Chiến Dịch Chia Tay

Chương 8



Đúng vậy, Kiều Lâm Lâm chuẩn bị chia tay.

Chưa hưởng thụ đủ yêu đương ngọt ngào, cũng chưa chiếm được thân thể của nam thần, bây giờ bắt cô từ bỏ, cô cũng đau lòng lắm chứ, nhưng Kiều Lâm Lâm sợ mình hoàn toàn bị đắm chìm.

Đây là lần đầu cô yêu đương nên không có kinh nghiệm chia tay, nhưng đã nghe nhiều chuyện ngoài đời lẫn trong truyện kể rằng rất nhiều cô gái cực kỳ khổ sở khi chia tay, bị ảnh hưởng nhiều hơn phái nam, đặc biệt là mối tình đầu thường khắc cốt ghi tâm, ở bên nhau càng ngọt ngào thì chia tay càng đau khổ, có người còn nói cảm giác đó tựa như trời đất sụp đổ, sau khi trải qua cơn đau xé nát tim phổi thì còn phải đối mặt với thời kỳ chán chường, thậm chí có người còn mắc bệnh trầm cảm.

Những miêu tả đó khiến Kiều Lâm Lâm sởn tóc gáy, cảm thấy yêu đương cứ như là hoạt động có tính chất nguy hiểm cao vậy. Nhưng cô hoàn toàn tin tưởng nếu mình không biết cốt truyện mà ngọt ngào với nam thần tới năm tư, đột nhiên biết anh phải đi du học, không bao giờ quay về nữa và họ sẽ chia tay thì ắt hẳn cô cũng sẽ rơi vào những trạng thái kể trên.

Nam thần quá xuất sắc, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể khép chân, IQ lẫn EQ đều cao, luôn ân cần với cô, từ lúc yêu nhau tới bây giờ họ chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng thấy anh nổi giận, thậm chí hai người còn chẳng có chiến tranh lạnh, bởi vì bạn trai cô vừa thông minh vừa có lòng kiên nhẫn với cô nên có rất nhiều vấn đề chưa kịp ầm ĩ thì đã được giải quyết, chẳng hạn như khi bảo cô đến thư viện cùng mình, anh không dùng lý do “anh chỉ muốn tốt cho em thôi” để ép cô mà lại dùng đủ biện pháp để hấp dẫn cô, khiến cô cam tâm tình nguyện tới thư viện học bài cùng anh.

Kiều Lâm Lâm luôn lấy đó làm kiêu ngạo, cảm thấy bạn trai của mình là bạn trai tốt nhất thế giới, cũng tràn đầy lòng tin rằng họ là cặp đôi trời sinh, sẽ mãi ở bên nhau.

Cho nên nếu họ chắc chắn phải chia tay, vậy tốt nhất là đau dài không bằng đau ngắn. Mỗi ngày nam thần càng tốt hơn, cô thực sự không biết nếu hẹn hò thêm hai năm nữa thì mình có chia tay nổi không, nhưng chắc chắn cô sẽ không phong độ được như nữ chính là mỉm cười đưa tiễn và chúc anh thành công trên con đường sự nghiệp.

Kiều Lâm Lâm nghĩ mình không khóc lóc đòi sống đòi chết là đã rất giỏi rồi. Vì vậy, trong nguyên tác, nữ chính và nam thần chia tay hòa bình, có lẽ từ đó nữ chính cũng trở thành nốt ruồi son trong lòng nam thần, còn cô càn quấy thì hơn phân nửa sẽ biến thành con muỗi trong lòng anh.

Do đó, thay vì chờ đến khi khiến tất cả đều mệt mỏi, chi bằng chia tay sớm, ít nhất nếu bây giờ chia tay, Kiều Lâm Lâm sẽ rất khó chịu, rất đau lòng, rất không cam tâm khi đóa hoa cao sang không thuộc về mình nữa nhưng hình như không đến nổi xé tim xé phổi trong truyền thuyết?

Lùi một bước trời cao biển rộng, nữ chính chia tay nam thần mới gặp được tình yêu đích thực, cho nên có khi cô chia tay nam thần xong thì cũng có tình yêu đích thực đang đợi cô ấy chứ, nam thần rất tốt nhưng chắc chắn anh không thuộc về cô, tốt nhất là đừng lãng phí tuổi trẻ với chồng của người ta.

Từ rối rắm, đắn đo cho đến khi đưa ra quyết định, trời đã gần sáng, Kiều Lâm Lâm như trút được gánh nặng, lập tức tranh thủ ngủ vài tiếng. Đang ngủ li bì thì bị chuông điện thoại đánh thức, Kiều Lâm Lâm mơ màng cầm điện thoại: “A lô?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói bất đắc dĩ nhưng cũng đầy dịu dàng của Cố Chi Thu: “Vẫn chưa dậy à? Hôm nay chúng mình phải đi Hương Sơn đấy.”

Kiều Lâm Lâm vẫn chưa tỉnh hẳn, cầm điện thoại vô thức đáp: “Ờ ha, phải đi Hương Sơn.”

“Anh chuẩn bị xong rồi, bây giờ tới căn tin mua đồ ăn sáng cho em, khoảng nửa tiếng nữa là đến, em tranh thủ dậy đi nhé.”

Kiều Lâm Lâm vẫn miệng nhanh hơn não: “Ờ, dạ.”

Đây là trạng thái ngái ngủ trước giờ của cô, Cố Chi Thu không thấy có gì bất thường, cổ vũ cô thêm mấy câu rồi cúp máy đi căn tin.

Kiều Lâm Lâm tiếp tục nhắm mắt mấy phút, sau đó suýt nhảy dựng lên, không đúng, cô đã quyết định chia tay với nam thần rồi, leo Hương Sơn cái gì chứ, ngủ cho đã đi rồi hẵng tìm nam thần ngả bài sau.

Nhưng khi nhìn thời gian cuộc gọi kéo dài năm phút rồi lại sờ cái bụng réo inh ỏi vì đói, Kiều Lâm Lâm lại do dự, cô có thể hạ quyết tâm chia tay nam thần nhưng không có cách nào từ chối bữa sáng mà nam thần mua cho cô, phàm là con người, sao có thể gây sự với thức ăn chứ.

Hay là ăn xong rồi hẵng chia tay nhỉ? Ăn bữa sáng cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Vui vẻ quyết định như vậy, Kiều Lâm Lâm gấp bừa chăn rồi bò xuống giường, bị tốn mấy phút đắn đo trên giường cộng thêm thời gian thay quần áo, chỉ còn lại chưa đầy hai mươi phút là tới giờ hẹn mà còn phải rửa mặt, rồi còn phải thoa kem chống nắng nên không đủ thời gian để trang điểm, Kiều Lâm Lâm bèn đánh ít phấn lót, vẽ lông mày, tô son và đánh má hồng, sau đó đeo túi xách đi ra ngoài.

Ưu điểm của tuổi trẻ là cô hầu như thức trắng đêm nhưng chẳng những không bị mệt mỏi mà mắt cũng không có quầng thâm, gương mặt vẫn hồng hào tươi tắn. Tuy Kiều Lâm Lâm rất hâm mộ làn da của nữ chính nhưng cô cũng đẹp bẩm sinh, từ nhỏ tới lớn luôn được khen da đẹp.

Vì vậy, khi cô chạy nhanh xuống lầu, tinh ý như Cố Chi Thu cũng không phát hiện điều bất thường trên mặt cô, mỉm cười đưa ly cho cô: “Hôm nay căn tin không có sữa đậu nành, anh mua cho em sữa gạo táo đỏ.”

Kiều Lâm Lâm không chê sữa gạo, cô không kén ăn, nhận lấy uống một hớp lớn, dòng chất lỏng âm ấm chảy xuống cổ họng mang đến cảm giác ấm áp và thỏa mãn, lúc này Kiều Lâm Lâm mới thỏa mãn lấy bánh bao ra gặm.

Không có sữa đậu nành nên có thể ăn trứng gà, Cố Chi Thu chậm rãi bóc vỏ trứng, lúc anh bóc xong, Kiều Lâm Lâm mê ăn quên mất vụ chia tay, há miệng chồm tới: “A a a a…”

Kiều Lâm Lâm ngậm lấy quả trứng từ tay Cố Chi Thu, anh cũng không để ý, cẩn thận dặn dò: “Nhai kỹ nuốt chậm, đừng ăn nhanh quá.”

Ăn uống no nê lại có khăn giấy đưa tới, nam thần luôn chu đáo vậy đấy, Kiều Lâm Lâm nhận lấy rồi lau miệng, nhưng đã ăn sáng xong, cô cũng bắt đầu nhớ tới chuyện quan trọng, ngẩng đầu đang định mở miệng thì phát hiện hom nay nam thần đeo cái ba lô to, lời lên đến khóe miệng biến thành: “Sao anh mang ba lô?”

Rất nhiều chàng trai không thích đeo ba lô, nam thần cũng vậy, bình thường nếu anh mang theo máy tính xách tay thì cũng chỉ xách túi máy tính, hôm nay là lần đầu tiên thấy anh đeo ba lô.

Cố Chi Thu cúi đầu nhìn cô: “Mang theo thức uống và đồ ăn vặt để ăn dọc đường.”

Vừa nói vừa tự nhiên lấy cái khăn giấy và ly rỗng trong tay Kiều Lâm Lâm để vứt vào thùng rác.

Kiều Lâm Lâm biết anh không thích ăn vặt, uống nước thì cũng chỉ uống nước khoáng mà thôi, những thứ này ắt là chuẩn bị cho cô. Cô rất cảm động, mấp máy môi, hồi lâu mà hai chữ “chia tay” vẫn không thể thốt ra.

Cố Chi Thu đã vứt rác xong, không quay đầu nhưng vẫn chính xác nắm trúng tay cô, “Đi thôi, phải đón tàu điện ngầm.”

Hay là leo núi xong rồi hẵng chia tay?

Kiều Lâm Lâm không chút nguyên tắc theo nam thần leo lên Hương Sơn.

Hương Sơn là một trong những thắng cảnh của thành phố B, mùa này là mùa đẹp nhất để ngắm lá phong, hôm nay đẹp trời lại là chủ nhật nên có rất nhiều du khách lựa chọn leo núi Hương Sơn, trong đó có không ít người mang theo máy ảnh.

Là cặp tình nhân có ngoại hình bắt mắt nhất ở đây, Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu thường xuyên được những người thích chụp ảnh xin phép chụp vài tấm, ngoài ra cô cũng cảm nhận được có rất nhiều người chụp lén họ. Kiều Lâm Lâm không ngại, đây là phúc lợi khi cua được nam thần, nếu đi một mình, còn lâu cô mới được chào đón như này, bị nhìn nhiều thì có nhưng rất hiếm khi có ai đó lén lút hoặc xin phép chụp ảnh cô.

Hôm nay đi chơi, Cố Chi Thu chuẩn bị rất đầy đủ, chẳng những chuẩn bị món ăn vặt ưa thích của cô mà còn cầm theo máy ánh để chụp ảnh cho cô. Anh không phải là con mọt sách chỉ biết cắm đầu vô bài vở, sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn như thành phố B, gia cảnh lại tốt nên cũng biết nhiều thú vui, có chăng là anh không thích mà thôi.

Cố Chi Thu khá thích chụp ảnh, dùng loại máy ảnh cao cấp, kỹ thuật chụp rất khá, mỗi lần hẹn hò hai người đều chụp khá nhiều ảnh, cô trong màn ảnh của nam thần hệt như tiên nữ, không thua kém gì ảnh nghệ thuật đã qua chỉnh sửa.

Có điều Kiều Lâm Lâm cho rằng mình vốn dĩ đã là tiên nữ, ảnh đẹp không thiếu nên không quá cần chụp riêng, cô thích được người yêu chụp ảnh chụp họ hơn vì như thế thì cô và bạn trai có thêm nhiều ảnh chụp chung, tuy cũng có một số tấm không đến tay họ nhưng có thể lưu lại ấn tượng với người khác cũng là trải nghiệm rất tuyệt. Vì vậy, Kiều Lâm Lâm không từ chối ai cả, suốt quá trình leo núi đều vui vẻ chơi trò này, hoàn toàn quên béng mất quyết định tối qua của mình.

Nếu người đề nghị không phải là nam thần thì giống loài cá mặn nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi như Kiều Lâm Lâm sẽ không bao giờ đồng ý đi Hương Sơn, trải qua trăm đắng ngàn cay leo tới đỉnh núi, lát sau lại phải thở phì phò xuống núi, đúng là tự làm khổ mình.

Khoảng bốn giờ chiều, ngồi dưới chân núi Hương Sơn, hai chân của Kiều Lâm Lâm đã mềm như sợi bún, bủn rủn ngồi phịch trên người nam thần, chỉ nói nổi một câu: “Đỡ trẫm về, trẫm muốn đi ngủ.”

Cố Chi Thu kiên trì chạy bộ hằng ngày rất có hiệu quả, cùng lượng vận động như nhau nhưng anh còn chả đổ mồ hôi, vừa đeo ba lô vừa đỡ Kiều Lâm Lâm nhưng vẫn không thấy hề hấn gì, cười hỏi: “Không đi phố ăn vặt hả?”

Kiều Lâm Lâm lập tức rơi vào trạng thái rối rắm. Trên đỉnh núi trừ quầy bán quà lưu niệm ra thì không có gì cả, hồi trưa họ đã ăn đồ ăn vặt mang theo để lấp bụng, lúc đó cô còn nói khi xuống núi sẽ đi ăn đồ nướng, Cố Chi Thu cũng đồng ý.

Vậy bây giờ nên đi ăn đồ nướng hay về ký túc xá nằm liệt? Đây là lựa chọn quá khó khăn.

Cố Chi Thu ấm áp đề nghị: “Về cũng phải đi ăn, thay vì ăn ở căn tin, chi bằng ăn ở đây rồi về.”

Kiều Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng, cô đi leo Hương Sơn với nam thần, chịu không biết bao nhiêu khổ sở, bây giờ để bụng đói về trường thì quá thảm, cô không nuốt nổi cơn ấm ức này, phải ăn xong mới về.

Phấn chấn gật đầu, còn nghiễm nhiên đu nửa người lên người nam thần: “Anh đỡ em đi với.”

Cố Chi Thu không phản đối, anh đã đeo luôn túi xách của cô từ lúc nào, bây giờ còn phải đỡ người nửa tàn tật đi tới phố ăn vặt.

Cũng may từ trên núi xuống đa phần là tình nhân nên hành vi của họ được coi là khá bình thường, không khiến người khác chú ý.

Phố ăn vặt có quán đồ nướng tương đối nổi tiếng, vì mới hơn bốn giờ nên thực khách không đông lắm, Kiều Lâm Lâm chiếm chỗ ngồi đẹp nhất ở trên ban công tầng hai, ngẩng đầu nhìn thấy núi, cúi đầu có thể ngắm dòng người tấp nập, vừa ăn vừa thưởng thức ráng chiều sau núi, nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn.

Chọn chỗ ngồi xong, Kiều Lâm Lâm ngồi bất động trong ghế, Cố Chi Thu thì chậy đôn chạy đáo lấy thức ăn, còn không quên mua hộp kem đắt tiền để cô ăn giết thời gian.

Ăn hơn một tiếng, dưới sự ân cần của nam thần và thức ăn ngon, Kiều Lâm Lâm dần dần lấy lại sức, bây giờ cô không muốn về ký túc xá nữa, nhìn nam thần đã cởi áo khoác, ống tay áo thun được xắn cao chăm chú nướng thịt nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời, ánh mắt cô dần trở nên bỉ ổi.

Hương Sơn đã leo rồi, thịt nướng cũng đã ăn, nếu cô còn chưa chính thức nói lời chia tay, hay là… ngủ trước nói sau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.