Chiến Dịch Chia Tay

Chương 48



Edit: Sa

Tuy Kiều Lâm Lâm khiến người ta cạn lời nhưng may là Trần Tử Dương vẫn rất đáng tin, gần trưa hôm sau, Kiều Lâm Lâm nhận được điện thoại của đàn chị, đi thẳng vào vấn đề, vô cùng ngắn gọn: “Chiều nay em rảnh không?”

Kiều Lâm Lâm cũng trả lời rất ngắn gọn: “Sau ba rưỡi là rảnh ạ.”

“OK, bye.” Trần Tử Dương nói xong lập tức cúp máy. Lúc ăn trưa, Kiều Lâm Lâm nhận được tin nhắn của cô ấy: “Chị đã hẹn giáo viên bốn giờ dạy em rồi, em không biết chỗ đó đâu, 3h40 ở ký túc xá, chị qua đón.”

Sếp làm việc nhanh gọn lẹ làm Kiều Lâm Lâm khỏe re, có thể nói cô không cần quan tâm chuyện gì cả, nhưng có chuyện này hôm trước cô đã quên nói: “Chị ơi, em không có giày cao gót.”

Là một cô gái thích ăn diện, Kiều Lâm Lâm có hai đôi giày, nhưng một đôi rất thấp, đôi còn lại cũng chẳng cao hơn là bao, mà hôm qua cô xem video người mẫu đi catwalk thì ai cũng mang giày cao ít nhất tám phân, đi mà cứ như lướt gió, hiển nhiên hai đôi giày của cô không đủ tiêu chuẩn.

Nếu thư thả thêm vài ngày thì Kiều Lâm Lâm còn có thể tranh thủ đi mua giày, tuy tự bỏ tiền túi nhưng đứng trước một nghìn tệ, cô không ngần ngại đầu tư chút ít. Có điều đàn chị Trần làm việc nhanh quá, hôm qua bàn bạc, hôm nay đã sắp xếp tập luyện, khiến Kiều Lâm Lâm không kịp ứng phó, chỉ có thể thử nhờ vả cô ấy.

Trần Tử Dương trả lời dứt khoát: “Không sao, chỗ chị có, em mang số bao nhiêu?”

“Đàn chị quả là không gì không làm được.” Kiều Lâm Lâm vừa bội phục nói với bạn cùng phòng vừa trả lời tin nhắn: “38 ạ.”

Trần Tử Dương nhanh chóng trả lời “OK, chiều gặp” rồi không nói thêm gì nữa, Kiều Lâm Lâm cũng yên tâm, cất điện thoại tiếp tục ăn cơm, kể cho bạn cùng phòng nghe chuyện chiều nay sẽ bắt đầu tập luyện.

Hôm nay, Kiều Lâm Lâm đã vơi bớt kích động và bắt đầu thấy lo lắng, sợ mình thể hiện không tốt, làm sếp và giáo viên thất vọng, hoặc tệ hơn là không mang nổi giày cao gót, đi không vững thì càng đừng mong được tham gia biểu diễn.

Về vấn đề đầu tiên, đám Trình Viên Viên không dám nói sẽ không xảy ra, họ còn chưa biết Kiều Lâm Lâm có năng khiếu làm người mẫu hay không, đàn chị Trần tìm nó chỉ vì nó đẹp, từ ngoại hình tới thần thái phù hợp với thiết kế lần này của chị ấy thôi, còn tình hình cụ thể thì phải xem nó biểu hiện thế nào mới nói được, vì vậy họ chỉ có thể cố gắng an ủi Kiều Lâm Lâm đừng lo lắng quá, thả lỏng tinh thần. Còn về vấn đề thứ hai, Mẫn Mẫn vỗ ngực đảm bảo: “Tin tao đi, mang giày cao gót không có gì khó hết, đi quen là ổn thôi, hồi xưa chị tao cũng đâu biết mang giày cao gót, sau này đi làm bị yêu cầu phải mang giày cao tám phân, chị tao mang một tuần là đi như bay luôn, mày đừng lo.”

Trình Viên Viên và Tạ Văn Lệ cũng hùa theo: “Sợ không mang được thì cứ tập mang nhiều vào, tan học cứ mang giày cao gót lượn sân trường mấy vòng.”

Mọi người nói rất có lý, Kiều Lâm Lâm quyết định tiếp thu, hơn nữa sau khi được khuyên nhủ, cô cũng an tâm hơn nhiều.

Tiết học buổi chiều vừa kết thúc, Kiều Lâm Lâm nghe lời đàn chị, về ký túc xá chờ, mấy cô bạn cùng phòng cũng rảnh nên chờ chung với cô.

Trần Tử Dương rất đúng giờ, ba giờ bốn mươi phút tới đón Kiều Lâm Lâm. Có điều Trần Tử Dương không lên tận phòng, cô ấy và Kiều Lâm Lâm không ở cùng tòa nhà, lại từ bên ngoài về nên đứng ở dưới gọi Kiều Lâm Lâm xuống. Kiều Lâm Lâm nhanh chóng cầm túi xách nhìn thoáng xuống dưới qua cửa sổ, trông thấy Trần Tử Dương cưỡi chiếc xe máy điện.

Hiện giờ rất nhiều trường đại học cấm các loại xe gắn máy kể cả xe máy điện, Trường Thanh thì có nhân tính hơn một chút, trường rất rộng, không có phương tiện đi lại sẽ rất bất tiện, vì vậy Trường Thanh cho phép chạy xe máy điện trong khuôn viên trường. Nhưng vì trước kia sinh viên sạc bình điện ở ký túc xá dẫn đến bốc cháy nên để bảo đảm an toàn, trường chỉ cho phép cưỡi xe chứ không cho phép nạp điện trong trường.

Xe máy điện giống như điện thoại, nếu thường xuyên sử dụng thì cần phải vài ngày nạp điện một lần, vì vậy tuy trường không cấm nhưng hầu như không có sinh viên nào sử dụng, trừ vài người có thể nhờ thầy cô hoặc đi ra ngoài nạp điện tính phí, chứ còn phần lớn sinh viên sẽ chọn sử dụng xe đạp.

Kiều Lâm Lâm thấy Trần Tử Dương lái xe máy điện đến đón mình, nghĩ bụng tin tình báo của lũ bạn chính xác ghê, đàn chị Trần quả nhiên thần thông quảng đại. Điều này khiến cô càng thêm kính nể “kim chủ ba ba” của mình, chân vô thức bước nhanh hơn để người ta khỏi đợi lâu.

Cô bước nhanh ra cửa, các bạn cùng phòng ở phía sau bịn rịn đưa tiễn, thật ra họ rất muốn đi theo hóng hớt, có điều xe của đàn chị Trần cùng lắm chỉ chở thêm được một người, hơn nữa đây là buổi tập chuyên nghiệp, có lẽ không cho phép người ngoài xem, vì vậy họ đành từ bỏ, chỉ đứng đằng sau tha thiết dặn dò bạn học Kiều chăm chỉ học tập, biểu hiện thật tốt.

Bên dưới ký túc xá, Trần Tư Dương ngồi trên xe máy với tư thế vô cùng tiêu sái ngầu lòi, có lẽ một phần cũng nhờ cái mũ bảo hiểm màu trắng mà cô ấy đang đội. Kiều Lâm Lâm vừa đi tới chào hỏi, không ngờ Trần Tử Dương mỉm cười nhìn cô, sau đó gỡ mũ bảo hiểm xuống rồi đội lên cho cô.

Mẹ ơi, tim đập thình thịch muốn xỉu! Lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm gặp cô gái ga lăng nhường này, cả người ngơ ngác, đến khi cài mũ xong, cô mới hoàn hồn, ngại ngùng nói: “Đàn chị, em không cần đội mũ bảo hiểm đâu.”

“Phải bảo vệ em chứ.” Trần Tử Dương mỉm cười chòng ghẹo, “Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này cần được bảo vệ chu toàn.”

Kiều Lâm Lâm được khen đến không thốt thành lời, vui như mở cờ trong bụng.

Đàn chị ngầu lòi tương đối kiệm lời, đội mũ bảo hiểm cho cô xong lập tức đứng dậy, giơ một chân về phía kia của xe, sau đó vỗ vỗ lên chỗ ngồi đằng sau. Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn ngồi lên, nhanh chóng được Trần Tử Dương chở đến một nơi quen thuộc: phòng sinh hoạt của câu lạc bộ người mẫu.

Đại học Trường Thanh giàu có, cả tòa nhà này đều dành cho các câu lạc bộ hoạt động, phòng của Hội Sinh Viên cũng ở đây. Lúc được Trần Tử Dương dẫn vào, Kiều Lâm Lâm có dự cảm xấu, lòng thầm nhủ có lẽ đàn chị Trần có phòng sinh hoạt ở đây, nhà thiết kế hẳn là có phòng làm việc riêng, nhưng đến khi dừng ở lầu ba, ảo tưởng của cô vỡ tan tành, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng đờ. Hai ngày nay cô cứ mãi hãnh diện vì đàn chị Trần biết đãi ngọc trong đá, bỏ qua đông đảo người đẹp ở câu lạc bộ người mẫu để chọn cô, ấy thế mà bây giờ chị ấy lại dắt cô tới câu lạc bộ người mẫu, rốt cuộc là ai vả mặt ai đây?

Kiều Lâm Lâm bối rối nhíu chặt mày, Trần Tử Dương ngoái đầu thấy vẻ mặt cô thì cười, giải thích: “Trường mình không có ngành Người Mẫu nhưng có giáo viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm biểu diễn thời trang cực kỳ phong phú, chị nhờ cô ấy dạy cho em, vừa hay họ có phòng tập nên mượn luôn.”

Họ vừa nói chuyện vừa đi vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ. Hôm nay câu lạc bộ người mẫu không có hoạt động, cô giáo Ninh còn chưa tới, nhưng vì Trần Tử Dương đã nói trước nên có chìa khóa, cô ấy mở cửa vào phòng luôn.

Kiều Lâm Lâm theo sau, vào rồi mới biết tại sao Trần Tử Dương lại muốn mượn phòng tập của câu lạc bộ người mẫu. Bốn mặt tường đều là gương y hệt như phòng tập nhảy, có thể giúp người tập quan sát toàn bộ động tác của mình để kịp thời sửa đổi nếu có vấn đề.

Nhận ra đàn chị nói thật, thêm việc không có thành viên của câu lạc bộ người mẫu ở đây, Kiều Lâm Lâm lập tức yên tâm, đúng lúc này Trần Tử Dương lấy một cái hộp từ trong túi ra đưa cho cô: “Mang thử xem có vừa không. Cô Ninh còn chưa tới, chúng ta tập đi giày trước.”

Kiều Lâm Lâm không nghĩ nhiều, sau khi mở cái hộp ra thấy đôi giày cao gót mới tinh sáng lấp lánh mới bật thốt: “Ối là dòng đính kim cương của 73 hours nè.”

Trần Tử Dương thản nhiên gật đầu, nói: “Mang thử xem.”

Kiều Lâm Lâm không dám mang, cô biết nhãn hiệu này, cũng biết giá đôi này còn nhiều hơn tiền sinh hoạt tháng của cô, cô sợ mình mang xong nhỡ giày bị làm sao, lắp bắp nói: “Chị ơi, mới đầu mà đã cao thế này rồi làm em hơi sợ, hay mình mang thử đôi thấp thấp trước…”

“Đúng là cao thật, mười phân lận.” Trần Tử Dương mỉm cười gật đầu: “Nhưng hãng giày này mang nhẹ và êm lắm, gót cũng chắc, thích hợp cho em luyện tập.”

Kiều Lâm Lâm á khẩu, nghĩ bụng quả nhiên nhà giàu có khác, đôi giày đắt đỏ thế mà lại nói thích hợp cho cô luyện tập. Đàn chị không xót tiền nhưng cô xót của, muốn khuyên thêm lần nữa thì Trần Tử Dương bỗng nhìn đồng hồ, giục: “Cô giáo sắp tới rồi, em mau mang thử xem có vừa chân không.”

Vốn dĩ Kiều Lâm Lâm đã không có sức chống cự với đồ đẹp, dưới sự thúc giục của Trần Tử Dương, cô bèn ngồi xuống đổi giày, mang đôi giày cao gót sáng lấp lánh như giày thủy tinh, mu bàn chân mảnh mai trắng muốt sáng tựa ngọc dưới ánh sáng của kim cương, hiệu quả thị giác rất tốt, Trần Tử Dương hài lòng gật đầu: “Xem ra chị chọn đúng rồi, đôi này rất hợp với em.”

Kiều Lâm Lâm vừa định hỏi có phải đàn chị có rất nhiều giày cao gót không nên mới “chọn” nhưng cô ấy đã giơ tay về phía cô: “Đứng lên đi lại xem nào.”

Cô nén lòng tò mò, nghiêm túc vịn tay đàn chị chầm chậm đứng dậy, lảo đảo đi vài bước.

Quả thực Trần Tử Dương không hề tâng bốc đôi giày, giày cao nhưng rất vững, Kiều Lâm Lâm đi chốc lát thì không cần vịn nữa mà tự mình đi qua đi lại trong phòng, nếu không phải tự biết rõ kiếp trước từng lén mang giày cao gót của mẹ, cô còn tưởng mình có năng khiếu bẩm sinh.

Lúc cô giáo Ninh tới, Kiều Lâm Lâm đã đi rất vững, có điều lòng bàn chân hơi mỏi, nhưng để ngày sau tỏa sáng, cô chịu được.

Trình Tử Dương đang dựa vào cửa sổ quan sát Kiều Lâm Lâm, thấy cô giáo Ninh tới thì hết sức tự nhiên vẫy tay với cô giáo chỉ tầm ba mươi tuổi ấy: “Chị Ninh, em còn có việc, ở đây giao cho chị nhé.”

Cô giáo Ninh cũng hiền hòa cười nói: “Yên tâm thế à?”

“Chị đích thân ra tay thì em còn lo lắng cái gì chứ?” Trần Tử Dương đưa chìa khóa phòng cho cô Ninh, sau đó cười với Kiều Lâm Lâm: “Cố lên, tập xong chị tới đón em.”

Kiều Lâm Lâm định nói không cần nhưng nhìn đôi giày dưới chân thì ngậm miệng, thầm nghĩ cho dù cô tự về ký túc xá được thì cũng phải trả giày cho đàn chị, bèn gật đầu đồng ý.

Trần Tử Dương đi rồi, thái độ của cô giáo Ninh cũng không có gì thay đổi, hiền hòa ngoắc tay với Kiều Lâm Lâm: “Em lại đây, đứng thẳng cho cô xem nào.”

Kiều Lâm Lâm ngây thơ cho rằng làm người mẫu là học dáng đi khi biểu diễn, không ngờ việc đầu tiên cô giáo làm là sửa tư thế cho cô.

Kiều Lâm Lâm có nền móng vũ đạo từ nhỏ, tuy bỏ tập đã lâu nhưng từ nhỏ đã quen ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế khá tốt, cô Ninh bảo cô hóp bụng ưỡn ngực, đánh giá chốc lát rồi tán thưởng hỏi cô: “Em học nghệ thuật hả?”

Kiều Lâm Lâm coi đây là lời khen, cười toe lắc đầu: “Em học ngành Tiếng Trung ạ.”

“Dáng rất đẹp, tư thế cũng không cần sửa nhiều, có điều vẫn cần chú ý một điểm, đó là đầu phải luôn ngẩng cao, giống như trên đỉnh đầu có sợi dây nắm giật lên vậy…”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.