Chớp mắt chỉ còn lại hai người họ, Kiều Lâm Lâm và nam thần đi ra khỏi quán ăn, vô thức ngẩng đầu nhìn tòa trung tâm thương mại ở đối diện, tuy cô không mua nổi đồ ở trong đó nhưng hiếm có dịp đến đây, cô vẫn muốn vào đó dạo. Nhưng Kiều Lâm Lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, vẻ mặt biết điều quay sang hỏi Cố Chi Thu: “Anh muốn về trường trước hay ra thẳng sân bay luôn?”
“Ra thẳng sân bay luôn.” Không biết có phải Cố Chi Thu cũng nhận ra tầm nhìn ban nãy của cô hay không mà giơ tay nhìn đồng hồ, cười nói: “Còn sớm, có muốn vào trung tâm thương mại dạo không?”
Kiều Lâm Lâm thoắt cái quên luôn mình định hỏi anh đi bằng gì ra sân bay mà hào hứng kéo tay anh: “Đi đi.”
Sau đó Kiều Lâm Lâm vui vẻ lôi kéo nam thần đi dạo trung tâm thương mại, vì chỉ ngắm chơi nên cô lượn quanh hết các nhãn hàng cao cấp một lượt, mỗi lần nhìn thấy sản phẩm mới của các hãng cao cấp, cô sẽ lên mạng tìm hiểu ngay đó là gì, sau đó cảm thấy mình thật là fashion thì Kiều Lâm Lâm mới thỏa mãn, vừa vui vẻ ăn kem mà nam thần mua cho vừa ân cần hỏi anh: “Chừng nào anh ra sân bay, có kịp không?”
“Vẫn còn thời gian.” Cố Chi Thu nhìn đồng hồ đeo tay, hơi chần chừ nhìn cô. “Em dạo xong chưa?”
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng gật đầu, mấy cửa hàng muốn xem đã xem cả rồi, coi như là dạo xong.
Nhưng Cố Chi Thu vẫn thắc mắc: “Không thích cái gì à?”
“Thích hết.” Kiều Lâm Lâm thành thực vỗ ví tiền, “Nhưng không mua nổi, ngắm cho đỡ thèm thôi.”
Cố Chi Thu biết bạn gái mình nghèo mạt rệp, người được cô than nghèo kể khổ chưa từng phân biệt giới tính và thân phận, đây cũng không phải là lần anh đi theo cô ngắm nghía cho đỡ thèm, nhưng vẫn khá bất ngờ với quyết định hôm nay của cô.
Cố Chi Thu mấp máy môi, uyển chuyển hỏi: “Vất vả quá trời, giờ đã xong việc, không định thưởng cho bản thân à?”
Anh tưởng với sở thích thời trang của cô, dạo này vất vả kiếm tiền hẳn là cô sẽ mua đồ tự thưởng trước tiên chứ.
Tất nhiên anh nghĩ không sai, Kiều Lâm Lâm vốn định bao giờ nhận được hàng mới lấy ra khoe, nhưng giờ nam thần chủ động hỏi thì cô cũng cười toe nói cho anh biết: “Thưởng rồi, hồi sáng em đã nhờ bên shop trung gian mua son cho em rồi, son Armani màu đang hot, nhưng shop nói ba tuần nữa son mới về.”
“Chỉ thỏi son thôi?” Giọng Cố Chi Thu vẫn tỏ rõ ngạc nhiên nhưng Kiều Lâm Lâm không thể ý, nhanh chóng lấy điện thoại cho anh xem thỏi son mà cô chọn, vui sướng nói: “Màu này nè, đẹp đỉnh ha?”
Câu hỏi này thật đúng là làm khó nam thần không gì không làm được, cho dù có là nam thần học đường thì anh vẫn không phân biệt được màu son của bạn gái. Cố Chi Thu chỉ nhìn thoáng qua thỏi son màu đỏ trên điện thoại rồi rất kỹ xảo cúi đầu cười: “Hợp với em lắm đây.”
Anh khen rất chân thành, da cô trắng, gương mặt xinh đẹp trẻ trung, màu gì cũng hold được.
Kiều Lâm Lâm rất tán đồng với quan điểm của anh, cười toe cất điện thoại, tuy chờ hơi lâu nhưng cô cũng vui vẻ an ủi bản thân: “Chỉ cần nhận được son trước kỳ nghỉ đông là được, coi như là quà cuối kỳ.”
Cố Chi Thu mím môi, lại hỏi: “Đắt lắm hả?”
“Gần ba trăm, mấy màu khác chỉ tầm hai trăm thôi, màu này đắt hàng lắm.” Ba trăm là tương đương với tiền cơm căn tin nửa tháng của Kiều Lâm Lâm. Dùng tiền ăn nửa tháng để mua một thỏi son, Kiều Lâm Lâm vô cùng đứt ruột.
Cố Chi Thu nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, buồn cười: “Em bây giờ mua một lúc mười thỏi son cũng được mà.”
“Không được đâu.” Kiều Lâm Lâm quyết đoán nói: “Em phải gửi tiết kiệm số tiền này, một năm sinh lãi vài trăm đó.”
Cố Chi Thu khựng lại, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Em bắt đầu gửi tiết kiệm?”
Kiều Lâm Lâm đắc ý sửa lại: “Từ năm nhất em đã gửi tiết kiệm rồi, tới bây giờ tiền gửi hơn một trăm ngàn rồi đấy nhá.”
Còn đi học mà đã kiếm được tiền khiến Kiều Lâm Lâm thỉnh thoảng rất đắc chí, bây giờ đề tài đã mở thì nói không dừng được, cứ nói mãi nói mãi: “Theo hình hình hiện nay, có khi mỗi năm em sẽ tiết kiệm được một trăm ngàn, vậy là tới lúc tốt nghiệp sẽ được ba bốn trăm ngàn.”
Sau đó cô sẽ dắt bố mẹ đi xem nhà, cô cũng cống hiến một phần sức lực cho ngôi nhà của họ chứ bộ. Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm vui vẻ cười thành tiếng, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc có nhà mới cách mình không xa nữa.
Cố Chi Thu nhất thời không nói gì khi nghe kế hoạch kiếm tiền vĩ đại của cô, lòng bỗng trở nên mềm mại chưa từng có, không ngờ thoạt trông cô đơn thuần thậm chí là hơi yếu đuối lại biết nghĩ đến thế, giờ phút này anh rất muốn ôm cô vào lòng, che mưa chắn gió cho cô, cô chỉ cần vui vẻ vô ưu vô lo là được.
Nhưng Cố Chi Thu không làm gì cả, chỉ xoa nhẹ đầu cô, nói đùa: “Ý thức quản lý tài sản tốt đấy, sao không đầu tư vào cổ phiếu?”
“Em điên mới chơi cổ phiếu.” Kiều Lâm Lâm dứt khoát nói, “Thị trường chứng khoán nguy hiểm lắm, dấn thân vào đó là phải cẩn thận trăm bề, kiếm tiền bằng lãi ngân hàng không khỏe hơn sao?”
Cố Chi Thu nuốt lời muốn nói xuống, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không đi dạo nữa, vậy chúng ta về nhé?”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm hỏi: “Chắc cũng tới giờ anh ra sân bay rồi ha?”
Lần này Cố Chi Thu không phủ nhận, vừa cùng cô chầm chậm đi xuống vừa nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em ra ga tàu rồi mới đi.”
“Nghĩa là anh không đi tàu điện ngầm ra sân bay ạ?” Kiều Lâm Lâm tò mò hỏi lại, đột nhiên từ bên dưới vang lên tiếng gọi nhã nhặn của phụ nữ: “Chi Thu?”
Kiều Lâm Lâm bất giác nhìn xuống, trông thấy tầng dưới có hai mỹ nữ ăn mặc đẹp đẽ, thần thái sang trọng đang ngẩng đầu nhìn họ.
Nói là mỹ nữ vì đường nét gương mặt của họ quá xuất sắc, được chăm sóc rất tốt, da dẻ sáng bóng, nhìn không ra tuổi thật, dựa vào thần thái thì vẫn nhận ra đôi chút, tựa như cô Ninh trường họ vậy, nhìn chỉ hơn ba mươi nhưng thực tế lại bốn mươi lăm tuổi rồi.
Có người để tham chiếu, Kiều Lâm Lâm cảm thấy hai người này không trẻ hơn cô Ninh là bao, nhưng nghĩ lại lần trước nhận nhầm “chú”, lần này cô rất cẩn thận không lên tiếng, thậm chí chờ thang cuốn xuống tới nơi thì lặng lẽ lùi về sau hai bước, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình. Nếu được, cô còn hy vọng họ không nhìn thấy cô, sau đó cô sẽ lén bỏ chạy.
Đáng tiếc mong muốn này không thành hiện thực, Cố Chi Thu như đã đoán được trước, trong lúc cô lùi về sau thì anh đã bắt lấy tay cô, nắm chặt, sau đó cô bị anh lén kéo về.
Kiều Lâm Lâm: …
Trong cơn tuyệt vọng, cô nghĩ có lẽ đây là sự khác biệt giữa nam và nữ khi bị cha mẹ ngăn cấm tình yêu, cho dù bây giờ cô lớn rồi, đã học đại học rồi, nhưng ngày nào còn chưa tốt nghiệp, vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ thì ngày đó cô còn sợ tình huống này, chẳng những không ngóc đầu lên được với bố mẹ mình mà còn như chuột thấy mèo khi gặp bố mẹ người yêu.
Mà nam thần cũng như mấy thằng con trai khác, bất kể là trước mặt bố cô hay là bố mẹ anh. Tức ghê, sao cô không xuyên thành đàn ông chứ.
Kiều Lâm Lâm suy nghĩ vẩn vơ, vẫn đang cầu nguyện hai người trước mặt không phải là mẹ nam thần, đang hẹn hò mà bị mẹ bạn trai bắt gặp thì quá kịch tính rồi. Đáng tiếc một giây sau, tia hy vọng cuối cùng của cô bị cắt đứt, Cố Chi Thu bình thản nắm tay cô tiến tới chào hỏi: “Mẹ và cô Viên đi mua sắm ạ?”
Kiều Lâm Lâm sợ hãi trọn tròn mắt, nhìn thấy mỹ nữ váy trắng tươi cười với cô: “Ừ, đây là bạn học “Lâm Lâm” của con hả? Người đẹp như tên vậy đó.”
Mỹ nữ được gọi là cô Viên cũng tò mò theo: “Là bạn đại học của Chi Thu hả? Nhìn vừa đẹp vừa lanh lợi, được quá.”
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, cô cứ tưởng nam thần ăn ý với cô, nói gì thì cũng chỉ là tình yêu thời sinh viên, đâu phải sắp kết hôn nên không cần thiết nói với bố mẹ. Nào ngờ mẹ nam thần còn biết cả tên cô, cô như sét đánh ngang tai, sợ tới mức không nói được gì, trong cơn hoảng hốt nghe thấy nam thần thay cô trả lời bà Cố và cô Viên, sau đó lại giới thiệu cho cô biết: “Đây là mẹ anh, còn đây là cô Viên, bạn thân của mẹ anh.”
Kiều Lâm Lâm vô thức há miệng, suýt thì gọi mẹ, cũng may trước khi âm thanh phát ra đã kịp phản xạ, vội vàng sửa lại: “Chào cô ạ.”
Nhìn kỹ, nam thần hơi giống mẹ, trong cái lạnh lùng xa cách chất chứa sự dịu dàng ấy hẳn là được di truyền từ mẹ, có điều sự dịu dàng của anh chỉ thể hiện ra khi ở bên người thân cận, còn với bà Cố thì nhìn là thấy ngay dịu dàng như nước, ngay từ lần gặp đầu tiên đã cười khiến Kiều Lâm Lâm như tắm trong gió xuân: “Trùng hợp quá, có muốn đi dạo cùng không?”
Kiều Lâm Lâm lại thêm một lần sợ hãi trước sự nhiệt tình của mẹ nam thần, trừ lắc đầu ra thì không biết phải nói gì, Cố Chi Thu giải thích thay cô: “Lát con còn có việc, đang định đưa cô ấy về trường.”
“Con có việc gì?”
“Ra sân bay đón người giúp giáo sư.”
Bà Cố gật đầu: “Vậy con đi đi, để Lâm Lâm đi dạo với bọn mẹ, tối nay mẹ sẽ đưa con bé về trường thay con.”
Nam thần rất có trách nhiệm nhã nhặn từ chối thay Kiều Lâm Lâm: “Tụi con dạo xong rồi, về trước đây ạ.”
“Thế để sau vậy.” Bà Cố tiếc nuối, “Hiếm khi gặp được cô bé xinh đẹp như này, không đi mua sắm cùng thật tiếc quá.”
Không thể vui vẻ đi mua sắm với mẹ như con gái, Cố Chi Thu chỉ cười, lễ phép nói: “Mẹ, cô Viên, tụi con về đây ạ.”
Kiều Lâm Lâm gom can đảm nói: “Tạm biệt hai cô ạ.”
Bà Cố không chào lại, hỏi Cố Chi Thu: “Xe của mẹ đỗ dưới tầng hầm đó, có muốn lấy chìa khóa không?”
“Không cần đâu ạ, cô ấy đi tàu điện ngầm.”
Kiều Lâm Lâm không để ý tới nam thần nói “cô ấy” chứ không phải “bọn con”, cho đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, tránh xa tầm mắt của bà Cố, cô mới vô dụng thở phào nhẹ nhõm, cảm thán: “Thật đáng sợ.”
Cố Chi Thu không hiểu vì sao cô lại căng thẳng, buồn cười: “Sao lại đáng sợ?”
“Hẹn hò bị mẹ anh bắt gặp, không đáng sợ chứ đáng gì?”
Cô nhát gan, Cố Chi Thu tuy không hiểu nhưng cũng đã quen, chỉ mím môi, thấy xung quanh vắng lặng, bèn cúi đầu ghé vào tai cô nói đùa: “Con dâu xấu đằng nào cũng phải gặp cha mẹ chồng, đừng căng thẳng quá.”
Kiều Lâm Lâm còn chưa kịp nghĩ không ngờ nam thần nghiêm túc lại đùa kiểu thế liệu có phải là phá hỏng hình tượng hay không thì đã rất hiên ngang đứng thẳng: “Em đẹp vầy mà lại nói là con dâu xấu, anh mù à.”
Cố Chi Thu như cười như không nhìn cô: “Vậy em thừa nhận em căng thẳng là vì gặp cha mẹ chồng?”
“Không có nhé.” Kiều Lâm Lâm đỏ mặt, nhưng câu phủ nhận là thật lòng. Nếu cô xem bà Cố là mẹ chồng tương lai, dĩ nhiên cô sẽ không phản ứng kiểu này mà sẽ nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt. Ban nãy cô chột dạ là vì theo kế hoạch của cô, ngủ với nam thần xong là sẽ chia tay, như vậy không khác mấy thằng cặn bã mặc quần vào thì không nhận người quen là bao, vốn chỉ có lỗi với nam thần, bây giờ lại có lỗi thêm với bà Cố vì bà đã bày tỏ ý tốt với cô. Người có đạo đức quá cũng không tốt mà.
Kiều Lâm Lâm vô cùng hối lỗi nhưng vẫn không kiềm được mà chột dạ đánh trống lảng: “À phải rồi, sao mẹ anh biết em, còn biết tên em nữa?”
Cố Chi Thu thoáng hiện sự bối rối trong ánh mắt nhưng giọng nói vẫn rất điềm tĩnh: “Hôm bữa chú Lý về có nói lại với bố anh, vậy là mẹ anh biết luôn.”
“Chỉ vậy thôi?” Kiều Lâm Lâm nhớ anh nói chú Lý là tài xế của bố anh nhưng cô vẫn thấy khó tin: “Bố mẹ anh ở nhà nhiều chuyện vậy à?”
Chẳng phải thời gian của người giàu là mỗi phút tương đương với mấy triệu tệ à, còn có thời gian hóng hớt chuyện nhỏ nhặt này?
Cố Chi Thu hơi khựng lại, không ngờ cô gái ngốc nghếch kia đôi khi lại nhạy cảm thế. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cô nói: “Vì gặp ở khách sạn nên họ tưởng chúng ta thuê phòng, do đó mới quan tâm đôi chút.”
Kiều Lâm Lâm: …
Tuy lời giải thích này sơ hở trăm bề nhưng Kiều Lâm Lâm không dám tùy tiện chất vấn nữa, bởi vì hôm đó đúng là cô muốn lừa gạt thuê phòng thật, hơn nữa còn không thành công, sau đó cũng không ngừng giở trò dụ dỗ. Vì vậy nam thần lấy thuê phòng làm lý do khiến cô chột dạ không dám hỏi, yên lặng đi theo anh ra ga tàu điện ngầm gần nhất.
Đến ga, Cố Chi Thu mới nói anh nhờ tài xế của bố lái xe đi đón người, xe đang chờ ở gần khu trung tâm thương mại, giờ cô phải về một mình.
Kiều Lâm Lâm rất thấu hiểu, cộng thêm chuyện vừa xảy ra nên cô không còn tâm trạng đâu làm nũng để thân mật với anh nữa, ngoan ngoãn chào tạm biệt nam thần rồi quét thẻ đi vào ga.
Ngoái đầu lại, nam thần vẫn đứng bên ngoài nhìn cô, Kiều Lâm Lâm vẫy tay, thong thả đi xuống bậc thang, hình bóng biến mất khỏi tầm mắt anh.