Chiến Dịch Chia Tay

Chương 62



Edit: Sa

Mấy ngày kế tiếp, nam thần bận tối mắt tối mũi, công việc ở phòng thí nghiệm không thể trễ nải, đến khi rảnh tay một xíu là lại bị các anh chị khóa trên nhẫn tâm đẩy đi tiếp khách thay sếp. Là đàn em ở dưới đáy, Cố Chi Thu không còn cách nào khác, thiếu điều chỉ muốn phân thân để làm việc chứ đừng nói là hẹn hò.

Kiều Lâm Lâm không oán trách gì cả. Còn rất lâu cô mới cần biểu diễn thời trang, về công việc mới thì Kimi không yêu cầu cao như Trần Tử Dương, chỉ bảo cô giữ nguyên thể trọng hiện tại là được, dĩ nhiên vẫn phải tiếp tục kiêng đồ ngọt, ngoài ra còn phải bảo đảm có làn da dẹp. Vì nhan sắc và tiền bạc, Kiều Lâm Lâm đành tiếp tục kiên trì, có thể xóa bỏ hạng mục vận động đã đủ khiến cô hài lòng rồi.

Không cần phải chạy bộ hằng ngày nữa giúp Kiều Lâm Lâm khuây khỏa phần nào về việc không thấy mặt mũi bạn trai đâu, ngày nào học xong cô cũng túm tụm với đám bạn tán gẫu, xem phim, chơi game vui quên trời quên đất, không để ý đã mấy ngày hai người không gặp nhau, nhắn tin cũng chỉ câu được câu chăng, bởi vì lúc Cố Chi Thu nhắn tin chúc cô ngủ ngon thì cô đã ngủ lâu rồi, còn lúc anh nhắn chào buổi sáng thì cô còn chưa dậy, đến khi cô dậy anh lại không có thời gian để mà trò chuyện.

Có lẽ là vì tiểu biệt thắng tân hôn, chiều thứ năm khi đụng phải nam thần ở tòa nhà hành chính, Kiều Lâm Lâm nhất thời không nhấc chân nổi, đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn anh. Mấy cô bạn cũng đứng lại hóng hớt nhưng nhìn chẳng bao lâu đã chán, lúc chuẩn bị rời đi mới phát hiện ánh mắt si mê của Kiều Lâm Lâm, Trình Viên Viên bèn kéo cô: “Đi cùng Cố thần có cả lãnh đạo khoa cậu ấy, chắc là đang tiếp đón khách quý, bận lắm, tụi mình về thôi.”

Vừa dứt lời, Cố Chi Thu cũng nhìn về phía họ, tầm mắt dừng lại vài giây, anh khẽ nghiêng đầu nói với người đi cùng mấy câu rồi sải bước về phía họ.

Trình Viên Viên: “…”

Vả mặt tới nhanh như cơn lốc, Trình Viên Viên chỉ có thể lặng lẽ buông tay Kiều Lâm Lâm ra, nói như không có gì: “Tụi tao tới kia chờ mày, mày nói chuyện với đại thần đi.”

Lúc lôi Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đi, Trình Viên Viên còn làu bàu: “Đang tiếp khách mà cũng tranh thủ thời gian tình tứ với người yêu? Hình tượng hôm nay của Cố thần quá không khoa học, làm tao cũng lúng túng theo…”

Kiều Lâm Lâm nghe bạn thân càm ràm nhưng không thèm quan tâm vì cô đã đặt toàn bộ chú ý lên người nam thần. Mấy ngày không gặp, trong mắt cô, mức độ đẹp trai của nam thần đang mặc áo măng tô lại tăng lên mấy phần.

Nhìn nam thần càng lúc càng gần mình, Kiều Lâm Lâm cũng không kiềm chế nổi trái tim đập loạn nhịp mà rất không rụt rè tiến lên đón anh, sau đó nắm tay anh sung sướng lắc qua lắc lại nhưng miệng thì trái lương tâm: “Đang bận mà, tới đây chi?”

“Anh nói với họ rồi, qua đây nói vài câu rồi lại đi.” Lúc đang nói, Cố Chi Thu quay đầu nhìn, Kiều Lâm Lâm cũng nhìn theo, chỉ thấy nhóm người đứng trước tòa nhà hành chính đang nhìn về phía này, người nước ngoài dẫn đầu còn cười toe toét với họ.

Cố Chi Thu dời mắt, nhẹ nhàng nói: “Giáo sư Steven khen em đẹp.”

Được khen, nụ cười của Kiều Lâm Lâm càng thêm rạng rỡ, phấn khích hỏi: “Cuối tuần trước anh ra sân bay đón giáo sư Steven đó hả? Thầy ấy là người nước ngoài?”

“Ừm, thầy ấy là giáo sư nổi tiếng dạy ở trường Cambridge.”

“Cam… Cambridge?” Nụ cười của Kiều Lâm Lâm vụt tắt.

Cô nghe tên trường đại học như sét đánh ngang tai, không chỉ vì tên tuổi của nó mà còn vì nó là bến đỗ tương lai của nam thần nhà cô. Chính vì vậy, Kiều Lâm Lâm có thù oán sâu đậm với đại học Cambridge, không phải là tình địch nhưng còn hơn cả tình địch. Nhưng cô luôn cho rằng đến năm tư nam thần mới đi du học, cô còn rất nhiều thời gian, nào ngờ hôm nay anh đã “gian díu” với giáo sư dạy ở trường Cambridge, ngày du học liệu có còn xa?

Kiều Lâm Lâm sợ ra mặt, Cố Chi Thu cũng phát hiện, cúi đầu hỏi cô: “Có vấn đề gì không?”

“Không có.” Kiều Lâm Lâm cố che giấu, “Em chỉ ngạc nhiên thôi, anh nói là bạn của giáo sư Tần làm em tưởng giáo sư trong nước, nào ngờ lại có địa vị cao thế ha ha ha.”

Cố Chi Thu giải thích: “Giáo sư Tần cũng là học giả nổi tiếng quốc tế, không phải không có cơ hội đi dạy ở các trường đại học hàng đầu thế giới, tất nhiên bao gồm cả Cambridge, chẳng qua thầy muốn ở lại trong nước thôi.”

“Thế á?” Kiều Lâm Lâm tò mò ngẩng đầu, cô không biết nhiều về giáo sư Tần, trong truyện cũng chỉ giới thiệu sơ lược là Cố Chi Thu được giáo sư trong trường đánh giá cao, tương lai xán lạn chứ không hề nhắc đến nhân vật giáo sư Tần. Mãi đến khi xuyên sách, trở thành bạn gái của nam thần, cô mới có duyên gặp giáo sư Tần vài lần. Có lẽ giáo sư Tần yêu ai yêu cả đường đi, thầy thương Cố Chi Thu nên nhớ luôn cả tên cô, thỉnh thoảng gặp nhau thầy đều gọi cô là Tiểu Kiều, cô cũng nghe các bạn học khen thầy rất nhiều, ví dụ như giáo sư Tần đức cao vọng trọng, không ham danh lợi, là một trong những giáo sư có sức ảnh hưởng lớn nhất Trường Thanh nhưng lại vô cùng khiêm tốn, mấy năm nay tuổi cao, sức lực có hạn nên thầy đã từ chức viện trưởng danh dự, chỉ tập trung dẫn dắt học trò làm nghiên cứu.

Quả thật nhìn khắp Trường Thanh hay thậm chí là toàn quốc, địa vị của giáo sư Tần đứng ở hàng cao nhất trong lĩnh vực khoa học, chẳng qua trong tiềm thức, Kiều Lâm Lâm cảm thấy thầy vẫn có chênh lệch nhất định với giáo sư Cambridge, con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, nếu Cambridge không tốt hơn thì sao Cố Chi Thu lại chấp nhận từ bỏ mọi thứ ở trong nước để tới Cambridge học cao lên và thậm chí là làm việc ở đó luôn?

Nhưng Kiều Lâm Lâm không quá thắc mắc về trình độ của giáo sư Tần, cô chợt nghĩ tới chuyện khác: “Em nhớ anh nói giáo sư Steven là bạn của giáo sư Tần, họ thân nhau lắm ạ?”

Cố Chi Thu hơi khựng lại trước sự tò mò bất ngờ của cô, nhưng có vẻ là vì đã quen với việc cô đột ngột hỏi nhiều câu kỳ lạ nên anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Họ quen biết mấy chục năm rồi, đợt này về đây giáo sư Steven ở nhà của giáo sư Tần luôn đó.”

Kiều Lâm Lâm mang tâm trạng phức tạp nhìn anh: “Giáo sư Steven cũng thích anh lắm đúng không?”

Nghĩ kỹ lại, giáo sư Tần giỏi nhường ấy mà nam thần vẫn chọn đi du học ở Cambridge thì hẳn đó là mong muốn chung của giáo sư Tần và giáo sư Steven, có lẽ giáo sư Tần đã đề nghị anh ra nước ngoài học cao lên, cũng có thể là giáo sư Steven đánh giá cao tài năng của nam thần nên đã thuyết phục giáo sư Tần “nhả” hạt giống tốt ấy ra, tóm lại dù là khả năng nào thì với quan hệ của hai vị giáo sư, nam thần đi Cambridge cũng có thể như cá gặp nước, đãi ngộ chưa chắc đã thua ở Trường Thanh. Mà ở cả hai đời của nữ chính, kết cục là anh vẫn ở lại Cambridge làm việc đã chứng minh rõ điều này.

Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm cho rằng mình đã hiểu rõ sự việc nhưng cô không lấy làm đắc ý vì điều đó mà tâm trạng cứ như đưa đám do cô hiểu ra ý nghĩa của câu “cơ hội là dành cho người có chuẩn bị” là để nói về Cố Chi Thu, trong lúc cô còn đang lông bông thì nam thần đã trải xong con đường tương lai, thảo nào sau này công thành danh toại.

Tất nhiên từ lâu Kiều Lâm Lâm đã biết mình khác với nam thần, cô là con cá muối nằm ăn chờ chết, bây giờ cũng không buồn bã vì chuyện đó mà là cô có cảm giác sự tình phát triển quá nhanh, thời gian trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt, ngày nam thần du học càng lúc càng gần, cô có thật sự còn hai năm giữ vững thành trì này không?

Trước giờ luôn chắc chắn về điều này, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm cảm thấy bất an.

Hiển nhiên Cố Chi Thu không biết cô có điều lo lắng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao đột nhiên em hỏi chuyện đó thế? Anh và giáo sư Steven chỉ có duyên gặp gỡ thôi, đâu ra thích hay không.”

Kiều Lâm Lâm giữ vững suy nghĩ của mình: “Ban nãy thầy ấy còn cười thân thiết với anh kia kìa.”

“Giáo sư Steven vui tính lắm, ban nãy cười một phần là vì em nữa.” Cố Chi Thu vốn định nói quả thật họ cũng có quen biết, hồi hè theo giáo sư Tần ra nước ngoài tham gia hội thảo, anh đã làm quen với giáo sư Steven, vì vậy giáo sư Steven cũng thân thiết với anh hơn người khác một chút. Nhưng thấy cô nghĩ nhiều nên anh quyết định lược bỏ chi tiết nhỏ đó.

Đáng tiếc dù anh có lược bỏ hay không thì cũng không ảnh hưởng đến Kiều Lâm Lâm vì cô đã tin chắc rằng nam thần qua lại với giáo sư Cambridge, bánh răng vận mệnh đã quay.

Cố Chi Thu chỉ tới chào bạn gái vài câu, thỏa mãn xong cơn tò mò của cô thì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, bèn nói vài câu thông báo mấy ngày sắp tới vẫn rất bận rồi lại tiếp tục dẫn khách đi tham quan. Kiều Lâm Lâm mang bộ mặt nặng nề tới chỗ đám bạn, trong đầu toàn nghĩ cách làm sao để thực hiện mục tiêu của mình, để đề phòng bất trắc, cô có nên làm bản kế hoạch tác chiến cụ thể không?

Nhưng chưa kịp làm kế hoạch tác chiến thì đã bận đầu tắt mặt tối, sáng thứ bảy phải tới studio của Kimi để làm việc, Trình Viên Viên cũng đi theo cô.

Tuần này Trình Viên Viên không hẹn hò, lại rảnh rỗi không có gì làm, biết Kiều Lâm Lâm đi chụp ảnh thì rất hào hứng muốn đi xem nhưng ban đầu cứ nghĩ Cố thần sẽ đi cùng Kiều Lâm Lâm, cô ấy không muốn làm kỳ đà nên mới không nói, bây giờ biết nam thần không có thời gian, Kiều Lâm Lâm sẽ đi một mình nên lập tức xung phong làm trợ lý tạm thời cho Kiều Lâm Lâm.

Bạn thân tình nguyện đi làm với mình, Kiều Lâm Lâm mong còn không được, bây giờ cô phất lên rồi, tuy chưa thể cho trợ lý tạm thời đãi ngộ cao nhưng cũng bày tỏ sẽ bao tiền xe và tiền cơm ba bữa. Kimi đã thông báo trước rằng công việc hôm nay khá nhiều, có khả năng sẽ chụp tới tối, vì vậy cả ngày nay các cô sẽ phải ăn ở ngoài.

Cô chủ động khao, Trình Viên Viên càng thêm nhiệt tình, lúc ngồi tàu điện ngầm đến studio còn nắm tay Kiều Lâm Lâm mặc sức tưởng tượng: “Hay mày debut luôn đi, tao làm quản lý cho mày, “song mỹ nữ Trường Thanh” tụi mình sẽ bá chiếm showbiz.”

Kiều Lâm Lâm gạt phăng: “Tao không debut đâu.”

Trình Viên Viên giả vờ không vui lườm cô: “Sao vậy, không tin tưởng năng lực của tao à?”

“Tao là không tin tưởng năng lực của tao.” Kiều Lâm Lâm vô cùng thành thật, “Mày nhìn tao đi, dân thường thấp cổ bé họng không quyền không thế, vào showbiz thì làm được gì, làm bình hoa chắc? Mà cái mặt của tao bỏ ở ngoài đời thì cũng được coi là đẹp thật, nhưng nếu vào showbiz mỹ nữ như mây, tuy không đến mức đập đi xây lại nhưng ít nhất cũng phải chỉnh sửa vài chỗ chứ đúng không? Thảm nhất là đến cả tiền phẫu thuật thẩm mỹ tao còn không có.”

Trình Viên Viên ủ rũ gật đầu: “Công nhận thảm thật.”

May là Kiều Lâm Lâm thoải mái, quan trọng nhất là nhìn nhận đúng bản thân: “Tao vớ được công việc người mẫu ảnh là do may mắn gặp được đàn chị Trần tốt bụng, chứ không ngay cả dự bị cho câu lạc bộ Người Mẫu cũng chẳng đến lượt tao.”

“Mày nhầm rồi.” Trình Viên Viên đột nhiên nghiêm trang nói, “Mày có được ngày hôm nay, công lớn nhất phải thuộc về Cố thần. Là nhờ Cố thần chụp mày trong sáng thuần khiết nên mày mới lọt vào mắt xanh của đàn chị Trần, mới khiến chị ấy nhận ra tiềm năng của mày, rồi mới mang đến cho mày nhiều cơ hội về sau.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.