Thành tích của Trần Tử Dương ở trận chung kết rất tốt, giành được giải á quân, một thí sinh khác của Trường Thanh cũng được vào chung kết với hạng tám, trường họ coi như đạt thành tích rất cao, giảng viên dẫn dắt rất vui mừng, buổi tối mời mọi người ăn liên hoan, Kiều Lâm Lâm và “người nhà” cũng được mời.
Chờ mọi người ăn uống no nê, Trần Tử Dương hớn hở khoác vai Kiều Lâm Lâm mời họ đi quán bar chơi, Kiều Lâm Lâm sáng mắt nhìn đàn chị Trần, đang định gật đầu thì đột nhiên nghe nam thần ngồi bên tay phải thì thầm vào tai cô: “Bọn mình phải về phòng thí nghiệm rồi.”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác quay đầu nhìn nam thần: “Tối thui rồi về phòng thí nghiệm làm gì?”
Cố Chi Thu bất đắc dĩ cười với cô: “Vì chỉ được nghỉ nửa ngày thôi.”
Nghĩa là chiều nay nghỉ, tối nay phải làm bù. Kiều Lâm Lâm nhanh chóng hiểu được ý của nam thần, cảm thán: “Nhà khoa học tương lai bọn anh đến cả dùng từ mà cũng chính xác đến độ đó sao?”
“Nhà khoa học gì cơ?” Trần Tử Dương đã hỏi xong ý kiến của mọi người, ai cũng hưởng ứng, chỉ có mình em Tiểu Kiều và người nhà là im lặng, bèn sáp tới hỏi ý kiến hai người: “Mọi người đồng ý đi chơi cả rồi, hai em có đi cùng không?”
Ban nãy Cố Chi Thu chưa nhận được câu trả lời của Kiều Lâm Lâm, bây giờ không yên tâm để cô trả lời, bèn giành nói: “Xin lỗi chị nhiều, tối nay bọn em còn có việc.”
Tính tình của Trần Tử Dương rất thoải mái và mạnh mẽ, chưa tốt nghiệp đại học mà đã toát ra tiềm chất nữ cường nhân tương lai, hơn một tháng nay Kiều Lâm Lâm và cô ấy tiếp xúc với nhau hệt như chị đại và đàn em, vì vậy Trần Tử Dương không lấy làm khách sáo mà hỏi thẳng Kiều Lâm Lâm: “Còn chưa tới tám giờ nữa, bận gì thế Tiểu Kiều?”
Kiều Lâm Lâm không giấu gì mà báo cáo cho chị đại: “Anh ấy phải về phòng thí nghiệm tăng ca.”
“Vậy em bận gì?” Trần Tử Dương hỏi tiếp.
“Em không bận gì cả.”
“Tốt.” Trần Tử Dương ôm vai Kiều Lâm Lâm, cười nói với Cố Chi Thu: “Em cứ an tâm về làm việc, chị bảo đảm trả Tiểu Kiều cho em không xây xát chỗ nào.”
Kiều Lâm Lâm cảm thấy phương án này rất tốt, mong đợi nhìn nam thần, chuẩn bị trưng cầu ý kiến anh nhưng lại bị anh giành nói trước.
Cố Chi Thu như cười như không nhìn cô: “Em thấy sao?”
Kiều Lâm Lâm chợt thông minh hẳn ra, nhớ lại cách đây không lâu đã bị nam thần lừa đưa ra lời hứa.
Tuy cách làm của nam thần rất quá đáng nhưng lời hứa là do chính miệng cô nói ra, không thể thất hứa được, vì vậy cuối cùng Kiều Lâm Lâm vẫn nén bi thương từ chối lời mời của đàn chị: “Em xin lỗi chị nha, mọi người đi chơi đi, bọn em về trường trước đây.”
Trần Tử Dương nãy giờ cố gắng để Kiều Lâm Lâm bỏ rơi bạn trai mà đi chơi cùng mọi người, bây giờ nghe cô trả lời như thế, Trần Tử Dương khinh bỉ chọt trán Kiều Lâm Lâm: “Chán cô mày quá.”
Cuối cùng họ chia nhau ra trước cửa nhà hàng, Trần Tử Dương dẫn một nhóm người hướng đến cuộc sống về đêm đặc sắc, Kiều Lâm Lâm lẳng lặng theo nam thần lên taxi về trường, giờ này không quá tắc đường, đi taxi còn nhanh hơn tàu điện ngầm.
Không chỉ có đàn chị khinh bỉ mà Kiều Lâm Lâm cũng thấy mình hèn nhát, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ mà lại chỉ thoáng qua đời cô, khi lên xe vẫn rất bất bình: “Vì anh mà em bỏ lỡ cuộc vui, em hy sinh quá nhiều mà, không biết đâu, bắt đền anh đó.”
Cố Chi Thu báo địa chỉ cho tài xe, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, thích chí cười khẽ: “Em muốn đền làm sao?”
Kiều Lâm Lâm một giây trước còn chưa nghĩ ra phải đền thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thả lỏng của anh, đầu nảy ra sáng kiến, ngồi thẳng lưng nói: “Làm em không được đi bar thì khi nào rảnh anh phải dẫn em đi bar.”
Cố Chi Thu nhíu mày, hơi bất ngờ: “Cứ phải đi bar mới chịu à?”
Trước kia Kiều Lâm Lâm chỉ tò mò thôi chứ không phải quá muốn đi bar, nhưng bây giờ là bắt buộc phải đi bởi vì cô vừa nảy ra một ý, đợi khi nào nam thần dẫn cô đi bar, họ sẽ uống rượu nhảy nhót, sau đó lại đi khách sạn, quá là đúng quy trình khà khà khà.
Cô tỏ ra đương nhiên: “Em không biết đâu, do anh nợ em chứ bộ.”
“Được rồi.” Cố Chi Thu gật đầu, nắm tay cô cam đoan, “Chờ dự án này xong, em cứ chọn ngày, anh và em đi bar.”
Kiều Lâm Lâm hài lòng gật đầu, sau đó chầm chậm nghiêng người, tựa đầu lên vai nam thần, được đằng chân lân đằng đầu: “Chỉ hai chúng ta thôi nhé.”
“Ừ.”
Có được câu hứa hẹn của bạn trai, Kiều Lâm Lâm thoải mái hơn nhiều, lúc chia tay nhau dưới ký túc xá còn ân cần dâng hiến nụ hôn chúc ngủ ngon và chúc công việc của anh tiến triển thuận lợi, sớm hoàn thành để được về nghỉ sớm, sau đó mới hấp tấp chạy lên phòng.
Làm việc hai ngày, đi catwalk ba lần, Kiều Lâm Lâm rất mệt, về phòng tắm rửa xong, leo lên giường chẳng bao lâu đã ngủ, trước khi ngủ vẫn chưa thấy đàn chị chuyển khoản. Sáng hôm sau Kiều Lâm Lâm vẫn không nhận được tiền của Trần Tử Dương, khi cô và bạn cùng phòng ăn trưa xong rời khỏi căn-tin thì gặp Trần Tử Dương tới để ăn cơm.
Kiều Lâm Lâm buông tay bạn ra, đi tới chỗ Trần Tử Dương, tuy sắc mặt Trần Tử Dương nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại thiếu sức sống hơn thường ngày rất nhiêu, Kiều Lâm Lâm bèn đoán: “Đừng nói tới giờ này chị mới dậy nha?”
“Ừa, chơi trễ quá bị lỡ thời gian đóng cửa, vậy là cả đám đi karaoke, đánh bài tới hơn năm giờ sáng mới về ký túc xá.”
“Cuộc sống về đêm đặc sắc quá.” Kiều Lâm Lâm cảm thán, lòng thấy may mắn vì tối qua cô không đi cùng, hôm nay cô phải học cả ngày, nếu đánh bài suốt đêm, e rằng bây giờ cô sẽ như cọng bún thiu mất.
Trần Tử Dương lấy điện thoại ra, hỏi: “Để chị chuyển tiền cho em luôn, em muốn chuyển qua Alipay hay Wechat?”
Nghe được nhận tiền, Kiều Lâm Lâm không kiềm nổi nụ cười, cười nói: “Alipay được không ạ?”
“Được chứ, tài khoản là số di động luôn đúng không?”
“Dạ.”
Trần Tử Dương đáp ừ, cúi đầu bấm điện thoại, nhanh chóng nói: “Đã chuyển.”
Kiều Lâm Lâm cũng nghe điện thoại mình vang tiếng chuông thông báo, lấy điện thoại ra xem, nụ cười trên mặt khựng lại: “Sao tới ba ngàn dữ vậy chị?”
Cuối tuần rồi cô đi catwalk ba lần, dựa theo thù lao đã thương lượng là ba ngàn, nhưng hai tuần trước cô đã nhận năm trăm tiền cọc rồi.
“Trả cho chẵn.” Trần Tử Dương hào phóng nói, “Chị add Alipay em luôn nhé. Có gì liên lạc nha.”
Kiều Lâm Lâm vô cùng vui sướng khi nhận được hơn năm trăm so với dự kiến, nhưng nghĩ đến đạo lý mà nam thần đã dạy trước kia thì lại ngẩng đầu kiên định từ chối: “Không hay lắm đâu chị, tụi mình đã nói rõ ràng một lần là một ngàn rồi mà.”
Trần Tử Dương nhíu mày, không ngờ cô bé đàn em lại có nguyên tắc như vậy, ánh mắt trở nên thân thiết hơn, choàng vai cô nói: “Vậy coi như tiền thưởng em giúp chị lấy được giải á quân?”
Kiều Lâm Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, hình như lý do này có thể tiếp nhận? Làm việc tốt được thưởng là chuyện thường tình mà.
Trong lúc cô do dự, Trần Tử Dương ôm vai cô đi sang một bên: “Đúng rồi, chị có chuyện này muốn nói với em.” Nói xong lại quay sang nói với nhóm Trình Viên Viên đang hóng hớt, “Mấy bé chờ chút nha.”
Tư thế khí phách ấy khiến mắt mấy cô bạn phát sáng: “Con gái mà ngầu lên là con trai dạt ra một bên hết liền.”
Mẫn Mẫn hâm mộ, ghen tị đỏ cả mắt: “Dạo này bạn Kiều ăn cái giống gì mà may mắn gặp được chị sếp chẳng những lắm tiền mà còn ngu nữa, trả tiền cho chẵn mà tận năm trăm?”
Tạ Văn Lệ ra chiều suy nghĩ: “Thứ nhất, mày phải có thằng bồ biết chụp ảnh; thứ hai, bồ mày phải tham gia cuộc thi nhiếp ảnh; thứ ba…”
Còn chưa nói xong đã bị Trình Viên Viên khoát tay bác bỏ: “Đừng nói nữa, ngay từ điều đầu tiên tụi mình đã không làm được rồi, ok?”
Cách đó không xa, sau khi kéo Kiều Lâm Lâm qua một bên, Trần Tử Dương đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói đội trưởng câu lạc bộ người mẫu tìm em, sau đó em từ chối lời mời gia nhập của nó?”
“Dạ phải, hồi tuần trước rồi ạ.” Nếu đàn chị không nhắc thì cô còn suýt quên, “Nhưng mà cũng không coi là từ…”
Trần Tử Dương không chờ cô nói xong đã vỗ vai cô, vui mừng nói: “Tốt lắm.”
Hai chữ này khiến Kiều Lâm Lâm hơi ngớ người, sau đó mới dè dặt hỏi: “Chị không muốn em gia nhập câu lạc bộ người mẫu ạ?”
Nghĩ kỹ lại, đàn chị không chọn thành viên của câu lạc bộ người mẫu là lại chấp nhận tốn nhiều thời gian và sức lực để dạy tay mơ như cô thì thái độ của đàn chị đã quá rõ ràng, là do cô không nghĩ tới hướng đó.
Nhưng mà đâu nghe nói đàn chị Trần và câu lạc bộ người mẫu có xích mích nhỉ? Kiều Lâm Lâm đang thắc mắc thì Trần Tử Dương đã chủ động giải thích: “Thật ra tìm em hợp tác ở cuộc thi này chỉ là thử thôi, hay nói chính xác hơn là làm quen.”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác nhìn cô ấy: “Dạ?”
“Học kỳ sau chị chuẩn bị tổ chức show thời trang cá nhân, tuy bây giờ chưa gấp nhưng sau khi thấy ảnh của em ở cuộc thi nhiếp ảnh, chị đã có rất nhiều linh cảm, và chị muốn mời em làm người mẫu chính. Nhưng em không có nền tảng, chị cũng chỉ biết em rất phù hợp với thiết kế của chị thôi chứ không rõ em có năng khiếu và sở thích catwalk hay không, vì vậy mới thử mời em tham gia cuộc thi lần này.”
Hiện tại Kiều Lâm Lâm đã hiểu đôi chút về nghề người mẫu, biết người mẫu trình diễn ở cuộc thi thiết kế thời trang và người mẫu trình diễn ở show thời trang là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, không ngờ cô còn có thể kiếm được việc làm thêm tốt nhường này, tim cô đập thình thịch, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trần Tử Dương: “Vậy chị thấy biểu hiện lần này của em thế nào?”
“Rất tốt, bây giờ chị chính thức mời em tham gia show thời trang năm sau của chị.” Trần Tử Dương trịnh trọng nhìn cô, “Em có đồng ý không?”
“Em đồng ý, quá đồng ý ấy chứ!” Kiều Lâm Lâm hạnh phúc như được thành tiên, đắm chìm trong tin tức mình sắp được biểu diễn ở show thời trang, hoàn toàn quên béng việc đội trưởng câu lạc bộ.
Nhưng Trần Tử Dương vẫn nhớ, quay lại chủ đề: “Show chính thức khác với các cuộc thi, trừ em ra, chị đều chọn người mẫu chuyên nghiệp tham gia show, nếu kéo được tài trợ thì sẽ tìm người mẫu đẳng cấp cao hơn. Vì vậy nếu em tham gia câu lạc bộ người mẫu thì sẽ phức tạp lắm.”