Chiến Dịch Chia Tay

Chương 77



Edit: Sa

Khoảng chín giờ sáng, Kiều Lâm Lâm tỉnh dậy trong lòng nam thần.

Tư thế ngủ của họ rất thân mật. Lúc tỉnh dậy, đầu cô tựa vào l0ng nguc anh, gương mặt cô áp lên phía dưới ngực anh, thoạt như có thể cảm nhận được cơ bụng nhấp nhô qua lớp áo ngủ mỏng tang. Nói cách khác, cơ bụng nam thần làm gối đầu cho cô cả đêm, nghĩ thôi đã thấy êm ái. Không phải tại Kiều Lâm Lâm sến súa mà nam thần cũng dính người lạ thường, lúc cô mở mắt ra, tay anh đang khoác qua eo cô, gần như ôm cô vào lòng, còn cô chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy chiếc cằm và yết hầu quyến rũ của anh, quả là một buổi sáng tốt lành. Cô không hề biết họ đã ngủ đến khi mặt trời mọc tận ba con sào, cô tưởng bây giờ vẫn còn rất sớm.

Kiều Lâm Lâm rất hạnh phúc, rất muốn ngẩng mặt hôn nhẹ lên yết hầu của nam thần, tốt nhất là dùng một nụ hôn để đánh thức anh như công chúa ngủ trong rừng vậy, đáng tiếc mong muốn thì vĩ đại nhưng thực tế thì khi cô chỉ hơi ngẩng đầu lên, toàn thân đã ê ẩm, nhất là chỗ ấy rất đau rát, nụ cười của cô lập tức cứng lại.

Hai tài xế tay mơ lái xe, thân thể chịu không nổi!

Kiều Lâm Lâm đành vừa không cam lòng nhìn yết hầu hoàn hảo cách mình trong gang tấc vừa lần nữa gác đầu lên ngực nam thần, vì sợ chạm tới chỗ đau nên động tác rất cẩn thận, sau đó nằm trong lòng nam thần khóc thút thít.

Cố Chi Thu không bị hành động của cô đánh thức vì anh đã dậy trước cô mấy phút. Giờ này mới dậy hiển nhiên không phù hợp với quy luật ngủ sớm dậy sớm của anh, có điều thoạt nhìn anh rất chững chạc nhưng nói gì thì cũng chỉ mới là chàng trai chưa tới hai mươi tuổi, tối qua trải qua chuyện lớn trong đời, khó tránh nổi bị mất bình tĩnh, tâm trạng kích động quá mức dẫn đến ngủ muộn, hơn nữa cơ thể mệt mỏi cực độ nên mới ngủ thẳng cẳng tới hơn tám giờ.

Tuy dậy sớm hơn, Cố Chi Thu cũng không có ý định giả vờ ngủ, nhưng lúc đó cô dán sát ngực anh ngủ say, anh lo cô mệt nên không nỡ đánh thức, hơn nữa chuyện tối qua vẫn rõ mồn một trước mắt, vậy nên anh cũng khá lo lắng, thậm chí là luống cuống. Quan hệ của họ đã bước vào giai đoạn mới, anh nhất thời không biết phải đối mặt cô như thế nào, bèn tiếp tục nằm im bất động, đồng thời diễn tập trong đầu hết lần này tới lần khác lát nữa dậy sẽ nói gì với cô.

Nhưng anh còn chưa nghĩ ra phương án tối ưu thì cô đã thức dậy, thoáng chốc toàn bộ kịch bản trong đầu Cố Chi Thu trở nên lộn xộn, nghe như cô đang khóc, anh vội vàng xoa đầu cô, muốn ngồi dậy: “Em sao vậy?”

Nam thần ngồi dậy ảnh hưởng tới tư thế của cô, lại là cảm giác đau rát quen thuộc, Kiều Lâm Lâm vội ấn đầu anh xuống gối, ấm ức nói: “Chỗ đó đau quá.”

Cố Chi Thu không theo kịp: “Chỗ nào?”

“Cô bé đó.”

Cố Chi Thu hiểu ra, nháy mắt mặt cháy bừng như sắp nổ. Cố thần có gương mặt trắng sáng như ngọc trong ấn tượng của toàn thể sinh viên Trường Thanh hiện giờ từ mặt tới cổ đều đỏ như tôm luộc, lắp ba lắp bắp: “Thế… thế làm sao bây giờ? Bôi thuốc được không?”

Kiều Lâm Lâm cũng không có kinh nghiệm, cô ngơ ngác ngẩng đầu: “Ra hiệu thuốc nói sao, mua thuốc gì, hay đi bệnh viện khám?”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngơ ngác. Kiều Lâm Lâm khiến nam thần toàn năng á khẩu nhưng không hề đắc ý vì người chịu đau là cô mà.

Một phút sau, Cố Chi Thu mới nghĩ ra cách lên mạng tra cứu, lúng túng gõ từ khóa tìm kiếm, thấy câu trả lời rằng đây là hiện tượng bình thường, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi và giữ vệ sinh cá nhân là được, không cần dùng thuốc. Người trả lời còn ân cần nhắc nhở bạn nữ sẽ tương đối đau, có thể mấy lần đầu đều khó chịu, vì vậy phải chú ý tần số, từ từ thích ứng.

Cố Chi Thu đỏ mặt tắt cửa sổ tìm kiếm, không đọc câu cuối.

Kiều Lâm Lâm nghe xong lại rục đầu vào l0ng nguc anh, bi đát nói: “Hóa ra là hết thuốc chữa.”

Cố Chi Thu: …

Cố Chi Thu vừa bất đắc dĩ vừa xót xa, nói: “Trên mạng nói phải chú ý nghỉ ngơi, hay chúng ta ở lại đây thêm một đêm, mai khỏe hơn rồi về?”

“Không được đâu.” Kiều Lâm Lâm đau khổ lắc đầu, “Bố mẹ em nghi ngờ đó.”

Kiều Lâm Lâm đã bẩm báo chi tiết kế hoạch chuyến team building cho bố mẹ vì dù sao đây là hoạt động rất bình thường, cô chỉ che giấu chi tiết nhỏ xíu là có Cố Chi Thu đi cùng. Sau đó, để mê hoặc bố mẹ, hôm qua lúc ngâm nước nóng hay thậm chí là trong bữa tối, cô còn chụp rất nhiều ảnh với đồng nghiệp, rồi lại mưu mô chụp trộm phòng của hai đồng nghiệp nữ, sau đó đăng lên Wechat. Ông bà Kiều nhìn thấy mấy tấm ảnh này là lập tức tin tưởng tuyệt đối hoạt động team building, còn thả tim ảnh Wechat của cô, buổi tối nhắn tin dặn dò cô ngủ sớm, đừng thức khuya ảnh hưởng tới đồng nghiệp.

Vất vả lắm mới qua ải này, nếu hôm nay đột nhiên không về, chắc chắn bố mẹ sẽ sinh nghi rồi ép hỏi đủ đường, nếu cô trả lời không đúng, vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Do đó, đừng nói bây giờ Kiều Lâm Lâm chỉ ê ẩm mình mẩy, cho dù cô cụt tay què chân thì hôm nay cô cũng phải bò về nhà, không gì ngăn cản được.

Cố Chi Thu nghe vậy thì im bặt.

Trước hôm qua, Cố Chi Thu rất bằng lòng, thậm chí là mong đợi công khai quan hệ của họ với gia đình cô. Anh cho rằng họ đã trưởng thành rồi, yêu đương không phải chuyện gì to tát, chỉ cần không làm trễ nãi học hành và không vượt quá giới hạn, anh tin rằng cho dù cô chú không tán thành thì cũng không trách mắng cô quá nhiều.

Nhưng tối qua họ đã phát sinh quan hệ, đã vượt quá giới hạn, vì vậy khi nghe cô nói sợ bố mẹ biết, anh cũng chột dạ theo.

Cố Chi Thu không sợ bị bố mẹ bạn gái trách móc. Chỉ là anh đã gặp bố cô rồi, từ cách nói chuyện anh biết chú Kiều là người chất phác và hơi bảo thủ, giống như phần lớn người cha trong nước, mà trong hình dung của Kiều Lâm Lâm, mẹ cô còn độc đoán hơn cả bố cô. Tất nhiên Cố Chi Thu biết thím Kiều rất thương cô, vì vậy thím ấy mới ở nhà toàn thời gian để chăm sóc cô, cho cô tập trung học tập, có điều vì quá yêu thương nên có xu hướng hơi khống chế con cái.

Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra phản ứng của chú thím nếu biết họ đã “vượt rào”. Chắc chắn sẽ không bình tĩnh như bố mẹ anh lúc biết anh có bạn gái, một người thì dạy anh cách phòng ngừa để tránh làm tổn hại tới bạn gái, một người thì khuyến khích anh dắt bạn gái về nhà chơi. Nếu chú thím Kiều biết, có khi còn ngăn cấm hai người họ, mà cho dù không ngăn cấm thì cũng sẽ cho cô một trận no đòn, vì vậy hiện giờ Cố Chi Thu không biết có nên thẳng thắn với bố mẹ cô hay không.

Trong lúc anh đắn đo, Kiều Lâm Lâm nhận được tin nhắn hỏi họ đã thu dọn đồ đạc chưa từ chị trợ lý đang chuẩn bị trả phòng, cô đáp: “Em còn có việc, mọi người về trước đi, tụi em về sau.”

Chị trợ lý biết đôi tình nhân muốn không gian riêng tư, hơn nữa họ có xe, lúc đến cũng đi riêng nên bày tỏ không thành vấn đề, dặn dò họ chú ý an toàn rồi gửi thêm biểu tượng phát tài.

Kiều Lâm Lâm cũng trả lời bằng biểu tượng, sau đó tắt khung trò chuyện, nói với nam thần: “Em nói với họ là trưa nay mình mới trả phòng rồi, giờ em ngủ thêm đã.”

Cố Chi Thu vốn đang mờ mịt, bây giờ không thể làm gì khác ngoài việc thuận theo sắp xếp của cô, nhưng anh vẫn chầm chậm ngồi dậy: “Vậy em ngủ tiếp đi, anh đi mua bữa sáng rồi về.”

Vừa nói đến bữa sáng, Kiều Lâm Lâm bỗng thấy bụng đói meo nên không ngăn nam thần đi mua bữa sáng, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Phối hợp thì phối hợp nhưng đầu vẫn gác lên bụng anh.

Cố Chi Thu: …

Cố Chi Thu nhìn cô nửa phút, thấy cô không động đậy, bèn nâng đầu cô lên, nhẹ nhàng kê lên gối.

Kiều Lâm Lâm hệt như con cá muối cứng ngắc, để mặc anh làm gì làm, hơn nữa còn rất thích thú nhắm mắt hưởng thụ.

Có điều Kiều Lâm Lâm cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, cô muốn ngủ nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, bèn nhớ lại quá trình “nồng nàn” với nam thần hồi tối qua.

Ban đầu họ rất suôn sẻ, trước khi vào chủ đề chính, họ quấn lấy nhau từ hồ nước lên giường, hôn như si như say, tựa như có thể quấn quýt nhau đến thiên trường địa cửu. Cô cảm nhận rõ rệt nam thần nhiệt tình hơn bao giờ hết, lại bộc phát kỹ năng vô cùng điêu luyện, mà dưới sự nhiệt tình của anh, toàn thân cô tê dại, cảm giác bản thân mềm nhũn như bãi bùn.

Cô cứ tưởng đây là vì yêu mà nắm tay nhau l3n đỉnh núi, kết quả là khi thực sự cầm súng ra trận mới biết chuyện này chẳng tốt đẹp như lời đồn. Hai người họ đều là tay mơ, không tránh được phải luống cuống, chỉ tìm vị trí thôi mà đã mất rất nhiều thời gian, đồng thời vốn liếng của nam thần tương đối hùng hậu, lúc anh cố gắng đi vào tuy chưa đến mức đau đớn tột cùng nhưng quả thật rất khó chịu.

Lúc đó Kiều Lâm Lâm rất muốn kêu dừng lại, cảm thấy chuyện này không vui vẻ gì lắm, nhưng cô lại thấy rất không cam lòng. Vất vả lắm cô mới hạ gục được nam thần, nếu ngủ giữa chừng lại tự từ bỏ thì có nghĩa là cô đã vứt bỏ mọi cố gắng trong thời gian qua. Cô không chịu!

Dựa vào tinh thần bất khuất, Kiều Lâm Lâm cắn răng làm cho xong, nhưng hôm nay thấy tình hình chiến đấu thê thảm như vậy, cô hơi hối hận.

Tất nhiên Kiều Lâm Lâm không hối hận vì đã ngủ với nam thần, tên đã bắn không thể quay đầu, hơn nữa tuy ngủ với nam thần, xét về cơ thể thì không được dễ chịu lắm nhưng tâm lý lại rất thỏa mãn, tràn đầy cảm giác thành tựu. Cô chỉ cảm thấy dựa theo kế hoạch là ngủ xong sẽ lập tức chia tay thì lỗ quá. Nếu nam thần có kỹ thuật tốt, lần đầu tiên khiến cô thích thú thì lập tức chia tay cũng không có gì tiếc nuối, nhưng thực tế người thích thú chỉ có mỗi mình anh, cô chia tay chẳng phải là chịu đau uổng công à?

Càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, Kiều Lâm Lâm quyết định kéo dài chiến dịch chia tay, cho nam thần thêm vài cơ hội, đợi chừng nào cô thấy thích thú thì họ mới chia tay.

Quyết định xong, Kiều Lâm Lâm như trút được gánh nặng, cảm thấy người cũng đỡ đau hơn nhiều. Cô thực sự nghĩ giờ họ mới học năm hai, chờ tới năm ba rồi chia tay cũng không muộn, tốt nhất là học kỳ hai năm ba, khi đó chắc chắn nam thần rất bận rộn chuẩn bị du học, còn cô thì cũng chuẩn bị kiếm chỗ thực tập, thời gian đó ai cũng bận chuẩn bị cho bước ngoặt mới của cuộc sống, chẳng hơi sức đâu mà quan tâm vấn đề tình cảm, cô đề nghị chia tay hẳn là họ sẽ chia tay suôn sẻ.

Ôm suy nghĩ lạc quan ấy, Kiều Lâm Lâm không nhắc gì tới chữ chia tay, mà cô không nói thì Cố Chi Thu sẽ không thể nào biết được. Có liệu sự như thần, anh cũng không thể nghĩ đến việc bạn gái vừa mới thân mật với anh đã quyết định ngày chia tay.

Xế chiều, Cố Chi Thu đưa cô về nhà. Theo yêu cầu của cô, xe dừng lại ở đoạn đường vắng vẻ cách nhà cô khoảng một ki-lô-mét. Đã hồi phục rất nhiều, Kiều Lâm Lâm chào tạm biệt Cố Chi Thu, đeo ba lô xuống xe, không quay đầu lại.

Không phải Kiều Lâm Lâm mặc quần áo vào là không nhận người quen, chủ yếu mà vì ở gần nhà, cô không dám ở lại trong xe lâu, hơn nữa cô cũng không có gì muốn nói với nam thần.

Mấy ngày nữa là tết Nguyên đán, từ giờ tới tết Nguyên tiêu mẹ cô sẽ nghỉ bán, bố cô cũng đã được nghỉ tết, vì vậy hai con người rảnh rỗi ấy cứ trông chừng cô, mà cô thì cũng không đủ trình độ để chuồn đi hẹn hò với nam thần, vì vậy đành an phận chờ đi học mới gặp nhau.

Tới ngày đi học, chắc chắn cơ thể cô đã hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó lại hẹn nam thần tái chiến.

Một lòng mong ngóng học kỳ mới, Kiều Lâm Lâm bước đi rất tiêu sái.

Cố Chi Thu cố gắng chạy xe tớ gần nhà cô được đoạn nào hay đoạn đó. Lúc dừng xe, anh còn chưa kịp nói gì thì cô đã xuống xe. Nhìn cô nhịn đau rảo bước, anh cũng biết thái độ của cô, đành ngồi trong xe dõi mắt nhìn hình bóng cô, mãi đến khi cô khuất dạng, anh mới chậm rãi lái xe rời đi.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.