Ông Kiều đi theo Kiều Lâm Lâm cả ngày, lúc về rất yên tâm mà kể lại cho bà Kiều nghe tất cả những gì mà ông quan sát trong hôm nay.
Thứ nhất là môi trường làm việc rất nghiêm túc. Studio không phải là cái lều dựng tạm mà là biệt thự hai tầng cực kỳ đẹp, nghe nói là dùng để cho thuê lấy bối cảnh, phải đặt chỗ trước, sếp Châu chi rất nhiều tiền để thuê trong vài ngày, suốt quá trình chụp ảnh cũng chỉ có cửa hàng của họ, rất an toàn.
Thứ hai là đồng nghiệp của con gái đều là người trẻ tuổi chứ không phải “nhà nghệ thuật” cà lơ phất phơ. Mấy cô cậu bé làm việc cùng con gái ăn mặc giản dị, toàn quần jean áo phông thôi, bởi vì ăn mặc như thế mới dễ bưng bê đồ đạc. Studio không khác công trường là bao, ai nấy đều phải khiêng đồ đạc chạy tới chạy lui. Ông Kiều nghĩ bụng công việc này chẳng dễ dàng hơn việc ở nhà máy của ông là bao, giới trẻ bây giờ sống cũng khó khăn lắm.
Thứ ba là phong cách chụp ảnh. Tuy cửa hàng lấy phong cách tình nhân làm chủ đạo nhưng tư thế chụp ảnh không hề chướng tai gai mắt như ông bà nghĩ. Hành động thân mật nhất của con gái và cậu người mẫu nam cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi, không hề ôm ấp hay kề cận quá đà, quần áo cũng kín đáo.
Nghe bố mẹ nói chuyện, Kiều Lâm Lâm mới vỡ lẽ, há hốc mồm hỏi: “Bố mẹ nghĩ xa vậy luôn á?”
Không ngờ trí tưởng tượng của bố mẹ lại phong phú thế.
Ông bà Kiều phớt lờ cô. Ông Kiều tiếp tục báo cáo tình hình với vợ: “Họ nói vì hôm nay xong việc sớm nên đã dẫn tôi tới công ty xem thử, là văn phòng khuôn mẫu, nghe nói còn có ký túc xá dành cho nhân viên nữa. Công ty này làm ăn đàng hoàng đó mình à.”
Bà Kiều vốn đang thả lỏng thì lại căng thẳng: “Hôm nay xong việc mấy giờ?”
“Khoảng bảy giờ.”
Bà Kiều quay sang hỏi Kiều Lâm Lâm: “Vậy là sớm hả?”
Kiều Lâm Lâm thành thật gật đầu.
Việc này thì không giấu bố mẹ được. Bất kể là chụp ảnh cho tạp chí hay chụp ảnh cho cửa hàng thì trạng thái làm việc rất quan trọng, nếu cô hoặc nhiếp ảnh gia không đạt trạng thái làm việc tốt thì quá trình chụp sẽ rất lâu, bị kéo dài tới tám, chín giờ tối mới xong cũng là bình thường. Chờ cô chụp thêm vài ngày thì bố mẹ cũng sẽ biết điều này thôi.
Bà Kiều nhướn mày: “Vậy thì nếu trễ quá con đừng về, ở lại ký túc xá công ty đi, về một mình nguy hiểm lắm.”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm phấn khởi gật đầu. Chỉ cần bố mẹ không phản đối cô đi làm, những việc khác đều thương lượng được.
Vì thế, ngày hôm sau đi làm, Kiều Lâm Lâm đeo cái ba lô đầy ắp đồ đạc do mẹ chuẩn bị, bao gồm quần áo và vật dụng vệ sinh hằng ngày, sau đó cô còn nhét thêm túi đựng đồ trang điểm, tuy hơi nặng nhưng thà dư còn hơn thiếu.
Cái ba lô của cô không phải vô dụng. Hôm nay gần chín giờ mới kết thúc công việc, nam thần chủ động ra trận tới đón cô. Kiều Lâm Lâm vẫy tay chào đồng nghiệp, đi cùng nam thần tới xe anh, sau đó ngớ người: “Chú Lý không tới ạ?”
Cố Chi Thu tự nhiên mở cửa ghế phụ lái, ra hiệu cho cô lên xe, thản nhiên nói: “Không, chú ấy bận rồi.”
Kiều Lâm Lâm tiếp tục thảng thốt: “Anh tự lái xe á?”
Cô rất muốn nói họ còn đang đi học đó, sao tự lái xe được? Nhưng nghĩ lại thì họ cũng trưởng thành rồi, tới tuổi được thi bằng lái rồi, có vẻ như lái xe cũng không phải chuyện gì ghê gớm, vậy nên cô nuốt câu hỏi này lại.
Nhưng Cố Chi Thu vẫn nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh không nói nhiều, chỉ giơ tay kéo ai đó đang đứng cứng ngắc một chỗ lại gần, đẩy nhẹ cô vào xe, lại thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới vừa đùa vừa thật: “Đừng lo lắng quá, anh lái xe không yếu lắm đâu.”
Kiều Lâm Lâm quả thật rất lo lắng, sợ nam thần không thường xuyên lái xe, chạy xe không vững lắm, cô còn chưa sống đủ mà.
Nhưng khi được nam thần một mạch đẩy lên xe, đầu cô hoàn toàn không nhớ nổi điều đó, trong mắt chỉ có hình ảnh anh cởi áo khoác, áo sơ mi không cài cúc trên cùng, ống tay áo xắn lên, vừa thành thạo vừa ưu nhã khởi động xe, sau đó thuận lợi hòa vào đường cái.
Nhìn một hồi, Kiều Lâm Lâm vô thức rơi vào trạng thái mê trai, lòng điên cuồng gào thét nam thần lái xe đẹp trai quá xá, góc nghiêng thần thánh là có thật đấy!
Tới khi cô thoát khỏi trạng thái mê trai thì người đã thả lỏng dựa vào ghế, nam thần lái vững đến mức cô gần như không có cảm giác lắc lư. Kiều Lâm Lâm thoải mái dựa vào lưng ghế, thở hắt ra: “Không ngờ anh là tài xế lão luyện à nha.”
Cố Chi Thu: …
Thình lình nghe được đánh giá như vậy, Cố Chi Thu đang tập trung lái xe cũng không kiềm nổi mà quay sang nhìn cô, cứ có cảm giác lời này có ẩn ý sâu xa. Nhưng anh vờ như không nghe thấy, mím môi tiếp tục yên tĩnh lái xe.
Nhưng lần này Kiều Lâm Lâm thực sự rất thuần khiết, không hề có ý “lái xe” kia bởi vì hiện tại đầu cô toàn là công việc. Mấy ngày qua, bất kể cô tan làm sớm hay muộn, nam thần đều kiên trì đích thân chở cô về, cô ngại ngùng nói với anh: “Anh không cần phải ngày nào cũng đưa em về đâu, bố mẹ em nói nếu tan làm muộn quá thì ngủ ở ngoài, không cần về nhà.”
Cố Chi Thu hỏi cô: “Không về nhà thì em ngủ ở đâu?”
“Ký túc xá công ty đó, em đã báo với họ rồi.”
Cố Chi im lặng một lát rồi mới đáp “ừm”, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Không cần đâu.”
Ý anh là anh vẫn sẽ chở cô về, cô không cần phải ở lại ký túc xá, nhưng Kiều Lâm Lâm không quá chú ý tới câu trả lời của anh mà lại suy ngẫm về ánh mắt của nam thần. Họ đang nói chuyện rất bình thường với nhau mà, sao anh lại tỏ ra bất ngờ chứ? Có gì đâu mà bất ngờ?
Kiều Lâm Lâm càm ràm trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nhưng ngày nào anh cũng chở em về thì thứ nhất là quá tốn thời gian, thứ hai là cũng hơi màu mè.”
Cô thật lòng cảm thấy nam thần làm vậy là rất vất vả, tuy anh chỉ chở cô lượt về thôi nhưng đôi khi cô phải tăng ca, về đến nhà cũng chín, mười giờ tối, anh lại chạy xe về nhà anh nữa thì cũng sắp mười hai giờ, rất cực. Cứ coi như là nhiệm vụ của người bạn trai đi chăng nữa thì đưa đón một hai lần thôi là đã rất tốt rồi, chứ còn ngày nào cũng chở cô về khiến cô rất ngại. Nam thần đâu phải thằng học dốt rảnh rỗi, anh là thánh học, là nhà khoa học tiền đồ vô hạn đó, cho dù có đang nghỉ đông thì cũng không phải rảnh rỗi không cần làm gì cả. Kiều Lâm Lâm thật lòng khuyên anh: “Anh còn phải tra cứu tài liệu mà, đã làm xong thí nghiệm chưa? Anh cứ yên tâm làm việc của anh đi, em không để bụng mấy chuyện vặt vãnh này đâu.”
Cố Chi Thu không quay đầu lại mà hờ hững trả lời: “Thí nghiệm xong trước kỳ nghỉ rồi, mấy anh chị cũng lục tục về quê đón tết cả rồi.”
Kiều Lâm Lâm gật đầu, vậy là kỳ nghỉ này nam thần không cần chạy tới phòng thí nghiệm nữa, nhưng cô vẫn thuyết phục anh: “Em không tin là anh không bận gì.”
Cố Chi Thu nhoẻn môi cười, tựa như rất vui vẻ vì được cô tin tưởng vô điều kiện. Anh gật đầu: “Dạo này anh đang chuẩn bị luận văn.”
Đối với dân học dốt như cô thì chỉ biết luận văn chính là luận văn tốt nghiệp, tóm lại là không đời nào có chuyện cô đang yên đang lành lại chủ động viết luận văn. À không, đừng nói là luận văn, đến cả viết văn cô còn không chủ động viết ấy chứ.
Nhưng nam thần khác với loại người phàm tục bọn cô, nghe anh nói muốn viết luận văn, Kiều Lâm Lâm chỉ biết bội phục vạn phần, sau đó hết sức vui mừng nói: “Vậy chắc anh bận dữ lắm, cho nên đừng lãng phí thời gian quý giá.”
Cố Chi Thu vốn nghĩ nếu cô tò mò thì trên đường về anh sẽ nói một ít về thu hoạch của đợt thí nghiệm học kỳ trước và một số suy nghĩ về bài luận, cũng có thể coi là tổng kết cuối kỳ. Không ngờ cô lại chẳng hỏi han gì về luận văn, anh đành tiếc nuối nuốt lời định nói xuống, đáp: “Không lãng phí đâu, tra cứu cả ngày cũng mệt, coi như đi ra ngoài hóng gió, thư giãn đôi chút.”
Kiều Lâm Lâm không hiểu nổi suy nghĩ của anh, nghĩ thầm tối nào cũng mất mấy tiếng để làm tài xế cho cô mà lại là thư giãn? Phương thức thư giãn của nam thần đúng là khác người thường.
Tất nhiên cô không dễ dàng tin tưởng lý do đó, cảm thấy anh lo lắng cho cô nên mới muốn đưa cô về nhà, đang định khuyên anh thay đổi “phương thức thư giãn” thì chợt nảy ra sáng kiến, cũng hiểu ra vì sao ban nãy nam thần lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Cô luôn cố gắng dụ dỗ anh đi khách sạn, vậy mà lúc nãy lại bỏ qua cơ hội, một lòng nghĩ đến ký túc xá nhân viên, chắc nam thần nghĩ đầu óc cô bị tắt điện rồi?
Giờ mới nhận ra, Kiều Lâm Lâm vô cùng đau đớn, nam thần đã đưa cô về bao nhiêu đêm thì cô bỏ lỡ bấy nhiêu cơ hội ngàn vàng hạ gục anh!
Cũng may bây giờ chưa phải là quá muộn, ít nhất là cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt vào hôm nay.
Đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Kiều Lâm Lâm không khuyên can nam thần đừng đến đón mình nữa, cô cô gắng tỏ ra điềm tĩnh, chồm tới gần anh, ra vẻ thần bí nói: “Em có cách thư giãn tốt hơn, anh muốn nghe không?”
Cố Chi Thu quay sang nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, lòng dấy nghi ngờ, nghĩ chắc chắn cô lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, anh bèn cảnh giác lắc đầu bày tỏ không muốn nghe.
Song, Kiều Lâm Lâm mặc kệ mong muốn của anh, kích động nói với anh: “Đừng về nhà nữa, đi khách sạn đi, thế càng thư giãn!”
Quả nhiên chẳng phải chuyện tốt đẹp gì mà!
Cố Chi Thu dời tầm mắt, tiếp tục nhìn đường, hệt như chưa nghe thấy gì.
Kiều Lâm Lâm: …
Nam thần lại học tuyệt kỹ giả chết của cô, điều này khiến Kiều Lâm Lâm rất bất đắc dĩ. Vì sự an toàn của cả hai, cô không dám chạm vào anh, bèn dùng giọng nói để thu hút sự chú ý của anh: “Ơ này đại thần? Cố thần ơi? Nam thần hỡi? Anh yêu à? Anh có nghe em nói gì không?”
Kêu quá trời mà nam thần không thèm liếc lấy một cái, Kiều Lâm Lâm hiểu anh đã quyết định giả chết tới cùng, bèn thất vọng ngả ra ghế.
Không phải cô bỏ cuộc dễ dàng, ngủ với nam thần là mục tiêu mà cô sẽ không bao giờ từ bỏ, nhưng dưa hái xanh không ngọt, phải chờ tới lúc anh cam tâm tình nguyện mới được. Hơn nữa dạo này cường độ công việc của cô quá lớn, ngày nào cũng chụp ảnh tới mười mấy tiếng, bây giờ toàn thân mệt rũ, cho dù tối nay nam thần đồng ý đi khách sạn với cô thì cô cũng sợ mình lực bất tòng tâm.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm cũng vơi bớt tiếc nuối, tự an ủi bản thân chỉ cần mình không bỏ cuộc, rồi sẽ có một ngày tìm được cơ hội thích hợp, ví dụ như sinh nhật của nam thần vào hai tháng sau, cô sẽ kéo anh đi chơi giống như hồi sinh nhật cô, chỉ cần hôm ấy cô uống ít rượu thôi thì hẳn là chuyện sẽ thành.
Kiều Lâm Lâm luôn rất lạc quan cũng không ngờ rằng chẳng cần chờ tới sinh nhật nam thần mà cô đã có cơ hội thực hiện được mục tiêu của mình.
Nói đến đây thì phải cảm ơn ông chủ. Sau nhiều ngày làm việc vất vả để hoàn thành bộ ảnh cho các mẫu trang phục mới vào năm sau, sếp Châu tuyên bố cho nghỉ ăn tết, trước ngày nghỉ công ty sẽ tổ chức team building, toàn thể nhân viên sẽ được đi nghỉ dưỡng ở khu suối nước nóng trên núi Tiểu Thang. Kiều Lâm Lâm chẳng những nằm trong danh sách nhân viên công ty mà còn được phát hai tấm vé.
Trợ lý của sếp Châu cười tít mắt nói với cô: “Tiểu Kiều à, rủ bạn trai đi cùng nhé, người ta tối nào cũng chở em về nhà, vất vả lắm đấy, cũng nên ngâm nước nóng thư giãn chứ. Chị đã sắp xếp phòng xong xuôi cả rồi, hai đứa em một phòng.”
Chỉ có thể nói chị trợ lý quá tâm lý. Cầm hai tấm vé, Kiều Lâm Lâm không dám lề mề mà lập tức rủ nam thần đi cùng.