về nhà, lý do chủ yếu là vì học kỳ trước anh bận quá, tranh thủ thời gian để hẹn hò với cô là đã rất khó khăn rồi, thực sự không có thời gian đưa cô về nhà. Tất nhiên Kiều Lâm Lâm cũng không đòi hỏi gì, khi đó cô đang nằm trong trạng thái có bạn trai là quá đủ, anh chấp nhận sự theo đuổi của cô đã là tổ tiên nhà họ Kiều phù hộ cho cô rồi, cô nào nỡ bắt anh làm này làm nọ cho mình.
Kiều Lâm Lâm cứ như bạn gái nhà người ta vậy, dám làm trời làm đất trước mặt Cố Chi Thu là chuyện chỉ mới một tháng gần đây, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc yêu cầu Cố Chi Thu trèo đèo lội suối đưa cô về nhà vì đằng nào sớm muộn họ cũng chia tay, chính cô cũng tự thấy mình mà yêu cầu như vậy là cố tình gây sự, còn chẳng dám nghĩ nữa là.
Nhưng bây giờ Cố Chi Thu chủ động nói muốn đưa cô về nhà, Kiều Lâm Lâm nghĩ nghĩ, cảm giác không tệ, trong lòng mong đợi nhưng cô vẫn nói rõ: “À thì, nhà em xa lắm, đi tàu điện ngầm rồi còn phải chuyển sang xe buýt nữa, tổng cộng hơn hai tiếng lận, anh có chắc là muốn đưa em về không?”
Nghe vậy, Cố Chi Thu biết là cô muốn, trước kia chưa bao giờ đưa ra yêu cầu này là vì cô thấy phiền anh quá, ở hầu hết thời điểm cô rất hiểu chuyện.
Nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý rồi bởi vì cô chưa bao giờ giấu giếm anh điều gì.
Làm nam thần giỏi giang cao không với tới trong mắt mọi người, điều kiện gia đình lại vượt trội, rất nhiều bạn học ít nhiều cảm thấy tự ti khi đứng trước mặt anh, hoặc là không nói về tình hình của mình, hoặc là nói nhưng rất ấp úng, cứ như sợ bị anh khinh thường vậy. Tất nhiên Cố Chi Thu sẽ không khinh thường ai cả, anh tự tin chứ không kiêu ngạo hay coi trời bằng vung, ngược lại anh còn cảm thấy hơi khó chịu trước sự gò bó của họ, vì vậy anh rất thích thái độ thoải mái của Kiều Lâm Lâm khi ở trước mặt anh, ví dụ như nói tới học tập, cô sẽ không chút kiêng dè mà nói cho anh biết cô đậu Trường Thanh là nhờ may mắn, tuy đậu vào khoa Xã hội và học chuyên ngành Tiếng Trung – ngành mà toàn trường đều biết “dạy cho vui” – thì cũng đủ khiến cô hài lòng; thỉnh thoảng nói tới gia đình, cô cũng sẽ nói chi tiết cho anh biết nhà cô ở tại khu nhà cũ của xí nghiệp nhỏ trên đường Ngũ Hoàn.
Chính bởi sự thẳng thắn của cô nên dù trước giờ chưa từng nói về bố mẹ mình với bạn học, Cố Chi Thu mới càng ngày càng tiết lộ nhiều chuyện trong nhà cho cô biết, mà cô quả nhiên cũng không quá để ý, cũng không cố gắng hỏi thăm gia cảnh của anh.
Anh biết rõ gia cảnh của cô, tất nhiên phần lớn là do cô kể, ngay cả việc mẹ cô nghỉ việc mấy năm để tập trung chăm lo cho cô thi đại học, hiện giờ đang mở sạp bán bánh nướng, cô cũng không hề che giấu, học kỳ trước lúc quay lại trường sau chuyến về nhà, cô còn mang bánh nướng tới trường để anh nếm thử, anh không nỡ từ chối khi cô nhắn tin cho anh, nhưng nghe nói vừa tới trường, bánh đã bị bạn cùng phòng và các bạn phòng kế bên chia nhau ăn sạch y như phường cướp bóc, vì vậy từ đó về sau cô không dám đem bánh tới trường nữa.
Tất nhiên đó là chuyện ngoài lề.
Từ lâu Cố Chi Thu đã biết nhà cô ở đâu, tuy anh chưa tới đó bao giờ nhưng thân là người thành phố B, chỉ cần xem bản đồ và hỏi người xung quanh thì sẽ biết ngay, hiện giờ anh chẳng những biết cô về nhà cần mất bao nhiêu thời gian mà còn biết cả cô đổi xe mấy lần, đi tuyến xe gì.
Trước kia không chủ động nói đưa cô về nhà là vì xa quá, anh không có thời gian, hiện giờ chủ động đưa ra yêu cầu hiển nhiên là có tính toán sâu xa. Kể từ khi bạn gái đột nhiên nói chia tay, Cố Chi Thu đã tỉnh ra rất nhiều, phát hiện quả thật có nhiều chỗ anh làm không đủ tốt, ví dụ như cho tới bây giờ vẫn chưa đưa bạn gái về nhà lần nào thì thực sự có hơi quá đáng, cô là người thành phố B, hai giờ đi xe không phải quá phiền. Anh có cậu bạn thường chơi bóng chung, cậu ta nói bạn gái cậu ta là người miền Nam, còn cậu ta là người Đông Bắc, kỳ nghỉ đông năm ngoái cậu ta đã không ngại vạn dặm xa xôi mà đưa bạn gái về nhà, sau đó không mua được vé tàu cao tốc và máy bay nên đành mua vé tàu hỏa để về lại nhà mình. So với cậu bạn ấy, Cố Chi Thu cảm thấy mình là người bạn trai không đủ tư cách, thảo nào cô lại bộc phát.
Cũng may là phát hiện kịp thời, hôm nay lại có thời gian, Cố Chi Thu không ngại phiền mà kiên quyết muốn đưa cô về nhà: “Anh biết, nhưng không sao, ngày mai không thể đưa em đi Thập Sát Hải thì đưa em về nhà cũng tốt.”
Kiều Lâm Lâm quá ưng câu này, vui như mở cờ trong bụng, không do dự nữa mà gật đầu: “Tốt quá, vậy mai mình đi sớm nha.”
“Mấy giờ thì được?”
Kiều Lâm Lâm trầm ngâm: “Tám rưỡi?”
Cố Chi Thu nhíu mày: “Anh thì sao cũng được, chỉ sợ em không dậy sớm nổi thôi.”
Nếu là Kiều Lâm Lâm về một mình, tất nhiên không cần dậy sớm thế, hơn chín giờ hay mười giờ mới xuất phát đều được, miễn là về trước giờ ăn trưa, nhưng anh thì phải làm sao? Cô đâu thể dẫn anh về nhà ăn cơm, mà để người ta ôm bụng đói về nhà thì ác quá.
Tám giờ rưỡi thì sớm thật, chủ nhật mà không được ngủ nướng, còn phải dậy sớm hơn bình thường, Kiều Lâm Lâm cũng hơi ảo não, nhưng muốn hưởng thụ thì phải có hy sinh, sau vài giây do dự, cô kiên định gật đầu: “Em dậy nổi.”
Tuy Kiều Lâm Lâm không nói nguyên nhân đi sớm nhưng Cố Chi Thu cũng đoán được, như vậy cũng đủ thích chí rồi, hơn nữa hiếm khi thấy cô quyết tâm, anh không muốn nói thêm nữa, hơi vui mừng nói: “Vậy anh mua đồ ăn sáng cho em, tám rưỡi gặp nhau dưới tòa ký túc xá nhé?”
“Ok, ok.” Kiều Lâm Lâm liên tục gật đầu, tiết kiệm được thời gian tới căn tin ăn sáng, vậy hơn tám giờ dậy là kịp, tất nhiên là cô rất muốn thế.
Quyết định xong, sáng thứ bảy, Kiều Lâm Lâm bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Tối hôm qua cô đã nói với mấy cô bạn là cô phải dậy sớm về nhà, cần cài báo thức. Mấy cô nàng nghe nói cô sẽ mang đồ ăn ngon về trường nên hoàn toàn không có ý kiến, hiện tại bị tiếng chuông quấy nhiễu mộng đẹp, họ chỉ trở người tiếp tục ngủ nướng, Kiều Lâm Lâm vội tắt chuông báo thức, rón rén xuống giường bắt đầu rửa mặt thay đồ.
Học đại học một năm, Kiều Lâm Lâm đã thuần thục kỹ năng sửa soạn nhanh chóng, lúc hoàn tất thì đồng hồ chỉ tám giờ hai mươi tám phút, cô cầm ba lô đi ra cửa, xuống tới dưới tòa ký túc xá là tám giờ rưỡi, vô cùng đúng hẹn.
Cố Chi Thu đã đứng dưới chờ cô.
Anh chẳng những xách theo bữa sáng mà còn đeo ba lô, chính là cái ba lô hồi leo núi Hương Sơn, khác là hôm nay ba lô hơi xẹp, nhìn cũng biết không cất nhiều đồ.
Cố Chi Thu ngạc nhiên nhìn ba lô của Kiều Lâm Lâm, tiến lên giơ tay ra: “Đưa túi cho anh.”
Kiều Lâm Lâm đi vội nên chưa kịp đeo mà cầm trên tay, tưởng nam thần muốn cầm túi giúp cô để cô tiện ăn sáng nên đưa ngay cho anh, hơn nữa còn tiện tay lấy bữa sáng trong tay anh, khui bình sữa ấm hớp một ngụm to.
Cố Chi Thu cầm ba lô của cô ướm thử, trêu: “Nặng thế, đem sách về học à?”
“Không phải, chỉ cầm theo laptop thôi.” Kiều Lâm Lâm thoải mái giải thích, “Với đồ mùa hè nữa, trời bắt đầu lạnh rồi, áo ngắn tay không mặc được nữa nên đem về nhà.”
Tóm lại là không đời nào đem sách vở về, cuối tuần êm đẹp, dại dột cỡ nào mới cầm sách về học chứ.
Bây giờ Kiều Lâm Lâm đã không còn che giấu chút nào tính tình lười nhác của mình, tất nhiên Cố Chi Thu cũng không bất ngờ, anh vô cùng bình tĩnh gật đầu, vừa đi ra cổng trường vừa lấy ba lô của mình xuống, rất tự nhiên đeo ba lô của bạn gái lên vai. Kiều Lâm Lâm vùi đầu ăn sáng xong, đi vứt rác, quay đầu lại mới thấy hành động của anh, ngại ngùng: “Sao anh lại đeo ba lô của em?”
Tuy mỗi lần hẹn hò anh cũng rất ân cần cầm túi xách cho cô nhưng túi xách đi hẹn hò chẳng nặng bao nhiêu, hơn nữa là cầm trong tay, không ảnh hưởng tới hình tượng cao quý của anh, hiện giờ nam thần đeo giúp cái ba lô to đùng của cô khiến cô hơi ngại.
Cố Chi Thu rất điềm nhiên nói: “Hơi nặng, đeo sẽ tiện hơn.”
“Để em tự đeo.”
Cố Chi Thu nhướn môi, như cười như không nhìn cô: “Em chắc là muốn tự đeo?”
Kiều Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, quyết định lắc đầu vội: “Thôi, anh đeo giúp em đi, làm phiền anh nha.”
Vốn là cô không nghĩ sẽ nhờ Cố Chi Thu đeo ba lô giúp cô, nhưng nếu anh đã đeo rồi, cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình không nên phụ tấm lòng của anh.
Quan trọng nhất là để nam thần đeo ba lô giúp mình rất nở mày nở mặt, từ ký túc xá ra cổng trường đều có bạn học dòm ngó, vậy là gần như toàn trường sẽ biết Cố thần tình nguyện đeo ba lô giúp bạn gái, thế thì cô sẽ càng nổi tiếng.
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng phấn khích, ngẩng đầu khoác tay nam thần tiến thẳng ra cổng, miệng vẫn không quên khách sáo: “Anh xách hai cái ba lô cực quá, hay là tụi mình đổi cho nhau, em đeo ba lô của anh?”
Đúng vậy, hiện tại Cố Chi Thu chẳng những đeo ba lô của cô mà còn đeo ba lô của anh, nếu là nam sinh khác thì cảnh tượng này trông có hơi chật vật, nhưng vì là Cố Chi Thu nên anh vẫn hiên ngang khí phách, phong độ ngời ngời, bản thân anh cũng không thấy mệt, thoải mái đáp lại lời khách sáo giả vờ của bạn gái bằng bốn chữ: “Cảm ơn, không cần.”
Không cần thì thôi, Kiều Lâm Lâm sung sướng rảnh rang nắm tay nam thần tới nhà ga tàu điện ngầm.
Tuy là cuối tuần nhưng vì họ đi sớm nên tàu không quá chật, ra đến ngoại thành chuyển sang đi xe buýt, lên xe còn có hai ghế trống cạnh nhau.
Có chỗ ngồi, lộ trình hai giờ trở nên nhẹ nhàng hơn bình thường một chút, Kiều Lâm Lâm không chơi điện thoại mà tự giác giới thiệu phong cảnh cho bạn trai – người lần đầu tới đây. Càng gần về tới nhà, cô càng nói hăng say, đến cả vị trí bày bán của mẹ cô và mấy thím hàng xóm, cô cũng nói rất cặn kẽ.
Cố Chi Thu rất kiên nhẫn lắng nghe, nghe xong còn tổng kết: “Vậy cô là người vất vả nhất vì quán của cô xa nhà nhất.”
“Chuẩn, mẹ vào nghề muộn nên mấy chỗ gần nhà bị giành hết rồi.” Kiều Lâm Lâm nói xong thì đứng dậy, giải thích với Cố Chi Thu vẫn còn đang ngồi, “Đứng lên đi, mấy trạm này không có thông báo, phải tự canh.”
Cố Chi Thu: …
Lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà, Cố Chi Thu đã trải nghiệm phương thức đi xe mới, xe buýt còn chưa tới trạm đã bị cô kéo đứng dậy, chờ qua mấy trạm mới xuống.
Cho đến khi xuống xe, Cố Chi Thu mới nhìn cổ tay được cô nắm chặt, lặng lẽ đổi thành nắm lấy tay cô.
Kiều Lâm Lâm không phát hiện ra vì đang bận chỉ về phía trước nói với anh: “Nhà em ở đằng kia, tạt vào hẻm tới cổng sau sẽ gần hơn đi cổng trước.”
Cố Chi Thu nhìn theo hướng cô chỉ, trông thấy cái hẻm mà cô nói, gật đầu: “Anh đưa em qua.”
Kiều Lâm Lâm do dự: “Hơn mười giờ rồi, anh mau qua đường chờ xe về đi, kẻo lỡ giờ cơm trưa.”
Cố Chi Thu nhận ra giọng nói kháng cự của cô, mấp máy môi định hỏi cô bị làm sao thì đột nhiên có chiếc xe máy điện phóng từ phía sau tới chỗ họ, dừng lại, kèm theo đó là giọng đàn ông sang sảng: “Lâm Lâm, con đứng đây làm gì thế?”
Vẻ mặt bịn rịn của Kiều Lâm Lâm thoáng chốc biến thành như gặp phải ma, ngoái đầu lại: “Bố?”