Trong căn phòng xa hoa, trên chiếc nệm Simmons rộng rãi, bên gối là nam thần yêu dấu, tất cả hệt như giấc mộng đẹp nhất khiến Kiều Lâm Lâm khi mở mắt ra cứ ngỡ mình vẫn đang mơ, bèn nhanh chóng nhắm mắt lại, rúc đầu vào lòng nam thần, chuẩn bị kéo dài giấc mộng này, nhưng bỗng nghe thấy giọng nói du dương trên đỉnh đầu: “Dậy rồi hả? Dậy rồi thì xuống giường thôi.”
Kiều Lâm Lâm ngẩng phắt đầu lên, thấy nam thần ban nãy còn nhắm mắt mà giờ đang bình thản nhìn cô, đôi mắt anh rất tỉnh táo, không hề giống như vừa mới ngủ dậy.
Cô chớp chớp cặp mắt ngái ngủ, chẳng buồn tò mò anh dậy từ bao giờ mà nhìn xung quanh rồi ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”
Cố Chi Thu: “…”
Anh nhớ lại tình hình tối qua của cô, thầm nghĩ đúng là cô hơi say, thêm việc “quẩy” hơi sung ở quán bar nên cạn kiệt sức lực, vào phòng chưa được bao lâu đã lăn ra ngủ, nhưng tất cả hành động của cô từ quán bar đến khách sạn đều tỏ rõ mục đích duy nhất, chứng tỏ lúc đó cô vẫn còn tỉnh táo, không đến mức qua hôm sau đã quên hết.
Nghĩ vậy, Cố Chi Thu không vội giải thích mà nhìn cô đầy ẩn ý: “Hay em cố nhớ lại xem?”
Kiều Lâm Lâm: …
Giờ thì đến lượt cô á khẩu.
Cố Chi Thu đoán đúng, Kiều Lâm Lâm vẫn nhớ chuyện tối qua, hơn nữa còn nhớ rất rõ, chẳng hạn như cô đã hăng hái trả tiền phòng ở quầy lễ tân như thế nào, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm nhận được sự quá khích của cô.
Thú thật, chuyện phát triển quá suôn sẻ khiến Kiều Lâm Lâm thấy hơi khó tin. Cô muốn ngủ với nam thần không phải chỉ mới một hai ngày, gần như ngay từ khi cưa đổ anh là cô đã thèm khát cơ thể anh rồi, nhưng suốt thời gian dài cô đưa ra ám hiệu, nói bóng nói gió mà anh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nếu không phải tại sức mạnh có hạn, cô thiếu điều bắt trói anh tha đến khách sạn ấy chứ. Bởi vì trước đây cô vắt hết óc, không chừa thủ đoạn vẫn không thể thành công đi khách sạn nên tối qua lúc cô và nam thần đứng trước quầy lễ tân yêu cầu thuê phòng đôi, chính cô cũng không hiểu tại sao lại có thể suôn sẻ đến thế. Nhưng cô hiểu rất rõ là phải nắm bắt thời cơ, cơ hội không đến lần hai, vì vậy đã nhanh chóng quyết định đặt ví tiền lên quầy, không ai có thể ngăn nổi quyết tâm thuê phòng của cô, kể cả nam thần.
Nhưng sau đó thì sao?
Cô lôi kéo nam thần, nam thần cầm thẻ phòng, họ đi thẳng lên phòng.
Phòng rất rộng, rất xa hoa, ở tầng cao, cảnh đêm rất đẹp, nhưng cô biết một phút đáng giá ngàn vàng, tuy rất muốn thưởng thức gian phòng do mình bỏ tiền thuê nhưng cô ráng kìm lòng, vừa vào phòng là đã lập tức cầm túi đồ vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ xong thì sẽ đại chiến ba trăm hiệp với nam thần.
Phòng tắm của khách sạn này cũng rất xa hoa, bồn tắm còn được trang bị hệ thống massage, khách sạn năm sao gần trường Nghệ thuật mà cô ở lúc trước còn chẳng bằng. Cô bị hệ thống massage thu hút, tẩy trang xong là đắp mặt nạ rồi vào ngồi bồn tắm, khách sạn còn chu đáo chuẩn bị bom tắm, thả một quả vào, bồn tắm nổi đầy bọt.
Đã lâu lắm rồi cô không được tận hưởng niềm vui thỏa thích tắm bồn như thế này.
Sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ gì…
Cô ngâm mình, ngâm ngâm rồi ngủ quên mất.
Kiều Lâm Lâm không tài nào chấp nhận kết quả này, cô trải qua muôn vàn khó khăn mới lôi được nam thần đi khách sạn, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng vốn nên làm cái này cái kia, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã ngủ quên mất. Cơ hội đi khách sạn ngàn năm có một là để họ đắp chăn bông ngủ một cách trong sáng? Giỡn à?
Cô thuê căn phòng này để làm gì chứ!?
Nhớ lại chuyện tối qua, Kiều Lâm Lâm tức đến mức muốn đập giường, cô quả thật không làm gì cả, cứ như xe bị tuột xích vậy!
Nhìn gương mặt từ mờ mịt cho đến tỉnh táo rồi trợn mắt há mồm của cô, Cố Chi Thu thấy cán cân trong lòng thăng bằng hơn nhiều. Tối qua ở quầy lễ tân là giây phút khó xử nhất đời anh, lúc đó cô say nên anh không so đo với cô, bây giờ nhìn gương mặt hoài nghi cuộc đời của cô, anh mới thấy lòng sảng khoái vì đã báo được thù.
Cố Chi Thu khác với Kiều Lâm Lâm, anh chỉ “cười trên nỗi đau của người khác” một chút rồi thôi, vì vậy không nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa nữa mà bình thản nói như không có chuyện gì: “Muộn rồi, anh đi rửa mặt đây.”
Nhưng vừa định đứng dậy thì đã bị cô nhổm người kéo về: “Đợi đã.”
Kiều Lâm Lâm chợt phát hiện một chi tiết, huỵch toẹt hỏi nam thần: “Đồ ngủ của em là sao?”
Cô suýt thì quên mất, nếu hôm qua ngủ quên trong lúc ngâm mình thì chắc chắn không có chuyện cô mộng du đứng dậy mặc quần áo rồi leo lên giường ngủ được. Mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Cố Chi Thu.
Cố Chi Thu không ngờ cô lại đột nhiên nhạy bén như vậy, anh hơi khựng lại, gương mặt điển trai trắng trẻo phút chốc đỏ bừng, đảo mắt tránh ánh mắt cô, nhẹ nhàng giải thích: “Anh thấy em tắm lâu quá không ra, gõ cửa mãi mà không nghe em đáp lại, anh lo quá nên mới đi vào xem thử thì thấy em ngủ rồi, gọi hoài không dậy nên mới giúp một tay.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, hệt như đây chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến, nhưng như thế cũng không thay đổi được việc anh đã bế cô ra khỏi bồn tắm, còn chu đáo mặc quần áo cho cô. Phát hiện ra điều nay, Kiều Lâm Lâm đỏ bừng mặt.
Tuy cô luôn miệng nói muốn ngủ với nam thần nhưng dù sao cũng chưa ngủ lần nào, tài xế mới làm sao lão luyện được, chỉ cần chưa chính thức lái xe ra đường thì sẽ không trở thành tài xế già, vì vậy, lần đầu tiên bị người khác phái nhìn thấy cơ thể, Kiều Lâm Lâm cũng sẽ ngượng ngùng. Cô thẹn thùng hỏi anh: “Vậy là em bị anh thấy sạch rồi hả?”
Cố Chi Thu: …
Không ngờ cô lại huỵch toẹt ra như thế, Cố Chi Thu lắp bắp: “Anh… anh nhắm mắt…”
“Anh mặc đồ giúp em thì chắc chắn chạm vào em.” Kiều Lâm Lâm phớt lờ lời giải thích của anh, kết luận: “Vậy là em vừa bị anh nhìn vừa bị anh sờ?”
Nói cứ như anh là yêu râu xanh vậy. Cố Chi Thu không bình tĩnh nổi nữa: “Anh không phải, anh không có…”
Anh đang rất hối hận, vô cùng hối hận. Lúc ấy anh đã nghĩ ngay tới việc nhờ nhân viên nữ lên giúp đỡ, tốt nhất là cô hay thím lớn tuổi nào đó, nhưng khi nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp nằm trong bồn tắm của cô, anh đột nhiên đổi ý, không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy hình ảnh này, nữ cũng không được.
Chưa kể họ là người yêu danh chính ngôn thuận, cô rất thích anh, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ xa cô, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, họ sẽ luôn ở bên nhau, sau này sẽ càng khắng khít, thậm chí còn không phân biệt của tôi hay của anh. Nếu đã như vậy, cần gì phải mượn tay người khác? Anh hoàn toàn có thể làm được chút chuyện này, còn cô hẳn sẽ không ngại.
Có điều nếu Cố Chi Thu biết Kiều Lâm Lâm sẽ phản ứng như thế này thì bất kể ra sao anh cũng không đưa ra quyết định đó.
Kiều Lâm Lâm khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, từ nông nô trở mình thành địa chủ, đè lên người nam thần, kéo áo anh ra: “Em mặc kệ, anh làm gì em thì em cũng phải làm lại y hệt.”
Đằng nào cũng không ai quy định chỉ được “yêu” vào buổi tối, trong tiểu thuyết cũng ưa chuộng vận động buổi sáng lắm. Kiều Lâm Lâm nhộn nhạo lòng xuân bắt đầu kéo cổ áo nam thần, đáng tiếc không thành công vì Cố Chi Thu đã che lại rồi.
Bị đè ở bên dưới, còn phải đề phòng tránh bị giật cổ áo như phòng cướp, Cố Chi Thu rơi vào tình cảnh vô cùng chật vật, cũng may đầu óc của anh vẫn online, anh chỉ thoáng sửng sốt trước hành động của cô, sau đó cười nhẹ, bắt đầu dời sự chú ý của cô: “Lâm Lâm, em có phát hiện có gì đó sai sai không?”
Cố Chi Thu dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn quần áo của họ, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Đồ ngủ của em.”
Kiều Lâm Lâm nương theo tầm mắt của nam thần nhìn lên người mình, sau đó cũng nhận ra. Hôm qua họ không mang theo đồ ngủ, cô là vì muốn che giấu mưu đồ của mình, sợ chuẩn bị đầy đủ quá sẽ khiến nam thần sinh nghi, còn nam thần là vì không hề nghĩ tới phương diện này, do đó hiện giờ anh vẫn mặc áo tắm của khách sạn.
Vậy thì đồ ngủ của cô ở đâu ra?
Kiều Lâm Lâm buông cổ áo nam thần ra, tuy vẫn không chịu xuống khỏi người anh nhưng cũng chịu ngồi dậy, ngồi trên đùi anh, mắt đăm đăm nhìn bộ đồ trên người mình, suy nghĩ nát óc, bộ đồ ngủ này càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cuộc đã thấy ở đâu ta?
Khoảng cách giữa hai người được kéo ra, Cố Chi Thu lặng lẽ thở phào, nói: “Đây là quà sinh nhật của em đó, không ngờ lại có công dụng tức thì.”
Quà sinh nhật? Kiều Lâm Lâm bừng tỉnh, nhớ ra lúc trước hai người gọi video cho nhau, bộ đồ ngủ của nam thần mà cô đã luôn miệng khen ngợi giống hệt như bộ đồ ngủ cô đang mặc, từ chất liệu cho tới kiểu dáng, đến cả màu sắc cũng tương tự nhau.
“Vậy đây là đồ ngủ đôi rồi.” Cô thích thú nói, “Anh giỏi quá, sau này mặc đồ ngủ đôi để ngủ cùng nhau, thích ghê.”
Nói xong cô còn thấy hơi tiếc nuối, sao cô không nghĩ ra chuyện lãng mạn như vậy sớm hơn nhỉ?
Cố Chi Thu: …
Mới vừa thở phào lại suýt bị bạn gái làm nghẹn chết, rốt cuộc Cố Chi Thu cũng nhận ra trong đầu bạn gái mình trừ kiếm tiền thì chỉ còn lại mấy thứ đen tối, anh cố gắng giải thích: “Anh chỉ đơn giản là thấy em khen đồ ngủ đẹp, trông em có vẻ thích nên mới tặng cho em thôi.”
Anh quyết định từ bỏ nỗ lực lấy lại sự trong sạch cho mình vì đằng nào cô cũng không hiểu tiếng người.
Kiều Lâm Lâm chỉ bị dời sự chú ý trong chốc lát chứ không quên mục đích ban đầu, nói xong chuyện quần áo, cô lại nằm xuống người anh, tiếp tục cố gắng lột đồ anh ra: “Nói chuyện xong rồi, tụi mình tiếp tục thôi.”
Cố Chi Thu đau cả đầu, vừa che chắn áo tắm vừa nói: “Sáng nay em còn có tiết, giờ mà không dậy là muộn đấy.”
Đi học muộn sẽ bị trừ điểm, không đủ điểm sẽ bị rớt môn, rớt môn sẽ không được tốt nghiệp đúng hạn. Kiều Lâm Lâm cực kỳ chú trọng bằng tốt nghiệp lập tức dừng tay, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trong phòng đang tối, có điều khách sạn sang trọng hẳn sẽ dùng rèm cửa dày, cường độ ánh sáng trong phòng không có quá nhiều ý nghĩa. Cố Chi Thu giơ tay s0 sọ4ng, tóm lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường rồi bật màn hình lên cho cô xem. Kiều Lâm Lâm nhìn sang, sầu não: “Sao mới đó đã bảy rưỡi rồi.”
“Chín giờ em có lớp, phải về sửa soạn đúng không? Ở đây đi xe về trường khoảng mười phút, giờ dậy rửa mặt là vừa.”
Suy tư chốc lát, cô kiên định nói: “Kệ đi, anh sờ em rồi, giờ em phải sờ lại.”
Vừa nói cô vừa cúi đầu hôn mạnh lên môi anh, hôn rất chú tâm nhưng vẫn không quên giở trò, bàn tay s0 sọ4ng cơ bụng mà cô ao ước bấy lâu. Tiếc là cô nhát gan, không dám di tay xuống nơi thấp hơn vùng eo.
Hai người hôn một lúc lâu mới tách môi ra, cả hai đều thở dồn dập, Cố Chi Thu nhìn đôi mắt sáng rỡ trong bóng tối của cô, nói: “Em chưa đánh răng.”
Nam thần quá biết cách làm mất hứng, Kiều Lâm Lâm bất mãn trừng anh: “Em có chê anh đâu.”
“Anh cũng đâu chê em.” Cố Chi Thu cười khẽ, ôm chầm lấy cô, ấn đầu cô vào l0ng nguc mình, lòng dâng trào một niềm thỏa mãn.
Trước hôm nay anh chưa từng nghĩ họ sẽ thoải mái thân thiết khi chưa đánh răng rửa mặt, nếu là người khác, anh cảm thấy không thể chấp nhận, nhưng khi đến lượt mình, anh nhận ra chỉ cần ở bên cô thì việc vượt qua chướng ngại tâm lý là rất dễ dàng, hoặc nói đúng hơn là anh chưa từng có chướng ngại với cô.